Cơ Giáp Chiến Thần

Chương 54

Nghe xong câu nói của Trần Lạc ai cũng kinh ngạc, không phải họ vừa tiêu diệt xong đám sa hạt sao, sao giờ lại phải chiến đấu nữa, chả lẽ sa hạt chưa hết sao, trước ánh mắt ngạc nhiên của binh sĩ Trần Lạc trèo lên một chiếc Thiên Lang còn có thể chiến đấu, hắn điều khiển đi ra đứng ở cửa doanh trại như lúc ban đầu.

Không ai còn thời gian để đau buồn, đội trưởng luồn đúng, đám lính bắt đầu tất bật lấy vũ khí, trang bị còn sót lại, cùng đi ra phía của doanh trại, lần này ai cũng muốn bên đội trưởng, không ai muốn để đội trưởng phải đứng một mình nữa, bọn họ là lính, là binh sĩ của tiểu đoàn mười ba, trách nhiệm của họ là bảo vệ đội trưởng chứ không phải để đội trưởng bảo vệ mình.

Trần Lạc thấy vậy làm động tác ngừng lại, phía xa thấy cát bay mù mịt, tầm hơn năm tiểu đoàn cơ giáp người Nhân Ngư tiến đến, đúng như Phong Tử dự đoán, đàn sa hạt tấn công doanh trại của hắn là do người Nhân Ngư điều khiển, có lẽ đây là đám đến thu dọn chiến trường, bình thương năm tiểu đoàn cơ giáp tiểu đoàn mười ba có thể làm thịt trong một giờ, nhưng giờ sức chiến đấu của binh sĩ mười chỉ còn ba bốn phần, có tiến lên cũng chỉ làm mỗi cho quân địch. Trần Lạc nói vào mic “ Phong Tử dẫn tất cả binh sĩ canh của doanh trại, đem tất cả số địa lôi còn lại chôn trước của doanh trại, không có lệnh của ta không được ai xong ra “.

“ Đội trưởng, cơ giáp của ngài đã hỏng bẩy tám phần, không có chúng thuốc hạ.. “

“ Chấp hành mệnh lệnh “.

“ Rõ! “

Trần Lạc cầm lấy súng laze của Lý Khắc vác lên vai con cơ giáp Thiên Lang rách nát, hắn tiến về phía một sường cát, giống như u linh trong bóng tối.

“ Đoàng! “

“ Đoàng! “

“ Đoàng! “

Liên tiếp tiếng súng vang lên báo hiệu dấu hiệu tử vong của đoàn cơ giáp người Nhân Ngư, tên chỉ huy không dám tin vào mắt mình, tại sao một cái tiểu đoàn nhỏ bé sau khi bị sa hạt tấn công vẫn còn sức chiến đấu, từ xa chiếc Thiên Lang rách nát đang không ngừng bóp cò. Tiếng súng kết thúc thì đoàn cơ giáp phía trước đã biến thành những quả cầu lửa, cháy rừng rực, tạo thành lá chắn tự nhiên chắn bước tiến của cơ giáp phía sau.

Vị chỉ huy kia nhìn về sườn cát nơi phát ra laze chỉ thấy có bóng một chiếc Thiên Lang lao về phía bọn họ, thỉnh thoảng chiếc Thiên Lang lại nổ súng mà không cần nhằm, mỗi nhát bắn đều trúng về phía cơ giáp của địch.

Thân hình to lớn của cơ giáp Nhân Ngư giờ chỉ làm bia nhắm cho Trần Lạc nổ súng, lại một chiếc cơ giáp khựng lại, đột nhiên “ uỳnh “ một tiếng thật lớn, viên đạn bắn thẳng vào buồng lái làm cho người điều khiển tử vong tại chỗ, lớp giáp ngực vỡ nát, cơ giáp nổ tung tại chỗ.

Khoảng cách hai bên càng ngày càng gần, sắp tiến về phía quân địch đột nhiên Trần Lạc hét một tiếng, Thiên Lang bất ngờ nhảy lên nhào từ trên không đến một chiếc cơ giáp Nhân Ngư gần nhất. Chỉ chưa đầy nháy mắt Thiên Lang được Trần Lạc điều khiển đã vượt qua khoảng cách bẩy tám mét, cánh tay trái của cơ giáp túng ra một cú đấm nện thẳng vào miếng giáp hợp kim sau lưng cơ giáp khiến nó lún sâu một lỗ lớn. Không đợi đối thủ phản ứng, tay phải của Thiên Lang như tia chớp xuyên thẳng vào buồng lái của chiếc cơ giáp kia từ phía sau.

