Cô Gái Nhỏ Của Giáo Sư Thời

Chương 3

Edit: Mộc Tử Đằng

←←←←←→→→→→

Thời Dịch đứng dậy đi vào trong phòng ngủ lúc đi ra trên tay đã cầm một phong thư sau đó đưa nó cho cô.

Đinh Nhàn nhận lấy, năm ngón tay nắm thật chặt, trên phong thư rõ ràng có dấu vết để lại.

Đối với cha, Đinh Nhàn cảm thấy rất kỳ quái.

Mẹ đã bỏ lại cô và ra đi năm cô được 10 tuổi, thật sự trong lòng cô hận bà ấy. Nhưng không biết nguyên nhân vì sao, đối với người cha chỉ gặp mặt mấy lần mà cô lại không hận nổi.

Trước kia hàng xóm xung quanh thường hay nói cha cô là anh hùng, lập được biết bao nhiêu là chiến công. Đinh Nhàn đối với những lời này cũng không có nhiều cảm xúc gì, cô chỉ hy vọng người anh hùng trong miệng mọi người này có thể thường xuyên trở lại thăm cô nhiều hơn nữa, giống như cha của những người bình thường khác có thể ở cạnh cô, chăm sóc cô.

Từ nhỏ đây đã là một ước muốn xa vời, cô đã từng thử ghét ông, hận ông nhưng nhiều hơn lại là nhớ ông.

Ông ấy làm nhiệm vụ hy sinh, cô cũng không khóc chỉ ngồi trên giường yên lặng suốt đêm.

Bây giờ ngay cả ước muốn xa vời đó cũng đã biến mất.

Nếu ông ấy hy vọng mình sống tốt vậy thì phải sống thật tốt.

Phải tiêu xài hết tiền ai bảo ông ấy không trở lại chăm sóc cô nữa.

Đinh Nhàn ngẩng đầu hỏi người đàn ông trước mặt: "Anh có quan hệ như thế nào với ông ấy?

"Bạn tốt."

Cô cười, nghiêng đầu nói: "Vậy em gọi là anh trai nhé."

Thời Dịch: "..."

Cô gái nhỏ sợ bảo anh già rồi sao?

Vừa nói xong, Đinh Nhàn liền ngọt ngào gọi một tiếng: "Anh Thời Dịch."

Thật ra thì thời gian Thời Dịch quen biết Đinh Trí không lâu lắm, bởi vì công việc đặc thù nên số lần gặp mặt cũng ít.

Đại đa số đều gặp trong bệnh viện.

14 năm trước lúc bệnh viện 031 đặc biệt gọi anh nhập ngũ, bệnh nhân đầu tiên anh tiếp xúc chính là Đinh Trí.

Lúc đó hai người còn chưa quen thuộc, chẳng qua là hai người đều nghe nói về đối phương. Sau đó có một lần ăn cơm với nhau, Đinh Trí trò chuyện với anh mấy câu liền nhắc đến con gái mình, trên mặt đầy vẻ áy náy.

Nói đến điều này cũng thật là có duyên, bệnh viện nhiều bác sĩ như vậy mà hết lần này đến lần khác mỗi lần Đinh Trí bị thương đều đưa đến phòng của Thời Dịch, thường xuyên qua lại như vậy nên hai người mới quen thuộc.

Đinh Trí nhập ngũ sớm, đã ở trong quân đội được hai mươi mấy năm, ông ấy lớn hơn Thời Dịch 15 tuổi, cũng không so đo tuổi tác mà xem như anh em với Thời Dịch, còn lừa gạt anh nói chỉ mới 35 tuổi, thân thể so với mấy người trẻ tuổi còn cường tráng hơn nhiều.

"Anh Thời Dịch."

(Editor: tôi thề là ổng nghe câu này mà không quắn quéo mới là lạ:)))

Thanh âm của cô gái nhỏ trong trẻo lại êm tai, thánh thót như chim sơn ca.

Thời Dịch khẽ cười một tiếng, đang chuẩn bị thu dọn chén đũa nhưng động tác của Đinh Nhàn còn nhanh hơn anh, đem hai cái chén cầm lên nhanh chân chạy vào phòng bếp.

"Anh Thời Dịch nên nghỉ ngơi sớm một chút."

Thấy cô không còn câu nệ như trước nữa, Thời Dịch liền nghe theo lời cô, sau khi trở về phòng thì đi tắm, tóc lau khô được phân nữa thì đi vào thư phòng cho đến rạng sáng mới đi ra.

