Cô Gái Nhỏ Của Giáo Sư Thời

Chương 55

Thẩm Ngạn biết vợ mình không chịu làm thế này nên anh ta chủ động cúi đầu, giữ chặt gáy cô rồi hôn xuống.


Bên này, Thời Dịch nhìn dáng vẻ thẹn thùng của cô gái nhỏ, nhìn thế nào cũng không đủ, liền nâng cằm cô lên, ngậm lấy môi cô, hơi khép mắt lại, ôn nhu lưu luyến.


Trong sân tuyết, hai đôi tình nhân ôm hôn nhau, giờ phút này, trong thế giới bọn họ chỉ có hai người mà thôi, trong lòng rạo rực, lãng mạn như vậy, động lòng như vậy chỉ thuộc về riêng họ.


Bọn nhỏ cũng dừng chơi ném tuyết lại, bắt đầu ồn ào lên, bên trong nhà những người lớn cũng cười híp cả mắt khi nhìn cảnh tượng ngoài này, vừa cười vừa cầm di động lên, chụp lại khoảng khắc ấm áp ngọt ngào này.


Con chó độc thân Lục Trác vô cùng đáng thương, anh ta ngồi trong phòng trực, nhìn tin nhắn trong Wechat nhảy ra không ngừng thì trong lòng liền cảm thấy không ổn.


Mở ra thì thấy hai tấm ảnh.


[Ôi, nhìn bọn trẻ tôi lại nhớ đến mình lúc còn trẻ, vào thời đó, tình cảm vô cùng chân thành.]


[Đúng vậy, trẻ tuổi thật tốt, chúng ta đều đã già cả rồi.]


[Tôi luôn cảm thấy chuyện cũ giống như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua, lúc trước là cô gái mười mấy tuổi, chớp mắt một cái đã trở thành bà nội rồi.]


[Đúng rồi, Thẩm Ngạn và Hướng Hàm năm sau kết hôn đúng không?]


[Ừ, tên tiểu tử Thẩm Ngạn kia không tệ, đã vượt qua được cửa ải của cha vợ.]


[Sao lại không tổ chức đầu năm, đầu năm nhiều ngày tốt mà.]


[Họ hàng bên kia của Hướng Hàm sang năm sau mới có thời gian, kết hôn mà, ai chẳng muốn được sự chúc phúc của người lớn.]


Bọn chúng đều có đôi có cặp, cuối cùng chỉ còn lại mỗi Lục Trác.


Ngay lúc này, tin nhắn Wechat lại hiển thị ra một tin nhắn riêng.


Mẹ: [Con nhìn Thời Dịch và Thẩm Ngạn đi!!!]


Câu kế tiếp không cần phải nói ra, ba dấu chấm than đã biểu đạt được ý của bà.


Lục Trác có chút đau đầu, lén lút gửi đi một tin nhắn trong nhóm chat: [@Thời Dịch @Thẩm Ngạn Hạnh phúc nhỏ bé của hai người chính là sự thống khổ của tôi, mau thu lại đi, đám nhóc con kia nếu yêu sớm thì nguyên nhân là do các cậu làm hư đấy.]


Nhưng mà tin nhắn anh ta gửi đi cũng không được đáp lại, sau một màn nụ hôn nóng bỏng thì mọi người lại tiếp tục chơi ném tuyết, Đinh Nhàn sợ Thời Dịch cử động mạnh sẽ ảnh hưởng đến vết thương nên kéo người qua một bên đắp người tuyết, hai người đồng tâm hiệp lực đã nhanh chóng đắp được một người tuyết.


Đây là lần đầu Đinh Nhàn đắp một người tuyết to như vậy, cho nên khó nén được kích động, cô vỗ tay một cái: "Anh Thời Dịch, anh lấy cho em một củ cà rốt đi."


Thời Dịch giúp cô sửa lại khăn choàng, hỏi: "Có lạnh không?"


Đinh Nhàn lắc đầu, đẩy anh đi: "Nhanh lên nào."


Thời Dịch không biết phải làm sao với cô, véo nhẹ chóp mũi cô, rồi xoay người đi vào nhà.


Khương Ngã đang trong phòng bếp, thấy anh đi vào thì có hơi bất ngờ, vừa muốn mở miệng thì chợt nghe anh nói: "Mẹ, có cà rốt không?"


