Sau khi La Thiểu Thiên phát hiện ra La Tiểu Lâu, hắn cũng sửng sốt một chút rồi lập tức đi về phía bên này.
La Tiểu Lâu phát hiện người tranh đoạt đôi găng tay với mình hóa ra lại là La Thiểu Thiên, trong lòng nhất thời dâng lên một loại cảm giác quái dị. Hắn xấu hổ mà nhéo nhéo cái mặt nạ trong tay – hắn vẫn chưa kịp đeo nó vào.
“Này, ngươi tới đế đô à? Thật là trùng hợp!” La Tiểu Lâu làm bộ tự nhiên mà vừa hỏi vừa thoáng nhìn về phía người đi cùng La Thiểu Thiên.
Người kia cúi đầu, ngón tay ở trên máy liên lạc di động tới lui. Sắc mặt La Tiểu Lâu lập tức biến đổi, nhanh chóng lùi lại mấy bước… Đó là … La Thành Vận.
Từ sau khi mơ thấy cơn ác mộng kia, La Tiểu Lâu luôn theo bản năng mà cảm thấy sợ hãi với La Thành Vận. Mỗi khi nhìn thấy hắn, nỗi sợ sẽ giống như một con rắn bủa vây xiết chặt lấy La Tiểu Lâu.
Thường thì, La Tiểu Lâu thậm chí còn chẳng muốn nghĩ đến cái tên kia.
Lúc này, La Thiểu Thiên đã bước tới trước mặt La Tiểu Lâu, nhíu mày nhìn sắc mặt tái nhợt của hắn, sau đó nói “Quân bộ gọi ta về đây, ngươi sao lại ở đây … ngươi sao thế?”
Cùng lúc đó, La Thành Vận – vẫn đang cúi đầu – cũng đã đi về hướng này.
Đồng tử La Tiểu Lâu co rụt lại, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình tĩnh. Hắn miễn cưỡng nở nụ cười với La Thiểu Quân đằng xa. Thực hiển nhiên, vừa rồi hắn nhìn lầm. La Thiểu Quân cũng cười lại với La Tiểu Lâu, thế nhưng bên trong mang theo sự xa cách cùng đề phòng.
“Không, không có việc gì. Ta đến đây để mua một số thứ” La Tiểu Lâu lắp bắp nói. Cám ơn trời đất, hắn không phải đối mặt với người đàn ông kia.
La Thiểu Thiên như có điều suy nghĩ mà nheo lại hai mắt, hỏi “Một mình ngươi tới?”
“Đâu thể nào… gần đây luôn có một đám người bám theo phía sau… haizzz. Thật ra là nên giảm bớt một nửa đi, chứ lãng phí nhân lực quá” La Tiểu Lâu nhỏ giọng oán hận nói.
Nghe xong câu này, La Thiểu Thiên im lặng. Sau hai giây im lặng, hắn bỗng nhiên ném một cái gì đó vào tay La Tiểu Lâu, đồng thời vừa xoay người rời đi vừa nói “Mới mua được đấy, cũng không dùng làm gì, cho ngươi”. Tư thế ném đồ một cách tùy tiện hệt như ném một cây củ cải, mà không phải là một đôi găng tay giá trị ba nghìn năm trăm vạn. (3,5 tỷ)
Không dùng làm gì … nếu để đám người nãy giờ tranh đoạt không mua được cái găng tay này mà nghe thấy, chắc chắn sẽ có đổ máu.
La Thiểu Quân khóe miệng run rẩy, La Thiểu Thiên là nghe nói ở buổi đấu giá hôm nay có thể xuất hiện đôi găng tay này mới kéo hắn đi cùng. Nguyên bản hắn tưởng thằng em mình cuối cùng cũng tìm được cơ giáp chế tạo sư của riêng mình rồi, hóa ra, là để mua cho La Tiểu Lâu.
