Có Gan Viết Đồng Nhân Thì Có Gan Mở Cửa Đi!

Chương 59

Giờ phải làm sao, làm sao đây…

Cởi hết chạy lên giường đại thần bồi tội còn kịp không??

Ôn Hướng Hoa lau mồ hôi lạnh trên đầu, cái kiểu này tuyệt đối sẽ bị đá ra ngoài ban công như một khúc nhạc dạo…. Chu Nam Kinh ở tầng bảy, rơi từ đấy xuống không chết cũng trọng thương.

Tuy rằng không biết nội thương hay ngoại thương, nhưng dựa theo tiểu thuyết mà nói thì nội ngoại đều nghiêm trọng, mà giờ Ôn Hướng Hoa đang cảm thấy như vậy đấy!

Cậu không cẩn thận lại đi hẹn hò với đại thần…… Đây quả nhiên là việc ác độc nhất thế giới này!

Ôn Hướng Hoa áp điện thoại vào tai, bên trong truyền ra giọng nói lạnh băng của một người phụ nữ khiến con người ta sốt ruột, “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”

QAQ Anh anh anh anh….. Anh cho em giải thích gì đi chứ!!! Em sai rồi có được không!!!

Chu Nam Kinh xách đồ ăn về nhà, hôm nay mua rất nhiều, thịt bò, rau cần, khoai tây…. Trưa nay ăn rau cần xào thịt bò hay khoai tây hầm thịt bò bây giờ?

Chu Nam Kinh bình tĩnh vào cổng tiểu khu, bình tĩnh chào bảo vệ trực, quay ra nhìn một “cục thịt” bên cạnh thang máy thì… không bình tĩnh được nữa.

Hắn cầm giỏ rau gõ gõ đầu Ôn Hướng Hoa, “Ngồi đây làm gì?”

– Chờ anh chứ sao? Không thì còn làm gì, ngắm cảnh chắc?

Ôn Hướng Hoa nghĩ nghĩ rồi do dự nói, “Em đi thang máy…”

Cả nhà cậu đi thang máy đều ngồi chắc! Cái kiểu coi rẻ IQ của hắn này…. Mệt cậu phải nói ra miệng! Mà có nói ra đi chăng nữa thì Chu Nam Kinh cũng không biết xấu hổ mà nhận đâu.

“Sao lại không đứng lên, hay là vào thang máy?” Chu Nam Kinh nhìn người đang đứng dậy bên cạnh, xoay người đứng sang góc khác, nhấn vào số 7, chờ thang máy đi dần lên.

Ôn Hướng Hoa hết kéo tay áo lại kéo gấu áo, cả một buổi mới nghẹn ra một câu, “Chẳng may người ta thấy chúng mình tình tứ giữa cổng thì sao?…..”

Đèn LED thang máy đã chuyển sang số 3.

Trong nháy mắt, Chu Nam Kinh chỉ muốn… đổ ụp giỏ rau lên đầu Ôn Hướng Hoa.

Ôn Hướng Hoa lần này không kéo quần áo mình, mà kéo tay áo Chu Nam Kinh, “Thực ra sáng nay sáu giờ em đã dậy chuẩn bị rồi, nhưng lại ngủ quên trên sopha….”

Đã nói cậu đừng mua sopha dài thế rồi mà, không nghe tôi cơ.

Chu Nam Kinh không trả lời. Nhân tiện cũng nhắc luôn, thang máy đã chuyển sang số 5 rồi, chỉ còn hai tầng cho Ôn Hướng Hoa sám hối thôi, cố gắng lên nào.

“Anh có giận không vậy?” Ôn Hướng Hoa cách một lúc mới thốt lên, ngữ điệu mềm mỏng. Chu Nam Kinh trước đây khi làm sai chuyện gì cũng bày ra cái giọng này, đối tượng làm nũng thường là mẹ hắn, bởi vì bố hắn căn bản là không nuốt được cái bộ dạng này, hắn mà nói chuyện kiểu này kiểu gì cũng ăn một cái tát vào mặt.

Cửa thang máy mở ra, tầng thứ 7. Chu Nam Kinh mặt không hề thay đổi nhấn nút đóng cửa, cho thang máy chạy tiếp xuống tầng một.

Chu Nam Kinh vốn tích chữ như vàng nói ra câu đầu tiên, “Tiếp tục.”

Tuy rằng chỉ có hai chữ thôi!!! Nhưng mà mọi người ơi!!!! Đây là thời khắc kì tích đó!!!! Chu Nam Kinh vậy mà lại nói chuyện!!! Hơn nữa không phải là “cút” hay “ha ha”!!!

Ôn Hướng Hoa chỉ muốn chùi hết nước mắt nước mũi lên áo sơ mi của Chu Nam Kinh, chỉ có điều, thứ nhất cậu ta không rơi nước mắt nước mũi, thứ hai nếu cậu dám làm thật, thì ngay cả “cút” hay “ha ha” cũng vẫy khăn tạm biệt với cậu thôi.

