1.
"Cung Thi Kỳ."
Tiếng quát trong giờ Ngữ văn làm tôi giật mình sợ hãi, khiến tôi vứt loạn xạ điện thoại trong tay lên bàn, sau đó đứng phắt dậy.
"Chọn đáp án B hay C?" Tôi đá chân cô bạn cùng bàn Trương Xoa Xoa đang lén lút đọc truyện tranh.
Cô giáo Lý đứng trên bục giảng như hiểu được chút tâm tư này của tôi, khi cô giáo cười lên, tôi cảm thấy có chút ngượng ngùng.
"Cô Hoàng gọi em đến phòng làm việc của cô ấy."
2.
Cô giáo Hoàng là giáo viên chủ nhiệm của lớp chúng tôi, là giáo viên môn Toán.
3.
Tôi trộm thở phào một hơi cho chiếc điện thoại may mắn không bị tịch thu của mình.
Hả?
Tại sao cô Hoàng gọi tôi lại phải để cô Lý chuyển lời?
4.
Cô Hoàng và cô Lý chung một phòng làm việc.
Hai người dùng chung một chiếc bàn hình vuông nhỏ, mặt đối mặt.
Có thể vì tiện, tôi không dám nghĩ nhiều, vứt điện thoại cho Trương Vũ Hâm giữ hộ rồi chạy đi.
5.
Tuổi tác Cô Hoàng giáo viên dạy Toán và cô Lý xấp xỉ nhau, thời gian đi dạy cũng không chênh là bao, các giáo viên cùng độ tuổi thân thiết với nhau là chuyện hết sức bình thường.
Cô Hoàng và cô Lý là một điển hình.
Lúc trước vì vẻ ngoài xinh đẹp của hai cô giáo, mà bản chất cặn bã trong tôi đã trồi lên, kéo bạn cùng bàn Xoa Xoa thảo luận sôi nổi về cặp đôi này.
6.
Tôi đứng về phía cô Lý giáo viên Ngữ văn là công, cô Lý nói chuyện có chút hài hước, có thể hòa mình cùng đám học sinh chúng tôi, lại rất mạnh mẽ.
Nhưng Trương Vũ Hâm lại không cho là thế, cậu ấy cảm thấy cô Hoàng mới là công, không vì lí do gì cả. Bởi mỗi khi cô Lý đang ríu rít trên bục giảng, chỉ cần cô Hoàng đi qua, cô Lý sẽ lập tức khóa miệng lại rồi nhìn theo.
"Đây không phải là 'trung khuyển công' sao?" Tôi quay đầu buồn rầu.
"Đây là thụ mạnh mẽ đó." Trương Xoa Xoa mạnh mẽ đập bàn.
7.
Kết quả vì chuyện hại não này mà hai chúng tôi phí phạm một quyển vở mới, trên đó viết ngay ngắn, "Cuộc bỏ phiếu công thụ cho cô giáo Hoàng và cô giáo Lý", mời các bạn học viết chữ "Chọn" dưới tên của cô giáo.
Tôi đau lòng cho cuốn vở mới của mình, nhanh chóng viết chữ "chọn" dưới tên của cô Lý.
Kết quả bỏ phiếu giống như dự đoán, số phiếu bầu cho cô Lý rất cao, tôi đắc ý không thôi.
8.
Nhưng kết quả là ngày hôm sau tôi nộp nhầm quyển vở ấy thành vở bài tập Toán mất rồi.
Tôi rơi vào trạng thái túng quẫn, vừa phải chờ đợi bị gọi lên phòng giáo viên, vừa nghĩ có nên tự mình thủ tiêu mình trước hay không.
Sau đó bài tập trả về, tôi gần như sắp khóc lóc mở quyển vở đó ra.