Cô Gái Nhỏ Của Giáo Sư Thời

Chương 62

Vừa qua sinh nhật của Đinh Nhàn một ngày, Thời Dịch liền kéo người đến cục dân chính lĩnh chứng, nhân viên làm giấy tờ cho họ là một người mới đến, cô ấy nhìn chằm chằm vào hai người nhiều lần, đến lần thứ ba thì mở miệng hỏi: "Vị tiểu thư này, xin hỏi cô tự nguyện sao?"


Nào giờ làm gì có người nào mới vừa qua sinh nhật 20 tuổi đã chạy đến đây lĩnh chứng ngay đâu chứ.


Cô ấy hơi dừng lại, liếc nhìn Thời Dịch một cái, người này không thể nhìn bề ngoài, tuy dáng dấp của anh rất đẹp trai, khí chất rất nổi bật nhưng không thể đảm bảo là người tốt được, càng nhìn càng cảm thấy anh như một con sói xám, dáng vẻ đó cứ như bất kỳ lúc nào cũng có thể ăn thịt con thỏ trắng bên cạnh, cô ấy hạ thấp giọng nói: "Em gái này, em đừng sợ, em nói mọi chuyện với chị đi, ở đây có rất nhiều người, cục cảnh sát ở kế bên, anh ta không dám làm gì em đâu."


Lúc này sắc mặt Thời Dịch đã có chút khó coi, nghĩ đến việc hôm nay đi lĩnh chứng nên cả tối hôm qua anh không ngủ được, sáng sớm đã kéo Đinh Nhàn tới đây, kết quả là người ngoài lại nghĩ cô bị cưỡng ép kết hôn, từ khi nào anh đã trở thành loại đàn ông như vậy chứ?


Đinh Nhàn đứng bên cạnh không nhịn được cười, thấy gương mặt người đàn ông trở nên đen xì, cô nắm chặt tay anh, "Chị, chị không cần lo lắng, em tự nguyện lấy anh ấy."


Nói xong còn để lộ ra chiếc nhẫn ở ngón áp út cho cô ấy nhìn, "Anh ấy cầu hôn với em đó."


Thời Dịch cong môi, không nói câu nào, nhân viên làm việc nhìn anh mấy giây, bán tính bán nghi đóng dấu.


Hôm nay người đến lĩnh chứng rất nhiều, hai người đi ra khỏi cục dân chính đã là 11 giờ, Đinh Nhàn nắm tay Thời Dịch, "Anh Thời Dịch, anh đoán xem chị nhân viên vừa rồi đã nói nhỏ với em điều gì?"


Thời Dịch hừ lạnh một tiếng, ở cạnh Đinh Nhàn lâu như vậy cũng chưa bao giờ cảm thấy mình lớn hơn cô 10 tuổi gì, còn bây giờ anh đột nhiên có một loại cảm giác nguy cơ vô hình, giống như mấy ngày trước anh đi dạo phố với cô, một tên nhóc dám trắng trợn bắt chuyện với cô, anh đã kéo cô qua một bên rồi cho đối phương một ánh mắt cảnh cáo, kết quả người đó lại nói: Người đẹp, anh của em thật đẹp trai.


Lúc đó anh còn vui mừng đôi chút vì tên kia gọi là anh chứ không phải là chú.


Thật ra người đó là bạn học cấp ba của Đinh Nhàn, tính tình khá tốt, thích nói đùa, lần họp phụ huynh đó, Thời Dịch đã trở nên rất nổi tiếng trong lớp của cô, hơn nữa lần đó mọi người đều lấy chuyện này ra trêu chọc cô, cậu ta cũng biết quan hệ của bọn họ, gặp phải trên đường nên đùa dai chọc ghẹo, giả vờ như người xa lạ đến bắt chuyện, ngược lại Đinh Nhàn rất phối hợp, kết quả chọc cho người nào đó nổi ghen lên, cô lại phải dỗ anh một trận.


Nhớ đến những lời chị nhân viên đó đã nói với cô, Đinh Nhàn liền không nhịn được cười: "Chị ấy nói, em gái, em còn nhỏ, đừng bị vẻ bề ngoài của đàn ông lừa, phải biết nhìn xa trông rộng, nhất là chuyện hôn nhân, không thể một lúc xúc động mà phá hủy cả cuộc đời mình."


Quả nhiên biểu cảm trên mặt người đàn ông có chút lạ, cô vội vàng nói tiếp: "Em đã nói với chị ấy rằng em thích ông chú già như anh."


