Có Gan Em Đừng Chạy

Chương 26

Nhìn Tiếu Viễn như vậy, Tiếu Khắc nhất thời cảm thấy hỗn loạn, giống như quay về mười mấy năm trước đây. Tiếu Khắc lắc đầu, đuổi hết những suy nghĩ lung tung ra khỏi óc, lấy chìa khóa trong túi quần ra mở cửa, Tiếu Viễn theo vào như cái đuôi.

“Ngồi đi.”

Tiếu Viễn tìm cái ghế dựa ngồi xuống, hỏi Tiếu Khắc đang đeo tạp dề: “Tối nay ăn gì?”

“Mì đen.”

Tiếu Viễn há miệng, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn ngậm lại. Tiếu Khắc biết hắn không thích ăn mì nên mới cố tình làm mì đen. Tiếu Viễn cũng hiểu bây giờ mình không thể được voi đòi tiên, không nhiều lời nữa, còn chủ động giúp Tiếu Khắc nấu mì.

“Anh, anh về làm ở công ty nhà mình đi. Tối qua em đã suy nghĩ một đêm, quyết định hôm nay đến nói với anh. Thật ra trước kia em cũng từng nghĩ đến chuyện này, nhưng vẫn chưa đề cập với anh. Bây giờ em nói ra, có thể anh sẽ cảm thấy em làm vậy là vì chuyện hôm qua, em sẽ không giải thích gì cả, nhưng em vẫn hi vọng anh có thể trở về.” Tiếu Viễn dừng một chút rồi tiếp tục nói: “Thật ra lúc trước cha sắp xếp cho anh ở công ty này đúng là do khi ấy em không hiểu chuyện ôm thái độ thù địch với anh. Cha sợ anh trở về sẽ bị em làm khó dễ, mà anh lại là người có chuyện gì cũng không nói, cho nên cha mới nhờ bạn cũ sắp xếp công việc hiện tại cho anh. Lại nói, mấy năm đầu bọn họ bị mất liên lạc, gần đây mới bắt đầu liên lạc với nhau.”

Ồ, khó trách mấy năm nay mình chưa từng gặp qua Tiêu Vũ Khải, cũng chẳng có ấn tượng gì về anh ta.

“Thế nào? Anh muốn trở về không?” Tiếu Viễn mong chờ hỏi.

“Tôi không muốn về.” Tiếu Khắc kiên định trả lời.

“Tại sao?” Lần này đến lượt Tiếu Viễn giật mình. Tuy rằng Tiếu gia chỉ là một công ty nhỏ, so với công ty Tiêu gia thì đúng là không đáng nhắc tới, nhưng nói thế nào làm ở công ty nhà mình vẫn dễ chịu hơn chứ.

“Tôi rất thích công việc hiện tại.” Tiếu Khắc trả lời Tiếu Viễn như thế.

Trên thực tế, tình huống tương tự thế này không phải chưa từng xảy ra. Trong game còn có thể xóa acc nhưng trong hiện thực thì không được, vì thế rất khó đưa ra quyết định trong hiện thực.

“Aizz, không sao, chúng ta từ từ tính.”

Hai người im lặng một lúc, Tiếu Viễn lại tiếp tục nói chuyện: “Anh thích người tên Tiêu Vũ Khải kia hả?”

Nghe câu hỏi của Tiếu Viễn, Tiếu Khắc quay đầu nhìn hắn, không trả lời. Nhìn phản ứng của Tiếu Khắc, Tiếu Viễn vội vàng giải thích: “Em không định can thiệp vào chuyện của anh, cũng không có ý gì khác, em chỉ hỏi vậy thôi. Em cảm thấy người này lòng dạ khó lường, em không muốn anh chịu thiệt. Lỡ như anh ta là loại người không chịu được áp lực gia đình, cuối cùng sống chết đi kết hôn thì anh phải làm sao?”

Tiếu Khắc cầm thìa nếm thử một chút, nhẹ giọng nói: “Chúng tôi còn chưa quen nhau.”

Đúng lúc Tiếu Viễn còn đang định nói gì đó, điện thoại đột nhiên vang lên. Tiếu Viễn sờ túi lấy điện thoại ra, đầu bên kia truyền đến một giọng nói to, cho dù không nghe điện thoại, Tiếu Khắc vẫn nghe được lời người đó nói không sót một câu: “Nắm, tôi là Tam Giang đây, chúng tôi đã quyết định được số người trong đội ngũ. Cậu đặt khách sạn bên đó đừng đặt nơi đắt tiền quá, đặt chỗ bình thường là được rồi.”

“Ừ, chúng ta gặp nhau ở hội trường gần khách sạn đi, đến lúc đó chúng ta cũng không có nhiều thời gian.”

“Vậy hẹn ngày mốt gặp.”

