Cô Gái Nhỏ Của Giáo Sư Thời

Chương 40

Cô gái nhỏ kéo cánh tay anh muốn đoạt lại điện thoại, anh nhìn xong đang chuẩn bị trả lại cho cô kết quả bị cô kéo bất ngờ làm bàn tay đang cầm điện thoại của anh run lên, không cẩn thận chạm vào nhật ký cuộc gọi của cô, trong lúc lơ đãng nhìn thấy một dãy số, anh sửng sốt một chút rồi đưa điện thoại đến trước mắt cô, hơi híp mắt, giọng thâm trầm: "Giải thích một chút."


Đinh Nhàn không hiểu gì, cô nhìn qua thì trong lòng lộp bộp một cái, xong rồi.


[Đại móng heo hầm canh ăn rất ngon]


Ngày hôm qua trong lúc tức giận cô đã đổi tên của anh trong danh bạ, sao lại xui xẻo vậy chứ, cô còn chưa kịp đổi lại đã bị bắt quả tang rồi.


Người đàn ông khoanh hai tay nhìn cô, Đinh Nhàn ngửi được mùi nguy hiểm, cô cười gượng hai tiếng: "Anh Thời Dịch, anh hiểu lầm rồi, bây giờ giữa người yêu với nhau hay đặt tên thân mật cho nhau lắm, như vậy sẽ cảm thấy thân thiết hơn."


"Hử?" Thời Dịch nhíu mày: "Vậy anh nên đặt cho em cái tên thân mật nào đây?"


"Cô gái nhỏ đi!" Đinh Nhàn dường như không hề nghĩ ngợi gì nói ra.


"Cô gái nhỏ?" Thời Dịch cười một tiếng, tiếp đó cưng chiều véo mũi cô một cái: "Anh thấy em hợp với tên khỉ con thì có."


Người đàn ông cách rất gần, môi gần ngay trong gang tất, Đinh Nhàn không nhịn được ngẩng đầu chạm vào môi anh, cổ họng Thời Dịch căng thẳng, được cô chủ động lấy lòng anh nhanh chóng ôm eo cô hôn lại.


Người đàn ông mới vừa được ăn mặn không nên chọc vào, thấy cô chủ động như vậy, Thời Dịch vừa mới thay quần áo xong kết quả là từng cái từng cái lại rớt xuống đất....


Bởi vì một cái tên trong danh bạ mà Đinh Nhàn trả giá không nhỏ, sau khi kết thúc, chuyện đầu tiên cô làm chính là đổi tên lại, đổi xong liền đưa cho người đàn ông nhìn: "Đã hài lòng chưa?"


Thời Dịch đang ngồi ở mép giường mặc áo sơ mi, anh liếc nhìn một cái, mấy chữ đầy quy củ: Anh Thời Dịch.


Thấy người đàn ông mím môi không nói gì, Đinh Nhàn hỏi: "Anh Thời Dịch, anh ghi tên em trong danh bạ là gì thế?"


Thời Dịch cài nút áo xong đứng lên cầm điện thoại ở tủ đầu giường, mở danh bạ ra, viết viết mấy chữ rồi ngồi lại mép giường, Đinh Nhàn tựa đầu lên vai anh nhìn.


[Nhàn nhỏ bé ăn rất ngon]


Tại sao lại có cảm giác không đứng đắn thế này.


Cô vỗ vai anh: "Anh mau xoa ba chữ kia đi."


Thời Dịch nghe vậy, làm theo thật, kết quả mới vừa xóa một chữ, cô nhóc lập tức đẩy anh một cái: "Ý em nói là ba chữ phía sau cơ."


Anh cười cười, không làm khó cô, đưa điện thoại cho cô: "Em tự làm đi."


Đinh Nhàn cầm điện thoại của anh, có chút kích động, cô đã từng thấy một bài viết trên mạng, ý của bài viết đó đại loại là một người đàn ông tình nguyện đưa điện thoại của anh ta cho bạn, điều này chứng minh anh ấy thật sự rất thích bạn, tin tưởng bạn, trong lòng chỉ có một mình bạn mà thôi.