Thực ra Ôn Hướng Hoa có rất nhiều điều để nói, thế nhưng Hán tự Trung Hoa cứ như đạn mà bắn “pằng pằng pằng” trong đầu. Cậu muốn nói một câu hoàn chỉnh, hay biểu đạt nó ra, thế nhưng nửa trái não thì như nước, nửa còn lại thì như bột mì, hai loại này nhào vào nhau, vậy ra hồ dán. Bởi vậy mới nói, cậu ta thích ôm đồm làm gì, ngoan ngoãn làm CV thôi, quái gì mà lại đi viết đồng nhân…

Ôn Hướng Hoa nói, “Chu Nam Kinh, em về tặng thêm cho anh vé tháng nhé, anh đừng có giận mà.”

Lời vừa dứt miệng, Ôn Hướng Hoa đã thấy không thích hợp.

Không khí hơi lạnh lại. Chu Nam Kinh vẫn bày ra vẻ mặt cứng rắn, làm Ôn Hướng Hoa thậm chí không dám nhìn thẳng vào hắn.

“Cậu nghĩ tôi cần thứ đó sao?”

Chu Nam Kinh vừa nói xong, Ôn Hướng Hoa liền biết bản thân ngu xuẩn đến chừng nào! Cho dù là nến hay vỗ tay, thì cũng đều không tránh khỏi hai chữ “ngu xuẩn”.

IQ của mình bị chó gặm sao? Không thì sao lại nói ra những lời này? Trong nháy mắt nội tâm Ôn Hướng Hoa tan tác không còn ngọn cỏ, như thể vừa bị tạt axit sunfuric.

Thang máy từ tầng 7 đã xuống đến tầng 1, điểm tức giận của Chu Boss còn dư 999999 điểm, năng lực công kích của Ôn Hướng Hoa còn lại 5, năng lực chữa khỏi còn 5, năng lực tổng hợp chiến đấu còn 5…. Đúng thế, cho dù bồi tội hay tạ tội, Ôn Hướng Hoa hoàn toàn không thể đả đảo hoặc trị liệu cho chỉ số cuồng hóa của Chu Nam Kinh.

Bình thường phim truyền hình sẽ giải quyết tình huống này thế nào? Có chăng nam nhân vật chính liều mạng bồi tội, nữ nhân vật chính không muốn không muốn nghe, vậy nên chàng liền phát uy, hôn “chụt” một cái, vậy là làm lành….

Ôn Hướng Hoa nghĩ, óc heo mới làm trò này chứ? Cháu đang học mầm non của cậu cũng không thèm tin đâu!

Huống chi Chu Nam Kinh lại cũng không bày ra vẻ “không muốn, không muốn nghe”, cho nên hãy nghiêm túc vào!

Tầng hai…

Ôn Hướng Hoa cẩn thận nhìn sang Chu Nam Kinh, thấy Chu đại boss vẫn lâm vào tình trạng cuồng hóa, áp lực xung quanh cực cao…..

“…. Nam Kinh?” Ôn Hướng Hoa nhẹ nhàng lên tiếng.

Chu Nam Kinh nhẹ nhàng trở về xa xăm, “Gì?”

Thang máy đã lên tầng ba, đèn LED nhấp nháy như thể đang cười nhạo.

Vài giây còn lại có thể làm gì? Trong truyện về các anh hùng thì siêu nhân có thể cứu Trái Đất chỉ trong vài giây, nhưng cho dù trong ảo tưởng thì Ôn Hướng Hoa vãn không thể vãn hồi tâm của Chu Nam Kinh được (Hử?)

Lúc lên đến tầng 5, Chu Nam Kinh nhấn xuống nút “6”.

Vài giây sau, thang máy liền dừng lại ở tầng 6.

Trong lòng Ôn Hướng Hoa không còn bất cứ suy nghĩ cong vặn nào nữa, liền nghe thấy Chu Nam Kinh nói, “Còn không mau về nhà, cậu còn đợi theo tôi về nấu cơm sao?”

Thật uyển chuyển… mà đuổi cậu mà! Trong lòng Ôn Hướng Hoa lệ rơi không ngừng….

Nếu là người lãnh tình sẽ bước ra ngoài luôn, nếu là nam/nữ phụ, nhất định sẽ u ám: Chờ xem! Sớm muộn gì anh sẽ khóc cầu xin tôi!!!

Trong nháy mắt, Ôn Hướng Hoa tưởng tượng mình là một chùm nấm nho nhỏ, cắm rễ một góc thang máy, sau đó cùng Chu Nam Kinh lên tầng 7…

Cậu rất sợ, sợ bỏ lỡ lần này sẽ không còn cơ hội nào nữa.

Ôn Hướng Hoa chưa bao giờ nói mình hoàn toàn nhìn thấu người khác, đặc biệt là Chu Nam Kinh còn nằm ngoài IQ của cậu. Nếu hắn thích cậu thì còn được, nếu ngược lại chỉ sợ cậu sẽ không tài nào chịu nổi.

