Cô Gái Mang Sứ Mệnh Sao Chổi

Chương 46

Quán bar X là quán rất nổi tiếng ở thành phố này. Ngoài vẻ xa hoa, lộng lẫy thì nó còn khiến người ta cảm thấy vui vẻ bởi không khí náo nhiệt nhưng yên bình, đặc biệt đây còn là quán bar duy nhất an toàn tuyệt đối. Chưa từng xảy ra 1 vụ mua bán, kinh doanh trái phép tại đây, cũng không hề có chuyện gây gỗ, xử lí lẫn nhau, mọi người đều rất thắc mắc về điều đó nhưng tận sâu trong lòng họ thì rất hài lòng với thế giới ở đây.



Ánh đèn mờ nhạt, huyền ảo, chỉ còn 1 vài nhân viên phục vụ đang cắm cúi lau dọn mớ hỗn độn dưới sàn. Nó khẽ thở dài, chỉ những đồ bị đập vỡ nát bét như vậy cũng đủ chứng minh Minh Nhật tức giận đến nhường nào. Nhưng sao anh ấy lại vậy? Mới hồi sáng còn đi với nó rất vui vẻ mà. Trong đầu nó hiện lên hàng loạt câu hỏi không có lời đáp. Nheo mắt nhìn xuyên qua ánh đèn, nó bước lại phía bàn phục vụ, nơi đó có 1 cậu thanh niên với tấm lưng rộng, đôi mắt nhắm nghiền, tay vẫn đang cầm chiếc ly đang nhỏ dần giọt rượu xuống sàn.

Một người thanh niên khác, khá trẻ trông rất lịch lãm, có lẽ là người vừa rồi, thấy nó vội đi tới cất giọng:

-"May quá, cô đến rồi. Tôi còn đang nghĩ xem nên ném tên sâu rượu chết bầm này ở đâu đây."

Khóe miệng nó hơi nhếch lên:

-"Anh ấy bị sao vậy?"

Người thanh niên khẽ nhún vai:

-"I'm chịu, thôi cô đưa hắn về đi, ngày mai nói hắn đến bồi thường cho tôi, hắn đập phá đuổi hết khách của tôi. Chuyện này không thể bỏ qua được."

-"OK." Dứt lời nó tiến lại bàn rồi cùng 1 nhân viên phục vụ dìu Minh Nhật ra ngoài.

Giờ đã là 0h24 rồi, Minh Nhật lại say quá, đường về Ngô gia khá xa nên nó quyết định đưa anh nghỉ tạm ở 1 khách sạn bên đường.

Tuy là khách sạn khá bình dân nhưng công nhận cũng sạch sẽ, đồ đạc khá tinh xảo, vất vả lắm nó mới đưa được Minh Nhật vào chiếc giường ngủ. Nhưng vừa đỡ anh nằm xuống nó đã nghe tiếng Minh Nhật trầm lên:

-"Khả Hân, anh xin lỗi."

Giật mình nó quay lại nhìn Minh Nhật nhưng đôi mắt anh vẫn nhắm nghiền, rõ ràng nói mớ. Nó thở dài, kéo chăn lên đắp cho Minh Nhật.

Tiếng Minh Nhật lại vang lên, lần này rõ hơn hẳn lần trước:

-"Anh xin lỗi Hân, anh không nên làm vậy, anh xin lỗi."

Tim nó đập thình thịch, mặt nó hơi tái lại. Minh Nhật xin lỗi nó? nhưng vì sao? Nó đưa tay khẽ lay anh:

-"Anh làm sai gì mà phải xin lỗi?"

Nó hỏi vu vơ, biết là sẽ không có câu trả lời, nhưng giọng Minh Nhật lần nữa vang lên, hơi run run:

-"Anh không nên lừa em. Thật ra anh không hề muốn lừa em. Nhưng Hân à tha lỗi cho anh. Anh yêu Hải Yến, anh không muốn cô ấy buồn, anh thà nhẫn tâm với em còn hơn phải thấy cô ấy khóc. Anh là thằng hèn, anh xin lỗi."