Thấy cô vui vẻ như vậy, người đàn ông không khỏi bật cười, chờ anh chỉnh trang quần áo của mình xong, cô đưa điện thoại lại cho anh, "Đổi xong rồi."


Thời Dịch nhận lấy, cũng không nhìn mà trực tiếp bỏ vào túi, chợt nhớ đến chuyện gì, nói: "Nhớ không được gửi hình cho người khác."


"Đã biết."


......


Lúc ăn sáng, Khương Ngã đem hai tấm vé công viên trò chơi đưa cho Thời Dịch, để anh dẫn Đinh Nhàn đi chơi, Thời Dịch chưa bao giờ đến đó, cũng không có hứng thú đi, anh cảm thấy mình ở nhà đọc sách còn hay hơn, nhưng mà thấy vẻ mặt phấn khích của cô gái nhỏ thì anh đành dẫn cô đi, kết quả đến nơi đó cô gái nhỏ liền kinh sợ, trừ vòng quay ngựa gỗ ra những cái khác cô không dám chơi.


Đinh Nhàn nhìn những trò chơi cảm giác mạnh, có nam lẫn nữ, tiếng thét chói tai vang lên không dứt, có người vừa chơi xong đã chạy nhanh đến thùng rác để nôn, có người chân cũng không đứng vững được, trong lúc nhất thời cô cảm thấy, đây quả thực là tiêu tiền để chịu ngược mà.


Thời Dịch thu hết mọi biểu cảm trên mặt cô vào mắt mình, buồn cười nói: "Không phải muốn đến đây chơi à, sao giờ sợ rồi?"


"Ai sợ?"


Nhìn vào mắt anh, Đinh Nhàn cảm thấy mình đang bị cười nhạo, lòng phản nghịch nổi lên, dù thế nào cô cũng phải chơi một trò.


Lựa chọn mãi cuối cùng cô chọn một trò chơi không quá kinh khủng lắm... vòng đu quay.


Vòng đu quay mặc dù cao nhưng ít nhất sẽ không giống như tàu lượn siêu tốc, chạy nhanh không nói, còn quay 360 độ nữa chứ, cô chỉ đứng nhìn thôi đã sợ mất mật rồi.


Đinh Nhàn lớn đến như vậy nhưng chưa từng đi công viên trò chơi, hơn nữa cô có chút sợ độ cao, nhưng mà Thời Dịch không biết điều này, thấy cô kiên định muốn chơi nên tuân lệnh xếp hàng với cô.


Mới vừa ngồi lên, Đinh Nhàn lập tức cảm thấy không an toàn, mặt mũi cô cứng đờ nhưng vẫn giả bộ bình tĩnh, kết quả theo vòng quay từ từ đi lên, cô đã không còn cách nào giữ được bình tĩnh nữa, cô nắm chặt tay anh, không dám nhìn xuống dưới.


Thời Dịch thấy sắc mặt cô có chút trắng bệch, trấn an nói: "Cứ thả lỏng, không có chuyện gì đâu."


Đinh Nhàn: "Em sợ độ cao."


Thời Dịch không ngờ cô sẽ sợ như vậy, nắm chặt tay cô, nhẹ giọng: "Hít thở sâu, sợ thì không được nhìn xuống dưới, nhìn anh này Đinh Nhàn."


Đinh Nhàn giương mắt nhìn vào mắt anh, trong lòng bình tĩnh hơn rất nhiều, cô không dám cứ động dù chỉ là một cử động nhỏ, đột nhiên nghĩ đến một bộ phim kinh dị trước kia, chính là ở công viên trò chơi, một người bị rơi xuống từ vòng đu quay, máu thịt lẫn lộn, còn có tàu lượn cao tốc, có vài người bị văng ra....


Nhớ đến những hình ảnh này, cô cảm giác không khí bên trong cũng trở nên ít ỏi, có chút khó thở.


"Anh Thời Dịch, anh nói xem, có thể hay không xảy ra sự cố, đột nhiên rơi xuống."