“Ngày mốt gặp.”

Tiếu Viễn cúp điện thoại, thấy Tiếu Khắc đang nhìn mình. Đến khi Tiếu Viễn hoảng sợ, Tiếu Khắc mới bình thản nói: “Cậu là Nắm Gạo Nếp của Cấm Vệ Quân?”

Tiếu Viễn mở to mắt: “Là em, anh cũng chơi sao?”

Sau khi nói xong, Tiếu Viễn nhanh chóng lục lọi những người quen thuộc trong não, so sánh từng bước với Tiếu Khắc trước mắt, sau đó sắc mặt hơi cứng ngắc, nói: “Anh, anh là ——”

“Tôi là Toái Tâm.” Tiếu Khắc vươn tay ra một cách trịnh trọng, cầm bàn tay cứng ngắc của Tiếu Viễn lắc lắc, sau đó bổ sung thêm một câu: “Thật trùng hợp.”

Nhìn biểu tình của Tiếu Viễn, Tiếu Khắc dễ dàng đoán được lúc này hắn đang rất bối rối và xấu hổ, thì ra người nó nói lúc đó chính là mình, Tiếu Khắc thở dài vỗ vỗ vai Tiếu Viễn an ủi: “Không sao.”

“Vậy, Hạo Kiếp kia chính là Lý Hạo?”

“Đúng thế.”

Tiếu Viễn nghe xong liền thở gấp, đến mức ho khan nửa ngày. Tiếu Khắc ghét bỏ đuổi hắn ra khỏi phòng bếp, Tiếu Viễn kêu to: “Đây là loại tiết tấu gì vậy? Hôm trước em với anh ta còn không đội trời chung, hôm qua thì thành bạn bè, hôm nay lại thành bạn tốt quen biết nhau đã lâu.”

“Tối nay anh có login không?” Tiếu Viễn tiếp tục hỏi.

“Trong khoảng thời gian này chắc sẽ không login.”

“Vì Công Tử Tiêu sao?”

Tiếu Khắc đặt một bát mì đen trước mặt Tiếu Viễn, nói: “Ăn đi, ăn xong mau về nhà.”

“Anh đuổi em.” Tiếu Viễn tủi thân nói.

“Đúng vậy.” Tiếu Khắc trả lời rõ ràng.

Tiếu Viễn hoàn toàn bị đánh bại, ăn xong liền chuẩn bị rời đi theo ý Tiếu Khắc. Trước khi đi, Tiếu Viễn hỏi Tiếu Khắc: “Hoạt động ngày mốt anh có đi không?”

“Chưa biết.”

Tiếu Viễn không cảm thấy bất ngờ với đáp án này, gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó dặn Tiếu Khắc: “Nếu anh đi thì gọi điện thoại trước cho em, em tới đón anh.”

Buổi tối Tiếu Khắc không lên mạng, cũng không có việc gì làm, cậu dọn dẹp phòng một chút rồi lau chùi đồ đạc, gần đây lãng phí rất nhiều thời gian trong trò chơi. Trong nhà không có nhiều đồ đạc, hơn nữa Tiếu Khắc vốn nhanh tay nhanh chân, chưa đến ba mươi phút đã dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, ngoài ra cậu còn tìm thấy một túi bánh quy của Lý Hạo đằng sau bàn đặt máy tính, không biết để quên ở đó từ bao giờ.

Lý Hạo cũng gọi điện thoại cho Tiếu Khắc, hỏi ngày mốt cậu có tham gia hoạt động hay không, xem ra những hoạt động trọng tâm mấy ngày nay đã chuyển sang phiên bản mới của hoạt động quảng bá ở thành phố H. Cho dù không lên trò chơi, Tiếu Khắc cũng có thể đoán được mấy ngày nay các công hội náo nhiệt đến cỡ nào.

Tiếu Khắc sờ sờ trán, hoạt động offline, nếu là hoạt động online thì cậu còn đi được, bây giờ đang nói đến hoạt động offline, trong lòng cậu có chút hồi hộp.

“Nhiều người tham gia lắm à?”

“Đương nhiên là nhiều rồi, đây là lần đầu tiên Người Mạo Hiểm có hoạt động offline lớn như vậy, trên cơ bản những người có thể tới đều sẽ tới. Không ít người trong công hội đều tham gia, có rất nhiều người cậu quen, đến đi đến đi.” Lý Hạo cố gắng thuyết phục.

Tiếu Khắc đột nhiên nghĩ đến chuyện Tiếu Viễn, hỏi: “Cậu có biết Nắm Gạo Nếp là ai không?”

“Từ từ.” Lý Hạo ngắt lời Tiếu Khắc, hỏi: “Cậu sẽ không vô duyên vô cớ hỏi tớ vấn đề này, người đó không phải là Tiếu Viễn chứ?”

