Cô Gái Mang Trái Tim Đá

Chương 65

"Greyon," Francesco nói, "từng là một vị vua Tây Ban Nha nhưng giờ chỉ là con quái vật chuyên đi lừa đảo. Nó là kẻ bảo vệ thác nước này, và là kẻ phải đưa chúng ta xuống Địa ngục."

Khi Greyon trèo gần lên mặt đất, sáu cái chân của nó đẩy nước và nó nhảy thẳng về phía chúng tôi, làm một cú hạ cánh hoàn hảo với số điểm tuyệt đối.

Đó là một sinh vật khổng lồ (như hầu hết các sinh vật khác trong Địa ngục), bụng nó sáng lên với những chiếc vảy lấp lánh. Ba cái đầu của nó cao hơn cái đầu duy nhất của tôi tới gần hai mét. Các khuôn mặt đều có những nét giống nhau: tất cả đều lổn nhổn những cục bướu hằn đỏ, những cặp môi to dày che hàm răng rữa nát, và những con mắt như những viên ngọc trai đen trú trong những vỏ sò hé mở. Tuy thế, bất chấp sự xấu xí, những khuôn mặt đó lại không có vẻ lừa đảo. Cả ba cái đầu đồng loạt nói một lúc.

"CÁC NGƯƠI..."

"TẠI SAO CÁC NGƯƠI..."

"SAO CÁC NGƯƠI DÁM..."

"... MUỐN GÌ?"

"... Ở ĐÂY?"

"... QUẤY RẦY TA?"

"Chúng tôi muốn tới tầng Địa ngục tiếp theo," Francesco trả lời.

"KHÔNG, ĐIỀU NÀY KHÔNG THỂ..."

"CHÚNG TA SẼ KHÔNG..."

"TÊN NÀY..."

"... THỰC HIỆN ĐƯỢC!"

"... GIÚP NGƯƠI!"

"... CHƯA CHẾT!"

"Đúng là chúng tôi đã đòi hỏi quá nhiều, và đúng là người này chưa chết," Francesco thừa nhận. "Nhưng anh ấy là một người bạn của Marianne Engel."

Cái tên dường như có ý nghĩa gì đó với Greyon và ba cái đầu lẩm bẩm với nhau. Cuối cùng, chúng quyết định bỏ phiếu - "ĐƯỢC. KHÔNG. ĐƯỢC" - trước khi đồng ý dẫn chúng tôi đi. (Ai có thể nghĩ rằng quái vật chuyên đi lừa lại là một kẻ dân chủ chứ?) Nó quay thân lại để chúng tôi có thể trèo lên cái lưng rộng bản của mình. Francesco giục tôi lên trước, thì thầm, "Tôi sẽ ngồi giữa anh và cái đuôi. Nó có độc đấy."

Khi chúng tôi đã yên vị, con dã thú nhảy vút một cái từ vách đá về phía thác nước. Khi chúng tôi chạm vào mặt nước, tôi thấy tay của Greyon nhúng sâu xuống và nắm lấy dòng nước chảy qua tay nó như nắm lấy những con rắn trong suốt. Trong khi cố xoay xở để bám chắc vào lưng Greyon, tôi nhận thấy tay mình đã khỏe hơn rất nhiều so với lúc mới bị tai nạn. Có lúc ba cái đầu của Greyon đã phải nói là, "BÁM... CHẶT... QUÁ."

Khi chúng tôi gần đến đáy, Francesco hét át cả tiếng rú của dòng nước, cảnh báo tôi chuẩn bị sẵn sàng cho tầng tiếp theo. Khó chịu vô cùng đấy, anh ta nói với giọng buộc tôi phải chú ý.

* * *

Chúng tôi nhảy xuống đất và Greyon lại biến mất vào dòng thác. Tôi kiểm tra xem chính xác những thương tổn của mình đã được chữa lành đến đâu. Da tôi hầu như đã mềm mại trở lại, và vết sẹo mổ lấy tụy trên bụng tôi đã biến mất. Tóc tôi gần như đã mọc lại hết. Môi tôi một lần nữa lại trở nên đầy đặn. Những ngón tay cụt ngủn của tôi đã hồi phục được hơn một nửa và tôi dùng chúng để cọ vào mẩu ớt đang từ từ nhú lên giữa hai chân tôi.