Đây là lần thứ hai cô nói những lời này, Thời Dịch cúi đầu nhìn cô, "Bà Thời, em đang chê chồng mình sao?"


Đinh Nhàn cười hì hì, "Ông chú già rất có mùi vị đàn ông chín chắn, em chỉ thích Thời tiên sinh nhà em thôi, có tài hoa, có tướng mạo, và đặc biệt yêu thương em."


Thời Dịch không nhịn được cười khẽ, cái miệng nhỏ của cô thật ngọt, lúc muốn dỗ người khác thì lời nói ra đều ngọt như mật, lời dễ nghe như vậy không phải cô chưa từng nói qua, hàng ngày đều nói "Thời tiên sinh nhà em" để lấy lòng anh, anh nghe vào mà cả người sảng khoái.


Anh mở cửa xe cho cô ngồi vào rồi mình cũng đi sang ghế lái ngồi vào trong.


"Nói ai già?" Thời Dịch nâng cằm cô lên, cười hỏi: "Anh là ông chú già hửm?"


"Anh đó, anh là ông chú già." Đinh Nhàn đưa tay ra xoa mặt anh, cố ý nói, "Trời ạ, anh Thời Dịch, trên mặt anh thật nhiều nếp nhăn, trên trán này rồi cả khóe mắt nữa."


Cô lắc đầu liên tục, than thở nói: "Ôi, chú già, chú già."


Thời Dịch bị cô chọc giận đến bật cười, cắn môi cô một cái, tỏ vẻ trừng phạt, sau đó liếc nhìn thời gian hỏi: "Buổi trưa muốn ăn gì?"


Hôm nay anh được nghỉ phép, sẽ ở cạnh cô cả ngày.


"Cái gì cũng được." Đinh Nhàn lấy điện thoại ra, vỗ vỗ bả vai anh, "Đưa giấy chứng nhận cho em."


Thời Dịch đưa cho cô, Đinh Nhàn chụp một tấm ảnh rồi phát lên vòng bạn bè: Lĩnh chứng rồi! (Đính kèm ảnh).


"Anh Thời Dịch, anh cũng phát tin tức đi."


Thời Dịch nói: "Anh không rành cái đó lắm."


"Em giúp anh phát tin tức cho."


"Được."


Thời Dịch đưa điện thoại cho cô, Đinh Nhàn thuần thục mở khóa rồi phát một tấm ảnh giống như của cô, còn thuận tay đổi ảnh đại diện của anh thành hình hai người chụp chung.


Thời Dịch chưa bao giờ phát tin tức gì lên vòng bạn bè, lúc này đột nhiên lại phát lên một tin tức như vậy, bạn bè kết bạn với anh còn tưởng mình bị hoa mắt, nhìn chằm chằm thật lâu, lúc sau mới phản ứng được, tuyệt đối không phải do anh phát mà chính là cô nhóc nhà anh làm.


Một giây kế tiếp, nhìn chằm chằm vào giấy chứng nhận kết hôn màu đỏ trong hình, người này đi lĩnh chứng rồi à? Ngày hôm qua còn làm sinh nhật cho cô nhóc, hôm nay đã kéo người đi lĩnh chứng, làm gì gấp vậy chứ!?


Chuyện Đinh Nhàn kết hôn sớm, không tránh được đám bạn bay vào oanh tạc cô.


[Đinh Tiểu Nhàn, cậu không phải là người mà, bà đây ngay cả bạn trai còn không có, vậy mà cậu đã kết hôn rồi!]


[Đinh Tiểu Nhàn, cậu muốn ngược chết bọn tôi à! Thuận tiện hỏi một câu luôn, khi nào tổ chức hôn lễ vậy?]


[Đinh Tiểu Nhàn ơi Đinh Tiểu Nhàn à, không nhìn ra nha, em quá mạnh mẽ, vừa tròn 20 tuổi đã đi lĩnh chứng rồi, em còn để cho người khác con đường sống không hả! Ngược đàn chị đây độc thân nhiều năm như vậy, ngay cả nụ hôn đầu còn chưa mất, em đã kết hôn rồi, lần sau có đến nhà chị không cho phép em nói chuyện kết hôn, mẹ chị mà biết sẽ mắng chết chị.]


Đối với những bình luận tràn đầy sự hâm mộ và ghen tị này, Đinh Nhàn còn đặc biệt ngang ngược trả lời sáu chữ: Xin gọi tôi là bà Thời!