“Ừ.”

“Tớ nói này, Tiếu Khắc, gần đây mỗi ngày cậu đều cho tớ một bất ngờ.”

Tiếu Khắc cười gượng, bất ngờ này cũng không phải là điều cậu muốn. Nếu có thể, Tiếu Khắc cũng không muốn mọi chuyện trở thành thế này, dù sao lên mạng chơi trò chơi chính là vì phần thần bí của nó, ai ngờ thần bí nửa ngày rốt cuộc lại là người quen.

“Đúng rồi, ngày mốt cậu nhất định phải tham gia hoạt động, chúng ta cứ vui vẻ quyết định như vậy đi. Mẹ tớ gọi tớ ra ngoài ăn canh, không nói nữa, bye ”

Vì vậy hành trình đến Người Mạo Hiểm của Tiếu Khắc đã bị Lý Hạo vui vẻ quyết định như thế. Lần trước khi nói những lời này, Lý Hạo đã cho cậu một cái acc, đó là acc đạo tặc cấp tám mươi —— Toái Tâm.

Ngày cuối cùng làm việc trước khi nghỉ dài hạn, mọi người trông cực kì vui vẻ, ngay cả công việc rắc rối bình thường cũng trở nên thoải mái hơn. Trong thang máy, Tiếu Khắc gặp Tiêu Vũ Khải cũng thần thanh khí sảng. Tiêu Vũ Khải và Đỗ Tranh sóng vai nhau đi vào thang máy, chỉ vào tập tài liệu thảo luận gì đó. Tiêu Vũ Khải nhìn thấy Tiếu Khắc đứng trong thang máy, tươi cười nói: “Buổi sáng tốt lành.”

“Buổi sáng tốt lành.”

“Sau đó bọn họ có tìm cậu gây rắc rối không?” Tiêu Vũ Khải khép tập tài liệu trong tay, hỏi.

“Tạm thời thì không.”

Tiêu Vũ Khải nghe xong cười cười an ủi: “Cậu yên tâm đi, gần đây bọn họ không có thời gian đến quấy rầy các cậu đâu.”

Nghe giọng điệu này, xem ra Tiêu Vũ Khải đã làm gì đó sau lưng mình, về phần cụ thể anh đã làm gì, Tiếu Khắc cảm thấy mình không hỏi thì hơn. Dù sao cũng đã nợ người này một ân tình, Tiếu Khắc cũng không cần biết rốt cuộc đó là ân tình gì. Chỉ là vào lúc này, Tiếu Khắc biết nói câu cảm ơn nhất định sẽ không thừa.

“Cảm ơn.” Tiếu Khắc chân thành nói.

Tiêu Vũ Khải đột nhiên vươn tay kéo Tiếu Khắc từ sau xe đẩy ra, kéo đến bên người nói: “Cậu trốn cái gì, đằng nào cũng phải ra ngoài thang máy.”

Cửa thang máy “đinh” một tiếng mở ra.

“Tôi tới rồi.” Tiếu Khắc vừa nói vừa đẩy xe ra ngoài.

Khi cửa thang máy sau lưng đóng lại, Tiếu Khắc không tự giác cúi đầu nở nụ cười. Thật ra đôi khi có người nguyện ý ở bên cạnh yên lặng giúp đỡ bạn, chứng minh trong lòng người đó vẫn có bạn, cảm giác này cũng không tệ lắm.

Vài cô gái phòng hành chính đang muốn thay đổi bố cục phòng trà của bọn họ, bốn người hô khẩu hiệu, cẩn thận di chuyển cái bàn, sợ chân bàn va vào giày cao gót xinh đẹp của mình. Tiếu Khắc cau mày nhìn bọn họ di chuyển cái bàn đáng thương đi khắp bốn phía, sau đó lại thả về vị trí cũ.

Vài gói trà trong hộp đã bị ẩm ướt, có thể do để quá lâu. Tiếu Khắc đổ những gói trà hết hạn này vào thùng rác, thay những gói trà mới, sau đó đặt bưu kiện xuống từng bàn dựa theo tên ghi trên bưu kiện.

“Đây là quà tặng cô định tặng cho khách hàng sao? Cô tưởng chúng ta đang trong ngày quốc tế thiếu nhi à? Bây giờ lập tức về làm lại báo cáo nộp lên cho tôi.”

“Bản kế hoạch tôi giao cho cậu làm đâu? Nếu trước giờ tan tầm hôm nay vẫn không có, ngày mai cậu không cần đi làm nữa.”

“Tống Lâm, trả bản danh sách lại cho phòng sáng tạo, sai sót nhiều lắm, bảo bọn họ đừng có kiếm thêm việc cho tôi làm, tôi đã cực khổ lắm rồi.”