Phòng của Thời Dịch ngay bên cạnh phòng Đinh Nhàn, lúc đi ngang qua anh thấy dưới khe cửa phòng cô lộ ra ánh đèn, thấy vậy anh giơ tay lên gõ cửa một cái, hỏi: "Còn chưa ngủ hả?"

Đinh Nhàn cầm phong thư trong tay, cô nằm trên giường ngửa mặt nhìn chằm chằm vào trần nhà.

Cô thật sự xoắn xuýt không biết có nên mở ra hay không.

Đang lúc xuất thần, ngoài cửa truyền đến giọng đàn ông trầm thấp làm cô sợ hết hồn, bỗng từ trên giường bật dậy, nhanh chóng tắt đèn.

"Ngủ ngay đây ạ."

Thời Dịch: "..."

Anh không nói thêm nữa mà xoay người đi vào phòng.

Cho đến khi tiếng đóng cửa vang lên, Đinh Nhàn mới rón rén mở đèn lên, nhét phong thư vào cặp sách.

Sáng sớm ngày thứ hai người giúp việc đến.

Đinh Nhàn vốn dĩ định dậy sớm để lưu lại ấn tượng tốt cho Thời Dịch, kết quả là tối hôm qua ngủ quá muộn mà di động lại hỏng nên không cách nào cài đồng hồ báo thức được, lúc cô tỉnh lại cũng đã hơn 9 giờ rồi.

Trên bàn ăn đã bày sẵn bữa sáng, thấy cô đi ra dì giúp việc cười nói: "Mau đến đây ăn bữa sáng đi."

Đinh Nhàn một bên đi về phía bàn ăn một bên nhìn khắp nơi, nhìn ra được tâm tư của cô, dì giúp việc nói: "Sáng sớm nay giáo sư Thời đã đi ra ngoài rồi."

Sau đó rót cho cô ly sữa bò rồi mới nói tiếp: "Tiểu Nhàn, dì họ Trương, con gọi dì là dì Trương là được, lúc giáo sư Thời không ở đây thì có chuyện gì con có thể nói với dì."

Dì Trương lúc trước từng giúp việc ở Thời gia, bà ấy cũng có chút hiểu biết về Thời Dịch, biết anh bề bộn nhiều việc nên đối với cô gái nhỏ này, Thời Dịch đã cố ý dặn dò qua phải chăm sóc cô tỉ mỉ một chút.

Đinh Nhàn: "Cảm ơn ạ."

Trong lòng không hiểu sao lại có chút mất mác, ngay cả tâm tình ăn sáng cũng biến mất.

Liên tục mấy ngày mà Thời Dịch vẫn chưa về.

Nghe dì Trương nói, anh thường xuyên ở lại bệnh viện, thân là giáo sư nên cũng phải định kỳ đến đại học y Đế Đô để giảng bài, cuộc sống của anh trừ ăn và ngủ ra thì việc còn lại cũng chỉ có công việc.

Đinh Nhàn phát hiện anh rất có tâm tư, mặc dù anh không ở đây nhưng vẫn chăm sóc cô tốt vô cùng.

Mấy ngày nay ở nhà cô nhận được rất nhiều gói hàng, nào là cặp sách, văn phòng phẩm, giầy thể thao. Tất cả đều là đồ dùng học sinh mua riêng cho cô.

Còn làm cho cô nhức đầu là cuốn sách《Năm năm thi đại học ba năm mô phỏng》*...

(* Cuốn sách này có thể hiểu là tài liệu ôn thi gồm kiến thức của ba năm cấp ba.)

Bởi vì khai giảng sớm hơn một ngày nên dì Trương liền mang học phí cùng tiền tiêu vặt đưa cho Đinh Nhàn. Trên đầu giường có đồng hồ báo thức vừa mới mua, mọi thứ đều đã chuẩn bị đầy đủ. Sáng sớm ngày thứ hai cô ra khỏi nhà đến trường báo cáo.

Cô giáo vẫn chưa vào lớp, trong phòng học các bạn học tùy ý ngồi, nói chuyện phiếm và đùa giỡn nhau.

Vào lúc thi học kỳ một cô chủ nhiệm đã nói rằng chỗ ngồi phải dựa theo thành tích để sắp xếp lại, Đinh Nhàn vô cùng tự giác ngồi ở bàn cuối lớp, cô vừa mới từ trong cặp lấy ra bài tập hè liền nghe được Địch Nhiên lại gần nói: "Này, Đinh Nhàn, sau này chúng ta chính là bạn cùng bàn."

