Cô Gái Nhỏ Của Giáo Sư Thời

Chương 31

Edit: Mộc Tử Đằng

Đinh Nhàn lúc đầu vốn định đợi trong phòng một lúc mới đi ra, nghĩ thầm trong bụng hai người đàn ông uống rượu cô cũng không có việc gì, sau đó chợt nghe thấy tiếng phụ nữ, nảy sinh lòng tò mò mới chậm rãi chạy ra, ngược lại không ngờ sẽ nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp lúc trước gặp trong bệnh viện.

Hiện trời đã vào thu, thời tiết dần lạnh hơn, Thời Dịch nhìn cô gái nhỏ cứ để chân trần đi trên sàn nhà, không tự chủ nhíu mi: "Mang dép lê vào."

Đinh Nhàn còn đang ngơ ngác nhìn anh, trong lúc nhất thời không phản ứng kịp, cho đến khi Thời Dịch bình tĩnh mở miệng lần nữa, "Có nghe hay không?"

Cô lấy lại tinh thần, xoay người mang dép vào rồi đi đến chỗ anh, nhìn ly rượu đầy trước mặt bọn họ, không nhịn được đưa tay ra, "Đây là rượu gì vậy?"

Thẩm Ngạn còn chưa kịp mở miệng, Thời Dịch đã đánh một cái vào tay cô, không kìm lực nên trên mu bàn tay trắng nõn đã hiện lên một mảnh hồng.

Đinh Nhàn bị anh đánh đau, xoa xoa tay: "Anh không thể nhẹ một chút sao?"

Thời Dịch liếc cô một cái: "Biết điều ngồi xuống cho anh."

Uống một chút rượu vang đã say, còn muốn uống rượu trắng, đúng là càng ngày càng hư.

Đinh Nhàn mím môi, yên lặng ngồi xuống cạnh anh, không dám đòi uống rượu nữa.

Đối với Thời Dịch và Đinh Nhàn thì đây là cách sống chung bình thường của họ, nhưng đối với Từ Hoàn Chi thì khác, hình ảnh trước mắt cô ta nghiễm nhiên trở thành liếc mắt đưa tình, nhìn một màn này, nước mắt cô ta đã muốn trào ra, sự thật đặt ngay trước mặt, còn muốn nói gì nữa chứ?

Tự ái của cô ta, kiêu ngạo của cô ta, toàn bộ đều bỏ xuống, cô ta nổ lực rất nhiều nhưng lại thua cô nhóc trước mặt này.

Không muốn ở chỗ này nhận thêm kích thích nào nữa, càng ở lại càng lúng túng, cô ta đứng dậy, "Tôi còn có việc, đi trước đây."

Với tửu lượng của cô ta, nhiêu đây rượu chỉ có chút say, Thời Dịch gật đầu một cái, nói: "Trên đường cẩn thận."

Từ Hoàn Chi nghe mà chóp mũi chua xót, nhanh chóng xoay người, mang giày cao gót chạy ra ngoài.

Thẩm Ngạn nhìn cô ta đầy đồng cảm, điểm này anh ta rất giống người anh em của mình, chỉ đau lòng cho vợ, với người phụ nữ khác, một ánh mắt dư thừa cũng không cho.

Chung tình nhất cũng vô tình nhất.

Từ Hoàn Chi vừa rời khỏi, nhìn cũng không muốn nhìn, trước mặt là một đôi tình nhân đang ân ái, trong lúc bất chợt anh ta cảm nhận được cảm giác làm kỳ đà cản mũi trước kia của Thời Dịch.

Nhưng chẳng qua đây là suy nghĩ của một mình anh ta, trên thực tế hồi đó Thời Dịch vẫn chưa có nhận thức tình cảm là gì, phụ nữ trong mắt anh đều giống nhau, Thẩm Ngạn yêu đương trong mắt anh cũng không có cảm giác gì, cho đến khi gặp Đinh Nhàn, không biết từ lúc nào trong lòng anh đã bị cô nắm giữ.

Rượu cũng đã uống hết, Thời Dịch nghĩ từ nay về sau không muốn uống với anh ta nữa, hỏi: "Cậu xảy ra chuyện gì?"

Thẩm Ngạn đợt này nghỉ phép về nhà không hề quấn lấy bạn gái, trước kia anh ta còn thường khuyên anh cái gì mà chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu, còn lần này chỉ còn ngày cuối cùng vậy mà đến tìm anh, một người đàn ông uống rượu, Thời Dịch suy nghĩ, không lẽ vợ chồng son lại cãi nhau nên khó chịu.

