Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi

Chương 204

“Siever á?” La Tiểu Lâu cả kinh, mày hơi nhíu lại. Lúc đó Siever có nói qua, rằng muốn chuẩn bị tốt hết thảy trước khi đại nạn đến, mà bây giờ Siever lại xuất hiện ở đế đô, tức là, những tinh cầu phụ thuộc dị thú bên đó đã xảy ra chuyện vô cùng nghiêm trọng.

Hắn chắc chắn phải đi gặp Siever một chuyến, thế nhưng lấy thân phận hiện tại của hắn, phải làm thế nào để có thể chuồn đi gặp một kẻ không phải nhân loại – Siever – mà không bị ai chú ý phát hiện đây?

Đang lúc La Tiểu Lâu lo lắng, chiếc tivi đối diện hắn bỗng nhiên hiện ra một cái tin tức: Bán đấu giá hội Thiên Đông ngày mai sẽ cử hành một buổi đại bán đấu giá. Tuy rằng Thiên Đông chỉ là hội bán đấu giá đứng thứ hai ở đế đô, thế nhưng những năm qua, những vật phẩm được bán đấu giá ra ở đây cũng càng lúc càng trân quý, nào là hộp năng lượng cao cấp, nào là tài liệu quý giá, từ kinh kiện đến cơ giáp… cũng thu hút không ít người quan tâm và đến mua hàng.

Mắt La Tiểu Lâu sáng ngời, lập tức lấy giấy bút, viết ra mấy chữ, để 125 buộc lại trên đùi của con chim trắng. Mãi đến khi con chim bay xa không còn thấy bóng dáng, La Tiểu Lâu mới nhẹ nhàng thở ra.

Mà lúc này, Nguyên Tích cũng toàn thân trần trụi bước ra khỏi phòng tắm. La Tiểu Lâu hơi chột dạ, nhìn thoáng qua cái rồi lập tức dời đi tầm mắt.

Nguyên Tích vừa đi về phía hắn vừa nhíu mày nhìn trên giường “Quần áo của ta đâu?”

La Tiểu Lâu lúc này mới phát hiện ban nãy vì quá sốt ruột chuyện ‘hẹn hò’ mà quên không chuẩn bị quần áo cho Nguyên Tích. Hắn ai oán trừng mắt, nhảy xuống giường, đến phòng thay đồ rồi lấy một bộ đồng phục màu trắng cho Nguyên Tích, sau đó không cần Nguyên Tích thúc giục, cũng không nói câu oán giận nào, thiệt tình giúp Nguyên Tích mặc vuốt quần áo, cuối cùng cười tủm tỉm mà nói “Ngươi hôm nay bận lắm sao?”

“Đương nhiên, ngươi có chuyện gì?” Nguyên Tích ngẩng đầu, nghi hoặc hỏi han.

“A, không có gì. Thế ngày mai thì sao?” La Tiểu Lâu tiếp tục hỏi, thuận tiện đầy ân cần mà giúp vuốt phẳng các nếp uốn trên bộ quần áo Nguyên Tích đang mặc.

“Một tuần này ta đều có rất nhiều việc bận” Nguyên Tích đương nhiên thực hưởng thụ sự phục vụ của La Tiểu Lâu, cho nên giọng điệu của câu trả lời của hắn biểu thị ra rằng hắn đang có tâm tình rất tốt.

“là thế này, cục cưng, mai ta muốn đi tham gia buổi bán đấu giá của Thiên Đông, muốn ngươi đi cùng ta… ta biết ngươi bề bộn nhiều việc, ngươi không đến cũng không có vấn đề gì đâu” La Tiểu Lâu cúi đầu, đem tầm mắt dừng lại trước ngực Nguyên Tích.

Nguyên Tích im lặng hồi lâu, rồi mới sờ sờ gương mặt La Tiểu Lâu, nói “Chính ngươi tự đi thôi, sẽ có người bảo hộ ngươi, chờ tuần này ta xong việc, ngươi muốn làm gì ta đều cùng ngươi” Giọng nói của hắn nhu hòa muốn chết … nếu quản gia nghe được chắc chắn sẽ té xỉu… Tích điện hạ có tính tình nóng nảy không thua gì Nguyên Liệt bệ hạ thế mà có thể có lúc ôn nhu đến vậy.