Thi cuối học kỳ một, Đinh Nhàn đứng thứ hai từ dưới đếm lên, Địch Nhiên đứng thứ nhất từ dưới đếm lên.

Cậu ta vừa dứt lời trên lưng liền bị đập một phát.

"Tất cả là tại cậu ngăn cản tớ cùng Nhàn Nhàn ngồi cùng bàn."

Đứng thứ ba từ dưới đếm lên chính là cô nàng Giang Ti Kỳ này.

Cô ấy ngồi vào bàn phía trước Đinh Nhàn, tay cầm gói snack miếng cay**, vừa ăn vừa đưa tới: "Nếm thử xem, tuyệt phẩm nhân gian đấy."

** Snack miếng cay:

Đinh Nhàn không thể ăn cay, thấy môi cô bạn thân bị cay mà đỏ ửng cả lên cô lắc đầu một cái, thực sự không dám ăn đâu.

Địch Nhiên hừ lạnh một tiếng, nói: "Cậu cho là Nhàn Nhàn cũng giống cậu à, toàn ăn những thực phẩm rác rưởi như thế này."

Đinh Nhàn nghe vậy cũng muốn nói thật ra cô cũng thích ăn những thứ giống vậy chỉ là không dám ăn miếng cay thôi.

Cô bạn của cô ăn cay cực kỳ lợi hại, trình độ như vậy cô không chạm đến được, cô ấy cầm gói snack ăn ngon lành, thực sự là biến thái mà.

"Cái gì mà cùng tớ..." Giang Ti Kỳ đột nhiên bắt được trọng tâm trong câu nói đó: "Nhàn Nhàn là để cho cậu gọi à?"

Địch Nhiên liếc nhìn Đinh Nhàn một cái, thấy sắc mặt cô vẫn như bình thường, lập tức thấy mình có lý chẳng sợ gì cả đứng lên, "Chúng tớ là bạn cùng bàn."

"Ngồi cùng bàn cũng không thể gọi như vậy."

Hai người bên này đang nháo loạn thì chủ nhiệm lớp đi vào, trong phòng học nhanh chóng an tĩnh lại.

Sau khi các bạn học đóng xong học phí thì lần lượt ngồi yên tại chỗ, chủ nhiệm lớp lại nói một đống lời khuyên bảo, bên cạnh đó cũng thông báo cho mọi người biết rằng ngày mai họp phụ huynh.

Sau khi kết thúc, cô giáo nhìn về phía dãy bàn cuối một loạt.

Cảm nhận được tầm mắt của giáo viên, Đinh Nhàn căng thẳng nắm chặt viết trong tay lại.

Một giây kế tiếp cô nghe được chủ nhiệm lớp nói: "Đinh Nhàn, giúp cô mang bài tập đến phòng giáo viên nhé."

Chủ nhiệm lớp vừa ra khỏi lớp trong phòng học lại sôi nổi lên, các bạn học kể cho nhau nghe những điều thú vị đã trải qua của mùa hè vừa rồi, không khí vô cùng náo nhiệt.

Ánh mắt đồng cảm của Giang Ti Kỳ nhìn về phía cô, "Chúc cậu may mắn."

Mặc dù chủ nhiệm lớp không nói gì nhưng mọi người trong lớp đều đoán được rằng Đinh Nhàn có tám chín phần là bị gọi lên nghe giáo huấn.

Thành tích của Giang Ti Kỳ vẫn luôn không tốt, nhưng còn Đinh Nhàn lại khác. Năm đó thi lên cấp 3 cô đã đạt được điểm cao nhất thành phố và trúng tuyển vào Nhất Trung, thời điểm năm lớp 10 thành tích còn tương đối ổn nhưng đến lớp 11 lại bắt đầu tuột xuống.

Ôm một đống bài tập vào phòng giáo viên, Đinh Nhàn không khỏi có chút khẩn trương.

Chủ nhiệm lớp kéo ghế đến tỏ ý kêu cô ngồi.

Đinh Nhàn quy củ ngồi xuống.

"Đinh Nhàn, bây giờ bắt đầu lớp 12 rồi, thời gian vô cùng cấp bách em phải học tập thật nghiêm chỉnh." Chủ nhiệm lớp tận tình khuyên bảo, nói tới nói lui cũng chỉ có những câu đó, hỏi cô: "Em có nghĩ đến việc thi đại học không?"