La Tiểu Lâu cũng không nói lời cảm tạ. Hắn chỉ vuốt vuốt cái găng tay mới, nhìn về phía La Thiểu Thiên đi xa dần. Chậm rãi, cái thân ảnh kia bỗng hòa làm một với một hình bóng của kẻ xưa kia luôn bám đuôi phụ thân kiếp trước của hắn … kẻ đó luôn không cam lòng mà gọi hắn một tiếng ‘ca’, thích khoe khoang … tóm lại tiểu tử kia thật sự chẳng đáng yêu, trừ việc luôn đúng lúc cho phụ thân tiền khi phụ thân cần kíp …
Ngô, lại nói, hắn cùng La Thiểu Thiên cũng là huynh đệ, là huynh đệ có quan hệ huyết thống!
Ý niệm này vừa mới xuất hiện trong đầu La Tiểu Lâu, ánh mắt hắn nhìn La Thiểu Thiên lại thêm một phần thân thiết cùng hoài niệm.
Có một cái đệ đệ như vậy, tựa hồ cũng rất tốt nha.
La Tiểu Lâu dưới ánh mắt quỷ dị của 125, mang theo tươi cười, đi ra ngoài.
Mãi đến khi bước lên xe, 125 mới không nhịn được hỏi “Hắn, cảm giác của ngươi đối với hắn thay đổi, là có ý gì?”
La Tiểu Lâu liếc 125 một cái, vừa đeo thử cái găng tay vừa nói “Ân, ta chắc rằng ngươi rất khó có thể hiểu được ý nghĩa của ba chữ ‘tình huynh đệ’”.
125 đỏ mặt tía tai kêu lên “Ta đương nhiên biết! Nhưng các ngươi hiển nhiên không phù hợp với cái định nghĩa kia. Ngươi có luôn giáo huấn La Thiểu Thiên không? Thỉnh thoảng còn đánh hắn mấy cái không? Luôn hạn chế hắn trong khuôn phép, không làm đúng thì mạnh mẽ nhồi vào đầu hắn một đống triết lý khó có thể hiểu được không?? Lúc nào ngại phiền là trực tiếp tắt máy của hắn??” Thở phì phò nói xong, 125 còn duy trì thái độ hoài nghi mà liếc nhìn La Tiểu Lâu một cái. Hình thể của La Tiểu Lâu thế này mà đòi làm ca ca sao? Cũng quá kém xa đi.
La Tiểu Lâu trợn mắt há mồm mà nhìn 125, cuối cùng nhịn cười lại – nếu hắn cười ra, 125 nhất định sẽ nổi khùng cho mà xem – nói “Cưng à, định nghĩa về huynh đệ chỗ các ngươi thực đúng là kì diệu, nhưng mà, có thể thấy được, anh ngươi thực sự là quan tâm chăm sóc ngươi a”
“Ta hoàn toàn không thấy hắn tốt với ta, hắn chẳng qua dựa theo trình tự huấn luyện mà nghiêm khắc trị ta thôi” 125 thở phì phì than thở.
“Nhưng dù là thế, ngươi không phải vẫn nhớ nó hay sao? Đây chính là huynh đệ” La Tiểu Lâu trấn an nói.
125 không hiểu lắm nhìn La Tiểu Lâu, nó quyết định buông tha cho cuộc nói chuyện này, loại định nghĩa lệch như thế, đại khái chỉ có giống loài có tình cảm như nhân loại mới có mà thôi.
La Tiểu Lâu bắt đầu đeo găng tay thử phát động ý thức nguyên lực, sau đó, một dải sáng trắng bằng mắt thường có thể thấy được xuất hiện ở trên tay La Tiểu Lâu. La Tiểu Lâu ngơ ngác mà nhìn, ngay cả 125 đứng cạnh cũng phải kinh ngạc mà kêu lên một tiếng.
“Trời ạ, tác dụng tăng thêm của cái găng tay này không nhỏ đâu! Gần như là gấp đôi ý thức nguyên lực lúc bình thường”. 125 khâm phục nói.
