Road bắt đầu đổ mồ hôi hột, nhìn vương tử và vương tử phi điện hạ đang chuẩn bị xuất phát, trong lòng rối rắm, miệng khó khăn nói: “Điện hạ, việc này không được đúng lắm … ngài vẫn nên để chúng thần đi theo bảo vệ hai vị…”
Nguyên Tích nhàn nhạt mà liếc mắt nhìn hắn “Ta cũng nghĩ rằng nên như vậy. Các ngươi nếu có thể đuổi kịp bọn ta đồng thời không gây cản trở, ta sẽ vô cùng nguyện ý để các ngươi bảo hộ”
Road nghẹn giọng, cuối cùng không nói thêm gì nữa. Cái hành tinh chết tiệt này, tin báo về rõ ràng là ở đây không hề có sinh vật có trí tuệ, chỉ có bọn thú vật,được rồi, là mãnh thú. Thế nhưng, có thật là có thể nói rằng không có trí tuệ sao? Buổi sáng mấy người thị vệ bọn họ lãnh nhiệm vụ đi dò đường, kết quả gặp một đàn mãnh thú vừa có thể bay vừa có thể chạy, bị bọn chúng bao vây, chặn đánh, lại còn bị rượt cho chạy té khói. Mà lũ thú ấy ở đằng sau nhe răng cười nhạo.
La Phù tinh, thiên đường hàng thật giá thật dành cho loài thú, không có con người, không có sinh vật có trí tuệ cao. Vừa tới nơi, lọt vào tầm mắt là thảm thực vật xanh vô vàn cùng với những loài thú vô câu vô thúc tự do sinh sống.
Những loài mãnh thú ở đây, đối với sự xuất hiện và xâm phạm vào lãnh thổ của chúng của nhân loại,chưa có bất kì biểu hiện gì lo sợ hay e ngại. Thậm chí trong lúc rượt đuổi bọn họ, chúng còn dừng lại nghỉ ngơi,như để bỡn cợt và khẳng định, chúng nó mới là chủ nhân của La Phù tinh.
Road bọn họ thật chật vật mà trở về phi thuyền. Nguyên Tích sau một hồi suy nghĩ, quyết định tự mình mang theo La Tiểu Lâu đi tìm nguyên quả. Dù có gặp phải nguy hiểm, lấy trình độ lái cơ giáp của Nguyên Tích thì cũng có thể toàn vẹn trở về. Mà La Tiểu Lâu vừa mới làm được cơ giáp sinh vật cấp 7, độ cường hãn của nóđủ làm Nguyên Tích thêm tự tin, y có thể tuyệt đối bảo đảm an toàn cho hai người.
Thu thập xong xuôi những thứ cần thiết, Nguyên Tích ôm La Tiểu Lâu từ trên phi thuyền nhảy xuống. Sau khi đáp xuống mặt đất một cách hoàn mĩ không chút tiếng động, Nguyên Tích rút ra thanh kiếm năng lượng màu đen, La Tiểu Lâu cũng lấy ra thanh chủy thủ (dao găm) mà Nguyên Tích cho cậu.
Bởi vì chỉ có thể tìm nguyên quả dựa theo cảm ứng của La Tiểu Lâu, bọn họ chỉ có thể đi bộ dò tìm tại những nơi mà 125 phân tích có xác suất có nguyên quả cao.
Nguyên Tích thân thủ vốn không tồi, sau khi tập luyện cổ võ, việc mang theo một La Tiểu Lâu di chuyển không thành vấn đề. Y một tay ôm La Tiểu Lâu, một tay cầm kiếm.
La Tiểu Lâu hết sức chăm chú mà sử dụng ý thức nguyên lực tìm kiếm bốn phía, phán đoán vị trí của nguyên quả. Một nan đề đặt ra là, bọn họ thậm chí còn không biết hình dáng của nguyên quả. La Tiểu Lâu chú ý kiểm tra từng nhành cây ngọn cỏ trong vòng bán kính di chuyển của Nguyên Tích, thính thoảng nghiêng người thả ra ý thức nguyên lực.