Chiếc cơ giáp Nhân Ngư lập tức tử vong, tiếp đến một chiếc khác cầm loan đao chém thẳng về phía hông của Thiên Lang, Trần Lạc thấy vậy liền rút tay điều khiển Thiên Lang lộn hai vòng nhảy ngược về phía sau.

Chiếc cơ giáp kia tiếp tục xông lên, hai tay hai thanh loan đao chém liên tiếp về phía chiếc Thiên Lang, Trần Lạc lập tức tăng tốc điều khiển, đá một cước vào hông trái của chiếc cơ giáp, mượn lực xoay cơ giáp sang hông bên phải, đao titan cắm thẳng eo phải của chiếc cơ giáp kia.Chiếc cơ giáp kia biết mình sắp bị hạ liền đồng quy vu tận với Trần Lạc, hai tay hai thanh đạo giơ lên đâm thẳng về buồn lái của Trần Lạc, đội nhiên chiếc Thiên Lang liền búng thẳng người lên như một cho sói ranh ma thoát khỏi móng vuốt của sư tử, hai chân đạp vào hông phải của cơ giáp kia, hai tay như hai con rắn nhẹ nhàng quấn lấy hai tay cầm đao của đối phương.

“ Rắc, Rắc “.

Chân Thiên Lang phát lực, nửa thân trên của chiếc cơ giáp kia tách khỏi nửa thân dưới, cơ sĩ tử vong tại chỗ.

Đám Nhân Ngư nhìn hoảng hốt, họ chưa bao giờ thấy kiểu chiến đấu này cả, có thể điều khiển cơ giáp mềm mại đi được sao, có thể làm được những động tác có độ khó liên tục như vậy sao, người điều khiển Thiên lang kia quá ư lợt hại, họ bắt buộc phải tranh thủ cơ hội giết Trần Lạc dù bằng bất cứ giá nào đi chăng nữa.

Trần Lạc lại tiếp tục lao đến một chiếc cơ giáp khác một tay tóm lấy tay phải của chiếc cơ giáp một tay nắm chặt hông, hai cánh tay gồng lên vận sức ném chiếc cơ giáp kia xuống đất, tiếp đó một cú đập từ chân phải của Thiên Lang vào thẳng buông điều khiển, kiểu chiến đấu của Trần Lạc quá ư tàn bạo, còn mạnh mẽ hơn cả người Nhân Ngư chiến đấu, làm cho đội hình cơ giáp của Nhân Ngư rối loại.

Lập tức vị chỉ huy kia chỉnh đốn đội ngủ, ba chiếc cơ giáp lao lên tấn công Thiên Lang, chiếc Thiên Lang của Trần Lạc không còn hoàn mĩ như ban đầu, qua chiến đấu với sa hạt đã hao tổn bẩy tám phần, Trần Lạc không có cách nào phát huy tối đã sức mạnh của mình, trong tiếng kim loại va vào nhau “ bang, bang “, một lưỡi đao chém vỡ tấm chắn hợp kim cuối cùng trên ngực Thiên Lang, cắm sâu vào cơ thể Thiên Lang, chiếc Thiên Lang khựng lại, trong tiếng kim loại ma sát nhau ken két, cả chiếc cơ giáp giống như khối sắt vụn đổ gục xuống, vỏ bảo vệ của cơ giáp đầy những vết rách và lỗ thủng, phần hông đã bị đâm lỗ chỗ, có thể thấy khỏi đen từ bên trong động cơ do hoạt động quá công suất bay ra bốn phía.

Đám binh sĩ thấy vậy có xúc động muốn lao lên nhưng bị Phong Tử cản lại “ Tất cả đứng im, không nghe mệnh lệnh của đội trưởng à “.

“ Nhưng, nhưng đội trưởng.. hắn.. hắn “.

“ Ta không tin đổi trưởng gục ngã, đội trưởng là bất bại “.

Viên chỉ huy người Nhân Ngư thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng chiếc Thiên Lang đáng sợ đã gục, đại cục đã định, hắn tiến về chiếc Thiên Lang, nhìn chiếc cơ giáp hắn thật sự muốn băm vằm đống sắt vụn này để trả thù cho đồng đội, lôi kẻ điều khiển ra thiêu sống trước toàn thể binh sĩ.

Tên chỉ huy hai tay từ từ rút loan đao từ bên hông, hai tay cầm chuôi đao, giơ lên cao, nhìn chiếc Thiên Lang nói nhẹ.

“ Vĩnh biệt! “.
Bình Luận (0)
Comment