La Tiểu Lâu thu hồi ý thức nguyên lực, thử thêm lần nữa. Sự thật chứng minh, kia cũng không phải ngẫu nhiên. Ý thức nguyên lực tụ lại trên tay La Tiểu Lâu đạt tới mật độ trước nay chưa từng có.
Dưới sự kinh hỉ tột độ, La Tiểu Lâu nhảy tới chỗ cái hòm của chủ nhân 125.
Ở đằng trước xe, chỗ phó lái, một hắc y nam nhân nhẹ liếc La Tiểu Lâu ở đằng sau rồi hỏi người lái xe “Này, vương tử phi đang làm gì ấy nhỉ?”
Lái xe kinh ngạc mà liếc nhìn người ngồi cạnh một cái, bình tĩnh mà nói “Nhiệm vụ của chúng ta chỉ là cam đoan điện hạ an toàn”
“Thế nhưng, cái găng tay kia không phải là người khác mua cho vương tử phi à, có cần hội báo với vương tử điện hạ không?” Vệ vĩ rối rắm hỏi, không biết vấn đề này có thể ảnh hưởng đến cuộc sống hạnh phúc của hai vị điện hạ không nữa.
“Ngươi có thể đem vấn đề này báo cho đội trưởng Road để ổng đau đầu hộ … à, ý ta là để ổng quyết định hộ”. Lái xe bình tĩnh nói.
Vệ sĩ kinh ngạc mà nhìn lái xe “Ý kiến hay!”
La Tiểu Lâu và 125 thì đang chán nản ngồi lại chỗ của mình “Xem ra La Phù tinh là nhất định phải đi rồi, để mở được chiếc hòm này cần một lượng ý thức nguyên lực rất khủng bố”
“Không hổ là thứ mà chủ nhân lưu lại” 125 nhân cơ hội thổi phồng.
Buổi tối sau khi trở về, La Tiểu Lâu ở trong phòng bếp bận rộn lúc lâu, hắn đang rối rắm không biết nên nói thế nào với Nguyên Tích. Chuyện lớn như vậy, không thể giấu giếm được! Hơn nữa, hắn cũng run sợ khi nghĩ đến lúc mọi chuyện vỡ lở…
Cuối cùng, La Tiểu Lâu quyết định chạy tới phòng bếp, và dưới biểu tình kinh ngạc của bọn hạ nhân, làm một bàn cơm cực kỳ phong phú.
Những người đi ngang qua cửa nhà bếp càng lúc càng nhiều, mỗi người đi qua đều lấy cớ ngó vào bên trong một lần, rồi sau đó tủm tỉm mà đi khỏi. Quản gia thậm chí đã tự mình chạy tới một chuyến, đầy ân cần hỏi thăm La Tiểu Lâu xem có cần hỗ trợ gì không.
La Tiểu Lâu đương nhiên không cần. Hắn cũng đâu có đem thức ăn làm đến độ tinh xảo như ở nhà hàng 5 sao đâu, chỉ cần có thể ăn là được rồi. Sau hắn lại chợt nhận ra, tuy rằng miệng ăn của Nguyên Tích khủng hoảng là vậy, nhưng kỳ thực vẫn rất dễ tính.
Trên thực tế, mỗi lần bọn họ cùng ăn, hắn đến bây giờ đều không lo lắng thức ăn bị ế thừa.
Tám giờ tối, La Tiểu Lâu ngồi ở bên bàn ăn, Nguyên Tích cũng đã trở lại, an vị ở bên cạnh hắn.
Hết thảy đã tiến triển theo kế hoạch, trừ bỏ… bữa tối hai người đã biến thành tụ hội gia đình!! Tới lúc ăn cơm, một đám người nguyên bản nói bận không về ăn lại từng người từng người chui ra.
Vì thế, La Tiểu Lâu lại không thể không đi nhà bếp một lần nữa.