La Tiểu Lâu làm bộ mình không cao hứng chút nào, thế nhưng trong thâm tâm lại giơ hai ngón tay chiến thắng lên rồi. Hắn tiếp tục giả bộ “Tốt lắm, ngươi đi làm đi, chú ý thân thể chính mình”. Khi Nguyên Tích mở cửa ra ngoài, La Tiểu Lâu còn chủ động đưa lên một cái hôn nhẹ lưu luyến chia tay… tuy rằng cái hôn đó đã bị Nguyên Tích biến đổi thành một cái hôn thắm thiết, thế nhưng điều đó cũng tuyệt đối không ảnh hưởng gì tới kế hoạch kế tiếp của La Tiểu Lâu.

Nguyên Tích cam đoan mình sẽ về sớm rồi sau đó mới ly khai. 125 há hốc mồm nhìn một màn này. Nguyên Tích lại một lần nữa chứng minh cho định lý: nam nhân đã kết hôn chỉ số thông minh luôn giảm xuống một cách thẳng tắm, rất có thể bị thê tử nhân cơ hội mà đùa bỡn trong tay.

“Ổn rồi. 125, mai ta muốn đi gặp Siever, xem hắn mang cho ta tin tức gì. Trước đó, ta đang định thử mở ra cái hòm mà chủ nhân ngươi lưu lại” La Tiểu Lâu thoải mái nói, hoàn toàn không có tâm lý áy náy vì hành động ban nãy của mình.

Người khác đều nói thủ đoạn của Nguyên Tích thật đáng sợ, hắn – La Tiểu Lâu – bất tri bất giác lại cho rằng sự sã man không nói lý lẽ cùng ngạo mạn thô bạo của Nguyên Tích mới là thứ làm người ta buồn bực.

125 chậm chạp mà lấy ra cái hòm kia, đồng thời lặng yên ở trong lòng tự an ủi mình, cũng may cơ giáp không cần kết hôn, nó vĩnh viễn cũng sẽ không bị vợ đùa bỡn.

La Tiểu Lâu hoàn toàn không chú ý tới 125 đang có vấn đề về tâm lý, lại một lần nữa dùng ý thức nguyên lực đưa vào hòm. Từ khi hắn khôi phục ý thức nguyên lực, hắn đã thử qua rất nhiều lần, thế nhưng vô luận ý thức nguyên lực của hắn có tăng đến mức nào, hắn đều chưa thể mở ra cái hòm này.

Một lát sau, La Tiểu Lâu lại thở dài. Vẫn không được… Thôi, bỏ đi, mai tới hỏi Siever một chút xem xem hắn có ý kiến gì hay hay không.

Thời gian còn lại La Tiểu Lâu tính toán đi phòng làm việc tiếp tục công việc dang dở của mình, hắn muốn bắt đầu chế tác cơ giáp cấp sáu. Đương nhiên, hắn chẳng thèm để ý đến cái trận đấu với tên vương tử của liên bang kia. Cuộc so tài đó chẳng có gì đáng bàn cả. Hẳn chỉ hy vọng trước khi chiến tranh xảy ra, hắn có thể vì Nguyên Tích mà làm ra được cơ giáp tốt nhất. Như vật, dựa thêm vào cấp bậc gien khủng bố của Nguyên Tích nữa, xác suất có thể bị thương của Nguyên Tích hẳn sẽ phi thường nhỏ.

Nghĩ là làm, La Tiểu Lâu bắt đầu xử lý tài liệu. Cũng may trước khi đi khỏi An Tắc tinh cầu, Cao chủ quản đã đem hàng giao đủ cho hắn.

Mà ở cách đó mấy ngàn dặm ánh sáng, trong một tòa nhà xa hoa, Nguyệt Thượng đang ngồi ở thủ tạo, chậm rãi quơ ly rượu trên tay. Tô Lan một thân váy áo đỏ rực xinh đẹp ngồi ở bên cạnh hắn, cười dài mà rót rượu. Còn một kẻ nữa – Du Phách vương tử – kẻ suốt ngày đòi đấu tay đôi với La Tiểu Lâu- ngồi ở một bên còn lại. Trong phòng trừ bỏ những thị nữ đầy im lặng đằng sau ra, còn có thêm hai người nữa. Hai người này đầy bất an mà đứng. Trong đó có một kẻ cười lấy lòng Du Phách vương tử, nói “Vương tử điện hạ, La Tiểu Lâu làm sao có thể so được với ngài chứ, ngài cao quý như vậy… trình độ chế tạo nhất định cũng phi thường lợi hại …”

Rượu trong miệng Tô Lan gần như muốn phun ra ngoài,mà Nguyệt Thượng vẫn như cũ mỉm cười, trong mắt thì chứa đầy châm chọc cùng khinh thường.

