Cô Gái Mang Sứ Mệnh Sao Chổi

Chương 57

Công việc công ty khiến nó cảm thấy chóng mặt. Mới ngày đầu mà đã không biết bao nhiêu chuyện xảy ra. Lâm Hải Nam đi sang Nhật Bản bỏ lại hàng tá công việc lại. Trước đây nó cũng đã từng xử lý giúp Lâm Hải Nam một số giấy tờ liên quan đến pháp lí và tuyển dụng nhưng lần này quả thật hơi khó với khả năng của nó.

Đang đọc lại một số giấy tờ của công ty, điện thoại nó vang lên chuông báo tin nhắn.

( Biến thái): Đến giờ cơm trưa rồi. Cậu ăn chưa? xuống căn-tin của công ty đi, tôi chờ.

Hoàng Tuấn gõ tay xuống bàn chờ ai đó phản hồi lại, một tay day day thái dương, có vẻ đang rất mệt.

( Máu lạnh): Tôi đang bận, cậu ăn trước đi, không phải chờ tôi đâu.

( Biến thái): Này, cậu định bỏ bữa đấy à? Cậu không xuống tôi lên tận chỗ cậu đấy.

( Máu lạnh): Cứ tự nhiên nếu cậu muốn bị ném từ tầng 17 xuống.

( Biến thái): Lâm Khả Hân xem như cậu giỏi.

Hoàng Tuấn đứng phắt dậy, khí thế phừng phừng, mắt nhìn tin nhắn cuối cùng không chớp:

-” Để tôi xem cậu ngang ngược đến mức nào.”

Dứt lời hắn gọi hai suất cơm đặc biệt rồi đi vào công ty. Mấy cô nhân viên thấy hắn liền chỉ trỏ, bàn tán, có người còn lộ liễu nháy mắt đưa tình, một số lại ngại ngùng nhìn trộm hắn, quả thật đẹp trai cũng là cái tội...

Đi đến cầu thang máy, vốn dĩ hắn đang định vào trong thì khựng người lại khi nghe một nhóm nhân viên đang bàn tán về vị giám đốc mới của F&F.

Nv1: Nghe nói giám đốc mới đang còn đi học và mới 17 tuổi đấy, thật khó tin quá.

Nhân viên đứng sau cô ta bĩu môi thườn thượt:

-” Tôi nghĩ cái cô tiểu thư kia chắc rãnh quá nên mè nheo đòi chủ tịch đến công ty thôi. Chủ tịch thương con gái nên mới đồng ý chứ dại gì mà giao công ty cho nó. Mấy đứa tiểu thư con nhà giàu toàn bọn hư hỏng, chỉ làm khổ bố mẹ là giỏi.

-” Này, đừng nói lung tung, tai vách mạch rừng, người khác nghe được thì chết cả mớ đấy.”

-” Cây ngay không sợ chết đứng, tôi nói sự thật thôi, có gì mà phải sợ, để một con nhỏ chưa vắt sạch mũi quản lí, tôi nghĩ thôi đã thấy khó chịu.”

Người kia kéo tay cô gái ngạo mạn đó lại:

-” Con này, hôm nay mày sao vậy? Mình đi làm thuê thì phải chịu khổ, chịu nhục mới kiếm được miếng cơm chứ, người ta sao thì kệ người ta, quan tâm làm gì.”

Hoàng Tuấn nhếch mép rồi rút điện thoại ra, miệng liến thoắn không ngừng:

- Alô, giám đốc Lâm ạ? Tôi là người của công ty điện tử mà hôm qua trợ lý của cô gọi đến... À vâng, hệ thống camera và máy ghi âm tôi đã cài lại hết ở tất cả trong ngoài công ty rồi.. Vâng, tôi biết rồi. Chào cô.

Mấy nữ nhân viên kia, đặc biệt là cô phấn son lòe loẹt, phát biểu hùng hồn nhất mặt mũi tái xanh, miệng ấp úng nhìn hắn hỏi lại:

-” Xin lỗi, nhưng vừa nãy tôi nghe cậu nói là công ty mới lắp máy ghi âm và camera ở khắp nơi... Chuyện này không thể nói bừa được đâu. Camera thì có thể nhưng máy ghi âm thì có vẻ hơi vô lý.”

Hoàng Tuấn ra vẻ khó chịu nhìn cô ta:

-” Vô lý? Vậy thì đi hỏi giám đốc mấy người thì biết. Chả qua là cô giám đốc này sợ người khác nói xấu gây ảnh hưởng đến danh dự của cô ấy nên mới làm vậy.”