Duy nhất có thể an ủi là, khẩu vị của mọi người cũng dễ tính như Nguyên Tích, thức ăn trên bàn đều không bỏ thừa, hơn nữa Nguyên Liệt bệ hạ cũng có sở thích giống Nguyên Tích, chả mấy chốc, đĩa cá lớn kia đã bị hai người giải quyết hết.
Lúc ăn cơm, Nguyên Liệt một bên vì Phượng Già Lăng gắp rau, một bên mang theo một ánh mắt cháy bỏng nhìn Phượng Già Lăng.
Kết thúc bữa ăn, Phượng Già Lăng nhìn La Tiểu Lâu mỉm cười nói “Không sai”
Nguyên Liệt thì chỉ nhìn thoáng qua nói “Tuy không ngon bằng Lăng làm, nhưng cũng ăn được”
Chờ hai người kia đi khỏi, Nguyên Triệt mới cười nhìn về phía La Tiểu Lâu, ánh mắt lộ vẻ hạnh phúc “Rất tốt, kỳ thực họ đều thực sự thích”
Nguyên Tích cuối cùng cũng đưa La Tiểu Lâu rời khỏi nhà ăn, tuy rằng hắn theo thói quen vẫn là hơi phụng phịu, nhưng khóe miệng thì lại hơi kiều lên.
Sauk hi vào phòng ngủ, Nguyên Tích nói “Tuy rằng ngươi nấu cơm cho ta là lẽ thường phải làm, nhưng mà, gần đây ngươi cũng rất bận đúng không? Về sau nếu có thời gian thì nên nghỉ ngơi một chút… dạo này… thịt trên lưng chạy đi đâu hết rồi”. Nguyên Tích ôm chầm La Tiểu Lâu, vừa véo véo người hắn vừa không quá hài lòng mà nói. Nghĩ xem, ở Bụi động hắn đem La Tiểu Lâu dưỡng béo tốt bao nhiêu…
“À, kỳ thực cũng không mất bao nhiêu thời gian…” La Tiểu Lâu luồn tay ôm lại Nguyên Tích, liếc nhìn phòng tắm một cái, nhỏ giọng nói “Ngươi gần nhất còn mệt hơn cả ta. Muốn tắm một chút không, ta có thể giúp ngươi mát xa…”
Nguyên Tích nguyên bản đang định đi thư phòng, nhìn sắc mặt ửng đỏ của La Tiểu Lâu, lại kiên định đi về hướng phòng tắm.
Không lâu sau, Nguyên Tích lại đi ra từ phòng tắm, đem một cái vòng đá xanh ném vào phòng nhỏ bên cạnh (Cái vòng đó là 125)
…
Một lúc thật lâu sau, La Tiểu Lâu cả người nhũn ra nằm ở trên giường, Nguyên Tích thì đầy thỏa mãn mà ôm hắn, giống một con đại miêu được ăn no, chỉ kém chưa khò khè vài tiếng.
La Tiểu Lâu ngẩng đầu, nhìn hình bóng mình hiện lên trong đôi mắt người kia, nhỏ giọng nói “Darling, ta muốn, nói với ngươi một chuyện…”
Chẳng mấy chốc La Tiểu Lâu đã khai báo xong, sắc mặt Nguyên Tích thì đen đến không thể đen hơn được nữa.
Dựa theo tính tình thường ngày của hắn, hắn nhất định sẽ không tha cho La Tiểu Lâu đâu, nhưng mà, vừa mới thân mật với người ta xong, giờ muốn phát hỏa hoặc gia bạo đều có chút khó khắn … thực ra là cái tay đang ôm La Tiểu Lâu của hắn cũng tiếc nuối không dám đánh đâu.