"Giờ chúng ta đang ở Maleboge, nhà của những kẻ trụy lạc. Ở tầng Địa ngục này," Francesco dặn dò, "tôi không thể bảo vệ anh được."

Tôi có thể nghe thấy âm thanh như tiếng súng và tiếng khóc lóc, đến càng lúc càng gần hơn. Chẳng mấy chốc chúng đã ở trước mặt chúng tôi: một hàng dài vô tận đàn ông và đàn bà bị những con quỷ có sừng lùa đi. Thứ tôi nghĩ là tiếng súng thực ra là tiếng roi lửa của những con quỷ, quất xuống chính xác đến nhẫn tâm. Những kẻ trụy lạc sợ hãi còng lưng xuống, cuộn người lại để tránh cú đòn roi dù chỉ trong nửa giây. Tay của họ buông sõng sượt, chỉ giật nẩy lên, phản chiếu vào trong hốc mắt họ khi cái roi hạ xuống. Có lẽ những kẻ trụy lạc đã từng rất đẹp, nhưng không bao giờ còn được thế nữa; giờ đây, họ chỉ như những đống thịt bị quật tả tơi.

Người phụ nữ đứng gần tôi nhất bị đánh đến nỗi miệng phọt ra máu. Khi tôi thở hắt ra, cô đã nhận ra sự có mặt của chúng tôi. Cô nhìn lên và tôi thấy khuôn mặt cô đã bị dòi bọ ăn gần hết. Mắt phải của cô trông như một quả trứng lồi ra, còn mắt trái thì treo lủng lẳng trên dây thần kinh thị giác, cách hốc mắt đến hơn hai centimet. Cô nhìn tôi đầy lẳng lơ với con mắt trứng lồi, và liếm môi. Vì hành vi này cô đã bị cả một đoàn quân quỷ quật tơi bời tới tận khi cô quằn quại đau đớn vẫn không thôi. Da cô cứ toác ra như bị rạch bằng kéo cho tới khi cô gần như bị lột sống. Rắn lúc nhúc trồi lên từ những cái hố trên mặt đất, quấn lấy cô như những sợi xích buộc vào một chuyên gia thoát hiểm.

Sau khi cô bị lũ rắn siết chặt, lại thêm những con nữa xuất hiện - những con rắn đủ loại, với đống răng nanh quá khổ đẫm nọc độc - hiện ra từ những cái hố và sung sướng bò lên người cô. Rồi một con rắn hổ mang bò lên mặt người đàn bà lẳng lơ đó, bất động trong đúng một giây trước khi nó bổ xuống tấn công cái cổ của cô. Máu bắn vọt lên không trung trước khi rơi xuống người cô, mỗi giọt máu nổ tung thành một đốm lửa nhỏ. Ngọn lửa nhanh chóng nuốt chửng cô, và con mắt lồi của cô cứ nở ra cho tới khi nổ tung như một quả bong bóng bị bơm quá căng. Cô gào thét cho tới khi dây thanh quản cháy thành tro; cùng lúc ấy, những con mãng xà vẫn tiếp tục quấn chặt lấy người cô. Da thịt cô rời ra, như những miếng thịt mềm, lộ ra phần xương bên trong. Những chiếc xương của cô vàng rực lên, rồi đỏ, rồi đen, trước khi tan vào trong đất. Theo cách này cô đã biến vào hư không - chỉ còn lại thứ đã từng là xương sống của cô.

Xương sống của cô thực sự cũng không phải xương sống; xương sống của cô là một con rắn nhìn thẳng vào tôi từ trong cái tổ tro của nó. VÀ NGƯƠI KHÔNG THỂ CẢN ĐƯỢC ĐÂU.

