Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi

Chương 123

Nhìn nụ cười của Nguyên Tích, da đầu La Tiểu Lâu tê rần rần. Cậu vội liếc nhìn 125 trong tay Nguyên Tích, suy nghĩa về tính khả thi của việc cướp nó về, cậu cảm thấy bọn họ —— chủ yếu là Nguyên Tích —— cần phải bình tĩnh bình tĩnh.

Đúng lúc này, một tiếng mèo lảnh lót vang lên. Sau đó La Tiểu Lâu thấy tay mình nặng nặng, một con mèo với bộ lông sáng bóng đang đứng trên tay cậu, uốn lưng cọ cọ vào người cậu, nhướn thẳng người lên, chìa ra đôi mắt muốn được vuốt ve quan tâm.

“A! Anh đúng là anh ấy rồi!” Ngải Phàm kinh ngạc kêu lên, vội bỏ mâm cơm xuống bàn mà nhào tới, nhưng có thứ còn nhanh hơn nó, đó là con mèo bị ai đó ném qua.

Ngải Phàm phải gắng lắm mới đỡ được con mèo xám vừa béo muốn chết vừa luôn nhìn người khác bằng nửa con mắt. Sau đó nó ngẩng đầu lên thì thấy vương tử vĩ đại của đế đô đang đứng phía sau La Tiểu Lâu, mặt tỏ vẻ chán ghét nhưng lại kiên định ôm chặt cậu. Còn bản thân La Tiểu Lâu thì cố nặn ra một nụ cười, giống như muốn bỏ chạy nhưng lại hoàn toàn không dám nhúc nhích.

Mắt Arthur sáng lên, đầu lông mày đang nhăn tít lại bỗng nhiên dãn ra, nghiêm túc nhìn chằm chằm La Tiểu Lâu: “Tôi hiểu rồi, cậu không tự nguyện đúng không? Vì hắn ép buộc nên cậu mới phải theo hắn, còn bị lừa dối, sỉ nhục, bóc lột. Cuối cùng không chịu nổi nên mới trốn thoát —— nhất định là như vậy, đúng không?”

Arthur đặt tay lên con dao găm gài bên hông, tiến gần lên một bước, nói: “Đừng sợ, có gì thì nói hết ra, tôi nhất định sẽ giúp cậu tránh xa hắn! Loại người này, vừa nhìn là biết sứt mẻ đủ chỗ, tình tính xấu xa, ỷ thế hiếp người ——” Trên khuôn mặt anh tuấn của Arthur tràn đấy căm phẫn chính nghĩa, ra ý Nguyên Tích là một tên cậy mạnh đi cướp con trai nhà lành.

La Tiểu Lâu, Nguyên Tích và Ngải Phàm đều trợn mắt há hốc mỏ mà nhìn Arthur. La Tiểu Lâu vội lắp bắp: “Chờ chút! Nhưng, nhưng mà tôi đâu có ý muốn xa Nguyên Tích, tuy anh ấy, ừm, sứt mẻ đủ chỗ, nhưng tôi rất thích anh ấy, tôi cũng không muốn xa anh ấy ——”

Ngải Phàm dám cá, lúc La Tiểu Lâu nói những lời này, Nguyên Tích vốn đang cười hí hửng dần dần đen mặt lại, thay đổi mấy lần, cuối cùng chỉ nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn La Tiểu Lâu, còn đeo thêm cái nụ cười quái đản pha thêm chút thô bỉ.

“Xem kìa, có kẻ đã ngu còn tỏ ra nguy hiểm.” Nguyên Tích ngẩng đầu, câng mặt nói, còn tỏ ra vẻ vui mừng và đắc ý đố thằng nào giấu diếm được.

Arthur hung tợn trừng mắt nhìn hai người ở giữa nhà, cái điệu bộ thân mật tự nhiên gì kia mà trông ngứa mắt thế. Cuối cùng gã ném cái chén lên bàn, đứng dậy đi ra ngoài. Lúc mở cửa còn xoay người lại lườm La Tiểu Lâu: “Nhớ kỹ chuyện cậu đã đồng ý.”

Chuyện đã đồng ý? La Tiểu Lâu khó hiểu, thấy Ngải Phàm thấp thỏm nhìn mình nói: “Anh, anh sẽ dạy em, đúng không?”