Mặt cô ta càng tái hơn nhưng miệng vẫn cố cười rất tự nhiên:

-” Nhưng cậu lắp lúc nào vậy? Lắp khắp công ty chắc không phải dễ gì mà hoàn thành được, xem ra cậu đã rất vất vả.”

Bất giác miệng hắn nhoẻn lên nụ cười tỏa nắng:

-” À thật ra cũng hơi mệt thật nhưng được cái lương lậu sòng phẳng.”

Nói rồi hắn ghé sát lại tai cô ta thì thầm:

-” Bật mí cho cô biết nha. Chỗ này cũng có máy ghi âm và 2 cái camera đấy, tôi không dám nói nhiều đâu, lỡ giám đốc biết được thì tôi chết chắc.”

Thang máy mở ra, hắn giơ tay chào mấy người nhân viên đó rồi tiến vào trong, ở bên ngoài cô nhân viên kia như bất động, mắt đảo khắp nơi.

Trong thang máy, hắn nghĩ đến chuyện lừa đảo hồi nãy liền chậc lưỡi một cái, không biết cô nhân viên nhiều chuyện kia giờ cảm thấy thế nào. Tiếng ding chói tai vang lên cắt dòng suy nghĩ "hối lỗi" của hắn. Cầm hai hộp cơm trong tay, hắn chậm rãi bước về phía phòng giám đốc ( trước đây Hoàng Tuấn cũng đã từng đến F&F nên khá thông thạo đường đi, lối bước ở đây).

Trong phòng, Khả Hân ngồi tựa lưng vào chiếc ghế sofa, tai nghe điện thoại, mắt nhìn đăm đăm ra cửa sổ.

-” Cháu biết rồi dì, mọi chuyện đang tiến triển khá tốt, cháu sẽ cố gắng lấy tài liệu đó sớm nhất có thể, dì đừng lo.”

-...

-” Mấy chuyện đó để sau đi dì. À hôm nào dì nói chú Đại Vũ cài lại mấy cái máy ghi âm mini trong vòng cổ với vòng tay hộ cháu nhé, chúng bị nhiễu xạ hay sao ấy, âm ghi lại nghe rất tệ.”

-” Vâng cháu hiểu rồi. Bye dì.”

Khả Hân tắt điện thoại, xóa luôn cuộc gọi vừa rồi trong máy, hai mắt khẽ lim dim lại, hình ảnh của mẹ, của bà bỗng chốc ùa về tâm trí nó. Căn phòng này là của mẹ nó, còn vương lại những kí ức của mẹ tại đây, có lẽ vì vậy mà khi vào đây, mọi gánh nặng trên vai nó như được trút xuống hết.

Cốc.. cốc.. cốc

Tiếng gõ cửa làm nó giật mình bừng tỉnh, hàng lông mày thanh cao nhíu lại:

-” Ai đấy, vào đi, cửa không khóa.”

Tiếng đẩy cửa nhè nhẹ vang lên, nó đã quay lại chiếc ghế giám đốc, tay lật đi lật lại xem mớ giấy tờ.

Hắn giơ hộp cơm trước mặt nó, ánh mắt lộ rõ vẻ không hài lòng:

-” Giờ còn làm việc, rốt cuộc cậu có thương thân mình không hả?”

Nó nhướng mắt lên nhếch mép:

-” Liên quan gì tới cậu, không có việc gì thì ra ngoài đi, đừng làm phiền tôi.”

Hắn tiến lại gần nó hơn, đưa tay mở hộp cơm rồi đẩy lại chỗ nó:

-” Ăn đi rồi tôi đi.”

Nó nhíu mày định nói gì nhưng lại thôi. Nhìn hộp cơm đầy ắp trước mặt nó không khỏi ngán nhưng vẫn cầm đũa lên ăn, chủ yếu là để tên vô sĩ, biến thái kia biến ra khỏi đây mau một chút.

-” Ăn xong rồi đấy, cậu đi đi để tôi còn làm việc.”

Nó bỏ đũa xuống tuyên bố hùng hồn khiến người trước mặt mặt đỏ rần lên:

-” Lâm Khả Hân cậu... Được rồi, chúc giám đốc làm việc vui vẻ, nhưng lần sau còn nói chuyện với vị hôn phu của mình kiểu vậy thì cậu chết chắc với tôi.”

Nó phá lên cười man rợn:

-” Cậu chắc chứ? Thôi cũng đến giờ học rồi, cậu về trường đi.”

Hắn đứng dậy lấy cái áo khoác vắt trên ghế rồi nói:

-” Evil có kẻ phản bội, tối nay tôi và Nhật Nam sẽ đi lùng hắn.”