Sau một hồi đi lại vòng vèo, Nguyên Tích bắt đầu oán giận “Em không thể ngoan ngoãn ngồi im một chút được sao?” (em í đang mải nhoài người lung tung để thả ra ý thức nguyên lực). Lại nghĩ, may mà kẻ ôm La Tiểu Lâu là y, chứ mà là người khác thì … Tên này quá am hiểu câu dẫn người… Nghe nói 125 giúp cậu nghiên cứu chuẩn bị cả một cuốn sổ tay về chuyện ấy … chắc là để chuyên môn nhằm vào y đây mà…
La Tiểu Lâu một hồi im lặng liếc Nguyên Tích, sau đó nói:“Anh cho em đầu gỗ sao? Nguyên quả đâu phải dễ tìm, anh còn làm phiền em tập trung … Nguyên Tích này, anh nói nguyên quả có thể là hoa không?”–La Tiểu Lâu bỗng chuyển hướng câu chuyện, nhìn đóa hoa bạch sắc nở rộ đằng xa xa, hỏi.
Nguyên Tích một bên dùng năng lượng kiếm một nhát chém bay con nhện đang định rơi xuống đầu La Tiểu Lâu, một bên thuận miệng hỏi:“Ý em là giống như cái thứ phu nhân Kelly từng đội trên đầu sao?”.
Vừa thu ý thức nguyên lực về, nghe những lời này, La Tiểu Lâu nheo lại con mắt, quay đầu nhìn Nguyên Tích “Trí nhớ của ngươi đáng khâm phục thật đấy, điện hạ, cũng đúng thôi, một cái mĩ nhân như vậy, muốn quên cũng thật không dễ dàng”.
La Tiểu Lâu vừa nghĩ đến yến hội hôm đó, một nữ nhân nhìn Nguyên Tích với ánh mắt si mê, cảm giác khó chịu khi đồ của mình bị người khác mơ ước bỗng bùng lên. Điều làm cậu kinh ngạc hơn chính là, Nguyên Tích thế mà có ấn tượng khá sâu với vị nữ nhân kia – một chuyện hầu như trước giờ chưa từng xảy ra. Hồi tưởng lại lúc đó, trước mắt hiện lên khuôn mặt Nguyên Tích đang áp sát lại, La Tiểu Lâu ngây người một giây, tức giận đẩy y ra, đi ngược về đằng sau hai bước, dò xét lại chỗ ban nãy vì mải suy nghĩ mà quên mất.
Nguyên Tích mờ mịt mà nhìn La Tiểu Lâu thở phì phì trở về, vừa định nhắc nhở hắn rằng ý thức nguyên lực của hắn hoàn toàn có thể dò xét ở cự ly xa, không cần phải đi ngược lại, lại thôi.
Lúc này, không xa chỗ bọn họ, bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng kêu. Hai người đồng thời quay đầu, một con gà màu tía đang ra sức giãy giụa, nhưng không sao thoát được số phận bị con rắn mối màu lục to lớn ăn thịt. Đợi đến khi con mồi của mình không còn nhúc nhích được gì nữa, con rắn quay đầu liếc sang chỗ bọn họ một cái, vội vàng ngoằn nghèo chạy mất.
La Tiểu Lâu mở lớn miệng, nhìn con rắn mối cao đến nửa người, nhanh chóng chạy về bên người Nguyên Tích, ôm lấy cánh tay y, cấp tốc nói: “Em, em nghĩ chúng ta cần phải đẩy nhanh tiến độ”.
Nguyên Tích kinh ngạc mà nhìn cậu vài giây:“Được thôi, nhưng mà, em không cần phải sợ mấy thứ này…”
La Tiểu Lâu ho khan một tiếng, sửa giọng, nói lại:“Em không sợ, chẳng qua em không muốn lãng phí thời gian. Bây giờ là thời kì then chốt, nếu chúng ta có tham gia cái yến hội tiếp theo, anh không chừng có thể gặp được vị phu nhân Kelly kia đấy”.
“Em tại sao toàn đề cập đến nàng ta?” Nguyên Tích ánh mắt hàm chứa cảnh cáo liếc La Tiểu Lâu một cái, bất mãn nói: “Còn có ai so với nàng ta đáng nhắc đến hơn không? Anh quả thực đối với quan điểm thẩm mỹ của em không dám khen tặng”.
La Tiểu Lâu ngẩn người một chút, rất nhanh phát hiện Nguyên Tích còn rất thực lòng châm chọc cậu, ho khan một tiếng “Được rồi, anh nói đúng”
Hai người lần này không hề dừng lại, cấp tốc di chuyển tới trước.
ooooo
Mà lúc này, tại phi thuyền đang đỗ trên không trung.
Road sắc mặt nhăn lại, mày nhíu chặt nhìn chằm chằm màn hình trước mắt. Hai điểm màu xanh nhỏ dính sát vào nhau đang nhanh chóng chuyển động, chứng tỏ hai vị điện hạ vẫn đang tiếp tục tìm kiếm.