Nó cứng người, không tin vào những gì mình đang nghe, lời nói của Minh Nhật thấm dần vào từng giác quan của nó, tim nó hơi quặn lại. Ánh mắt nó hỗn loạn, lại mang vẻ sợ hãi, nó buông tay ra, ngồi thụp xuống, khóe mắt nó rưng rưng 1 hàng lệ trong suốt nhưng nhanh chóng chảy ngược lại vào trong. Đôi mắt hơi ươn ướt, vô hồn. Người nó tin tưởng nhất, đặt nhiều niềm tin nhất lại nhẫn tâm lừa dối tình cảm của nó, sẵn sàng tổn thương nó vì người mình yêu. Nếu trách chỉ trách nó quá ngu ngốc, quá đa tình. Nó ngước mặt lên nhìn Minh Nhật đang chìm vào giấc ngủ, bất giác nó cười lên sặc sụa, nụ cười chua chát, bi thương. Gần 10 năm chờ anh trông vô vọng, chờ trong sự ngu ngốc, đến cuối cùng thứ nó nhận được chỉ là 1 lời nói dối.

Điện thoại của Minh Nhật vang lên, tin nhắn từ Hải Yến gửi đến. Đưa tay cầm điện thoại, nó nhìn màn hình 1 chút rồi bấm mật khẩu. Quả thật là ngày sinh của Hải Yến, nó cười chua chát, tay nắm chặt.

-"Anh, chuyện em nhờ anh sao rồi? Hoàng Tuấn thờ ơ với em, em buồn lắm, anh phải giúp em không được để cho con nhỏ đó lại gần cậu ấy nữa. Em xin anh."

Tay nó cầm chặt chiếc điện thoại, gần như bóp nát, nó đứng dậy đi vào phòng tắm, tiếng nước chảy xối xả vang lên. Toàn thân nó ướt đẫm, nước lạnh có lẽ sẽ giúp nó tỉnh táo hơn. Suy nghĩ trong giây lát, nó lại tiếp tục mở tin nhắn ra đọc tiếp. Hàng trăm tin nhắn từ Hải Yến và hầu như cô ta đều nhắn 1 nội dung duy nhất: "Giúp em kéo xa con nhỏ đó khỏi Hoàng Tuấn."

Nó nhếch miệng, tự nhìn mình trong gương. Quả thật trông nó rất ngu dốt, nó như con rối trong tay người khác mặc người ta điều khiển, trêu đùa. Vậy mà nó còn dám mở miệng nói 2 chữ trả thù. Đầu óc nó trở nên mơ hồ, trí óc còn vang lên dòng tin nhắn: "Anh luôn miệng nói yêu em cơ mà? Vậy sao anh không muốn giúp em? Anh thừa biết nếu không có cậu ấy, em sống cũng không còn ý nghĩa. Em biết em làm vậy anh rất tổn thương nhưng xin anh..."

-"Cặn bã." Đó là 2 từ duy nhất nó có thể nói ra trong lúc này. Bước ra ngoài, đặt lại điện thoại lên tủ, nó nhìn Minh Nhật đang say giấc nồng, chân tay run lên rồi vội vàng chạy ra ngoài.

Bên ngoài trời mưa rất to, từng hạt mưa nặng đổ dồn lên người nó. Thẫn thờ, vô hồn, nó cứ lẳng lặng bước đi, gương mặt trắng bệch,

*******************************

Ánh mặt trời chói chang xuyên qua tấm rèm của mỏng chiếu thẳng vào mặt Minh Nhật. Khẽ cựa người, day day thái dương, Minh Nhật từ từ mở mắt, ngạc nhiên khi thấy cảnh xung quanh lạ lẫm, rõ ràng đây không phải phòng mình.