“Đương nhiên rồi, cảm ơn em đã nấu cơm trưa nhé, đợi anh một chút.” La Tiểu Lâu cấp tốc trả lời, sau đó kéo Nguyên Tích về phòng mình.

“Em đã đồng ý chuyện gì?” Nguyên Tích theo La Tiểu Lâu ngồi lên giường, khoanh tay hỏi như một ông lớn.

“Em muốn ở lại vài ngày, có nguyên nhân.” Nhìn vẻ mặt không mấy tốt đẹp của Nguyên Tích, La Tiểu Lâu bèn kể lại hết mọi chuyện đã phát sinh sau khi cậu rời đi, bao gồm cả chuyện cậu dạy Ngải Phàm học cách chế tạo hộp năng lượng và lý thuyết về cơ giáp sinh vật.

Cuối cùng cậu tổng kết: “Em không thể cứ như vậy mà rời đi, đó sẽ là tiếc nuối suốt đời của em, anh thấu tình đạt lý thế, nhất định sẽ đồng ý, đúng không.”

Nhìn ánh mắt lấy lòng của La Tiểu Lâu, Nguyên Tích hừ một tiếng, hùng hổ hăm dọa: “Tuy em vừa mới biểu đạt yêu anh đến mức không muốn rời, nhưng em chưa quên những lời em đã nói ở cảng với anh chứ?”

Nói xong, Nguyên Tích hầm hè nghiêng sát vào người La Tiểu Lâu, kéo một phát cậu sang, “Em nói tạm biệt? Nói rằng hai người chúng ta không thích hợp ở bên nhau? Với cá nhân anh mà nói, em rốt cuộc không hài lòng ở đâu?”

La Tiểu Lâu thất thố, trời ơi, cậu gần như đã quên mấy lời đó rồi. Sau khi quyết tâm trở về tìm Nguyên Tích, cậu quên sạch chúng luôn. Kỳ thực lúc đó cũng chỉ là mượn cái cớ. La Tiểu Lâu nuốt nước bọt, đặt tay lên ngực Nguyên Tích, phòng ngừa Nguyên Tích lại gần thêm chút nữa, cậu cơ hồ đã bị sự kề sát của Nguyên Tích áp bức đến không thở nổi rồi, nơi nào đó của cậu đang nóng hầm hập và đập thình thịch, “Không, không phải là vấn đề về anh, là em không xứng với anh.”

Nguyên Tích sửng sốt, dường như câu trả lời này của La Tiểu Lâu vô cùng bất ngờ. Hắn ngơ ngác nhìn La Tiểu Lâu nửa ngày, đột nhiên kéo phắt cậu sang, ôm chặt cậu, trên đỉnh đầu cậu nói: “Dù em có ngốc nghếch thế nào thì cũng là người anh lựa chọn, là người cả đời đủ tư cách nhất đứng bên cạnh anh. Hơn nữa, ngoại trừ anh, không ai được phép để ý em, trừ phi em mất hết hy vọng ở lại bên cạnh anh, có lẽ em sẽ chẳng tìm được lựa chọn nào tốt hơn đâu.” Nguyên Tích kiêu ngạo nói.

Dựa vào cơ thể ấm áp ấy, La Tiểu Lâu nở nụ cười, cậu có thể cảm nhận được trái tim Nguyên Tích cũng đang đập thình thịch giống cậu.



“Được rồi, em thừa nhận anh đúng, bởi vậy em sẽ nỗ lực.” Mắt La Tiểu Lâu ngập tràn nụ cười, “Cho nên, anh ở lại, chờ em vài ngày được không?”

Nguyên Tích nhìn La Tiểu Lâu mềm giọng nài nỉ, hừ một tiếng, không nói gì. Nhưng như thế cũng đủ để thể hiện sự đồng ý của hắn với La Tiểu Lâu. Một lát sau, Nguyên Tích vẫn còn ôm chặt La Tiểu Lâu chưa chịu buông ra, nhỏ giọng rầu rĩ trên đỉnh đầu cậu: “Anh cũng sẽ nỗ lực…”

Khóe miệng La Tiểu Lâu cong lên, bụng Nguyên Tích đột nhiên kêu òng ọc, La Tiểu Lâu ngẩn người, lập tức đứng dậy, nói: “Anh chờ hai phút, sẽ có đồ ăn ngay.”

