Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi

Chương 126

125 lăn lộn mấy vòng, vất vả lắm mới túm lại được cái đuôi ra khỏi tay của La Tiểu Lâu, sau đó nó lập tức nhảy lên đầu giường, chỗ mà La Tiểu Lâu không với tay tới được. Không thấy người yêu của người nhận nuôi nhíu mày, nó liền lầm bầm một tiếng không hài lòng, sau đó quay lại nhìn Nguyên Tích đang cởi quần áo.

Nguyên Tích vừa nhếch khóe miệng với vẻ đầy thích thú, vừa nhanh nhẹn và kiên định cởi sạch sẽ quần áo của La Tiểu Lâu, ngón tay như có như không khiêu khích khiến La Tiểu Lâu thỉnh thoảng phải thở dốc.

La Tiểu Lâu gắng gượng nâng nửa người lên, đôi mắt ướt át nhìn chằm chằm vào Nguyên Tích hai giây, rồi tiến sát vào người hắn. Sau đó, giữa cơn nghẹn lời của 125, La Tiểu Lâu giơ tay nâng cằm Nguyên Tích lên, nói: “Mỹ nhân, lại đây hầu hạ ta —— yên tâm, nếu em khiến ta thỏa mãn, ta sẽ đối xử với em thật tốt.”

Sặc, ông trời phù hộ, Nguyên Tích sẽ giết cậu ta! 125 che mặt lại, nó đã không đành lòng nhìn được nữa, cốc rượu đó còn làm cho thần trí trở nên mơ hồ, hay phải nói là làm người ta hiện nguyên hình!

Nguyên Tích từ từ nhếch cao lông mày, giọng điệu nguy hiểm mà hỏi: “Hử? Em vừa nói gì, làm thế nào để thỏa mãn em ư?” Vừa nói vừa xấu xa mà vuốt ve cái thứ ở giữa hai chân La Tiểu Lâu, khiến dục vọng đang ngẩng cao của La Tiểu Lâu ngày càng cứng hơn, chỉ trực chờ để phát tiết.

Mặt La Tiểu Lâu càng đỏ hơn, đôi mắt trở nên mơ màng, cậu luống cuống xé toạc quần áo của Nguyên Tích, thở hổn hển mà nói: “Tất, tất nhiên là làm em được thoải mái rồi…”

Nguyên Tích ném cái quần cuối cùng của La Tiểu Lâu lên cục đá đang lập lòe trên đầu giường, híp mắt: “Được, anh đảm bảo lát nữa sẽ khiến em cực thoải mái.” Trong giọng nói nghe ra được tiếng kèn kẹt nghiến răng nghiến lợi, sau đó Nguyên Tích nói tiếp: “Trước đó, em hãy tự làm trước một lần cho anh xem, đêm nay chúng ta có rất nhiều thời gian.”

La Tiểu Lâu ngơ ngác nhìn Nguyên Tích, không hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn, cậu cảm thấy mình sắp bốc cháy đến nơi rồi, mà người trước mắt này mới có thể cứu giúp được cho cậu.

Nguyên Tích kéo tay La Tiểu Lâu lên, ôm cậu từ phía sau, tiếp đó đặt tay cậu lên dục vọng của mình, dụ dỗ: “Đó… Nào, thoải mái lắm.” Cầm tay La Tiểu Lâu vuốt ve mấy cái, Nguyên Tích lần xuống bắp đùi cậu sờ soạng, rồi không cam tâm mà tách khỏi cậu, sau đó ngồi đối diện với cậu, hắn không muốn bỏ sót bất cứ hình ảnh hoạt sắc sinh hương hiếm có nào.

Đôi mắt ướt át đen nhánh của La Tiểu lâu vẫn nhìn Nguyên Tích đầy khao khát, vừa không thuần thục vuốt ve, vừa run rẩy gọi tên hắn, cầu xin, “… Nguyên Tích… Nguyên… Tích…”

Hô hấp của Nguyên Tích dần trở nên nặng nề, hắn cảm thấy dục vọng trong thân thể của mình còn nghiêm trọng hơn cả La Tiểu Lâu, rõ rệt từng chút một. Cuối cùng, Nguyên Tích chửi thề một tiếng, đẩy La Tiểu Lâu ngã xuống giường, vừa để cậu tiếp tục công việc, vừa cúi đầu ngậm mút đầu ngực be bé, rồi xấu xa mà khẽ nhay nhay, khi La Tiểu Lâu rên rỉ dồn dập thì cắn mạnh một miếng.

La Tiểu Lâu run rẩy, hét lên một tiếng, sau đó thân thể kéo căng, run run bắn ra.

Nguyên Tích vừa dùng tay và miệng kích thích cơ thể La Tiểu Lâu, vừa ngấm ngầm hỏi: “Thoải mái chứ?”

“… Ưm…” La Tiểu Lâu nhỏ giọng đáp, còn mang theo mùi vị nồng đậm của sắc dục, giống như làm nũng vậy.

“Vậy em định đối đãi với anh thế nào đây?” Nguyên Tích hừ một tiếng, hỏi tiếp.

Liều lượng của chén rượu kia rất mạnh, La Tiểu Lâu vừa phát tiết đã vội cứng lên, cậu gần như muốn khóc, thấy Nguyên Tích hỏi, cậu bèn mơ hồ mà đáp: “Ưm, em sẽ chịu trách nhiệm, em sẽ cưới anh, em là chế tạo sư cơ giáp, em sẽ nỗ lực, sau đó em sẽ nuôi anh.”