Chính mình không chịu nổi chính mình.

Ôn Hướng Hoa nhìn về phía Chu Nam Kinh, còn Chu Nam Kinh thì nhìn chằm chằm ra hành lang mở rộng trước cửa thang máy, cũng không biết hắn nghĩ gì, chỉ thấy ngay lúc cửa thang máy định khép lại, hắn nhanh tay nhấn nút, cửa lại mở ra.

Ý tứ gì thì rõ ràng đến không thể rõ hơn.

Ôn Hướng Hoa liền đi chậm chậm ra ngoài. Một chốc sau, cửa thang máy liền đóng lại.

…….. Bây giờ dùng lối thoát hiểm chạy lên tầng bảy còn kịp không?

Chu Nam Kinh về nhà, đặt giỏ rau lên bàn, thuận miệng đáp lại câu hỏi của mẹ “sao hôm nay đi sớm thế không đợi mẹ”, rồi mở notebook ra.

Đầu tiên là viết bản thảo như thường lệ, có lẽ là do diễn biến hôm qua xây dựng tương đối thuận lợi, buổi sáng nay lại cũng rất nhàm chán, Chu Nam Kinh hạ bút như thần, một hơi hai tiếng được sáu nghìn chữ… Chính hắn còn bị tốc độ này dọa cho chết sợ.

Giữa trưa ăn cơm xong, hắn lại mò đến máy tính, do dự giữa việc viết truyện cùng onl QQ, cuối cùng giữa một đống nguyên tắc của bản thân, hắn lại tiếp tục múa tay. Mãi đến khi trong đầu không còn gì để nghĩ nữa, hắn mới chịu ngừng.

Năm tiếng liền, kể từ lúc giữa trưa, hắn đã viết được một vạn hai nghìn chữ, Chu Nam Kinh tự tán thưởng cho tốc độ của mình, lại vẫn lảng tránh QQ như cũ.

Hắn đi dạo một vòng sohu, lại mò lên weibo, thậm chí còn nhàm chán đến mức đi xem kịch kháng chiến, giữa tiếng ồn ào từ đoàn người biểu tình trên TV hô to “Đả đảo địa chủ!”, hắn mới chịu tắt trang web.

Trong nháy mắt, vẻ mặt của hắn nhất định rất giống như thất tình. Chu Nam Kinh hắn cá một quả dưa chuột.

Cuối cùng, hắn vẫn lên QQ, là clone.

Vừa onl đã có tin nhắn của Ôn Hướng Hoa gửi đến.

Ôn: QAQ Nam Kinh Nam Kinh anh onl!!!!!

Ôn: Lăn lộn 360º cần xin tha thứ!!!! Em khóc choáng tại WC, đại biểu cho nhân dân toàn quốc gửi đến lời tạ tội!!!!

…. Cậu là từ khỉ tiến hóa ra sao?

Bán nữ hài lão *** sài: Cậu khóc choáng tại WC thì liên quan gì đến đại biểu nhân dân toàn quốc gửi lời tạ tội?

Quả nhiên sức chú ý của Chu đại đại toàn những cái không đâu emo ngọn nến

Ôn: Em chọn đúng giờ gửi đi OTL

Bán nữ hài lão *** sài: Ồ.

Ôn: Nam Kinh Nam Kinh anh đừng giận em nha, em có thể hát cho anh nghe mà!

Bán nữ hài lão *** sài: Không muốn nghe.

Ôn: QAQ Em, em có thể khiêu vũ!

Bán nữ hài lão *** sài: Cái kiểu lần trước á…?

Hửm, thế mà bị anh nhìn thấu rồi sao?

Ôn: Em có thể bán manh!

Bán nữ hài lão *** sài: =L=

Ôn: Cho nên anh đừng có giận được không mà QAQ!!!

Ngón tay của Chu Nam Kinh vô thức gõ phím, phím của notebook không được làm nổi lắm, nên không có âm thanh ”cạch cạch” như trước.

Cuối cùng hắn viết một dòng chữ, sau đó nhấn gửi.

Bán nữ hài lão *** sài: Tôi không giận.

Cái kiểu này…. Ôn Hướng Hoa cảm giác đến con cún nhà cậu cũng không tin!

======================

Lời tác giả: Tôi chợt nhớ ra ngày trước có đọc được một bình luận rằng, Chu Nam Kinh thấp hơn Ôn Hướng Hoa 2cm, ít hơn Ôn Hướng Hoa 2 múi cơ bụng, vậy nếu cởi quần ra liệu cái ”ấy ấy” có ngắn hơn 2cm….?

Đàn ông TQ đều dưới 15cm, mấy người có biết 2cm nó đau đớn thế nào không!!!!

Từ nay về sau làm sao tôi có thể nhìn thẳng vào thứ ”đó đó” chứ!!!
Bình Luận (0)
Comment