La Tiểu Lâu gọi Ngải Phàm bên ngoài rồi vào phòng bếp. Nhìn Nguyên Tích theo đuôi La Tiểu Lâu, Ngải Phàm há hốc mồm, ngoan ngoãn ngồi xuống.

125 lặng lẽ khẳng định bên tai La Tiểu Lâu, “Tôi bỗng nhiên tìm được một danh từ, chắc chắn có thể áp dụng lên người cậu.”

“Cái gì?” La Tiểu Lâu vừa hỏi vừa sắp một con cá lên đĩa gọn gàng.

“Vợ quản nghiêm. Cậu không thấy thế à? Cậu gần như cái gì cũng nghe Nguyên Tích, có thể nói là điển hình của vợ quản nghiêm.”

Cái đầu mày… Ngoại trừ cái từ đầu nghe còn xuôi tai, mấy cái sau mày lại còn chế thêm nữa hả!

Khi La Tiểu Lâu hung hăng đặt con cá lên bàn thì Nguyên Tích ngồi xuống, Ngải Phàm căng thẳng chào hỏi, rồi sáp lại gần bên cạnh La Tiểu Lâu.

Nguyên Tích đưa mắt liếc nhìn Ngải Phàm, chớp mắt một cái thì thấy cá đã được đưa tới trước mặt mình, có thể thấy là tâm tình hắn rất tốt.

Ngải Phàm vừa ăn vừa thỉnh thỏang liếc nhìn Nguyên Tích, không thể tin được là vương tử của đế đô đang ăn cơm trên bàn nhà mình, rồi lại quay sang nhìn La Tiểu Lâu. Bỏ lớp ngụy trang đi, quả thực là khá tuấn mỹ, hơn nữa, loại khí chất này không hề khiến người khác cảm thấy xa cách mà hết sức thoải mái. Dù bên cạnh có Nguyên Tích là vương tử mà cũng không hề tạo cảm giác ảm đạm.

Ăn cơm xong, Ngải Phàm chủ động dọn bàn.

Lúc này cửa bị gõ hai tiếng, bên ngoài có người hỏi: “Xin hỏi La Tiểu Lâu ở đây phải không?”

Ngải Phàm từ phòng bếp chạy ra, ấn màn hình hiển thị, bên ngoài là một thanh niên xa lạ, nó bèn quay lại nhìn hai người trong phòng rồi hỏi: “Anh tìm anh ấy có chuyện gì?”

“Là như thế này, thầy Mạc bảo tôi tới mời La Tiểu Lâu đi một chuyến, nếu tiện thì bây giờ có thể đi được chứ?”



La Tiểu Lâu lập tức đứng lên, “Nói với cậu ta anh đi ngay.”

Ngải Phàm trước khi trả lời thì vô ý thức liếc nhìn Nguyên Tích, phát hiện anh chàng có khí thế vô cùng dũng mãnh kia không có ý phản đối, sau đó nó mới bảo người bên ngoài chờ một chút.

Nguyên Tích theo sau La Tiểu Lâu vào trong phòng, không lâu sau, khi thay quần áo đi ra, hai người đã thay đổi hình dạng. Nguyên Tích hoàn toàn biến thành một người khác, nhưng thân hình vẫn cao to anh tuấn như trước, khí chất tốt đẹp khỏi phải bàn, vẫn cường thế đẳng cấp, vô hình trung mà phơi bày hết mọi thứ, không bỏ sót một chút nào, vững vàng mà hấp dẫn đường nhìn của tất thảy mọi người. Còn bộ dạng của La Tiểu Lâu thì khiến người ta không muốn nhìn lại lần thứ hai. Ngải Phàm không biết vì sao trong lòng nó lại mơ hồ mong diện mạo nguyên bản của La Tiểu Lâu là như thế này này, nếu như vậy thì cậu sẽ không phải rời đi.

Vừa đi ra ngoài, La Tiểu Lâu vừa lầm bầm: “Kỳ thực thì em có thể tự mình đi, anh hoàn toàn không cần phải…”

“Không được, anh phải đi cùng em.” Nguyên Tích kiên định cắt đứt lời cậu, sau đó chợt nhớ tới chuyện gì đó, nhìn La Tiểu Lâu như cảnh cáo: “Nếu lần sau em lại để anh sau một tháng mới tìm được em, anh nhất định sẽ khiến em cả đời cũng không muốn chạy trốn được nữa.”