Ngay sau đó liền nhét điện thoại vào trong túi, bắt đầu ngày hẹn hò ngọt ngào hôm nay của bọn họ.


Ăn cơm trưa xong, hai người nhanh chóng đi đến rạp chiếu phim, Đinh Nhàn chạy đến trước quầy bán đồ ăn vặt, vô cùng tham lam muốn hai phần bắp rang, quay đầu liếc mắt nhìn người đàn ông, "Đưa tiền cho em."


Thời Dịch cười cười móc ví ra, sợ cô lát nữa khát nước nên mua cho cô một ly trà sữa.


Rạp chiếu phim vào buổi chiều cũng không có nhiều người, hai người họ nhìn những người ngồi lẻ tẻ trong rạp, Đinh Nhàn và Thời Dịch ngồi vào chỗ chính giữa, một đôi tình nhân đi vào khiến người khác chú ý tới.


Những bộ phim hay được tuyên truyền rất nhiều nhưng Đinh Nhàn xem mấy bộ rồi cũng không quá thích, vì vậy lần này cô tùy tiện chọn một bộ phim bắn nhau, kết quả ăn xong bắp rang cô bắt đầu ngáp, sau đó không kiên trì được nữa dứt khoát vùi vào ngực người đàn ông ngủ say sưa.


Hơn một giờ sau, Thời Dịch đánh thức cô gái trong ngực dậy, Đinh Nhàn dụi dụi mắt, hỏi: "Hết phim rồi à?"


"Ừ."


"Có hay không?"


"Hay." Thời Dịch đỡ cô đứng lên, "Hay đến nỗi em ngủ luôn."


"Chủ yếu là do ôm anh quá ấm áp, nên ngủ lúc nào không hay."


"Trẻ con." Thời Dịch nắm tay cô, dặn dò: "Nhìn bậc thang."


Ra khỏi rạp chiếu phim, Đinh Nhàn bắt đầu đi dạo trung tâm mua sắm, Thời Dịch đi theo sau lưng cô cầm túi xách cho cô, lúc cô mua đồ sẽ lấy ví ra trả tiền.


Mua vài bộ quần áo xong cô liền bị khu vui chơi hấp dẫn, ngay lập tức chạy đi đổi một đống tiền xu, chơi đập chuột một lúc lại đi gắp thú, còn kéo Thời Dịch vào phòng karaoke mini để hát.


Thời Dịch ôm cô ngồi xuống ghế, sau đó chọn một ca khúc, giai điệu rất quen thuộc, Đinh Nhàn nghe một chút đã biết là bài hát của Thái Y Lâm và Đào Triết <<Hôm nay em phải gả cho anh>>.


Đúng là hôm nay bọn họ hát bài hát này rất thích hợp, Thời Dịch ngồi đối diện với cô, ca từ anh không nhớ lắm, thường xuyên liếc mắt nhìn về phía cô.


"Hoa mùa xuân nở rộ xua tan sự buồn phiền của mùa đông, khi cơn gió nhẹ mang đến một hơi thở lãng mạn, khi mỗi bài tình ca bỗng nhiên tràn ngập ý nghĩa, thì ngay thời khắc đó anh đã gặp em~"


Chỉ ngắn ngủi mấy câu, người đàn ông hát tuy có hơi chậm nhưng lại chạy thẳng đến đáy lòng của cô.


"Leng keng – Hãy lắng nghe âm thanh của lễ đường, chúng ta trước sự chứng kiến của Thiên Chúa và bạn bè, cặp đôi này bây giờ sẽ kết thành phu thê, không được quên rằng tất cả việc này là rất thiêng liêng, con có nguyện dù phải chết, dù có vui hay buồn gì cũng sẽ ở mãi bên cô ấy không? Yêu cô ấy, tôn trọng cô ấy, an ủi cô ấy, bảo vệ cô ấy? Hai trái tim cùng nhau xây dựng một gia đình hạnh phúc, con có nguyện ý làm như vậy không?"


"Yes, I do."


(Bản dịch của nhaccuatui.com)


Bài hát kết thúc nhưng nụ cười trên mặt của hai người vẫn chưa tan, cảm xúc nào đó đang bắt đầu rục rịch, Đinh Nhàn mới vừa đứng dậy khỏi ghế ngồi liền bị người đàn ông ôm lấy, một cái hôn nhẹ nhàng rơi xuống, cô còn chưa kịp phản ứng thì anh đã nhanh chóng lui ra.