Khương Ngã liếc nhìn ngoài cửa sổ, nhất thời hiểu ra, nên khom người lấy một củ từ trong giỏ ra cho anh.


Củ cà rốt làm mũi, khiến người tuyết càng thêm sinh động hơn, Đinh Nhàn lấy điện thoại ra chụp vài tấm ảnh, rồi phát lên vòng bạn bè.


[Cùng nhau đắp người tuyết. [Ảnh đính kèm]]


Sắc trời dần dần tối, mọi người bắt đầu lấy pháo hoa ra, Đinh Nhàn cầm một cây pháo hoa rồi chụp nó, đốt xong một cây lại để Thời Dịch đốt giúp cô cây khác, Thời Dịch không chỉ đốt giúp cô mà còn phải phụ trách chụp hình cho cô, phải tìm góc độ chính xác, không thể khiến cô trông quá béo, nếu không sẽ bị cô gái nhỏ chê.


Bọn nhỏ vui chơi ở bên ngoài, Khương Ngã đứng bên trong nhìn ra lắc đầu một cái.


Tiểu tử thúi bị cô nhóc ăn sạch rồi.


Sau bữa tối, người một nhà ngồi trước tivi xem chương trình đêm xuân, hai người phụ nữ tỏ ra rất kích động.


Khương Ngã: "Oa, cậu nhóc hát bài này hay quá, không hổ là thần tượng của mẹ!"


Đinh Nhàn vui vẻ nói: "Bác gái, bác cũng thích anh ấy à?"


"Đúng vậy, bác đã thích từ sớm, dáng vẻ cậu ấy đẹp trai thì không nói đi, còn vô cùng tài giỏi nữa." Nói đến thần tượng của mình, Đinh Nhàn cũng trở nên phấn khích, "Điều quan trọng là cậu ấy đẹp trai nhưng không nông cạn giống như những tiểu thịt tươi cùng lứa, chính là... nói thế nào nhỉ, thật sự không biết phải nói thế nào, tóm lại là có một loại mị lực vô cùng đặc biệt, khiến cho mọi người phải chú ý đến cậu ấy, và càng ngày sẽ càng thích."


Đinh Nhàn đồng ý nói: "Đúng ạ, ngoại hình của anh ấy dễ nhìn, càng nhìn càng thấy có tư vị, trước kia luôn khiến cho người ta cảm thấy anh ấy là một người cà lơ phất phơ, xấu xa bất cần đời, còn bây giờ là cảm giác như đã trải qua sóng gió, trầm tĩnh hơn, có mùi vị đàn ông hơn."


Khúc Tất, người dẫn chương trình nở nụ cười tươi rồi nói một loạt lời chúc mừng năm mới, Khương Ngã uống một hớp trà, nói: "Người biểu diễn tiết mục kế tiếp chính là một diễn viên trẻ đang ăn khách, Tiết Khải Tiệp."


Đinh Nhàn: "Bác gái, con nói bác nghe, anh ấy siêu cấp lợi hại, trước kia anh ấy làm ca sĩ nhưng không nổi, rồi chuyển qua làm diễn viên, kiếm tiền để tiếp tục làm âm nhạc, tự sáng tác ca khúc, còn phần vũ đạo thì được chuẩn bị rất chu đáo, biết chơi nhiều nhạc cụ, có thể nói là một người nghệ sĩ toàn năng, không ngờ bài hát còn chưa tung ra thì anh ấy đã nổi tiếng nhờ vào một bộ phim, sau đó mọi người mới biết đến sự nghiệp ca hát của anh ấy."


"Phải không?"


"Không tin bác hãy xem tivi ạ, hình như lát nữa còn có màn biểu diễn với dương cầm."


"Ôi, bác cảm thấy đàn ông đàn dương cầm đặc biệt đẹp trai!"


"Đúng đúng đúng, nhất là buổi biểu diễn lần trước, anh ấy mặc áo đuôi tôm đàn dương cầm, nhìn như một bạch mã hoàng tử vậy!"


"Tới rồi!!!"


"Ôi, anh ấy mặc quần áo này nhìn đẹp trai quá! Tỷ lệ cơ thể quá tốt!"


"Chân cũng dài nữa!"


"Đúng vậy, tiêu chuẩn tam giác ngược, chân chiếm hai phần ba chiều cao!"


