Cô Gái Nhỏ Của Giáo Sư Thời

Chương 33

Edit: Mộc Tử Đằng

Đinh Nhàn còn chưa hoàn hồn, nghĩ đến chuyện vừa mới xảy ra, cô có chút ão não đẩy người đàn ông bên cạnh một cái: "Đều tại anh, dì nhất định sẽ nghĩ rằng em là một cô gái tùy tiện."

Còn chưa gặp mặt đã thấy lo âu thế này rồi.

Thời Dịch cầm tay cô, để bên môi hôn một cái, cười khẽ: "Tối hôm qua là ai nhất quyết ở đây?"

"A~~~~" Đinh Nhàn gãi đầu, ngã người xuống giường, buồn bực đá chăn: "Làm sao đây?"

Đôi chân dài của cô gái nhỏ gác lên trên chăn, đạp đạp mấy cái, váy ngủ theo động tác của cô hơi tuột lên làm lộ ra quần lót màu đen bên trong, vô cùng câu dẫn nhưng bản thân cô không hay biết gì.

Yết hầu hơi chuyển động, Thời Dịch nhìn đi nơi khác: "Đừng lo lắng, mẹ anh rất thích em."

Giọng nói người đàn ông có hơi khàn, Đinh Nhàn nhận ra gì đó, hơi ngồi dậy, lúc này mới chú ý mình bị lộ hàng, thấy vậy nhưng cô cũng không để ý, leo lên người anh, bắt đầu cởi đồ anh ra.

Thời Dịch đẩy tay cô: "Làm gì hả?"

"Ai bảo anh nhìn thấy hết của em rồi, vì sự công bằng nên em cũng phải nhìn lại anh."

"..."

Dù sao cũng phải thay đồ, nên Thời Dịch tùy ý để cô cởi giúp mình.

Nhớ đến lần trước đã thấy nửa người trần của anh, Đinh Nhàn rất hưng phấn, từ từ cởi từng nút áo của anh, cởi ra nhìn vào bên trong, cơ ngực người đàn ông hiện ra trước mặt, thấy vậy mặt cô không khỏi nóng lên, tầm mắt dần đi xuống, đang mong đợi nhiều hơn.

Cô đột nhiên phát hiện mình quá sắc nữ, ở trước mặt anh toàn bộ sự dè dặt, xấu hổ đều ném lên tận chín tầng mây, chỉ muốn nhìn thân thể không một mảnh vải của anh, Đinh Nhàn ơi Đinh Nhàn, mày quá hư hỏng.

Nhưng cũng không được như ý nguyện, khi cô cởi đến nút áo cuối cùng, tay người đàn ông đột nhiên giữ tay cô lại: "Tốt lắm, để tự anh."

Cô gái nhỏ ngồi trên người anh, ánh mắt nhìn không rời, bên trong như có lửa cháy hừng hực, Thời Dịch nắm eo cô, muốn ôm người xuống, Đinh Nhàn thấy vậy tỏ ra không vui, giùng giằng muốn tiếp tục cởi quần áo của anh: "Để em giúp anh."

Chiếc nút cuối cùng được mở ra, áo ngủ buông lỏng trên người anh, quang cảnh trước người hiện ra hoàn toàn.

Thời Dịch nhíu mày lại: "Đừng lộn xộn, em còn như vậy sẽ bị trễ đó."

Đinh Nhàn liến nhìn đồng hồ: "Còn sớm mà."

Còn hơn hai tiếng nữa, sẽ không trễ đâu.

Cô quay đầu lại, trực tiếp ngậm môi người đàn ông, nằm trên người anh, thành thục hôn anh, quấn lấy đầu lưỡi anh, dây dưa trêu đùa.

Thời Dịch đột nhiên giữ gáy cô lại, chuyển bị động thành chủ động, dùng sức mút hai cái để trừng phạt, rồi bất đắt dĩ nhẹ giọng dỗ dành: "Đi xuống nào, ngoan."

"Được rồi."

Đinh Nhàn nhân cơ hội sờ soạng anh thêm một chút, nhưng mới vừa ngồi thẳng người dậy liền cảm nhận được vật nào đó cứng rắn chạm vào chân cô....