La Tiểu Lâu và 125 trên cổ cậu cùng cứng đờ, sau đó cậu gian nan nói: “Được rồi, em sẽ không như vậy nữa. Mà chờ chút, sau toàn là lỗi của em thế? Chẳng lẽ anh không tự xem xét lại mình sao, anh thậm chí còn chưa từng nói cho em biết thân phận của anh!” Nói đến câu sau, khí thế của La Tiểu Lâu tự dưng ngày càng được đà.

Một màn đó khiến Ngải Phàm càng nhìn càng ngẩn tò te, không có bất kì bối cảnh nào, cả tính cách lẫn năng lực của La Tiểu Lâu hoàn toàn không cùng trình độ với vương tử, thế mà La TIểu Lâu dám kiêu ngạo chất vấn vương tử như thế, vậy mà tại sao nó lại cảm thấy tình huống này lại chẳng bất thường tí nào nhỉ?

Còn vương tử điện hạ vĩ đại của bọn họ thì —— trông anh ta hình như cực kỳ bối rối.

Ngay cả mấy tay quý tộc phong lưu ăn chơi trác táng cũng đều thuận miệng nói cho có lệ về quá khứ của mình, nhưng Nguyên Tích thì gay go hơn, có lẽ chẳng ai ngờ, vương tử điện hạ của bọn họ lại nghiêm túc với tình cảm của mình đến vậy.

La Tiểu Lâu ho khan một tiếng, xem nhẹ tiếng hoan hô của 125, cậu cũng không có ý muốn làm Nguyên Tích bối rối, tiếp tục nói: “Anh xem đi, đôi khi, ngay cả giữa hai người yêu nhau cũng có bí mật riêng. Bởi vậy, nếu say này em có chuyện bất đắc dĩ gì phải giấu diếm anh, em hy vọng anh cũng sẽ rộng lượng như em, tha thứ và khoan dung cho em.”

Lông mày Nguyên Tích nhếch lên, vô ý thức phản bác trong lòng, chẳng lẽ La Tiểu Lâu còn có chuyện gì giấu diếm hắn? Không, hắn tuyệt đối sẽ không để tình huống này phát sinh.

Có điều, thấy La Tiểu Lâu ngoan ngoãn lấy lòng mình, nghĩ đến việc sống chung với cha mẹ, bộ dáng của cha hoàn toàn cam tâm tình nguyện làm thê nô, Nguyên Tích lập tức cảm thấy La Tiểu Lâu thực sự khiến người khác thấy rất thoải mái và yêu thương —— chủ yếu là do con mắt tinh tường của hắn, nên hắn không hề do dự mà nói: “Đương nhiên rồi, dù em có phạm lỗi gì thì anh cũng sẽ uốn nắn lại cho đúng.”

Nguyên Tích hoàn toàn không để ý, tuy hình thức bất đồng, nhưng kết quả đạt được của La Tiểu Lâu và mẹ hắn lại giống nhau như đúc. (ý là đến cuối cùng thằng cu này cũng trở thành thê nô ]]])

La Tiểu Lâu mỉm cười, dẫn theo Nguyên Tích ra ngoài.

Thanh niên bên ngoài giải thích rõ ý đồ đến đây với La Tiểu Lâu diện mạo xấu xí, “Tôi là người học việc của thầy Mạc, thầy Mạc mời cậu tới một chuyến.” Tuy cậu ta vui lòng nhìn về phía đồng bạn đẹp trai lai láng bên cạnh La Tiểu Lâu hơn, nhưng không biết vì sao, cái người bên cạnh đó lại tạo cho cậu ta một cảm giác lạnh lẽo.

La Tiểu Lâu và Nguyên Tích theo cậu học việc trẻ tuổi ngồi xe huyền phù tới đại sảnh cơ giáp, giờ đang là buổi trưa, là thời gian nghỉ giải lao, nhưng trong những người đến nghe diễn thuyết vẫn có không ít người đang vắt óc suy tính để tiếp xúc trao đổi với các đại sư.

La Tiểu Lâu được đưa lên tầng trên, đi tới một phòng thí nghiệm có diện tích không nhỏ.