Hai người đàn ông ngồi trên ghế khoanh tay ôm ngực, mặt đầy oán hận nhìn hai người, mười mấy phút sau liền đứng dậy đi về phòng.


Cho đến khi xem xong hết tiết mục, hai người mới phát hiện ra hai người đàn ông đã không còn ở trong phòng khách, Khương Ngã về phòng đẩy cửa ra: "Chồng~"


Bên kia.


Đinh Nhàn trực tiếp nhào tới người đàn ông ở trên giường: "Anh Thời Dịch~"


Thời Dịch không hề cho cô một ánh mắt nào, nặng nề đặt sách lên tủ đầu giường, cũng không cần để ý Đinh Nhàn đã thay quần áo ngủ gì chưa đã đưa tay trực tiếp tắt đèn ngủ, vén chăn lên nằm xuống, nhắm chặt hai mắt lại, ngủ.


Đinh Nhàn bị động tác của anh làm cho sợ hết hồn, cô cởi áo khoác và áo len ra, rồi chui vào trong chăn, nhích lại gần người anh rồi cúi đầu hôn xuống, người đàn ông một chút phản ứng cũng không có, ngay cả mắt cũng không mở ra, tỏ ra dáng vẻ không quan tâm.


Cô ghé vào tai anh, giống như lúc trước anh đã làm, cắn cắn vành tai rồi khẽ hôn, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm qua: "Anh Thời Dịch, anh vừa dọa được em rồi đó."


Thời Dịch hừ lạnh một tiếng, vẫn không để ý tới như cũ.


Thấy vậy, Đinh Nhàn trực tiếp cởi quần áo, cúi người xuống khiêu khích anh một trận.


Bản lĩnh khiêu khích của cô gái nhỏ càng ngày càng thành thạo, giống như một tiểu yêu tinh, không cần dùng nhiều sức, không quá hai phút đã khiến Thời Dịch không nhịn được, xoay người đè cô dưới thân, kéo hai tay cô đè trên đỉnh đầu, con ngươi đen nhánh nhìn cô, "Mùi vị đàn ông, chân dài..."


Anh hơi dừng lại, âm thanh đè thấp hơn: "Bạch mã hoàng tử?"


Thời Dịch này, lúc nói chuyện vốn đã mang theo khí lạnh, nhất là lúc anh nhìn bằng ánh mắt này, không giận tự uy, khí thế rõ ràng, trước kia khi nghe được giọng nói anh thấp xuống, Đinh Nhàn đã sợ, bị phạt đứng thì chấp hành, nên nhận sai liền nhận sai, bây giờ ngược lại cô không sợ chút nào, nhìn anh cười híp mắt, giọng nói còn mang theo mấy phần vui sướng, "Anh Thời Dịch, anh ghen."


Thời Dịch hừ một tiếng, nhìn cô chằm chằm mấy giây, rồi thả tay cô ra xoay người nằm qua một bên, thật không giống bình thường.


Biết người đàn ông này đang giận dỗi như một đứa trẻ, chắc chắn đang chờ cô dỗ mà, Đinh Nhàn trực tiếp vén chăn lên, nhìn xuống chợt không nhịn được cười.


Trên mặt giả vờ nhưng thân thể rất thành thực.


Tối nay Đinh Nhàn có uống chút rượu, so với bình thường cô sẽ lớn mật hơn rất nhiều, cô ngồi trên người anh, kéo hai tay anh qua đặt bên eo mình, cọ một cái, âm thanh vô cùng dịu dàng: "Anh Thời Dịch."


Cô không tin, cô đã làm đến bước này rồi mà anh còn có thể nhịn.


Quả nhiên giây kế tiếp, Thời Dịch mở mắt ra, con ngươi đen láy trầm xuống, anh nắm chặt eo cô...


...


Rất nhanh người đàn ông đã ở thế chủ động, Đinh Nhàn chọt chọt ngực anh, nói: "Anh Thời Dịch, anh là một con sói đuôi to."


Thời Dịch nhìn cô, nhướng mày.


Đinh Nhàn hừ một tiếng: "Đừng tưởng rằng em không biết anh đang cố ý chờ em mắc câu."


Thời Dịch bật cười: "Còn dám đến câu dẫn anh, không sợ anh thật sự quyết chiến với em đến sáng à?"