Cô sửng sốt một chút, môi mỏng người đàn ông mím thành một đường thẳng, gương mặt trở nên căng thẳng, trong lúc này cô chợt nghĩ ra điều gì, cũng không thấy thẹn thùng, còn tròn mắt hỏi: "Ôi, anh Thời Dịch, có phải đàn ông các anh buổi sáng cũng..."

Cô tiến gần sát lại nói hết những lời còn lại bên tai anh.

Thời Dịch nhíu mày: "Cả ngày lẫn đêm trong đầu em đều nghĩ cái gì không vậy."

"Sợi Gừng nói cho em biết."

Đinh Nhàn hơi dừng một chút lại bổ thêm một câu: "Trong tiểu thuyết cũng có viết như vậy."

"Sau này ít xem những quyển sách không có dinh dưỡng đó lại đi, sẽ kéo thấp IQ đó."

"Không có đâu." Đinh Nhàn không đồng ý với anh, giải thích thêm: "Nếu không nhờ những quyển sách này, em làm sao theo đuổi được anh chứ."

Thời Dịch: "..."

Đinh Nhàn lại nói bên tai anh không ngừng như xe lửa chạy, vừa nói vừa khiêu khích anh, người đàn ông lập tức nổi giận, xoay người đè cô xuống giường, còn mình thì nhanh chóng đứng lên, cởi quần áo ngủ ra, lấy áo sơ mi trong tủ mặc vào.

Cô gái nhỏ lẩm bẩm sau lưng: "Em chỉ sợ anh kìm nén lâu quá sẽ sinh bệnh."

Thời Dịch mặc xong đồ, xoay người, cong ngón tay gõ trán cô một cái: "Đinh Nhàn, nếu gặp cha mẹ anh mà em không xấu hổ như vậy thì anh sẽ thật sự ăn em."

Đinh Nhàn sờ trán một cái, không tiếp tục cùng anh cãi vả nữa, híp mắt, trong đầu đều đang nghĩ đến việc gặp người lớn.

Nếu bọn họ không thích cô thì sao đây, Thời Dịch ưu tú như vậy, không đúng, cả nhà bọn họ ưu tú như vậy, tiêu chuẩn nhìn người nhất định rất cao.

Trong đầu Đinh Nhàn đã xuất hiện tình tiết cha mẹ ép con trai chia tay cô gái mình yêu như trong tivi hay chiếu, bất luận người đàn ông có yêu mình nhiều thế nào, chỉ chần cha mẹ không đồng ý, nhất định sẽ vô cùng khó khăn, thậm chí sau khi kết hôn vì chuyện mẹ chồng nàng dâu mà li hôn, chẳng lẽ tình tiết này sẽ xảy ra trên người cô sao?

Chắc không đâu, chắc vậy, cô tự an ủi mình, giọng nói mẹ Thời Dịch trong điện thoại nghe vào còn rất thân thiết nữa mà, bà ấy nhất định là một người phụ nữ ấm áp, rộng rãi, sẽ không cố làm khó cô đâu.

Thấy cô im lặng, Thời Dịch còn nghĩ rằng mình đã dọa sợ cô, nhẹ nhàng nhéo tai cô một cái: "Đừng sợ, anh sẽ không làm bậy."

Vậy mà khi cô nghe lời này, liền ngẩng đầu nói: "Biết lắm, anh Thời Dịch là Ninja rùa mà."

"..."

Người đàn ông không kìm được xúc động, Thời Dịch nổi giận, chợt đẩy ngã cô, cúi người đè lên người cô gái nhỏ không chừa một khoảng trống nào.

Đinh Nhàn bị động tác đột ngột của anh dọa sợ hết hồn, còn chưa kịp làm ra phản ứng gì môi liền bị chặn lại, bàn tay người đàn ông đi xuống eo cô, vén váy ngủ lên chui vào, bàn tay anh như mang một dòng điện mãnh liệt kích thích làm người cô run rẩy.

Người đàn ông lúc này không khách khí gì, tay lần mò đi lên chính xác nắm giữ nơi nào đó, rồi dùng sức...

Đinh Nhàn cảm nhận được bàn tay anh đang làm gì, ngược lại hít một hơi khí lạnh, theo bản năng đẩy anh ra nhưng không có cách nào ngăn cản động tác thô lỗ của anh, giống như đang cố ý trừng phạt cô vậy, làm cô phát đau. Miệng anh cũng không buông lỏng, răng cắn môi cô, đầu lưỡi bị anh quấn lấy đến tê dại, cô cảm giác như mình sắp không thở nỗi nữa rồi, nên nghiêng mặt qua một bên, đôi môi nóng bỏng của anh dán lên mặt cô, thấp giọng hỏi: "Còn dám nói bậy nữa không?"

