*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."" Ta lại gặp nhau rồi."
Nghe thấy giọng nói cả tuần nay đã ám lấy Chu Tiểu Uyên không buông thì thân thể không tự chủ mà run lên cố gắng nặn ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc đáp lại hắn
" Đ... Đúng vậy. Lại gă... gặp nhau rồi "
Vì sao cô lại quen biết hắn ta ư?
Chả là tuần trước......
--------------------FLASHBACK-------------------
Sáng sớm, khi mọi vật vẫn còn chìm trong giấc ngủ thì có người siêng năng đã dậy từ sớm để rèn luyện sức khỏe..... khụ... khụ...
Nói có vẻ là rất hoành tráng nhưng sự thật là tối qua do đi chơi quá đà nên 1h sáng mới bắt đầu tan tiệc. Thế là nữ nhân nào đó phải lết xác về vào thời gian này, nói chính xác bây giờ là 2h 30 " sáng.
OÁP.......
Vì đêm qua thiếu ngủ nên bây giờ Chu Tiểu Uyên Không còn sức lực nào để đi tiếp nữa. Mấy con bạn khốn nạn đó, mỗi đứa đều có xe riêng thế mà không chịu cho cô quá giang một đoạn hại cô bây giờ vẫn chưa về đến nhà.
Đột nhiên vai cô bị một cánh tay quàng ngang qua khiến cô giật nảy mình. Bàn tay đen thui. ốm như cây sậy nhìn qua liền biết là tay của đàn ông. cánh tay xấu xí đó từ từ di chuyển xuống eo cô, lúc này cô mới biết mình đang trong hoàn cảnh nào.
Mẹ nó ! Ban ngày ban mặt dám sàm sỡ bà. Bà cho ngươi biết thế nào là lễ độ.
Nghĩ là làm, Chu Tiểu Uyên giơ chân đạp thật mạnh vào bộ vị quan trọng của tên đàn ông đó khiến hắn ""A"" lên một cái ôm chặt bộ vị đó ngã nhào xuống đất. Vừa thoát khỏi cái móng heo cô liền co giò chạy một mạch. Nhưng chưa chạy được bao lâu hắn ta liền đuổi tới. Khuôn mặt hắn ta lúc này thật xấu xí. Làn da nhăn nheo vì tức giận mà càng trở nên vặn vẹo trông vô cùng khó coi.
Đến lúc cô gần như không chạy nổi nữa thì trước mặt xuất hiện một bóng người. Vì sương mù khá dày nên cô không thấy rõ mặt người đó nhưng cô bận tâm làm gì chỉ cần có người cô liền thoát khỏi tên quỷ ám này. Rồi cô tức tốc chạy đến núp sau lưng người nọ nhỏ giọng nói:
"" Này giúp tôi đuổi tên kia đi với ! "" Chu Tiểu Ngọc không thèm nhìn người ta một cái trực tiếp ra lệnh
Cũng phải thôi lúc này ai lại rảnh rổi thưởng thức dung mạo người khác chứ. Bỏ qua một bên đi
Lúc này người đàn ông kia đã đuổi đến nhìn thấy Chu Tiểu Uyên được một người đàn ông bảo vệ sau lưng thì tức giận hét to
"" Con đ***, mày lại đây cho ông ""
"" Này làm gì đi chứ, sau chuyện này ngươi nói gì ta cũng sẽ làm a~ "" Chu Tiểu Uyên lúc này gần như đã bị dọa sợ, dù sao cũng là lần đầu gặp tình huống này không nháo đến long trời lỡ đất đã là may
Người nọ không có ý định giúp đỡ nhưng nhìn vào đôi mắt đầy hoang mang của cô thì không hiểu sao chân lại tự động bước về phía người đàn ông kia rồi tung một cước vào bụng gã khiến hắn bay cả chục mét đâm thẳng vào cột điện.
Chu Tiểu Uyên thấy cảnh này thì không khỏi giơ ngón cái lên tán thưởng.
Cũng quá mãnh đi.
Thấy không còn việc gì nữa cô quay đầu toan bỏ đi. Nhưng vừa đi được một bước tay liền bị một lực lớn kéo lại. Khi môi truyền đến cảm giác ấm áp cô mới ý thức được bản thân đang bị cưỡng hôn, vùng vẫy muốn thoát khỏi nụ hôn của ai đó nhưng lại bị giữ chặt không cho nhúc nhích. Nụ hôn cứ kéo dài cho đến khi cô không thể thở được mới được thả tự do.