Tiếng mở cửa vang lên, sau đó là giọng nói nhẹ nhàng của 1 nữ phục vụ:

-"Cậu tỉnh rồi sao? Hôm qua cậu say quá, là bạn cậu đưa cậu vào đây. Nhưng trời còn chưa sáng cô ấy đã bỏ đi rồi, trông cô ấy rất buồn..."

Dừng 1 chút như nghĩ ngợi người phục vụ lại nói tiếp:

-"Cô ấy dặn tôi khi nào cậu tỉnh thì lấy cháo cho cậu. Tiền cũng đã trả hết rồi nên cậu không cần bận tâm."

Minh Nhật khẽ ho 1 tiếng rồi nói:

-"Cô biết cô ấy tên gì không?"

-"À.. trong chứng minh thư thì hình như tên... Đúng rồi tên là Khả Hân thì phải."

-"Khả Hân?" Minh Nhật trố mắt.

-"Đúng, nghĩ cũng tội, hôm qua mưa như vậy mà cô ấy cứ đi thẳng ra, tôi đưa dù cũng không cầm, cứ đi trong mưa như vậy. Chắc cô ấy có tâm trạng."

-"Trông cô ấy lúc đó thế nào?"

-"Rất thảm hại, đầu tóc ướt nhem, mặt thờ thẫn, thỉnh thoảng còn tự nhìn bản thân mình cười, tôi còn tưởng cô ấy bị bệnh nữa chứ."

Người phục vụ vừa nói xong, Minh Nhật đã tức tốc cầm điện thoại chạy ra ngoài. Anh điên cuồng nhấn 1 dãy số nhưng lại không hề có ai trả lời.

Khẽ mở điện thoại ra, Minh Nhật sững người khi thấy tin nhắn nó gửi lúc đêm qua:

-"Có nằm mơ tôi cũng không ngờ anh lại đem tôi ra đùa giỡn như vậy. Bao nhiêu năm qua tôi như con ngốc mong mỏi, chờ đợi anh nhưng thứ anh trả lại tôi chỉ là sự dối trá. Ngô Minh Nhật, anh và Ngô Hải Yến đúng là cặp đôi trời sinh, quá hèn hạ, tôi khinh 2 người. Kể từ giờ phút này, Lâm Khả Hân tôi sẽ không bao giờ còn dính líu gì đến anh nữa. Mong anh sống thật tốt. Tạm biệt."

Ánh mắt Minh Nhật toát lên vẻ tang thương. Anh không muốn lừa gạt cô nhưng sự thật trớ trêu, anh lại để tình yêu che mất lí trí của mình. Ân hận cũng đã quá muộn màng, chính anh đã làm mất đi 1 người con gái thật lòng quan tâm mình, anh không có quyền trách ai hết ngoài bản thân mình.

1 hồi chuông lại vang lên, giọng nam trầm cất lên, đó là tiếng của Hoàng Tuấn:

-"Cô ấy không đi học."

...

-"Anh nói gì? Cô ấy biến mất? Vì anh ư?"

Hoàng Tuấn siết tay thành nắm đầu, gân xanh nổi lên, cả lớp run sợ nhìn hắn.

Nhật Nam quay sang hỏi:

-"Cậu nói gì vậy? Ai biến mất?"

Daniel phừng phừng túm cổ áo của hắn:

-"Ai? Cậu nói đi."

Hắn đứng dậy gạt tay Daniel:

-"Khả Hân biến mất rồi."

Hai người kia nghe xong sững người lại, trợn mắt nhìn nhau. Hắn chạy nhanh ra nhà xe nhấn ga chạy như điên. Tay hắn nhấn số, giọng nói ghê rợn rít ra từ kẽ răng:

-"Ngô Minh Nhật anh nghe rõ đây. Nếu cô ấy có mệnh hệ gì thì chính tay tôi sẽ giết anh. Tốt hơn hết anh nên cầu nguyện cho cô ấy bình an vô sự đi."

Dứt lời hắn ném điện thoại cái bộp rồi lại nhấn ga... Dòng người vẫn nhộn nhịp, tấp nập như vậy.

Bình Luận (0)
Comment