Làm cho hắn kinh ngạc chính là, bọn họ đều đã đi lâu như vậy, cũng chẳng hề bị mãnh thú tập kích. Mẹ nó. Chẳng lẽ mãnh thú cũng có con mắt thẩm mỹ sao?
Thế nhưng, không lâu sau, Road phát hiện có điều gì đấy không bình thường. Lấy hai người làm tâm, một ít điểm hồng –đại biểu mãnh thú– bắt đầu chậm rãi tụ tập lại, hơn nữa càng ngày càng nhiều, có xu thế bao vây bọn họ.
Road hít vào một hơi, đứng lên, chuẩn bị gọi người đi cứu viện.
Nhưng lúc này, hắn bỗng thấy một màn thật quỷ dị. Điểm màu xanh không biết tại sao, quay ngược lại một đoạn. Những điểm đỏ kia không có thừa cơ bao vây mà lại hoảng loạn lên, thế mà cũng noi theo điểm màu xanh đi ngược lại một đoạn.
Road lúc này mới phát hiện, điểm xanh và điểm đỏ trước đó vẫn duy trì khoảng cách như vậy, chưa từng có rút ngắn lại, tựa hồ đang e ngại cái gì.
Hắn cũng không cho rằng bọn mãnh thú đang đợi cơ hội để một lưới bắt hết vì đây quả thực là một cái thời cơ rất tốt. Bọn thú kia chắc chắn không biết khiêm nhượng là gì, chính hắn đã lĩnh giáo rồi.
Road tuy rằng không rõ, nhưng vẫn cấp tốc chỉ huy mọi người vào trong cơ giáp, tiến nhập trạng thái chuẩn bị chiến đấu, đồng thời báo cho Nguyên Tích loại tình huống quỷ dị này.
Nguyên Tích trầm ngâm một giây, trả lời:“Đã biết, các ngươi không cần đến đây đâu”. Nói xong, đóng bảng thông tin liên lạc.
Road không có cách nào khác, chỉ có thể khẩn trương ở tại chỗ mà chờ lệnh.
Nguyên Tích mặt vô biểu tình nhìn về phía La Tiểu Lâu. Nhìn ngược vào con mắt đen đó, La Tiểu Lâu không biết tại sao, bỗng nhiên có chút chột dạ.
125 hoàn toàn không thấy sắc mặt Nguyên Tích, ngồi ở đầu vai La Tiểu Lâu đắc ý mà nói:“Cưng à, cậu dù sao cũng là dị thú cao quý, những chủng tộc hạ đẳng kia cảm nhận được uy áp của gien cùng huyết thống cao cấp, chúng nó sẽ nhịn không được mà thần phục sợ hãi”.
La Tiểu Lâu ở trong lòng Nguyên Tích co rụt lại, cái thần phục sợ hãi gì đó thì cậu chưa cảm nhận được, nhưng người bên cạnh cậu tỏa ra hàn khí cảm nhận rất rõ ràng.
Nguyên Tích hừ lạnh một tiếng, 125 bỗng nhiên có chút tê dại da đầu, cứng ngắc một chút, cấp tốc chuyển dời trọng tâm câu chuyện sang hướng khác, nỗ lực khen ngợi một ngày mây đen âm u đẹp trời.
La Tiểu Lâu đang muốn trấn an tâm tình của Nguyên Tích một chút. Lúc này, ý thức nguyên lực của cậu bỗng nhiên giống như bị cái gìđó dẫn dắt, kịch liệt dao động.La Tiểu Lâu kinh ngạc mà dừng bước, chỉ vào một hướng, đối Nguyên Tích nói:“Nhanh, em có cảm giác, bên kia”.
Nguyên Tích tuy rằng không quá tình nguyện, nhưng vẫn phối hợp mà đẩy nhanh tốc độ, theo phương hướng La Tiểu Lâu vạch ra, chỉ chốc lát đã tới vách vực, độ dốc gần như 90 độ, phía dưới là thảm thực vật xanh um tươi tốt.
Nguyên Tích nhíu nhíu mày, ôm chặt La Tiểu Lâu nhảy xuống.
Cùng lúc đó, La Tiểu Lâu phóng xuất ra ý thức nguyên lực. Cảm thụ dao động càng thêm kịch liệt, cậu có thể chắc chắn, nguyên quả ở ngay gần đấy.
La Tiểu Lâu cấp tốc xác định phương hướng, túm và giật giật y phục của Nguyên Tích, Nguyên Tích lại một lần phối hợp đẩy nhanh tốc độ.
