Cô Gái Nhỏ Của Giáo Sư Thời

Chương 60

Nghe được âm thanh phát ra từ trong phòng tắm, tinh thần Thời Dịch tỉnh táo lại trong phút chốc, anh nhanh chóng ngồi dậy, rồi bước nhanh vào phòng tắm.


Thấy anh đi vào, Đinh Nhàn hoàn toàn buông tha cái khóa kéo, đưa lưng về phía anh, nói: "Anh Thời Dịch, khóa kéo bị kẹt rồi, anh kéo giúp em đi."


Thời Dịch đặt tay lên đầu vai cô, xoa xoa: "Không phải đã nói là không muốn anh giúp à?"


Đinh Nhàn liếc anh một cái, thúc giục: "Nhanh lên chút."


Cô có chứng ám ảnh cưỡng chế, khóa kéo mắc ở đó cả buổi cũng không kéo xuống hay lên gì được, cô cảm thấy khó chịu vô cùng.


Thời Dịch hơi khom người, một tay nắm váy, một tay nắm khóa kéo, dùng sức kéo xuống, Đinh Nhàn cảm nhận được lực độ của anh, không khỏi dặn dò: "Anh nhẹ chút, đừng làm hỏng."


Thời Dịch: "Làm hỏng anh đền em cái mới."


"Em chỉ thích cái này." Đinh Nhàn nói: "Đây là cái váy mà chị Hướng Hàm đặc biệt chuẩn bị cho em."


Vừa nhắc tới Hướng Hàm, cô liền nghĩ đến những tin nhắn mà mình vừa gửi đi kia, theo bản năng nghĩ về chính mình, Thời Dịch có thể một mực cưng chiều cô như vậy mãi được không, nếu có một ngày anh dùng hết sự kiên nhẫn của mình, thì đối với những tính khí nhỏ nhặt kia liệu anh có cảm thấy chán ghét không.


Có lẽ do hoàn cảnh lớn lên ảnh hưởng, Đinh Nhàn từ nhỏ đã tự ti, cho dù đậu đại học như mơ ước, yêu nhau với Thời Dịch nhưng cô vẫn không có lòng tin với mình như cũ, người khác đều nói dáng người cô đẹp, tính cách rất tốt, nhưng cô luôn cảm thấy cô gái như cô có cả đống trên đường, vốn không có gì đặc biệt hơn người khác.


Đang lúc xuất thần, Thời Dịch đã kéo được khóa kéo xuống, lộ ra tấm lưng trắng nõn trơn bóng, anh nhìn chằm chằm mấy giây, giữ hai vai cô lại rồi cúi đầu xuống, môi còn chưa chạm vào thì Đinh Nhàn đã xoay người lại, anh hôn hụt, định hôn môi cô bù lại, "Anh đã giúp em kéo khóa, em định cảm ơn anh thế nào đây?"


"Anh Thời Dịch." Đinh Nhàn nghiêng đầu qua nhìn anh, hỏi: "Có phải anh sẽ luôn đối xử tốt với em như vậy không?"


Phụ nữ đều muốn nghe lời hứa hẹn như vậy, dù biết rõ tình yêu không có thời hạn cố định, biết rõ lời hứa hẹn cũng không đại diện được điều gì, nhưng cô muốn chính miệng người đàn ông nói với mình, dường như như vậy mới có thể yên tâm được.


"Sẽ."


Đinh Nhàn lại hỏi: "Vậy nếu anh cưng chiều em mà em trở nên kiêu căng hơn, anh sẽ còn kiên nhẫn với em nữa không, không cảm thấy mệt mỏi với em chứ?"


Thời Dịch thấp giọng "Ừ" một tiếng, kéo người cô qua, cúi đầu gặm cổ cô, hai tay Đinh Nhàn chống lên bồn rửa tay, anh hôn chi chít lên tấm lưng trần của cô, cô định xoay người lại nhưng người đàn ông đã ôm chặt eo cô, tiếp tục hôn xuống, cô đột nhiên có chút cáu giận, "Rốt cuộc anh có nghe không hả?"


"Nghe."


"Anh gạt em, anh chỉ nghĩ đến chuyện kia." Đinh Nhàn thật sự có hơi tức giận, cảm giác anh chỉ đang qua loa lấy lệ với cô, "Có phải đàn ông các anh lúc muốn cái gì đó đều luôn dỗ người khác thế này không, phụ nữ nói gì thì đồng ý cái đó."


Động tác Thời Dịch hơi chậm lại, anh nhíu mi, xoay người cô lại, nhìn biểu cảm trên mặt cô.


Cô gái nhỏ nhìn chằm chằm anh, đôi mắt hơi đỏ, "Lời của em vừa mới nói anh thật sự không có nghiêm túc lắng nghe đúng không?"