"Sẽ không, công viên này đã trải qua sự kiểm tra nghiêm ngặt của quốc gia."


"Ngộ nhỡ thì sao."


Thời Dịch trầm mặc mấy giây, nói: "Anh nặng hơn, té xuống trước làm đệm thịt cho em."


Đinh Nhàn cười hì hì một cái, bị những lời này của anh chọc cười.


Nếu thật sự có xảy ra sự cố thì cũng có anh bên cạnh cô, nghĩ như vậy đột nhiên cô không thấy sợ nữa, cô thử nhìn xuống dưới, những người bên dưới giống như con kiến nhỏ, ông chú mập mạp vừa rồi cài dây an toàn cho họ bây giờ chỉ như ngón tay cái thôi.


Tốc độ quay của vòng đu quay không nhanh, chờ cô thích ứng được, Đinh Nhàn còn lấy điện thoại ra chụp hình, về nhà cô sẽ rửa những tấm hình này treo trong phòng.


Vòng đu quay đi hết một vòng, hai người cùng bước ra, sau đó Thời Dịch dẫn Đinh Nhàn đến cửa hàng gần đó đi dạo.


Đinh Nhàn nắm tay anh, vừa đi dạo còn thỉnh thoảng chụp vài tấm ảnh, gặp phải thứ gì mới mẻ, cô không nhịn được bước lên nhìn ngắm, Thời Dịch thấy cô thích, lấy ví ra định mua cho cô nhưng cô hết lần này đến lần khác nói không muốn, kết quả khi đến cửa hàng thú bông không đợi anh mở miệng đã đưa tay ra đòi tiền.


Đinh Nhàn đi dạo thỉnh thoảng không kìm chế được, thấy được những con thú lông xù đáng yêu cô liền nhịn không được sờ một cái, cô muốn mang chúng về nhà, nhìn tới nhìn lui cuối cùng chọn mấy con cô thích, trên tay cầm một con còn lại đều nhét vào túi để Thời Dịch xách.


Buổi tối về nhà, Đinh Nhàn ngồi trên sofa nghịch điện thoại, Khương Ngã gửi tin nhắn đến hỏi cô hôm nay đi chơi thế nào, Đinh Nhàn nhắn lại nói mình đi chơi vô cùng vui, còn gửi vài tấm hình cho bà, Khương Ngã nhìn một cái, sửng sốt mấy giây mới bất giác kéo Thời Hoành Thâm qua: "Hoành Thâm, anh nhìn đi, con trai chúng ta từ khi yêu cô nhóc nhỏ này đã thay đổi không ít đâu."


Thời Hoành Thâm đang uống nước, thấy hình trên điện thoại của bà thiếu chút nữa đã phun nước ra ngoài.


Lỗ tai thỏ màu hồng, trên mặt còn có má hồng nhàn nhạt, lỗ mũi thì có chấm đen, nhìn một cái liền biết do cô nhóc Đinh Nhàn kia chụp.


Khương Ngã lưu hình lại, nói: "Thời Dịch có chút trực nam, còn nhớ nó lúc năm tuổi, em mua cho nó đôi giày, ở bên trên có chút chấm đỏ thôi vậy mà nó nhất quyết không chịu mang, đều nói đó là giày con gái, em cũng không có cách nào, sau đó chỉ mua màu đen cho thằng bé, nó không chọn lựa gì, anh nhìn đi, tới bây giờ quần áo của nó cũng chỉ toàn màu tối.


Khương Ngã lắc đầu một cái, gửi hình đến mấy nhà có quan hệ tốt, lúc này dấy lên một trận sôi nổi.


Bạn tốt 1: [Khương Ngã, đây là đôi tình nhân hả?]


Bạn tốt 2: [Dáng vẻ cô gái nhỏ này rất đáng yêu.]


Bạn tốt 3: [Chàng trai này nhìn cũng rất thanh tú.]


Bạn tốt 4: [Đợi đã, sao tôi nhìn chàng trai này có chút quen mắt.]


Khương Ngã: [Các bà không nhận ra à???]