Con rắn cứ hả hê nhìn chòng chọc vào tôi dù nó đã bắt đầu run lên và những dải xương sườn mới đột ngột tung ra từ hai bên thân nó như những ngón tay phá tung miếng nhựa căng cứng để thoát ra. Tiếp theo, xương tay và xương chân trồi ra. Tàn tro của con người tội lỗi vừa bị thiêu cháy ấy bắt đầu tái tạo thành các mô trên cơ thể người, đầu tiên là tạo hệ bài tiết, rồi đan thành hệ tuần hoàn. Những dòng chất lỏng màu đỏ chảy ra khỏi mặt đất rồi thấm vào người cô để làm thành các mạch máu mới. Các cơ cuộn lại quanh xương như những dây trường xuân mọc trên hàng rào, và da trồi lên khỏi đất như một tấm chăn căng ra trên cái hình hài xương xẩu.

Tóc mọc lên và hai con mắt mới nhô ra từ hốc mắt. Người đàn bà lẳng lơ đã được tái tạo, không phải trong hình dạng bị đánh thê thảm như khi tôi thấy lúc đầu, mà trong hình dạng hẳn phải là của cô khi cô còn sống trên trần gian. Cô có vẻ đẹp hình thể tuyệt vời như bất cứ người phụ nữ nào tôi từng thấy.

Cô bước khỏi mặt đất và tiến một bước về phía tôi, hai tay cô dang ra để ôm lấy tôi. Cô trông mới quyến rũ làm sao, làn da mềm mại và cặp hông hấp dẫn. Những con quỷ, từ nãy giờ vẫn đang canh những kẻ trụy lạc khác, giờ mới nhận ra sự tái sinh hoàn thiện của cô, liền xông tới quất roi vào người cô trước khi cô có thể chạm được vào tôi. Cô bị lùa lại vào hàng tội đồ và vòng tròn luẩn quẩn giờ đã rõ ràng: cô sẽ lại bị đánh tới lui giật lùi, cô sẽ lại bị lũ rắn trói, và cô lại một lần nữa bị lửa thiêu thành tro. Chuyện này sẽ lặp đi lặp lại, vĩnh viễn, với cô cũng như với tất cả những kẻ tội đồ khác trong tầng giam những kẻ lẳng lơ này.

Tôi giờ đã hiểu vì sao Francesco lại cảnh báo tôi phải cẩn thận với tầng Địa ngục này, bởi trong quá trình ả đàn bà lăng loàn được tái sinh thì quá trình hồi phục của cơ thể tôi cũng hoàn thành. Dòng nham thạch từng là da của tôi đã hoàn toàn bị đẩy lùi và chẳng còn bất cứ dấu hiệu nào chứng tỏ tôi đã bị bỏng. Cơ thể của tôi lại hoàn hảo như cái thời hoàng kim của nó trước vụ tai nạn; vết tích duy nhất còn sót lại là vết sẹo bẩm sinh trên ngực. Tôi, cũng giống như ả lẳng lơ kia, được hồi sinh thành một con người trọn vẹn, đẹp đẽ.

Dù không hề muốn, tôi vẫn quỳ sụp xuống đất và bắt đầu khóc. Và khi đã khóc thì tôi không thể dừng lại được.

Cho tới tận ngày hôm nay, tôi vẫn chưa hiểu được lý do thật sự vì sao tôi khóc. Có phải tôi khóc vì số phận ả quá giống với số phận của chính bản thân tôi không? Có phải bởi tôi đã có lại hình hài mà tôi không bao giờ nghĩ mình có thể lấy lại không? Hay bởi khi ở trong thế giới thực, cơ thể của tôi đang chìm trong ảo giác gây ra bởi đột ngột ngừng dùng morphine?

Tôi không biết câu trả lời là gì. Nhưng rốt cuộc tôi cứ tiếp tục khóc, đơn giản vì tôi sung sướng khi tuyến lệ của tôi đã hoạt động trở lại.

Francesco nhẹ nhàng chạm vào vai tôi. "Styx đang ở phía trước rồi."

Dù đang mất phương hướng, tôi vẫn biết được có cái gì đó không ổn. Xét cho cùng, tôi cũng được nghe Địa ngục trong hai kiếp khác nhau rồi; tôi biết chúng tôi lẽ ra phải đụng độ Styx sớm hơn thế này nhiều. Lau khô nước mắt, tôi nói thế với Francesco.

"Nhưng đây là hành trình của anh," Francesco nói, "chứ không phải của Dante."