"Đại lão gia Hướng không coi trọng tôi, nói vừa làm lính vừa không có tiền, càng không có thời gian, không muốn giao con gái cho tôi." Sau nữa lại xảy ra chuyện không vui với Hướng Hạm nên Thẩm Ngạn không muốn nhớ lại nữa, thở dài một hơi, "Haiz, cậu thì khỏe rồi, cha vợ không có, ngày nào cậu muốn cưới cô nhóc này cũng không cần nghĩ về vấn đề này."

Lúc không có ai mới nói đùa cái này nhưng hôm nay có Đinh Nhàn ở đây, Thẩm Ngạn cũng không cố kỵ gì, ngược lại Thời Dịch sửng dốt một chút, nghiêng đầu nhìn cô một cái, hai mắt chạm nhau, Đinh Nhàn đỏ mặt khẽ cúi đầu, né tránh ánh mắt anh.

Nhìn hai người mắt đi mày lại, Thẩm Ngạn cảm thấy mình là bóng đèn công suất cao, trong lòng càng thêm khó chịu, muốn vợ, nhưng không muốn mất mặt, chỉ có thể ở đây chịu đựng.

Thẩm Ngạn lại rót rượu nhưng không còn giọt nào, đành hỏi Thời Dịch: "Nhà có rượu không?"

Thời Dịch: "Không có."

Thẩm Ngạn không tin, chuyển hướng sang Đinh Nhàn: "Nha đầu, cô không thể học theo anh Thời Dịch lừa người được."

Đinh Nhàn liếc mắt nhìn Thời Dịch, lắc đầu: "Thật sự không có."

Nói xong, cô còn đứng dậy dọn dẹp mấy ly rượu trên bàn.

"..." Thẩm Ngạn bị hai người này chọc giận đến bật cười: "Cậu dạy vợ rất giỏi."

Dứt lời điện thoại Thời Dịch đặt trên bàn vang lên, anh quét mắt nhìn qua, người gọi đến là Hướng Hạm.

Thẩm Ngạn cũng nhìn thấy, chân mày nhướng lên, Thời Dịch cười một tiếng, ném di động qua cho anh ta, Thẩm Ngạn ném trả lại, nói: "Cậu nghe đi."

Hai người này mỗi lần cãi nhau đều giống nhau y như đúc, Thời Dịch hơi yên lặng, bắt máy, đặt điện thoại lên bàn, mở loa ngoài ra.

"Giáo sư Thời, xin lỗi đã làm phiền." Hướng Hạm dừng một chút, nói: "Cho tôi hỏi tên heo thối Thẩm Ngạn có ở chỗ anh không?"

Thời Dịch nhíu mày, nhìn về phía Thẩm Ngạn, Thẩm Ngạn ở đối diện khoát tay với anh, không tiếng động nói từng chữ: Nói, tôi, không, có, ở, đây.

Thời Dịch gật đầu, hiểu rõ, bình tĩnh nói: "Tên heo thối nói cậu ta không có ở đây."

"..."

Thẩm Ngạn giận đến mức đập bàn.

"Thẩm Ngạn!" Hướng Hạm nhất thời bùng nổ, "Anh không nhận điện thoại của tôi còn tắt máy nữa, được lắm, đồ đầu heo, anh đừng có về nữa!"

"Anh sao không nhận điện thoại của em chứ." Thẩm Ngạn lấy di động của mình ra, lúc này mới phát hiện nó đã hết pin, vội nói: "Vợ à, điện thoại anh hết pin."

"Hết pin cái con khỉ!" Hướng Hàm ở chung với Thẩm Ngạn đã lâu nên bị nhiễm thói quen rống to của anh, "Sớm không hết muộn không hết lại hết ngay lúc này, Thẩm Ngạn, tôi không phải là cô gái mười mấy tuổi dễ bị lừa gạt đâu! Cố ý tránh tôi, không muốn thấy tôi đúng không, anh thật sự nghĩ tôi không có người theo đuổi hả? Tôi tùy tiện kéo một người đàn ông trên đường cũng có thể to khỏe hơn anh!"