"Anh có nghe." Thời Dịch đột nhiên luống cuống, anh ôm lấy cô, khẽ hôn lên mắt cô, "Đinh Nhàn, anh thật sự có nghiêm túc lắng nghe."


Vào lúc này Đinh Nhàn cảm thấy mình đặc biệt ra vẻ, chuyện không to bao nhiêu làm sao lại muốn khóc thế này, chẳng lẽ cô được anh chiều hư rồi, miễn không hợp ý liền thấy tủi thân?


Cô hít mũi một cái, đem nước mắt kéo vào trong, điều chỉnh tâm tình một lúc, "Anh Thời Dịch, vừa rồi chị Hướng Hàm đã nói với em, Thẩm Ngạn không còn kiên nhẫn với chị ấy như trước kia nữa, em đang nghĩ liệu sau này anh có như vậy hay không?"


Thời Dịch không ngờ chỉ mới một lúc mà trong đầu cô đã nghĩ ra được cái đó, tên Thẩm Ngạn này đúng là hại người không chừa ai.


Anh nhìn cô, vừa muốn mở miệng thì Đinh Nhàn lại nói: "Anh đi ra ngoài trước đi, em muốn thay quần áo."


"Đinh Nhàn." Thời Dịch không buông tay, vẫn ôm cô như cũ, nghiêm túc nói: "Anh không gạt em, lúc nào nói với em cũng đều nói lời thật lòng."


So với loại người hay nói lời ngon tiếng ngọt, anh càng thích dùng hành động để chứng minh hơn, nhưng anh sợ mình không nói ra thì cô gái nhỏ sẽ suy nghĩ bậy bạ.


"Em biết." Lúc này đây Đinh Nhàn không phải đang buồn bực với anh, cô đang buồn bực với chính mình, nghĩ nhiều thứ linh tinh nên sinh ra hàng loạt vấn đề lung tung, tự làm mình rối loạn, cô nhẹ giọng nói: "Anh Thời Dịch, anh ra ngoài trước đi, em muốn yên tĩnh một chút, có được không?"


Thời Dịch nhìn chằm chằm vào cô một lúc mới buông hai tay ra đi ra ngoài, anh quả thật không biết não phụ nữ được cấu tạo từ cái gì, mới vừa rồi còn rất tốt đẹp, chỉ lát sau đã mất hứng, chẳng lẽ do anh làm quá thường xuyên nên cô cảm thấy lời anh nói đều vì muốn chuyện kia?


Nhưng mà mỗi lần thân mật, hai người đều đạt được vui thích cực hạng, hai linh hồn như hòa hợp, hai người đều cảm thấy vui vẻ mà không có một từ ngữ nào có thể diễn tả được.


Đinh Nhàn cởi quần áo ra, đi tắm để cho mình thanh tỉnh lại, cô cảm thấy mình không nên nói vậy, rõ ràng do cô tự ti, nhưng lại muốn đem tâm tình này trút lên người anh.


Thời Dịch đối với cô đã đủ rồi, cái gì nên cho đã cho hết, nếu như không có anh, cô sẽ trở thành một mình không có nhà, không có ai quan tâm, càng không có ai yêu. Đinh Nhàn nhắm mắt, trong đầu xuất hiện gương mặt anh tuấn của Thời Dịch, không biết có phải do ảo giác hay không, khi cô bảo anh đi ra ngoài, cô dường như thoáng thấy tia tổn thương trên mặt anh.


Càng ngày càng tự trách, Đinh Nhàn tắt vòi sen, vội vã mặc quần áo ngủ vào rồi đi ra ngoài, Thời Dịch đang đứng trước cửa sổ nghe điện thoại, cô đi tới sau lưng anh rồi nhẹ nhàng ôm anh, dán mặt mình vào lưng anh.


Thời Dịch hơi ngẩn người, anh kết thúc điện thoại với Thẩm Ngạn, còn chưa kịp xoay người liền nghe cô nói: "Anh Thời Dịch, xin lỗi anh, vừa rồi em không nên nói với anh như vậy."


Thay đổi quá nhanh, Thời Dịch có chút mơ màng, mấy giây sau mới phản ứng được, anh cầm lấy đôi tay đang ôm chặt mình của cô rồi kéo ra, sau đó xoay người nhìn cô nói: "Đinh Nhàn, anh muốn có quan hệ xác thịt với em là bởi vì anh thích em."


"Em biết." Đinh Nhàn lại ôm anh, ngửa đầu nhìn thẳng vào mắt anh, "Vừa rồi do đầu óc em bị chạm mạch, em xin lỗi anh."


Anh là kiểu người không thích biểu đạt bằng lời nói, vì cô mà anh đã thay đổi rất nhiều, anh sẽ dỗ dành cô, sẽ kể chuyện cười để chọc cô, sẽ nói bên tai cô câu anh yêu em nhiều lần.