Nghĩ đến việc có thể có người nhìn thấy, gò má Đinh Nhàn lúc này chợt đỏ lên như được đánh một lớp má hồng, Thời Dịch khẽ cười một tiếng, ôm cô đi ra ngoài.


Bên ngoài có một đôi tình nhân trẻ tuổi, nữ sinh đó nhìn bạn trai người khác xách túi và thân mật với bạn gái như vậy, không nhịn được đẩy chàng trai đang chơi điện thoại bên cạnh: "Anh nhìn người ta kìa!"


Hai người mới vừa đi được mấy bước thì nghe được câu này, Đinh Nhàn nắm chặt tay Thời Dịch hơn, làm anh không khỏi nhìn cô.


Mặt cô đầy thận trọng nói: "Anh quá tốt, em phải nắm chặt một chút, nếu không sẽ bị người khác đoạt đi mất."


Thời Dịch bật cười, "Lĩnh chứng rồi, ai cũng không cướp nổi đâu."


Anh cưng chiều véo mũi cô, "Cũng như vậy, ai cũng đừng hòng nghĩ đến việc cướp em đi."


Đinh Nhàn mím môi cười, cô đếm đếm đồng xu trong tay, rồi chạy đến máy gắp thú, bỏ một đồng xu vào, "Anh Thời Dịch, anh gắp một con cho em đi."


Thời Dịch chưa từng tiếp xúc qua thứ này, anh liếc mắt nhìn các bước hướng dẫn, dựa theo phương pháp mà làm nhưng gắp năm sáu lần cũng không được.


"Anh quá ngốc." Đinh Nhàn trực tiếp đẩy anh ra, vén tay áo lên, "Nhìn chị đây gắp này."


"..."


Nói vậy thôi chứ cô nhóc này rất lợi hại, chỉ ba đồng xu đã gắp được một con, cô cúi đầu cầm lên, trên mặt đầy kiêu ngạo hất cằm với anh, "Như thế nào, lợi hại chưa?"


Thời Dịch hôn lên mặt cô một cái, rồi áp vào tai cô, thấp giọng nói: "Buổi tối sẽ cho em thấy anh lợi hại thế nào."


"Đã thấy rồi..."


Đinh Nhàn đột nhiên im miệng, phát hiện mình bị anh dụ vào hố, đỏ mặt đấm đấm ngực anh, Thời Dịch cười khẽ kéo cô vào trong ngực để mặc cô đánh đấm.


.


Buổi tối, hai người đi ăn bò bít tết, Đinh Nhàn chưa ăn được mấy miếng đã vô cùng vui vẻ uống không ít rượu.


Hiếm thấy có dịp Thời Dịch cho phép cô uống rượu, dù sao cũng có anh ở cạnh, cô liền không băn khoăn điều gì nữa, uống thỏa thích, kết quả vừa lên xe đã bắt đầu nói liên thiên không ngừng, "Tại sao anh không mặc áo tình nhân với em, em đã chọn rất lâu đó, anh lại không chịu mặc, anh làm em đau lòng quá."


Đinh Nhàn vốn đã chuẩn bị đồ đôi để hôm nay hai người mặc, nhưng nhìn vào hình vẽ trên áo khiến Thời Dịch không chịu nổi, anh cảm thấy kiểu này quá giống áo con gái, nói gì cũng không chịu mặc.


Anh đang chuẩn bị an ủi cô đôi câu, kết quả còn chưa mở miệng thì con ma men này lại tiếp tục lầm bầm.


"Hôm nay em đi lĩnh chứng đó, ha ha ha, trước kia em còn nói trước năm 25 tuổi tuyệt đối không kết hôn, này thì tự vả mặt rồi."


Cô đột nhiên che mặt, mặt đầy thẹn thùng nói, "Anh Thời Dịch... Anh Thời Dịch là chồng em, em là vợ anh, hì hì hì..."


"Em phải cố gắng trở thành một y tá xuất sắc, như vậy sau này con của chúng ta không chỉ cảm thấy mỗi mình cha nó là lợi hại."


"Không đúng, không đúng, bảo bảo nhất định sẽ đứng về phía em, thằng bé nhất định sẽ nói với người khác rằng cha của nó rất giỏi, chuyện cha làm giỏi nhất chính là cưới mẹ! Hì hì hì..."


Thời Dịch lắc đầu liên tục, cô nhóc này tửu lượng tốt đến nỗi anh không dám tâng bốc, may là độ cồn của rượu vang đỏ thấp, nếu không cũng không biết cô sẽ say thành gì.