Đinh Nhàn thở hổn hển, không trả lời, tay của người đàn ông vẫn chưa rời đi, thấy cô không đáp lại liền dùng thêm lực, cô gái nhỏ lập tức cầu xin tha thứ: "Không dám, không dám!"

Rốt cuộc cũng chỉ là một cô gái 19 tuổi, bình thường tỏ vẻ như người lão luyện nhưng đứng trước súng thật dao thật không biết đã sợ thành dáng vẻ gì.

Thời Dịch thấp giọng cười, hôn môi cô một cái, nơi bàn tay đang nắm quá mềm mại, đủ khiến người ta nổi điên, anh không bỏ được lại xiếc chặt.

Đinh Nhàn cắn môi dưới, khuông mặt đỏ bừng, đẩy anh: "Đã nói không dám rồi, anh còn..."

"Mới vậy đã không chịu nổi, tối hôm qua là ai diễu võ dương oai câu dẫn anh hửm?"

Đinh Nhàn bĩu môi, không lên tiếng.

Hiếm thấy cô cam chịu như thế này, tâm tình Thời Dịch tốt vô cùng, khóe miệng cong lên, tay lại bắt đầu làm loạn.

"Này, anh..."

"Tối hôm qua phải nhịn quá cực khổ, thu chút phí tổn mới được."

Người đàn ông vùi đầu, triền miên một trận cho đến khi cô gái nhỏ cầu xin tha thứ một lần nữa mới chịu bỏ qua.

Thời Dịch đứng dậy đi vào phòng tắm, mở nước lạnh, quần áo còn chưa kịp cởi đã vội đứng trước vòi sen, tùy ý để dòng nước lạnh như băng chảy xuống người.

Thật may là hai người tách nhau ra một năm, cô gái nhỏ này quá câu người, may mà định lực của anh mạnh, nhiều lần anh đã suýt mất khống chế, mới vừa rồi nếu không phải là lý trí thắng sự kích động thì có lẽ anh sẽ thật sự ăn sạch cô.

Không thể nghĩ nữa, càng nghĩ càng nổi lửa, anh dùng tay lau mặt, lắc lắc đầu, mở nước ra mạnh hơn.

Bên ngoài, Đinh Nhàn chạy về phòng mình, trong đầu tất cả đều là hình ảnh đỏ mặt vừa rồi.

Trời ạ, bọn thiếu chút nữa đã...

Cô che mặt, có chút thẹn thùng, nhưng kích động còn nhiều hơn, lăn vài vòng trên giường, mới chạy đi rửa mặt, lúc đánh răng đều cười ngây ngô trước gương.

Cười cười, tầm mắt bỗng nhiên dừng lại nơi nào đó, cô nhìn vết hôn rõ ràng trên cái cổ trắng nõn của mình, chân mày khẽ nhíu, cô như vậy thì làm sao đi học hả.

Thời Dịch chuẩn bị bữa sáng xong nhưng cô gái nhỏ vẫn chưa đi ra, giơ tay lên nhìn đồng hồ một cái, đi đến gõ cửa phòng cô: "Đinh Nhàn..."

Mới gõ cửa đã mở ra, Đinh Nhàn trợn mắt nhìn anh, không thèm để ý nữa, đi vòng qua anh đến phía bàn ăn rồi ngồi xuống.

Thời Dịch hơi khó hiểu, nghĩ không lẽ mình chưa cho cô chuẩn bị tâm lý, đã dọa sợ cô rồi à, anh lột vỏ trứng gà rồi để vào đĩa của cô, nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy?"

Đinh Nhàn tháo khăn lụa đưa cổ cho anh nhìn: "Anh nhìn đi, tại anh cả đấy, em nào dám đi gặp người khác chứ."

Thời Dịch cười khẽ một tiếng, đoạt lấy khăn lụa của cô, khom người cột lại: "Không được để cổ bị lạnh."

"Anh —— "

Đinh Nhàn tức giận lấy khủy tay đụng anh, nhưng bị người đàn ông giữ lấy: "Không được loạn, loạn nữa sẽ thật sự bị trễ đó."