Chúng tôi đi về phía bờ sông, nơi một con thuyền đang vun vút lướt tới, như thể nó biết chúng tôi đang đến vậy. "Người lái đò là Phlegyas, con trai của thần chiến tranh Ares. Khi con gái Coronis của ông ta bị Apollo cưỡng hiếp, Phlegyas đã châm lửa đốt ngôi đền của vị thần. Apollo đã bắn tên giết chết ông ta và bắt ông ta phải chịu hình phạt này."

Điểm nổi bật nhất ở Phlegyas là một tảng đá lớn, góc cạnh, bay lững lờ trên cái đầu nhỏ bé của ông, như chực đâm bổ xuống đất bất cứ lúc nào. Vì thế, ông luôn phải ngước đôi mắt khốn khổ của mình lên để xem xét tình hình. Từng mái chèo ngập xuống nước đưa ông tiến lại gần chúng tôi hơn và tảng đá cứ tiếp tục đi theo, không bao giờ rời khỏi vị trí buồn tẻ của nó. Da của Phlegyas đã trở nên vàng vọt vì thiếu ánh nắng; những mạch máu trên mặt ông nổi lên như lưới nhện màu tím và mái tóc ông cứ rụng ra từng búi một. Hai cánh tay dài khẳng khiu thòi ra từ cái áo choàng từ lâu đã đổi màu vì mồ hôi đọng lâu ngày.

"Kẻ này là ai mà dám mang mũi tên đến bờ sông ta cai quản?"

Nỗ lực hăm dọa của Phlegyas không thành do ông còn mải tập trung chú ý vào hòn đá trên đầu. Dù ông đã cố trợn trừng mắt lên, mắt ông vẫn liếc nhìn những cử động nhỏ nhất của hòn đá.

"Ngài hãy tha thứ cho người bạn ngốc nghếch của chúng ta," Francesco nói, "vì anh ấy còn trẻ và vẫn chưa chết."

"Giải thích được khá nhiều đấy." Phlegyas phấp phỏng ngoẹo đầu sang trái một chút, trước khi cho phép nó quay lại vị trí ban đầu ở chính giữa hai vai ông.

"Ngài sẽ đưa chúng tôi qua sông để anh ấy có thể hoàn thành cuộc hành trình của mình chứ?"

"Sao ta phải làm thế chứ? Kẻ này đã chết đâu."

Francesco bắt đầu nói. "Anh ấy là bạn của..."

"Marianne Engel," Phlegyas cắt ngang. "Chẳng liên quan gì đến ta."

Người lái thuyền chống mái chèo xuống đất để xoay thuyền lại, nhưng Francesco đã gọi với theo, "Chúng tôi rất cần sự giúp đỡ của ngài, Phlegyas."

Vì tò mò, có lẽ vậy, Phlegyas đã quay mặt lại đối diện với chúng tôi. "Sao lại thế?"

"Nếu ngài biết Marianne, thì ngài cũng biết đây là một cuộc hành trình vì tình yêu."

"Ta quan tâm gì đến tình yêu?"

"Không phải chính tình yêu dành cho con gái đã đưa ngài đến đây sao? Chẳng lẽ ngài lại muốn để một người nữa bị mắc kẹt mãi mãi trong Địa ngục, nơi không dành cho anh ta sao?"

Lần đầu tiên, Phlegyas có vẻ quan tâm tới tôi hơn hòn đá. "Nói cho ta nghe về tình yêu ngươi dành cho người đàn bà này."

Tôi trả lời thành thật hết mức. "Tôi không thể nói được."

Phlegyas nhíu mày. "Thế thì việc gì ta phải chấp nhận thỉnh cầu của ngươi chứ?"

"Bất cứ người nào nghĩ rằng mình có thể diễn tả được tình yêu," tôi trả lời, "cũng đều chẳng hiểu gì về tình yêu cả."

Câu trả lời này có vẻ đã làm Phlegyas thỏa mãn và ông đã vẫy tay ra hiệu cho chúng tôi lên thuyền mà không đòi lệ phí gì cả. Khi chúng tôi vượt sông Styx, mắt tôi cứ dán chặt vào ba ngọn tháp đỏ cháy rực ở đằng xa.

"Dis," Francesco nói. "Trung tâm của Địa ngục."
Bình Luận (0)
Comment