Cô há to miệng hít lấy hít để từng ngụm không khí. Đến khi bình ổn trở lại thì bên tai truyền đến giọng nam trầm thấp
"" Đây là việc mà tôi muốn cô đáp ứng"" Nói rồi quay đầu đi thẳng
----------------- END FLASHBACK--------------------
Đấy là toàn bộ sự việc.
Mặc dù không nhìn thấy được bản mặt của hắn nhưng câu nói cuối cùng của hắn lại ám ảnh lấy cô không dứt. Cho nên chỉ cần nghe được giọng nói đó cô liền có thể nhận định hắn là người đã lấy đi nụ hôn đầu của cô.
Cô không mấy để tâm việc hắn cướp đi nụ hôn đầu. Lúc đó cô và hắn là người xa lạ nên có gặp lại hắn chưa chắc nhận ra cô là ai. Nhưng.... Ai ngờ được tên này nhớ dai như vậy
Hơn nữa điều quan trọng bây giờ là quan hệ của hắn và cô. Hắn là học trò của cô a~.
Cô là một giáo viên vô cùng chuẩn mực nên việc đã xảy ra đó cô không thể chấp nhận được. Như vậy là trái với luân thường đạo lí, tâm can cô sẽ cắn rức a~
"" Phong cậu quen cô gái này? "" Một giọng nam mang đầy âm mũi vang lên nhưng lại không khiến người ta chán ghét, ngược lại càng muốn trầm mê vào trong giọng nói đó
"" Ừ, mới tuần trước "" Cố Mạnh Phong ngả ngớn trả lời, ánh mắt chưa từng rời khỏi gương mặt của cô dù chỉ một giây
"" Nha là cô gái khiến ngươi nhớ mãi không quên đấy hả? "" Lại một giọng nam nữa vang lên mang theo trêu tức cùng cợt nhả, ánh mắt hắn nhìn cô là thưởng thức, là trêu đùa và có một loại cảm xúc mà cô không tài nào hiểu được
"" Ánh mắt của ngươi là sao đây? Mộ Dung Huyền, ngươi chán sống rồi? "" Cố Mạnh Phong lạnh giọng uy hiếp đồng thời kéo cả người cô ôm trọn vào trong khoang ngực rắn chắc của hắn
"" Có chút tiến bộ, người phụ nữ này không tệ "" Giọng nói lạnh lùng vang lên không mang theo bất cứ cảm xúc gì.
"" Khụ.. ta là giáo viên của các ngươi, xin hãy tôn trọng "" Thấy bọn chúng không xem mình ra gì Chu Tiểu Uyên không khỏi tức giận, vùng vẫy thoát khỏi cái ôm của Cố Mạnh Phong
"" Nha ~ Giáo viên? Thất lễ, thất lễ "" Người được gọi là Mộ Chí Tuyền cất tiếng xin lỗi nhưng chẳng mang theo chút thành ý nào
"" Cậu....."" Thật tức chết cô mà, có học sinh nào lại vô lễ như vậy không chứ?
"" Cô giáo, tức giận sẽ mau già đấy, cười cái nào "" Mộ Chí Tuyền không biết sống chết xoa xoa đầu Chu Tiểu Uyên. Hắn hoàn toàn không có ý định dừng lại, tóc cô vừa mềm vừa mượt khiến hắn không nỡ buông tay.
Chu Tiểu Uyên không nói gì chỉ cúi đầu nhìn đất làm cho cả lớp một phen kinh ngạc. Người phụ nữ phúc hắc lúc nãy sao giờ lại ngoan ngoãn cúi đầu như vậy?
TMD, cô mà phải nhẫn nhục như vậy sao? Nằm mơ đi. Nhưng mới ngày đầu đi làm cô không muốn gây xích mích với các học sinh nên
NHỊN
TÙNG.... TÙNG... TÙNG...
Tiếng trống kết thúc giờ học vang lên giải thoát cô ra khỏi cục diện rối rắm này. Cô khẽ thở phào nhẹ nhõm, nếu ở đây thêm phút nào thì cô không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa. Rồi nhanh chân chạy ra khỏi cái lớp học quái quỷ này.