Bạn tốt 1: [Chúng tôi quen hả?]


Bạn tốt 4: [Đây là Thời Dịch mà!!!]


Bạn tốt 5: [Trời ơi! Thời Dịch yêu đương cũng điên cuồng vậy sao???]


Bạn tốt 2: [Tên tiểu tử Thời Dịch kia có bạn gái khi nào vậy? Sao tôi không biết gì hết?]


Bạn tốt 6: [Đôi mắt thanh tú, môi đỏ răng trắng còn có tai thỏ, nhìn giống chàng trai mười mấy tuổi.]


Bạn tốt 3: [Phần mềm chụp ảnh gì vậy? Sau này tôi cũng phải chụp thế này.]


Bạn tốt 4: [Khương Ngã, mau chia sẻ phần mềm chụp ảnh này đi, để cho chúng tôi có thể bắt kịp mấy người trẻ tuổi.]


Bạn tốt 7: [Đúng vậy đúng vậy, đồ tốt phải chia sẻ! Gần đây nếp nhăn trên mặt tôi lại tăng thêm rồi, dùng cái này chụp ảnh khẳng định trẻ ra mười mấy tuổi trong nháy mắt!]


Bạn tốt 8: [Ha ha ha ha ha ha đây được gọi là lừa tình!]


Khương Ngã nhìn tin nhắn trong nhóm, nụ cười trên mặt càng sâu thêm, Thời Hoành Thâm tựa vào đầu giường đọc sách, thấy bà cười không còn hình tượng gì, nói: "Nếu Thời Dịch biết chắc chắn sẽ nổi giận với bà."


Khương Ngã khoát khoát tay: "Không không không, là cô nhóc kia gửi cho tôi, theo như tính tình của Thời Dịch nhất định sẽ tính sổ với cô nhóc kia."


Thời Hoành Thâm có chút im lặng: "Bà bao nhiêu tuổi rồi, quá ngây thơ."


"Tôi chỉ đang giúp hai đứa nó tăng thêm tình cảm thôi."


Khương Ngã gửi hình đi ngay lúc đó cũng không có ai truyền ra ngoài, song người trong cuộc cũng không biết chuyện này, cho đến khi mấy ngày sau khi về nước, Thời Dịch nói chuyện điện thoại với Thẩm Ngạn trong phòng làm việc, Thẩm Ngạn trong lúc vô tình trêu chọc anh đã lỡ miệng nói ra thì anh mới biết chuyện này.


Thời Dịch cúp điện thoại của Thẩm Ngạn, cô nhóc chết tiệt, càng ngày càng không xem ai ra gì, đúng là thiếu đòn mà, anh gửi cho cô một tin nhắn: [Không phải đã nói em không được gửi hình đi à, thiếu đòn rồi đúng không?]


Đinh Nhàn đang đi dạo phố với Giang Ti Kỳ, chờ hai người đi dạo mỏi chân thì tìm một quán cà phê vào ngồi nghỉ ngơi, lúc này cô mới thấy tin nhắn của anh, cảm thấy thật vô tội: [Em không có gửi, em chỉ gửi cho bác gái thôi.]


Thời Dịch thấy trời đã tối, sau khi kết thúc ca phẫu thuật cuối cùng của ngày hôm nay, anh lấy điện thoại ra mở máy thì thấy được tin nhắn của cô, không khỏi cười một tiếng, soạn tin gửi lại: [Về nhà em cứ chờ đó.]


Đã một ngày không gặp, anh thật sự rất nhớ cô, anh vừa đi ra khỏi bệnh viện vừa gọi điện, kết quả lọt vào tai là giọng nói lạnh như băng máy móc của nữ phát ra: "Thật xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy..."


Thời Dịch theo bản năng nhíu mày một cái, điện thoại luôn ở cạnh cô nhóc kia, chưa bao giờ gặp phải tình huống tắt máy thế này, bây giờ là buổi tối nên anh không tránh được lo lắng, anh đang chuẩn bị gọi lại lần nữa nhưng bất ngờ nhận được điện thoại của Lục Trác.