Nguyên Tích trợn mắt há hốc mồm nhìn La Tiểu Lâu, cả tỏ tình lẫn cầu hôn đều là cậu giành trước, giờ —— còn dám nói là sẽ nuôi hắn nữa?!

“Thật mà, em đảm bảo có thể ——”

“Im miệng!” Nguyên Tích hổn hển quát, liếc nhìn La Tiểu Lâu bị dục vọng giày vò, rồi cúi xuống hôn một lượt từ ngực La Tiểu Lâu xuống bụng dưới, rồi trượt xuống dần…

Hôm sau, khi tỉnh lại, La Tiểu Lâu chỉ cảm thấy không buồn nâng mí mắt lên.

Cậu nhớ mình đưa cho Nguyên Tích cốc rượu kia, nhưng gần như cả cốc đều vào miệng cậu hết, tiếp đó —— Nhớ đến ký ức lộn xộn sau đó, La Tiểu Lâu nhất thời cảm thấy vô cùng mấy tự nhiên.

Chờ chút, cốc rượu kia là sao, ông trời ơi, cậu không hề nghi ngờ ý tứ của Nguyên Tích! Nguyên Tích đúng là đồ cầm thú!

La Tiểu Lâu gọi 125, hỏi tình huống của tối hôm qua.

Mắt 125 dao động, nó áy náy nói: “Chuyện đó, tôi, tôi không phát giác ra, cốc rượu kia đã bị bỏ thuốc.”

“Có kẻ chuốc độc tao? Là nhằm vào tao?” La Tiểu Lâu cau mày, cậu hình như chưa đắc tội với ai ở đây.

“Thật ra đó là hiểu lầm —— Nhưng chắc chắn là có người đang có chủ ý tới cậu.” 125 cấp tốc nói, “Nhưng cậu không cần quá lo lắng, Nguyên Tích và Arthur đã cử người đi điều tra rồi.”

“Ờm, sau, sau khi tao uống rượu…”

125 chân trái giẫm chân phải, trên thực tế, nó chỉ nghe được tiếng chứ chẳng thấy được hiện trường. Nó ho khan một tiếng, cố gắng biểu đạt sự tình mịt mờ của ngày hôm qua, “Sau đó cậu tỏ ra ngang ngạnh với Nguyên Tích, nhưng cũng may là tác dụng của thuốc đã hết.”

La Tiểu Lâu như bị sát đánh ngang tai, đứng chết lặng tại chỗ, trong đầu không ngừng tua lại câu nói của 125, chẳng lẽ cậu đã cưỡng ép Nguyên Tích? Nhưng rõ ràng là cậu tổn thất nặng nề hơn mà…

La Tiểu Lâu cứ nghĩ tối hôm qua mình sẽ làm trò cười cho tụi Ngải Phàm Bạch Hằng, nhưng trên thực tế, chẳng ai bận tâm đến cậu, bởi vì còn có người nổi hơn cả cậu.

Sáng sớm hôm nay, một đám ký giả đã chen nhau vào khu nghỉ ngơi, vừa mở cửa đã chụp ảnh lia lịa, hiện trường phát sóng trực tiếp lần này khiến cả tinh cầu Rigby phải ồ lên. Bên trong là hai người có tiếng tăm, trợ thụ đắc lực A Ly của Arthur và cô em họ của cậu ta. Đám ký giả này cũng có chút giật mình, hiển nhiên đám người biết một chút nội tình mới tìm đến đúng phòng để bắt người đó cũng không ngờ lại xảy ra chuyện này.

Sau khi hai người bị đánh thức, cô nàng béo phì nắm được tình hình, phẫn nộ cho A Ly một cái tát, rồi khóc lóc bỏ đi.

A Ly cũng nhanh chóng bị Arthur phái người tới dẫn đi, trận khôi hài này mới kết thúc. Có người nói, vụ xì căng đan lần này đã khiến Arthur nổi trận lôi đình, sau đó A Ly đi đâu chẳng ai biết, ít nhất là trước khi rời đi La Tiểu Lâu cũng không thấy cậu ta nữa.

Khi Nguyên Tích từ ngoài trở vào, La Tiểu Lâu có phần không dám đối mặt với hắn. Cậu lén lút nhìn Nguyên Tích, nhưng không thể nhận ra điều gì từ điệu bộ đi lại của hắn.

Trái ngược với sự thấp thỏm của La Tiểu Lâu, rõ ràng tâm tình của Nguyên Tích rất khá, hắn một bộ hài lòng thỏa dạ, đặt thức ăn vào tay La Tiểu Lâu.

“Anh xin thầy Mạc kia cho em nghỉ rồi, mai em có thể tới.”

“Vâng.” La Tiểu Lâu gật đầu, cậu chần chờ hai giây, nhìn Nguyên Tích: “Ừm, anh không có gì để nói với em sao?”

“Đương nhiên, chờ em học xong, anh sẽ dẫn em về nhà một chuyến. Còn nữa, anh đã đeo nhẫn cho em, sau này trừ tình huống đặc biệt, còn đâu không được phép tự ý tháo ra.”

La Tiểu Lâu cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay, gật đầu.
Bình Luận (0)
Comment