"Cái đó cũng chỉ trách anh."

Thật may mắn bây giờ là mùa thu, nếu là mùa hè, cô còn mang khăn lụa thế này chắc chắn sẽ bị người khác cười nhạo.

"Tại anh tại anh."

Thời Dịch không nhịn được cười, anh chưa từng cưng chiều cô gái nào như vậy, theo như lời Thẩm Ngạn nói thì lần này anh thật sự rất lợi hại.

...

Tháng sau Thời Dịch dẫn Đinh Nhàn đi gặp cha mẹ anh.

Đúng lúc Đinh Nhàn nghỉ đông nên hai người mang theo ít đồ đơn giản rồi lên máy bay.

Đây là lần đầu tiên Đinh Nhàn ngồi máy bay, còn rất hiếu kỳ, nhìn xung quanh.

Ngồi đối diện là một chàng trai ngoại quốc, ngũ quan sắc xảo, đôi con ngươi màu xanh đặc biệt xinh đẹp, cô không nhịn được nghiên đầu nhỏ giọng nói với người ngồi bên cạnh: "Anh Thời Dịch, anh nhìn tiểu soái ca người nước ngoài kia đi, giống như ngôi sao đúng không?"

Thời Dịch quét mắt nhìn, lạnh giọng nói: "Không giống."

"Em cảm thấy rất giống mà." Đinh Nhàn lại nhìn bên kia: "Dáng vẻ đẹp trai này nếu để Sợi Gừng nhìn thấy không biết sẽ kích động thành cái dạng gì."

Thời Dịch đưa tay xoay đầu cô lại, đem tiểu thuyết đã tịch thu trước đó đưa cho cô, thấp giọng: "Đọc sách."

"Vâng." Đinh Nhàn mở ra, say sưa đọc.

Thời Dịch ôm cô, hồi lâu sau cảm thấy người trong ngực có gì đó kỳ lạ, anh cúi xuống nhìn mới phát hiện cô gái nhỏ vừa đọc sách vừa khóc.

Con gái thật dễ xúc động.

Anh giơ tay lên giúp cô lau nước mắt, khẽ cười nói: "Cảm động như vậy sao?"

"Vâng." Đinh Nhàn hít mũi một cái, nói: "Nam chính và một người phụ nữ khác được đính ước từ bé nhưng nam chính không yêu cô ta, chỉ xem cô ta là em gái, cô ta nghĩ cách ngăn cản nam chính và nữ chính, để hai người đó hiểu lầm, yêu nhưng nhưng lại dày vò lẫn nhau, cốt truyện không có gì mới nhưng tác giả viết rất tốt, xử lý tình cảm nội tâm nhân vật rất mượt tay, rất cảm động."

Đinh Nhàn thích đọc ngược luyến tình thâm, lúc đầu ngược tả tơi, lúc sau sẽ sủng ngọt vô cùng, bây giờ cô đọc đoạn này chính là đoạn ngược tâm nhất.

"Đính ước từ bé thường hai nhà có quan hệ tốt, chỉ muốn đùa giỡn thôi, sẽ không làm thật, đứa nhóc mấy tuổi thì biết tình yêu là cái gì chứ."

Đinh Nhàn lẩm bẩm: "Anh nói giống như mình đã từng vậy."

"Anh lúc còn bé cũng có đính ước." Thời Dịch nhẹ nhàng nắm lỗ tai cô, nhàn nhạt nói: "Lớn lên nghe mẹ nói anh mới biết, bà ấy đã hứa hẹn với bạn làm ăn..."

Nói đến một nửa, chợt cảm thấy không đúng, cúi đầu nhìn, cô gái nhỏ đang nhìn anh, trong mắt ánh nước lấp lánh, cũng không biết nguyên nhân là do tiểu thuyết hai do lời anh mới vừa nói.

Thời Dịch sờ mặt cô, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve: "Sao vậy?"

Đinh Nhàn hỏi: "Có phải cô ấy rất đẹp không?"

Thời Dịch cười khẽ, chỉ nói: "Một cô gái người Nga."

Còn là con gái nước ngoài.

Đinh Nhàn trợn mắt.

Thời Dịch hỏi: "Ghen?"

Cô mím môi, quay đầu đi, bỗng bị người ta nắm cằm kéo lại, trên môi truyền đến cảm xúc nóng bỏng...
Bình Luận (0)
Comment