"Thời Dịch, Đinh Nhàn đi trên đường bị người ta cướp đồ, người không có chuyện gì cả, bây giờ đang ở chỗ của tôi lấy lời khai, cậu đến đón cô nhóc đi."


...


Đang là tết âm lịch nên không dễ bắt xe, sau khi tạm biệt với Giang Ti Kỳ, Đinh Nhàn đứng ven đường đợi một lúc lâu nhưng không bắt được chiếc xe nào, cô dứt khoát đi bộ, bất tri bất giác đi vào một con đường không có đèn đường.


Ven đường là một hàng thân cây nằm ngổn ngang, chắc là mấy ngày trước bị gió thổi ngã, Đinh Nhàn đi vòng qua mấy cái cây để đi về phía trước, đột nhiên ngay lúc này cô cảm thấy có bóng người đung đưa phía sau, sau đó thì thấy một bóng người trên mặt đất, trong lòng cô hoảng sợ, không dám quay đầu nhìn nhanh chân chạy về phía trước, kết quả chạy chưa được mấy bước đã bị một bàn tay kéo lại, Đinh Nhàn lảo đảo ngã ngồi xuống đất, còn chưa phục hồi tinh thần đã nghe thấy một người đàn ông mập mạp nói: "Con quỷ nhỏ, còn rất lanh lợi."


Một người đàn ông khác chà xát hai bàn tay bẩn thỉu lại, đi về phía cô: "Quả nhiên là món hàng tốt, gương mặt xinh đẹp này, nhìn còn rất trẻ tuổi, lần này phải để cho ông đây thoải mái vài trận! ha ha ha!!"


Mấy người đồng bọn phía sau cũng cười thô bỉ theo, Đinh Nhàn chăm chú nhìn bọn họ, một bên dè dặt lui về phía sau, tính toán xem nên chạy như thế nào, mắt thấy bọn chúng đi càng ngày càng gần đến cô, cô chỉ cảm thấy da đầu tê dại, âm thầm nắm chặt túi xách trong tay.


"Cô bé, nghe lời đến đây nào, bồi gia, gia nhất định sẽ không bạc đãi em!"


Đinh Nhàn cảm thấy buồn nôn, liên tục lui về phía sau, một người đàn ông trong đám đó thay đổi sắc mặt, nói với hai người bên cạnh: "Mày, vòng ra phía sau, mày qua bên kia, đừng để cho nó chạy thoát!"


Bọn chúng vừa tới gần, Đinh Nhàn liền cầm túi xách trong tay đập về phía chúng, người đó chưa chuẩn bị gì, bị đau đến nỗi ôm đầu gào khóc, một tên khác lập tức nắm lấy tóc Đinh Nhàn, "Con nhỏ chết tiệt, đừng giỡn mặt!"


Nước mắt Đinh Nhàn chảy ra, còn chưa hoàn hồn đã bị người đàn ông níu cánh tay trói lại, cô cảm thấy nghẹt thở, chợt cô đánh vào gáy người đàn ông, đối phương bị đánh trở tay không kịp, lui về sau hai bước, che đầu gào to: "Con nhỏ đáng chết! Mày con mẹ nó không muốn sống nữa hả!"


Một người khác giơ tay lên cho cô một cái tát, Đinh Nhàn bị đánh đến choáng váng mặt mày, dường như giây kế tiếp có thể ngất đi, lúc này một luồng ánh sáng chói mắt chiếu đến, cô không biết lấy sức lực từ đâu cúi đầu cắn cánh tay người nọ khiến tên đó bị đau mà buông tay, cô vội vàng lớn tiếng kêu cứu, liều mạng gây chú ý.


Mấy người đàn ông ý thức được có người, không dám trì hoãn, tăng nhanh tốc độ trong tay, một người trong đám đó đưa tay ra bịt miệng cô lại, mắt thấy mình sắp bị mang lên xe, đột nhiên tiếng phanh xe chói tai vang lên, rồi lập tức có một người đàn ông mặc cảnh phục nhanh chóng bước xuống xe....

Bình Luận (0)
Comment