“Ta đã bảo không cho phép ngươi liên hệ với bọn họ rồi” Nguyên Tích phẫn nộ nói
“Ta không có, là bọn họ chủ động tìm tới ta hỗ trợ mà. Ngươi yên tâm, nếu bọn họ bảo ta cung cấp vũ khí, ta sẽ bắt họ ký kết hiệp ước tam chương. Hơn nữa, hiện tại cùng chúng ta hợp tác là thú loại, chứ không phải dị thú mà ngươi vẫn thống hận. Nguyên Tích, ta đã nói với ngươi, dị thú cũng không phải đầu sỏ của mọi chuyện, còn có một thế lực khác… mà hiện tại kẻ thù của thú loại tinh cầu thực sự có thể là thế lực thứ ba đó. Ngươi cảm thấy thế lực đó sau khi diệt song thú loại sẽ buông tha cho nhân loại sao? Ngươi cũng từng bảo với ta, rằng bây giờ tình hình biên cảnh thực sự khó khăn, có thể bùng nổ đại chiến bất cứ lúc nào”.
La Tiểu Lâu nhìn sắc mặt Nguyên Tích vẫn chẳng giảm đi nửa phần, nhẹ giọng nói “Còn nữa, ta cần nguyên quả, ta nhất định phải mở cái hòm kia ra, nó liên quan đến tính mạng của ta”
Nguyên Tích đến đây mới hung hăng trừng mắt với La Tiểu Lâu, cuối cùng hừ một tiếng nói “Nửa tháng sau, ta sẽ rảnh ra được một tuần. Nhưng mà, chuyện vũ khí, những thứ ngươi thiết kế và chế tạo, đều phải cho ta một phần”.
“Đương nhiên rồi, đừng quên, ta vốn là cơ giáp chế tạo sư của ngươi” La Tiểu Lâu nở nụ cười.
La Tiểu Lâu thực sự vừa lòng, mặc kệ vì nguyên nhân gì, Nguyên Tích ít nhất cũng đã đáp ứng cho hắn đi tìm nguyên quả.
Ngày hôm sau, tin tức làm người người phấn chấn gần như truyền khắp đế quốc.
Vương tử phi điện hạ của bọn họ chế tạo ra cơ giáp cấp năm, hơn nữa số liệu đạt được tới cấp sáu đỉnh giai, số lượng hạn chế bán ở Thiên Đông đấu giá hội, giá cả cao tới năm tỷ.
Người có thể chế tạo ra cơ giáp cấp sáu không ít, nhưng bằng tuổi của vương tử phi, có thể làm được đến trình độ này đã là cực kì khó tìm. Điều này nói lên cái gì? Nói lên vương tử phi điện hạ của bọn họ, hoàn toàn có thể xưng là một thiên tài.
Về phần đám liên bang vẫn luôn đòi La Tiểu Lâu so tài cùng vương tử của tiểu quốc, thì nháy mắt lặn mất tăm, chẳng bao giờ thấy xuất đầu lộ diện nữa.
Những người dân đế quốc vốn đang nén giận bọn liên bang lắm mồm, nhất thời cảm thấy hãnh diện cực độ, vương tử tiểu quốc có chế tạo được linh kiện cấp năm chưa? Vương tử phi điện hạ của bọn họ còn chế tạo được cả cơ giáp cấp năm nhá, mà cơ giáp cấp năm này mọi tính năng đều có thể sánh ngang với cơ giáp cấp sáu. Trận đấu này, vương tử phi của bọn họ không chiến mà thắng.
Carlos trung tướng ở quân đội vừa mới nghe tin không bao lâu, lại bắt đầu lo lắng xem nên mở lời thế nào với vương tử điện hạ.
Đối với mấy tin tức này, La Tiểu Lâu cũng không để ý lắm. Hắn đang bề bộn một chuyện khác. Trước khi lên đường đi tìm kiếm nguyên quả, hắn muốn thử chế tạo cơ giáp sinh vật cấp sáu một chút, nếu có thời gian, làm ra cơ giáp cấp 7 hoặc cấp 8 thì càng tốt.
Cơ giáp sinh vật cấp 8, đối với bất kì trận chiến nào, đều tạo nên tác dụng đặc biệt quan trọng.
HẾT CƠ GIÁP 206