Nó xoay xoay cái bút trên tay nói:

-” Phản bội sao? Hắn chán sống chắc, mà hắn bán đứng chúng ta cho ai?”

Hoàng Tuấn cất giọng lạnh:

-” Red Wall.”

Nó hơi giật mình khi Hoàng Tuấn nhắc đến tên đó. Rõ ràng Nhiên đã nói sẽ dừng mọi hành động lại vì mật thám của Red Wall đang bị theo dõi, thật không ngờ mọi chuyện lại nhanh đến vậy. Evil đã xác định được vị trí, nếu bắt được người ngộ nhỡ tên đó khai ra hết thì e là Red Wall sẽ gặp rắc rối lớn.

-” Tên phản bội đó hiện giờ đang ẩn nấp tại đâu? Tôi cũng muốn đến đó.”

Hoàng Tuấn gõ nhẹ vào đầu nó:

-” Lâm tiểu thư à, cô cứ lo làm tốt nhiệm vụ ở đây đi, mọi chuyện tự tôi giải quyết cũng được rồi. Vậy nhé.”

Dứt lời hắn mỉm cười nhìn nó rồi rảo bước ra ngoài. Đưa tay day day đầu, nó cầm điện thoại bấm một dãy số.

-” Mau lệnh cho cậu ta trốn càng nhanh càng tốt, tối nay Evil sẽ hành động.”

Nó tắt máy rồi tiến về phía ban công. Đứng từ tầng 16 nhìn ra ngoài quả thực rất tuyệt, cả thành phố thu nhỏ lại trong tầm mắt, còn có thể nghe được tiếng gió thổi bên tai, tiếng chim ríu rít nối nhau bay lượn trên bầu trời. Tự nhiên khóe mắt nó cay cay, nó muốn khóc bởi lẽ cảm giác này làm cho nó nhớ lại lúc đứng tại đây cùng mẹ.

-” Mẹ ơi, cao quá à. Minh Anh hơi sợ, lỡ rơi xuống thì sao hở mẹ? Mẹ đừng làm việc trên cao như vậy nữa.”

Tiếng trẻ con lanh lảnh vang lên, người mẹ hôn nhẹ vào má cô con gái nhỏ:

-” Con bé ngốc này, có gì đâu mà sợ, ở trên cao thế này con sẽ không phải nghe tiếng ồn ào từ bên ngoài, còn có thể ngắm nhìn thành phố thu nhỏ nữa đấy.”

-” Thật hả mẹ? mẹ cho con xem đi.”

Người mẹ cười hiền lành bế đứa con gái lại gần lan-can:

-” Sao nào? đẹp không con gái? Thành phố mini đấy.”

Cô con gái với đôi mắt to tròn nhìn mẹ cười hì, miệng líu lo thích thú để mặc những cơn gió thổi bay mái tóc đen mượt.

Từng kí ức một ùa về rồi vội tan ra, nó hít một hơi sâu, hàng nước mắt như chảy ngược lại vào trong, ánh mắt nó vẫn đăm chiêu nhìn xuống thành phố.

Hoàng Tuấn lái chiếc lamborghini màu đen lao vun vút trên đường, hàng lông mày rậm hơi nhíu lại:

-” Gì cơ? Hắn biến mất rồi sao. Khốn kiếp, tôi đang đến đó, cậu kiểm tra kĩ lại đi.”

Nhật Nam cau mày nhìn vào màn hình vi tính của một hacker ở Evil, cậu đang cho người tìm định vị tên phản bội đó. Hoàng Tuấn tiến lại cất giọng trầm:

-” Sao rồi? vẫn chưa tìm được à?”

Nhật Nam không nói gì, mắt vẫn dán chặt vào màn hình. Điện thoại Hoàng Tuấn vang lên, sau đó là tin báo khẩn từ người của Evil:

-” Đã phát hiện ra kẻ tình nghi ở cạnh thung lũng X, bây giờ chúng tôi phải làm sao?”

-” Cử một nhóm người chặn đường tiến và đường lui của hắn, số còn lại bao vây khắp vùng hắn trốn.”

Hoàng Tuấn đưa mắt nhìn sang Nhật Nam:

-” Lần này xem như tôi thắng.”

Nhật Nam đáp lại không chút nể tình:

-” 30 chưa phải là tết, chờ bắt được người đã.”

Dứt lời hai thành viên trong Devil đã khoác trên mình chiếc áo choàng đen cùng với mặt nạ quen thuộc, cả hai đều toát ra sự kiêu ngạo, lãnh đam đến đáng sợ.
Bình Luận (0)
Comment