Đinh Nhàn ôm chặt anh thêm chút nữa, cọ đầu trên ngực anh một cái, "Anh Thời Dịch, anh đã từng nói, anh lớn hơn em mười tuổi, anh sẽ không nổi giận với em có đúng không?"


Thời Dịch bất đắc dĩ cười nói: "Em đang nhắc nhở tuổi anh nhiều hơn so với em à?"


Thấy anh cười, Đinh Nhàn thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng không tự chủ được cũng cong lên, "Em chỉ thích anh thôi ông chú già."


Cô nhảy lên hôn anh một cái, hỏi: "Anh Thời Dịch, anh thật sự không giận em sao?"


Thời Dịch lắc đầu, ôm cô đi đến mép giường ngồi xuống, cúi đầu nhìn cô, "Sau này không cho phép nghĩ bậy bạ nữa, nếu giữa chúng ta có xảy ra vấn đề gì thì phải nói với nhau, không chịu nói ra, rồi lại bực bội trong lòng, tự suy nghĩ lung tung, sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của nhau, em nhìn Thẩm Ngạn và Hướng Hàm đi, rõ ràng cả hai có thể nói chuyện với nhau nhưng không chịu nói mới nảy sinh ra cả đống vấn đề."


Đinh Nhàn: "Đã biết."


"Anh cưng chiều em là vì anh thích em, anh nguyện ý cưng chiều, em xứng đáng với điều đó, có lẽ anh sẽ không nói nhiều lời dễ nghe được nhưng anh nhất định sẽ làm được." Thời Dịch nhìn chăm chú vào đôi con ngươi của cô, "Đinh Nhàn, em rất giỏi, trong mắt anh ai cũng kém hơn em, cho nên em không cần lo lắng sẽ đánh mất anh, bởi vì trên đời này, người có thể đi vào trái tim của anh chỉ có mình em."


Đinh Nhàn ngồi lên đùi anh, vòng hai tay qua cổ anh, nghe anh nói xong, vô cùng cảm động, cô yên lặng mấy giây, hơi rũ mi mắt xuống, giọng nói phát ra vô cùng nhỏ, "Vậy sau này chúng ta kết hôn, rồi có con, anh vẫn phải cưng chiều em như vậy, nếu như em có làm gì không đúng thì anh phải nói rõ với em, không được hung dữ với em, cũng không vì vậy mà ghét bỏ em."


Nghĩ lại trong lòng, cô liền ý thức được vấn đề của mình, chuyện sau này không thể đoán được, hơn nữa nếu cô thật sự trở nên chanh chua, tùy hứng, vô lý thì ngay cả cô cũng ghét mình, như vậy thì có tư cách gì yêu cầu người khác phải thích mình, đối tốt với cô trước sau như một được.


Nếu như có một ngày cô trở nên không giống mình nữa, cô hy vọng anh có thể đợi cô trở lại như lúc đầu, kiên nhẫn chỉ rõ sai lầm của cô, giống như năm ấy cô chuẩn bị thi cử, anh đã giảng dạy với cô rất nhiều.


Thời Dịch nói: "Anh và con sẽ cưng chiều em, đối xử tốt với em."


Đinh Nhàn nhìn anh: "Anh cưng chiều em là được rồi, chúng ta cùng nhau cưng chiều con."


Thời Dịch hỏi: "Còn anh thì sao?"


Đinh Nhàn: "Em và con sẽ cưng chiều anh."


Thời Dịch cười khẽ: "Người một nhà chúng ta cùng yêu thương nhau."


Đinh Nhàn mím môi cười, hai tay đang vòng quanh cổ anh hơi buông lỏng, cô ngửa đầu hôn anh, nhắm mắt lại, đầu lưỡi chậm rãi đưa vào, làm giống như anh đã hôn cô, tỉ mỉ tìm kiếm, không buông tha nơi nào cả.


Hôn một lúc, người đàn ông không phản ứng gì, Đinh Nhàn nhíu mày, giương mắt nhìn anh: "Anh làm gì như tượng gỗ vậy?"


Hai tay Thời Dịch chống xuống giường, cười nhìn cô: "Không có sức."


"Anh gạt em." Đinh Nhàn cọ anh hai cái, "Anh rõ ràng đã..."


Thời Dịch bắt lấy một tay cô, kéo đến thắt lưng mình, "Em cởi giúp anh."


Còn nói không nổi giận, tâm cơ người đàn ông này quá sâu, rõ ràng muốn cô chủ động dùng phương thức này để dỗ anh, nhìn dáng vẻ này có lẽ tối nay anh lại cho cô thử các loại vấn đề khó khăn rồi.


Đinh Nhàn cởi quần áo ngủ của mình ra, ôm cổ anh, dán lên môi anh, còn cái tay thì dùng thêm sức, "cạch" một tiếng, thắt lưng người đàn ông được mở ra...

Bình Luận (0)
Comment