261.
Thứ hai đi học, tôi gặp Trương Vũ Hâm trước cổng trường.
"Chào buổi sáng." Tôi nói.
"Tiểu Thập Thất." Cô ấy chạy về phía tôi, "Sao hôm nay cậu lại đeo kính râm?"
À, không có gì.
Chỉ là buổi ôn tập hôm qua khiến mắt tôi bị mù rồi.
262.
Gần đây nhiệt độ xuống thấp, nhưng điều thật sự khiến tôi cảm nhận được mùa đông là tiết chạy bộ buổi sáng.
Vì buổi kiểm tra thể lực tháng, cô Triệu nhấn mạnh thể lực của chúng tôi quá yếu, nên tổ chức cho chúng tôi chạy bộ buổi sáng, thế là mỗi sáng, mọi người đều có thể thấy chúng tôi phải rong ruổi suốt bốn mươi phút đồng phút đồng hồ ngoài sân vận động.
"Các em học sinh, vì hằng ngày ít vận động nên sức khỏe không tốt, thi thể dục mới không đạt chuẩn." Cô Triệu chạy bên chúng tôi, sau đó còn khoe hai bắp tay của bản thân với chúng tôi, "Các em xem, cô giáo của các em khỏe mạnh nhường nào đi."
"..."
Cô giáo, giữa cơn gió lạnh lẽo mùa đông mà phải mặc quần áo ngắn cũn chạy bộ,
Bọn em không làm được đâu...
263.
Người chạy cạnh tôi là Trương Vũ Hâm, cậu ấy cứ níu lấy tôi, làm tôi không cách nào chạy cạnh Dịch Gia Ái.
"A, Tiểu Thập Thất." Trương Vũ Hâm nói, "Ngày mai là Giáng sinh đó."
À.
Tôi đột nhiên nghĩ tới.
Giáng sinh là một ngày náo nhiệt, khắp nơi không khí đều rộn ràng, tôi vô thức trở nên hưng phấn theo.
"Nghĩ ra chuyện cậu muốn làm chưa?" Trương Vũ Hâm vô cùng kích động.
Tôi cũng rất kích động, "KFC sẽ giảm giá phần ăn Gia đình."
264.
"Ai hỏi cậu về đồ giảm giá chứ." Trương Vũ Hâm xì một tiếng, "Quà của mình đâu?"
"Quà gì?"
"Không phải Giáng sinh nên chuẩn bị quà sao?"
Để chuyển chủ đề, tôi nhanh chóng quay sang bên cô Triệu.
"Cô Triệu, cô có chuẩn bị quà Giáng sinh không ạ?"
"Hả? Quà gì?" Mặt mày cô Triệu ngây thơ.
Bớt giả vờ đi cô, trên đường đến văn phòng hôm qua, bọn em còn nghe thấy cô và cô Đường đang thảo luận cơ mà.
265.
"Là... quà Giáng sinh đó cô." Tôi nhanh chóng hình dung. "Hôm qua không phải cô Đường nói cô ấy đã treo tất ở đầu giường rồi ạ?"
"Hả?" Cô Triệu tiếp tục nghi hoặc, "À, cô còn tưởng là tất An Kỳ chuẩn bị cho cô, em xem, cô xỏ luôn rồi này."
"Ê..."
266.
Lúc này cô Đường chạy tới, trên cổ còn quàng một chiếc khăn.
Chạy bộ còn quàng khăn, không nóng sao cô?
Lúc chạy bộ đung đưa không ngừng, chiếc khăn không cẩn thận tuột ra, tôi không cẩn thận nhìn thấy trên cổ...
Xin lỗi, tôi không nhìn thấy gì hết.
Tôi nhanh tay che mặt lại.
"Hả? An Kỳ, em ấy sao thế?"
"A." Mặt cô Đường không biến sắc quấn lại khăn, "Chắc do mắt khó chịu ấy mà."
267.
Tôi có chút hối hận vì lúc chạy bộ đã không đeo kính râm.
Sau đó khi quay lại lớp, tôi kiên quyết không tháo kính râm của mình xuống nữa.
"Bạn học Cung Thập Thất, lên lớp đeo kính râm làm gì hả?" Cô Hoàng đáp viên phấn về phía tôi.
Tôi tủi thân tháo kính xuống.