"Tùy tiện kéo một người đàn ông?" Thẩm Ngạn cười nhẹ một tiếng: "Hướng Hạm, với cái tính tình thúi đó của em, trừ anh ra ai có thể chịu được chứ? Gặp phải anh là phúc của em, còn muốn tìm người khác, em cho rằng ai cũng giống như anh thích cãi nhau với em?"

"Tính tình tôi thúi, mẹ nó! Anh nghĩ mình tốt hơn bao nhiêu?" Nghĩ đến bản thân gọi cho anh nhiều cuộc điện thoại nhưng kết quả đều tắt máy, cô càng giận hơn, "Gặp phải anh là phúc? Ha ha, đời này tôi xui xẻo mới gặp anh đó, không phải anh nói tôi tính tình thúi lắm sao, vậy thì anh đi tìm người khác đi!"

"Đi thì đi, tùy tiện tìm một người phụ nữ cũng dịu dàng hơn em, anh còn lười đây này!"

Hướng Hạm vừa nghe, mù quáng mắng: "Thẩm Ngạn, anh là tên khốn kiếp!"

"..."

"..."

...

Đinh Nhàn rửa ly rồi dẹp đi, vừa quay đầu đã thấy Thời Dịch đi vào, hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"

"Hai vợ chồng son gây gỗ."

Nghe vậy, Đinh Nhàn muốn đi ra ngoài nhưng bị anh kéo lại: "Làm gì?"

"Khuyên can."

"Em có bị ngốc không hả."

Hai vợ chồng son đó anh hiểu rất rõ, cãi vả chút thôi, sẽ nhanh chóng hòa thuận lại, nếu cứ nhịn không chịu gặp mặt chắc chắn sẽ phát sinh nhiều chuyện hơn.

Đinh Nhàn nào biết những thứ này, nghe âm thanh ồn ào bên ngoài càng lớn hơn, hơi có chút lo lắng, Thời Dịch kéo cô đến bên người, ánh đèn chiếu xuống, làn da cô như tỏa ra ánh sáng, vết hôn trên cổ hiện ra rõ ràng, anh đưa tay lên, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve: "Còn đau không?"

Tay của người đàn ông hơi lạnh, đầu ngón tay có vết chay nhỏ, làm cho cô run rẩy một trận, Đinh Nhàn lắc đầu, ngước mắt nhìn anh, dè dặt hỏi: "Anh Thời Dịch, anh còn muốn em hay không?"

Sự bình tĩnh của cô đều là giả bộ, bây giờ trong lòng còn hoảng sợ, cô hối hận muốn chết, người đàn ông này cô vất vả lắm mới theo đuổi được, tại sao có thể tùy tiện nói chia tay, Đinh Nhàn, đầu mày bị lừa đá hả?

Thời Dịch hơi sững sờ, không ngờ cô gái nhỏ sẽ hỏi vấn đề này, thật là ngốc, anh ôm cô lên đặt trên bàn đá lưu ly, Đinh Nhàn ngồi có chút lạnh, cô theo bản năng co người, mới vừa ngẩng đầu, người đàn ông liền áp tới, cuối đầu hôn cô.

Anh đang dùng hành động để trả lời cô.

Đinh Nhàn đón nhận, hay tay đặt trên bàn, bị anh ép hơi nghiêng người ra sau, trong chốc lát cô có hơi không thở nỗi.

Thời Dịch mút nhẹ hai cái, cố ý khắc chế, ôm eo cô, đầu chôm ở hõm cổ, hơi thở nóng hổi phả ra.

Đinh Nhàn ôm anh, tựa đầu lên vai anh, hô hấp còn hơi loạn, "Anh Thời Dịch, em sẽ không như vậy nữa."

Nghe vậy, Thời Dịch ngẩng đầu nhìn cô, "Như thế nào?"

"Em sẽ không bao giờ nói hai chữ kia nữa."

Giọng nói cô đầy kiên định, người đàn ông nghe vào thoải mái vô cùng, hơi cong môi, cố ý hỏi: "Hai chữ kia?"

"Không nói."

Đinh Nhàn che miệng nhìn anh cười.

Lời Từ Hoàn Chi nói cô đều nghe được, anh vì tình yêu của bọn họ mà làm nhiều việc như vậy, hy sinh nhiều đến thế, cô không thể yếu đuối mãi, sau này cô sẽ dũng cảm cùng anh đối mặt với khó khăn, không yếu đuối, không lùi bước nữa, nhất định sẽ không...làm anh thất vọng.