Tuy những lời này không phải nói với mình nhưng Tiếu Khắc vẫn cảm thấy da đầu có chút run lên. Qua một thời gian làm việc ở đây, cậu cảm thấy ông quản lý béo của bọn họ có vẻ là quản lý dễ nói chuyện nhất trong công ty, đương nhiên không phải ông ta chưa từng tức giận bao giờ. Tiếu Khắc nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn đổi toàn bộ hồng trà thành trà xanh hạ nhiệt.

Đến khi Tiếu Khắc tan tầm về nhà, vài phòng trong công ty vẫn còn sáng đèn.

Đến ngày diễn ra hoạt động, Tiếu Viễn chở Lý Hạo đến thẳng nhà Tiếu Khắc. Tiếu Viễn lái xe, Lý Hạo ngồi ở ghế phó lái.

“Anh ngồi phía sau đi, để anh tôi ngồi ở đây.” Tiếu Viễn bắt đầu đuổi người.

Lý Hạo cầm tờ quảng cáo trong tay, vểnh chân vắt chéo, dùng vẻ mặt nham nhở nói với Tiếu Viễn: “Hôm nay đại gia tôi ngồi ở chỗ này.”

Tiếu Viễn trừng mắt nhìn hắn rồi nói với Tiếu Khắc: “Vậy anh ngồi phía sau đi, lỡ như xảy ra tai nạn, người ngồi ghế phó lái thường là người chết sớm nhất.”

“Tôi ***, sáng sớm cậu đã nói mấy câu xui xẻo.”

Tiếu Khắc nhìn tờ quảng cáo trong tay Lý Hạo, nhìn chất lượng trên tờ quảng cáo, có thể thấy lần này Người Mạo Hiểm thật sự bỏ không ít công sức cho hoạt động offline. Nghe nói những người tham gia còn có cơ hội đoạt được tọa kỵ kỉ niệm trong trò chơi, hoạt động quảng bá sẽ có biểu diễn Cos, xung quanh hội trường có trò chơi, cuối cùng còn có tiết mục hỏi đáp tại chỗ, người trả lời đúng sẽ nhận được một ít quà kỉ niệm.

“Tớ không thích tọa kỵ này, hình dạng quá xấu, hơn nữa quần áo võ sĩ xanh biếc phối với tọa kỵ màu đỏ, tớ còn có thể mắng chửi người khác sao…” Lý Hạo rì rầm.

“Anh không thích thì đừng cưỡi, người ta có cầu xin anh lấy đâu.” Tiếu Viễn tiếp lời hắn.

“Tôi chửi một chút cũng không được?”

Dọc đường đi Tiếu Viễn và Lý Hạo cãi nhau liên tục, không ngừng dù chỉ một giây. Tiếu Khắc thật sự không hiểu, tuổi hai người này cộng lại đã gần năm mươi rồi, tại sao còn cãi nhau như con nít vì mấy vấn đề thiếu muối này.

Thì ra hội trường cách nhà Tiếu Khắc không xa lắm, nhưng đoạn đường ngắn ngủn này đi gần một tiếng mới đến. Bãi đỗ xe phụ cận đã chật cứng, Tiếu Viễn đành phải đỗ xe ở bãi đỗ xe ngầm cách đó nửa con phố. Tiếu Khắc và Lý Hạo xuống xe gần hội trường, đứng ở ven đường chờ Tiếu Viễn.

Hoạt động offline của Người Mạo Hiểm xem như đã tổ chức thành công, Tiếu Khắc nhìn đủ loại trạch nam chiếm hết nửa con phố, khiến cho người dân sống gần đây còn tưởng đang diễn ra hoạt động mít tinh trái pháp luật. Ngoài ra còn có nhiều người không biết tới từ công hội nào, số lượng khá đông. Sở dĩ Tiếu Khắc biết bọn họ là người cùng một công hội là do bọn họ mặc áo thun màu trắng giống nhau như đúc, quần áo con gái có một con thỏ cụp tai màu hồng nhạt, quần áo con trai thì màu xanh. Nếu Tiếu Khắc đoán không sai, đây chính là biểu tượng của bọn họ.

Tiếu Khắc đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trong đám người đó, cao lớn mạnh mẽ, nhưng vừa quay đầu đã không biết ở nơi nào rồi.

“Cậu nhìn gì thế?” Lý Hạo kéo Tiếu Khắc lại, vừa nãy có một chiếc xe con suýt chút nữa đã đâm vào Tiếu Khắc.

“Không có gì, hình như là Tiêu Vũ Khải.”

“Cậu nhìn nhầm rồi, sao anh ta có thể đến đây được. Xem bộ dáng của anh ta kìa, không giống người chơi game chút nào. A, Tiếu Viễn tới rồi, chúng ta chuẩn bị vào hội trường đi.”
Bình Luận (0)
Comment