Đinh Nhàn lắc đầu.

"Dù có chuyện gì thì học tập mới là trọng yếu, suy nghĩ về tương lai nhiều một chút, một năm này hãy nổ lực hết mình kéo thành tích đi lên."

"Trước hết trong học tập có vấn đề gì cứ đến tìm cô." Dừng một chút, chủ nhiệm lớp lại nói: "Còn nữa, về việc sinh hoạt có khó khăn gì cũng có thể tìm đến cô."

"Cảm ơn cô ạ."

Thấy cô ngoan ngoãn như vậy chủ nhiệm lớp ôn nhu sờ đầu cô một cái, "Trở về lớp đi."

Trở lại phòng học, Đinh Nhàn thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà, có bạn học hỏi cô: "Đinh Nhàn này, ngày mai ai sẽ đi họp phụ huynh cho cậu?"

Địch Nhiên dùng cùi chỏ đẩy đẩy vị bạn học đó một cái rồi hung hãn trợn mắt nhìn cậu ta.

Động tác cầm bài thi của Đinh Nhàn hơi dừng lại, nhàn nhạt nói: "Tôi không có người nhà."

Bạn học kia đã ý thức được mình nói sai, le lưỡi xấu hổ rồi quay đi nói chuyện cùng người khác.

Giang Ti Kỳ đeo cặp sách trên vai, vừa mở gói snack miếng cay vừa đi đến nhẹ giọng nói bên tai Đinh Nhàn: "Kêu người đàn ông kia đến họp cho cậu."

Đinh Nhàn: "Anh ấy không có thời gian."

Giang Ti Kỳ nhìn thấy vành tai ửng đỏ của cô còn tưởng rằng do mùi cay của gói bánh bay lên nên nhanh chóng đem gói bánh kín đáo đưa cho Địch Nhiên rồi nắm lấy cánh tay cô rời đi.

Đi được một đoạn, Giang Ti Kỳ nói: "Nhàn Nhàn, hình như Địch Nhiên thích cậu đó."

"Hả?" Đinh Nhàn giả vờ không nghe cô ấy nói gì.

Giang Ti Kỳ phân tích nói: "Tớ hoài nghi cậu ấy cố tình thi hạng chót như vậy mới có thể ngồi cùng bàn với cậu."

"Lúc trước thành tích cậu ấy đứng thứ 10 từ dưới lên, mặc dù là đếm ngược nhưng cũng không nhất thiết phải cố ý gì, có khi lần này cậu ấy thực sự không phát huy tốt thật."

"Trời ạ, cho dù cậu ấy không phải cố ý thì tớ chắc chắn cậu ấy thích cậu, tớ liếc mắt một cái là có thể nhìn ra rồi."

Giang Ti Kỳ đùng đùng nói một tràng, Đinh Nhàn cũng không thèm để vào tai, đi đến cổng trường hai người liền tạm biệt mỗi người đi một hướng, đoạn đường đi học không xa nên cô định đi bộ về.

Đi được mấy bước bỗng có một chiếc xe màu đen dừng ngay bên cạnh, Đinh Nhàn nhìn bảng số xe có chút bất ngờ.

Cửa kính xe hạ xuống lộ ra sườn mặt thanh tú của người đàn ông.

Anh mặc quân trang, hai tay cầm vô lăng, nói: "Lên xe"

Đinh Nhàn liếc nhìn bốn phía xung quanh thấy không có ai chú ý đến cô mới nhanh chóng kéo cửa xe phía sau ra.

Nhưng kéo hai cái cửa cũng không mở được, cô nhìn về phía ghế lái nói: "Anh Thời Dịch."

"Lên ngồi đằng trước đi."

Trong lòng Đinh Nhàn hơi run lên một chút, đi đến phía trước dễ dàng mở cửa rồi ngồi vào trong xe.

Thời Dịch nhìn cô nói: "Cài dây an toàn vào."

Đinh Nhàn đưa tay tìm hai bên của ghế ngồi mất cả nữa ngày mới tìm được.

Giây kế tiếp cô lại gặp khó khăn, thứ đồ chơi này gắn vào đâu nhỉ?

Cô rất ít khi ngồi xe hơi, nếu có ngồi thì cũng ngồi phía sau, ngồi ở đó cũng không cần phải cài dây an toàn.