"Anh không nỡ."


Mặt cô đầy chắc chắn, Thời Dịch cười, xoa xoa đầu cô, đúng là anh không nỡ, mỗi lần nói muốn thu thập cô, trên thực tế đều theo ý cô, cô vừa la đau anh đã đau lòng không dám động nữa, nơi nào dám để cô khó chịu.


Anh cúi đầu hôn cô gái trong ngực mình, "Ngoan nào, một lát nữa sẽ cho em một thứ."


"Thứ gì?"


Thời Dịch không nói nữa, trực tiếp hôn môi cô, gia tăng lực đạo làm cho cô ý loạn tình mê.


... ...


Xong chuyện, Thời Dịch duỗi tay ra mở đèn, liếc nhìn thời gian, vừa mới qua mười hai giờ đêm, anh kéo ngăn tủ đầu giường ra, lấy một bao lì xì từ bên trong: "Nha đầu."


Đinh Nhàn vốn đang nằm mệt mỏi, thấy anh đưa bao lì xì đến thì lấy lại tinh thần trong nháy mắt, nhận lấy, vui vẻ như một đứa trẻ.


Cô đã quên mất chuyện này, không ngờ anh vẫn còn nhớ.


Năm mới quả thật rất náo nhiệt, chơi ném tuyết, đắp người tuyết, người một nhà cùng nhau ăn bữa cơm giao thừa, cùng nhau xem chương trình đêm xuân, anh Thời Dịch của cô lại lì xì cho cô, Đinh Nhàn cảm thấy mình thật hạnh phúc, vô cùng ấm lòng, cô cảm ơn anh đã yêu cô, bởi vì có anh yêu cô, cha mẹ anh cũng yêu thương cô, một gia đình ấm áp như vậy là do anh mang đến cho cô.


Thấy cô cầm bao lì xì cười ngây nhô, Thời Dịch bóp bóp mặt cô, "Nghĩ gì vậy?"


"Không có gì."


Đinh Nhàn hồi phục lại tinh thần, mang lòng mong chờ mở bao lì xì ra, khi cô nhìn thấy bên trong ngoại trừ tờ 100 tệ còn có một xấp tiền lẻ nữa, tim lập tức đập thình thịch liên hồi không điều chỉnh lại được.


Cô rút ra, đếm từng tờ một, càng đếm về sau càng khẩn trương, "Một ngàn, một ngàn mốt, một ngàn hai, một ngàn ba, một ngàn ba trăm mười bốn tệ!"


1314(*), trọn đời trọn kiếp.


(*) 1314: 一三一四 (Yīsānyīsì) có cách đọc gần giống với câu 一生一世 (yīshēng yīshì) nghĩa là trọn đời trọn kiếp.


Đinh Nhàn vui muốn chết, dùng hai tay nâng tiền lên, dáng vẻ kia như một nô lệ nhỏ của đồng tiền, "Anh Thời Dịch, có phải mỗi năm đều sẽ có không?"


Thời Dịch không biết làm sao chỉ cười: "Chờ sau này chúng ta có con, anh lì xì cho em có phải rất kỳ lạ không."


"Không đâu, chồng lì xì cho vợ là lẽ đương nhiên, anh lì xì cho con, cũng phải cho em nữa." Đinh Nhàn ôm eo anh, cái đầu bù xù cọ tới cọ lui trước ngực anh, "Hơn nữa, sau này anh có cho bao lì xì thì cho phong phú hơn chút nữa nha."


"Tại sao?"


"Em sinh con cho anh, rất cực khổ!"


"Ừ." Thời Dịch đồng ý, "Quả thật rất cực khổ."


Anh hôn trán cô, "Sau này tiền lương đều đưa cho em, muốn xài bao nhiêu cũng được."


"Không được, anh đưa cho em thì có ý nghĩa khác rồi."


Thời Dịch: "Vậy anh lấy một nửa làm quỹ đen?"


Đinh Nhàn cười không ngừng, cô ngửa đầu nhìn anh, "Anh Thời Dịch, năm mới vui vẻ."


Thời Dịch cúi đầu xuống, hôn lên môi cô một nụ hôn đầy dịu dàng, "Năm mới vui vẻ, cô gái của anh."

Bình Luận (0)
Comment