Bên trong có mấy người đang làm thành một vòng nhỏ hẹp, Bạch Hằng cũng ở trong số đó. La Tiểu Lâu lập tức nhìn ra, đây là top 3 đang được thầy Mạc chỉ dạy.

Thấy La Tiểu Lâu, vài người ngẩng đầu lên nhìn. Bạch Hằng nói thầm bên tai thầy Mạc một câu, ánh mắt của người trung niên nghiêm túc đó tức thì lóe lên. Ông nói vài câu với những người khác, mấy người đó liền rời đi. Phòng thí nghiệm giờ chỉ còn lại Bạch Hằng cùng thầy Mạc, ngoài ra là La Tiểu Lâu và Nguyên Tích.

Bạch Hằng cũng rất bất ngờ, La Tiểu Lâu lại dẫn theo một người lạ mặt tới, nhưng người này hiển nhiên không có ý định nói chuyện, chỉ đứng bên cạnh La Tiểu Lâu.

Thầy Mạc quan sát La Tiểu Lâu, sau đó cầm ba cái động cơ bên cạnh lên, nói: “Cậu có thể nhận ra, cái nào là linh kiện do cậu chế tạo không?”

Điều này đương nhiên chẳng có khó khăn gì với La Tiểu Lâu, cậu cầm lấy cái ở giữa, nói: “Đây là linh kiện động cơ em đã giúp Bạch Hằng chuẩn bị.” Rồi cậu liếc tới hai động cơ còn lại, do dự cầm một cái lên, “Cái này tuy không phải linh kiện do em chế tạo, nhưng có lẽ là nguyên liệu là do em xử lý.”

Thầy Mạc nở nụ cười, “Không sai, chàng trai trẻ, đúng là hậu sinh khả úy. Linh kiện cậu chế tạo kia là động cơ tốt nhất, mà hiệu quả của chiếc động cơ có nguyên liệu do cậu xử lý cũng không hề kém chút nào, chiếc thứ ba lại hoàn toàn là nguyên liệu do Bạch Hằng tự xử lý, tự lắp ráp chế tạo linh kiện. Có thể thấy, Bạch Hằng cũng nhìn ra được sự khác biệt.”

La Tiểu Lâu đưa mắt nhìn Bạch Hằng đang mỉm cười, trong lòng không khỏi khẽ lay động. Xem ra Bạch Hằng không chỉ đoán ra được tâm tư của cậu, mà còn có phần hoài nghi về nghề nghiệp của cậu.

“Như vậy, câu là chế tạo sư cơ giáp từ tinh cầu cấp cao tới?” Thầy Mạc hỏi thẳng.

“Vâng.”

“Cấp bao nhiêu?” Mắt thầy Mạc chăm chú nhìn La Tiểu Lâu, tuy ông vẫn tỏ ra rất nghiêm túc nhưng vẫn mơ hồ xuất hiện một chút cấp thiết.

La Tiểu Lâu ngập ngừng rồi nói: “Hiện tại em có thể chế tạo cơ giáp cấp ba, cấp bốn cũng miễn cưỡng làm được, nhưng thời gian yêu cầu tương đối dài.” Đây là trình độ thực sự của cậu, mặc dù ở trên tinh cầu cấp cao không đáng là gì, nhưng nếu không phải muốn thỉnh giáo về cơ giáp sinh vật với thầy Mạc, cậu tuyệt đối sẽ không nói ra.

Bạch Hằng biến sắc, ánh mắt nhìn La Tiểu Lâu lập tức trở nên khẩn thiết, vô ý thức mà nắm chặt tay lại. Y nghĩ trình độ xử lý nguyên liệu của La Tiểu Lâu là bất phàm, cũng nghĩ chuyên ngành thực sự của cậu không phải là trợ thủ, mà là chế tạo sư cơ giáp. Nhưng y tuyệt đối không ngờ, cậu đã đạt tới trình độ này. Hóa ra, cậu thực sự có thể hoàn thành cơ giáp dễ dàng như vậy…

Nguyên Tích quan sát, khẽ hừ một tiếng.

Thầy Mạc kích động, “Tuổi còn trẻ mà đã có thể tự lắp ráp linh kiện cấp bốn rồi, giỏi lắm! Nói như thế, tôi thường không nhận đệ tử, nhưng tôi muốn giao dịch với cậu.”