Đang trong lúc khó khăn bỗng nhiên cảm nhận được hơi thở của người bên cạnh đang đến gần, cô ngẩng đầu lên liền bắt gặp khuôn mặt đàn ông áp tới.

Ngũ quan của anh được phóng đại trước mặt cô, cách rất gần, hô hấp cả hai hòa quyện vào cùng một chỗ, Đinh Nhàn nhìn Thời Dịch mà tim đập như trống bỏi, đầu óc trống rỗng, ngay lúc cô sắp thở không thông thì người đàn ông đoạt lấy dây an toàn từ tay cô, "Lạch cạch" một tiếng cài vào.

Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra mấy giây nhưng lại làm lòng Đinh Nhàn bắn pháo hoa đùng đoàn.

Thời Dịch hoàn toàn không biết tâm tư của cô gái nhỏ, anh ngồi thẳng người lại rồi lái xe đi, hỏi cô: "Cảm giác khai giảng như thế nào?"

Đinh Nhàn còn chưa hoàn hồn lại theo bản năng đáp: "Ngày tận thế đã đến."

Lời vừa ra khỏi miệng cô mới giật mình tỉnh lại, cảm thấy không đúng lắm nên bối rối sửa lại: "Ý của em là vì ước mơ mà phấn đấu."

Thời Dịch không vạch trần lời nói của cô, xuôi theo cô nói: "Vậy ước mơ của em là gì?"

Cái vấn đề này làm khó Đinh Nhàn rồi, giống hệt như những gì hôm nay cô chủ nhiệm đã hỏi cô có muốn thi đại học không vậy, trong lòng cô cũng không biết phải trả lời thế nào.

Lúc nhỏ, thầy giáo từng hỏi trong lớp rằng ước mơ của các em là gì, mọi người đều trả lời nào là muốn làm nhà khoa học, bác sĩ hay thậm chí là làm nhà du hành vũ trụ..vv..

Đến lượt Đinh Nhàn, cô đã nói muốn làm lãnh đạo của cha.

Thầy hỏi cô tại sao, cô nhìn các bạn học khác đang cười ngã nghiêng, nói: "Chỉ có như vậy mới có thể phê cho cha nhiều ngày nghỉ để ông ấy có thể quay về nhà chăm sóc em cùng mẹ."

Một hồi trầm mặc.

Đinh Nhàn không nói gì, Thời Dịch cũng không hỏi nhiều nữa.

Đến tiểu khu, sau khi dừng xe lại anh từ trong hộp tỳ tay lấy ra một cái hộp đưa cho cô.

Là điện thoại mới, nhìn ký hiệu phía trên Đinh Nhàn nhớ lại hình như anh cũng dùng điện thoại hiệu này.

"Điện thoại di động hư tại sao lại không nói?" Thời Dịch mở hộp lấy điện thoại ra rồi đưa cho cô, "Đinh Nhàn, cha em đã giao em cho tôi, tôi đã đồng ý thì phải có trách nhiệm với em. Bình thường tôi rất bận rộn nên sẽ không thể lo hết mọi việc được, có cần gì thì cứ nói với tôi."

"Còn nữa, mang theo cái này để giữ liên lạc, tôi biết bây giờ trường học cấm không cho học sinh dùng điện thoại nhưng khi nhìn đến tin nhắn hoặc điện thoại của tôi nhất định phải trở về."

Giọng nói người đàn ông vẫn bình thản như thường lệ, thậm chí có phần kiên nhẫn hơn bình thường rất nhiều, nhưng không biết tại sao Đinh Nhàn cảm giác được anh có chút ưu tư.

"Em nhất định sẽ trở về."

Hai mắt cô gái nhỏ đen nhánh long lanh như những vì sao trên trời đang phát sáng, lúc nói những lời này cô khẽ ngẩng đầu lộ ra sự kiên định.

Thời Dịch thu hồi tầm mắt, "Về ăn cơm đi."

"Còn anh?" Thấy anh không có ý định xuống xe, Đinh Nhàn hỏi: "Anh không thể về nhà ăn bữa cơm được sao?"

Giơ tay lên nhìn đồng hồ một cái, anh nói: "Tôi đến bệnh viện rồi ăn."

Buổi chiều có một cuộc phẩu thuật mở lòng ngực không thể đến trể được.

Đinh Nhàn lại hỏi: "Vậy buổi tối anh có về nhà không?"
Bình Luận (0)
Comment