Du Phách nghiêng đầu nhìn về phía hai người kia, khóe miệng giật giật. Hai người này đại khái cố ăn mặc cho đúng mốt, thế nhưng không biết kết hợp, cả người từ trên xuống dưới trông chẳng ra cái gì cả.

Hắn nhẹ nhàng cười hỏi “Vị Kim trạch tiên sinh này, nghe nói các ngươi trước giờ vẫn chưa có nhiều tiếp xúc với La Tiểu Lâu mà, sao có thể biết được rằng hắn không bằng ta?”

Hai người kia rõ ràng chính là Kim Khắc cùng Kim Trạch, hai kẻ từng đi tìm quản gia tổng quản của hoàng cung đế quốc để đòi chia tài sản của La Tiểu Lâu. Tên họ Kim tuổi nhỏ hơn nhìn thoáng qua Nguyệt Thương ngồi ở thủ tọa, rồi hơi nhìn về phí Du Phách bên cạnh Nguyệt Thượng, cố gắng nở nụ cười khiêm tốn nói “Ngài vừa thấy là biết quý khí kinh người, cho nên …”

Hắn gian nan mà sắp xếp từ ngữ, tự hỏi phải làm thế nào để liên hệ giữa sự quý khí với tài năng được nhỉ? ở trong mắt hắn, người có xuất thân tốt, những người luôn làm người người đố kị như vậy đương nhiên có khởi điểm cao hơn rất nhiều so với những người tầng chót cùng như La Tiểu Lâu. Rõ ràng là La Tiểu Lâu sẽ không thể sánh bằng rồi.

Nguyệt Thượng lay động cổ tay, nói “Các ngươi đi xuống đi, sẽ có người đưa các ngươi đi phụ cận vui đùa một chút”

Kim Khắc Kim Trạch cúi đầu với những người ở trong đại sảnh, nhưng vẫn không chịu đi, liếc nhìn Nguyệt Thượng ở thụ tọa, muốn nói lại thôi.

Nguyệt Thượng câu khóe miệng “Yên tâm, phí dụng ta sẽ trả cho”

Nghe được câu đó, Kim Khắc cùng Kim Trạch mới ly khai, trên mặt mang theo vẻ sung sướng vô cùng.

“Hừ, có loại thân thích thế này, xem ra hắn cũng chẳng khá hơn chút nào” Du Phách cười lạnh lùng, khinh bỉ nói.

Nguyệt Thượng cũng hừ một tiếng “Nếu không phải là bọn hắn sau này còn có ích, ta mới chẳng hơi đâu lưu lại hai cái phế vật thế này”

Tô Lan cười hùa theo “Biểu ca, ngươi là muốn tặng cho vương tử phi điện hạ một phần đại lễ phải không?”

Giờ phút này, người sắp được nhận đại lễ – La Tiểu Lâu – đang đầy kích động mà đi về phía buổi bán đấu giá của PHương Đông. Xung quanh xe hắn là cả một đoàn xe huyền phù bảo vệ.

Sau khi tới Thiên Đông, La Tiểu Lâu đẩy cửa xuống xe. Người ngoài chỉ thấy được đây là một người vô cùng trẻ tuổi…. Vì an toàn, hắn phải hóa trang thành một người khác. Hiệu quả hóa trang của thợ chuyên nghiệp hơn hẳn hắn tự mình làm (Lúc đóng giả 521 đi thi đấu cơ giáp)

La Tiểu Lâu sau khi được nghênh đón vào, được lặng lẽ mời đến phòng khách quý. Cửa phòng mở ra, Cao chủ quản đã cười tủm tỉm chờ sẵn. Trừ một thị nữ bên cạnh hắn thì trong phòng không còn ai khác.

Những người đi theo đằng sau La Tiểu Lâu, tiến vào kiểm tra phòng một lần, thấy không có gì khả nghi liền canh giữ ở cửa.

La Tiểu Lâu nhìn về phía Cao chủ quản, Cao chủ quản cười nói “Chuyện điện hạ công đạo, ta đã làm tốt rồi”

La Tiểu Lâu đang còn nghi hoặc, người thị nữ đằng sau Cao chủ quản bỗng nhiên ngẩng đầu, La Tiểu Lâu nhìn thấy thì cười rộ lên.

“Siever!!” La Tiểu Lâu hô nhỏ.