Trong phút chốc, Đinh Nhàn liền mơ màng ngủ trên xe, nửa tiếng sau về đến nhà, Thời Dịch cởi dây an toàn ra, đang muốn ôm cô lên lầu kết quả mới vừa chạm tay vào eo cô thì cô đột nhiên mở mắt ra, giáng một cái tát xuống: "Anh làm gì!"


Thời Dịch trực tiếp vỗ mông cho cô tỉnh mộng.


Cô hơi hoa mắt, đầu lại choáng và đau, vậy mà vẫn còn sức hung tợn chỉ vào anh, "Tôi đã kết hôn rồi, nếu anh dám chạm vào tôi chút xíu thôi thì anh Thời Dịch sẽ băm anh thành tám mảnh!"


"..."


Thời Dịch thật sự muốn xốc người lên rồi hung hăng đánh cho cô một trận, nhưng cô uống say thì anh có thể làm gì được. Không những không thể nổi giận mà còn phải nhịn xuống tâm tình kích động, nói nhỏ nhẹ với cô: "Anh không phải là người xấu, anh là anh Thời Dịch đây."


Dỗ người cho an tĩnh lại, anh mới ôm cô lên lầu, nếu còn chậm chạp ở đây không chừng cô tỉnh lại lại bắt đầu nháo lên, cái này mà để mọi người xung quanh nghe thấy nói không chừng còn thật sự nghĩ anh là một tên háo sắc lừa gạt phụ nữ đã có chồng.


Vào nhà, Thời Dịch cho Đinh Nhàn uống nước mật ong, uống xong thì đi vào phòng tắm tắm, chờ anh đi ra cô gái nhỏ đã nằm sấp trên giường ngủ ngon lành, anh lau khô tóc rồi đi đến mép giường, vừa bực mình vừa buồn cười, vỗ mông cô một cái.


Lực đạo không nhẹ thật sự làm đau cô, cô cau mày bất mãn lầm bầm hai tiếng, rồi cọ cọ vào gối ngủ tiếp.


Thời Dịch duỗi tay ra giúp cô cởi áo khoác và áo len, rồi kéo chăn qua đắp kín cho cô.


Anh lấy điện thoại trên đầu giường qua nhìn thời gian một chút, phát hiện có một tin nhắn chưa đọc: [Thời tiên sinh, ảnh cưới của anh và vợ anh đã được rửa xong, anh và vợ anh hãy đến để chọn xem tấm nào đóng khung tấm nào để trang trí.]


Thời Dịch trả lời: [Được, chúng tôi sẽ tranh thủ thời gian đến.]


Sau khi gửi tin nhắn đi, anh thuận tay mở Wechat ra xem hôm nay cô đã phát lên nội dung gì, vừa mở ra là một loạt bình luận chúc mừng của bạn bè, anh trả lời từng cái rồi nhìn vào tin tức của cô, thấy tấm ảnh thì không khỏi nở một nụ cười trên môi.


.


Mười một giờ hơn Đinh Nhàn bị đói mà tỉnh, người đàn ông đang dựa vào đầu giường để đọc sách, nhìn cô một cái, "Tỉnh rồi?"


Đinh Nhàn ngồi dậy, nương theo ánh sáng của ánh đèn nhìn kỹ gương mặt anh, "Anh Thời Dịch, sao mặt anh có hơi đỏ vậy?"


Thời Dịch hừ lạnh một tiếng, mắt cũng không dời khỏi quyển sách.


Đinh Nhàn ý thức được chuyện bất thường, liền xoay người đặt mông ngồi lên đùi anh, hai tay vòng qua cổ anh, giọng nói vừa mềm mại vừa nũng nịu: "Anh Thời Dịch~"


Cô gái nhỏ vừa gọi vừa dâng lên đôi môi đỏ mọng, Thời Dịch nghiêng người né đi, nhìn chằm chằm vào cô đầy hung dữ: "Lần sau say rượu còn dám lộn xộn thì xem anh thu thập em thế nào!"


"Em, em đánh anh thật sao?" Nét mặt cô tràn đầy sự không tin nổi.


"Nếu không thì sao?"


Đinh Nhàn chợt nhớ ra mọi chuyện, cô còn nhớ anh đã đánh mạnh vào mông mình nữa, nhưng mà lúc này giả ngu chính là cách thông minh nhất, "Anh Thời Dịch, người ta uống say mà,

Bình Luận (0)
Comment