La Tiểu Lâu cũng cười, “Vừa lúc, em cũng muốn giao dịch với thầy, thầy muốn cơ giáp cấp bốn em có thể cung cấp, chỉ cần thầy dạy em một phương pháp xử lý cơ giáp.” La Tiểu Lâu không nói rõ, nhưng thầy Mạc là ai chứ. Sau khi sững sờ, ông liền biết ngay La Tiểu Lâu nói gì, ánh mắt nhìn cậu nhất thời trở nên phức tạp.

Do dự mấy giây, thầy Mạc bảo Bạch Hằng và Nguyên Tích đi ra ngoài trước. Bạch Hằng ngẩn người, rồi đứng dậy đi ra. Còn Nguyên Tích thì dưới ánh mắt khẩn cầu của La Tiểu Lâu, cũng xoay người ra ngoài.

“Cậu muốn phương pháp xử lý nào?” Thầy Mạc nhìn chằm chằm La Tiểu Lâu.

“Cơ giáp sinh vật.” La Tiểu Lâu lập tức trả lời.

Thầy Mạc trầm mặc một hồi, “Quả nhiên cậu đã biết, chuyện này, trừ cậu ra còn có những người nào biết nữa không?” Loại kỹ thuật này dù là ở trên thiên hà Gray cũng không có người thứ hai biết, nhưng La Tiểu Lâu lại phát hiện ra. Thầy Mạc nhạy bén, ngày càng tán thưởng con mắt và trình độ kỹ thuật của La Tiểu Lâu hơn.

“Em có thể đảm bảo, không có người thứ hai biết.” 125 không tính là con người chứ.

Lần này thầy Mạc suy nghĩ rất lâu, cuối cùng mới nói: “… Được, nhưng tôi cũng có một điều kiện. Tôi có thể dạy cho cậu kỹ thuật dung hợp gen sinh vật, nhưng cậu không được tùy tiện cho người khác biết, nếu cần thiết thì cậu phải có sự cho phép của tôi, vì tôi không hy vọng một ngày đó quân đội sẽ dùng cơ giáp của tôi tới đánh thiên hà Gray. Mặt khác, cậu phải cung ứng cơ giáp cao cấp cho chúng tôi. Cậu học tới trình độ nào thì cung ứng cho chúng tôi cơ giáp trình độ đó. Đương nhiên, tôi biết tính linh hoạt của điều này bị hạn chế, nếu cậu giấu diếm thì chúng tôi cũng chẳng có cách nào ——”

“Được ạ.” La Tiểu Lâu thình lình thốt ra, “Thầy yên tâm, em biết tầm quan trọng của cơ giáp sinh vật, bởi vậy, em cũng hiểu là thầy bị tổn hại.”

Lần này thầy Mạc nở nụ cười thật lòng: “Không, không, chàng trai trẻ ơi, ai bị tổn hại thì chưa chắc, điều đó còn phụ thuộc vào việc cậu có thể đi được bao xa. Hơn nữa cậu hãy yên tâm, chúng tôi sẽ dựa theo giá thị trường ở đây để thu mua cơ giáp của cậu. Nếu cậu muốn giao dịch nguyên liệu thì lúc nào chúng tôi cũng hoan nghênh, chúng tôi sẽ ưu tiên cân nhắc cho cậu.”

La Tiểu Lâu mừng rỡ, kỳ thực được học cơ giáp sinh vật là cậu đã cảm thấy quý báu lắm rồi. Sau cùng thầy Mạc còn nói vài câu, khiến cậu sướng chết đi được, đơn giản mà tìm được đường tiêu thụ sau này, đồng thời còn có nguồn cung cấp nguyên liệu tốt nhất.

Bạch Hằng ra khỏi cửa liếc thì nhìn Nguyên Tích khí thế mạnh mẽ, sau đó xoay người xuống dưới. La Tiểu Lâu có năng lực cao như vậy phải lập tức báo cho bọn Arthur biết.

Arthur nhận được tin báo thì sắc mặt trầm xuống, A Ly ở bên cạnh thì tỏ ra càng khó chịu hơn. Cuối cùng cậu ta nói: “Nếu vậy, chúng ta phải nghĩ cách giữ cậu ta ở lại.”
Bình Luận (0)
Comment