Siever gật gật đầu “Vâng, điện hạ”

Cao chủ quản thấy vậy, phi thường mau mắt mà nói “Điện hạ, ta đi ra ngoài chờ ở cửa, có việc gì thì ngài cứ kêu to một tiếng, hoặc là ấn cái nút này”

La Tiểu Lâu gật gật đầu, chờ Cao chủ quản ra ngoài mới cùng Siever ngồi xuống. Người kia nhìn La Tiểu Lâu trong chốc lát rồi nói “Điện hạ, ngài có thể an toàn trở về thực sự tốt quá”

La Tiểu Lâu hơi do dự, cuối cùng đem chuyện ở Bụi động kể lại một lần. Dù sao chuyện này cũng có liên quan đến chủ nhân 125.

“Vị điện hạ kia cũng ở trong đó?” Siever khiếp sợ mà nói.

“Thế nhưng giờ đã biến mất rồi. Đi thế nào cũng không biết …” La Tiểu Lâu trầm ngâm nói.

Siever thở dài “Hi vọng vị điện hạ ấy còn sống, nếu có thể có được tin tức của ngài ấy, đối với chúng ta mà nói, quả thực là tin tức tốt”

La Tiểu Lâu gật gật đầu. Một con dị thú cao cấp chính hiệu, đương nhiên có thể dẫn dắt bọn Siever tốt hơn … đối với tràng chiến tranh sắp bùng nổ nữa cũng sẽ có thật lớn tác dụng.

“Siever, ngươi lần này tìm ta là có chuyện gì?”

Siever nghe vậy, sắc mặt thoáng thay đổi. Hắn nhìn quanh một hồi, xác định không có thiết bị nghe lén mới lên tiếng “Giờ, biên cảnh của thú nhân đã bắt đầu xuất hiện sự xâm lấn, thú nhân trí năng thấp bắt đầu di chuyển, hình thành thú triều. Ta cảm thấy, có lẽ kẻ thứ ba kia sắp sửa công kích chúng ta”

“Càng nghiêm trọng là, vũ khí của chúng ta không có tác dụng lắm với đám bạch tuộc nhân kia, mà chúng nó lại có thể thực dễ dàng làm tâm trí của chúng ta hỗn loạn. Thân thể của chúng cũng dị thường cường hãn, muốn giết cực kì khó khăn. Ta nghĩ, cứ theo đà này, thú nhân bên kia sẽ quá nguy hiểm”

La Tiểu Lâu cũng nhăn lại lông mày. Đến mức thế sao?

“Cho nên, điện hạ, chúng tôi cần một ít vũ khí cao cấp hữu dụng” Siever lo lắng mà nói “Còn cả cách để giải quyết chuyện tinh thần của chúng tôi bị ảnh hưởng nữa”

“Bạch tuộc nhân ta đã từng gặp qua, khi đó hoàn toàn không đủ để gây lo ngại, chẳng lẽ xuất hiện biến hóa?” La Tiểu Lâu nghi hoặc hỏi.

Siever nghe xong, cẩn thận mà lấy ra môt cái gì đó, nói “Điện hạ, đây là một phần cơ thể của bạch tuộc nhân, vì quá mức nguy hiểm, ta chỉ dám mang theo một chút”

La Tiểu Lâu nhìn thứ vẫn còn nhúc nhích trong cái hộp, cảm giác ghê tởm, 125 ở đằng sau đã nói “Cho ta đi, vậy là được rồi”

“Về phần vũ khí, phải đợi 125 nghiên cứu ra đã, ta cũng cần thời gian nghĩ cách” La Tiểu Lâu nói.

Siever gật đầu, hít sâu một hơi, càng thêm trịnh trọng mà nhìn về phía La Tiểu Lâu nói “Điện hạ, ta lần này tự mình lại đây, chủ yếu vì một chuyện quan trọng hơn … Renda phong ấn bên kia, tựa hồ có động tĩnh. Ngài nếu không muốn quản thì xin ngài mau chóng tìm vị điện hạ kia, hắn nhất định sẽ có biện pháp”

La Tiểu Lâu ngây người. Renda phong ấn lại có động tĩnh?

Hắn khó xử mà nói “Ta cũng muốn mau chóng tìm được chủ nhân của 125, thế nhưng bây giờm ta ngay cả cái hòm hắn để lại cũng không mở ra được … ý thức nguyên lực của ta hoàn toàn không đủ”

“Điện hạ, ngài có lẽ có thể thử dùng biện pháp khác để làm tăng ý thức nguyên lực của ngài” Siever nói.
Bình Luận (0)
Comment