Thời Dịch cũng cười, dùng mũi cọ mũi cô, "Vậy em nói câu khác đi, không được gian lận."

Đinh Nhàn câu cổ anh, hơi nghiêng đầu qua, môi dán lên lỗ tai anh, nói mấy chữ.

Người đàn ông thấp giọng cười, ôm cô chặt hơn, giọng hơi khàn: "Lặp lại lần nữa."

"Tới lượt anh."

Thời Dịch không lên tiếng, anh thật đúng là không cách nào nói ra miệng.

Đinh Nhàn cắn rái tai anh, bất mãn nói: "Anh tới bây giờ cũng chưa từng nói với em, vẫn luôn là em nói, không công bằng chút nào."

Răng cô gái nhỏ nhẹ nhàng cắn lỗ tai anh, đôi môi nóng bỏng hơi chạm vào, lúc nói chuyện vẫn không ngừng động đậy khiêu khích ngọn lửa trong cơ thể anh, vô cùng khó nhịn, anh đè nén nói: "Hôm nay em chọc giận anh."

Não Đinh Nhàn chuyển động, lại nói ra một câu, rồi nhịn không được bật cười khanh khách, Thời Dịch bóp eo cô, "Thiếu đòn phải không?"

Cô rụt người lại, nâng mặt anh lên, đang muốn hôn anh bỗng bên ngoài truyền đến tiếng "Rầm!" vô cùng lớn, dọa cô giật mình một cái, cả người lập tức mờ mịt không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Ngoài phòng khách đã không còn tiếng gì nữa.

Tên Thẩm Ngạn kia, tính tình kiên định, Hướng Hạm cũng không vừa, cả hai giống như sao hỏa đâm vào nhau, đùng đùng toát ra tia lửa. Chỉ một lúc nhanh mồm nhanh miệng cãi nhau chí chóe, sau đó hút hai điếu thuốc mới tỉnh táo lại, cuối cũng chạy về dỗ người, dỗ nữa ngày cũng không được, kiên nhẫn đã dùng hết, ném người lên giường, làm một trận rồi ôm vào lòng, dịu dàng nói rõ phải trái.

Lúc này Hướng Hạm đã bủn rủn cả tay chân, không còn hơi sức ồn ào với anh, nằm trong ngực anh chờ thể lực thoáng khôi phục lại mới đấm vào ngực anh mấy cái, mắng vài câu, Thẩm Ngạn nắm tay cô, xin lỗi nhận sai, rồi nghiêng qua đè người xuống, một bên vận động một bên thương lượng việc thuyết phục cha vợ đồng ý chuyện kết hôn.

...

"Anh ấy đi rồi à?" Đinh Nhàn mới vừa quay đầu, môi liền bị chặn lại.

Thời Dịch nhìn môi cô gần trong gang tất, hầu kết hơi chuyển động, trực tiếp hôn xuống, đầu lưỡi cạy mở hàm răng cô ra, tiến vào sâu hơn.

Đinh Nhàn bị anh hôn cả người mềm nhũn ngã vào lòng anh, tay Thời Dịch trượt xuống dưới, nâng người cô dậy rồi ôm đi về hướng phòng ngủ.

Đi được mấy bước, Đinh Nhàn cảm nhận được cái gì: "Anh..."

Người đàn ông cười khẽ: "Sợ?"

Cô đỏ mặt lắc đầu.

Biết cô lại mạnh miệng, Thời Dịch đặt cô lên giường rồi đè ra hôn, chỉ một lúc sau, khẽ hôn vài cái bên tai cô, rút vào hõm cổ cô, rồi ngừng lại mọi động tác.

Tim Đinh Nhàn đập nhanh vô cùng, bên tay là tiếng thở dốc nặng nề của người đàn ông, cô khó chịu động đậy một cái, Thời Dịch hít sâu một hơi, thấp giọng: "Đừng động."

Đinh Nhàn cảm thấy chân mình sắp bị anh đè tê hết cảm giác rồi, đưa tay ôm anh: "Anh Thời Dịch, em không sợ."

Vừa nói xong, cô nâng mặt anh lên muốn hôn, Thời Dịch ngẩng đầu, trên trán có một lớp mồ hôi mỏng, anh cười khẽ một tiếng, vén tóc cô ra sau tai, "Anh đi tắm trước."
Bình Luận (0)
Comment