Ngay tại nơi có luồng dao động càng ngày càng rõ ràng thì, La Tiểu Lâu bỗng nhiên cả người khô nóng.Cậu dùng lực nắm Nguyên Tích bả vai, đang muốn nói, bỗng nhiên thân thể run lên, dưới ánh mắt giật mình của Nguyên Tích cùng 125,biến thành dáng dấp của một con thú bạch sắc.
Nhìn trong lòng quen thuộc bạch sắc tiểu thú, Nguyên Tích khóe miệng cong thành đường cung.
Bạch sắc động vật ánh mắt né tránh, kêu to một tiếng, Nguyên Tích cố nén lại xúc động muốn được véo ngắt bộ lông da kia, động tác nhìn như thô bạo nhưng nhẹ nhàng mà điều chỉnh vòng tay cho La Tiểu Lâu có một tư thế thoải mái, đặt chân trước cùng mấy cái vuốt của hắn khoác lên trên cánh tay mình, trầm mặc mà nói: “Chỉ phương hướng cho anh, nếu sai, có thể bảo 125 nói cho anh biết”
La Tiểu Lâu điểm điểm gật đầu, đợi Nguyên Tích cất y phục của cậu đi, bắt đầu chỉ đường.
Bởi vì không bị bất kì con mãnh thú nào khác ngăn cản, một người một thú rất nhanh băng qua rừng cây, mà phía ngoài của rừng cây – cũng là nơi mà La Tiểu Lâu cảm nhận được ý thức nguyên lực phản ứng lớn nhất, thế mà lại là một cái hồ nước.
Sau đó, vô luận La Tiểu Lâu kiểm tra lại bao nhiêu lần, ngọn nguồn của phản ứng của ý thức nguyên lực đều ở đây, trong cái hồ nước này. Hơn nữa, cái hồ dường như có sự mê hoặc đặc biệt đối với cậu, La Tiểu Lâu không nhịn được mà nhảy xuống khỏi tay Nguyên Tích, ghé vào bên hồ liếm nước. Sau đó, cậu không khỏi ngây dại. Nước này cùng năng lượng thạch giống nhau, dù rất yếu, nhưng đều chứa đựng năng lượng. Ông trời, nguyên quả, chắc không có khả năng là cả cái hồ này đi. Dạ dày cậu có đại cỡ nào cũng không thể uống hết được một cái hồ lớn như vậy a…
ooooooooooooooooooooooooooooooooo
Chương này, phải nói thật là khó edit ghê cơ
Đầu tiên là tên của Road, ko rõ là ai, theo suy luận logic từ các chap trước thì đây có thể là Road => Hì, đã xác minh ở các chương sau, chính là Road đó, nên để cho đồng nhất với các chap của Kuro nhà Not found nên ta để là Road nghen.
sau đó là tên của phu nhân Kelly, cũng không nhớ rõ là ai, các bạn thông cảm, để mấy hôm nữa đọc lại để edit những chương trước thì mình sẽ cập nhật và sửa sau.
Típ đó là đoạn “Sau một hồi đi lại vòng vèo, Nguyên Tích bắt đầu oán giận “Ngươi không thể ngoan ngoãn ngồi im một chút được sao?” (em í đang mải nhoài người lung tung để thả ra ý thức nguyên lực)…………. ” => đọc mãi mới hỉu là đang nói về vấn đề gì: anh Tích vì việc em Lâu cứ ngọ ngà ngọ nguậy trên tay mình mà không kiềm chế đc, lại đổ tại em í cố tình câu dẫn mình, may mà mình là người có định lực cao, chứ phải người khác thì…nghĩ tới việc em í có cả sổ tay để học cách câu dẫn người nữa thì chắc mẩm đối tượng là mình (chuyên môn nhằm vào ta đây mà …)
Lại đoạn nữa, “Ngươi tai sao toàn đề cập đến nàng ta?…”. => trước đó, em Lâu ăn giấm chua, nói móc anh Tích nên đi nhanh chóng lênđể được về nhà gặp bà Kelly kia. Còn anh Tích thấy e Lâu toàn nói tới bà Kelly kia thì ăn giấm chua lại, sợ e Lâu thích bà ta. Rùi chê mắt thẩm mĩ của em kém, không còn ai để nói nữa hay sao mà toàn đề cập tới một người xấu như Kelly?
Đấy, vấn đề nó là như thế đó! Ta đã cố hết sức rồi, nếu đọc edit của ta mà thấy ko hỉu thì đọc xuống đoạn giải thích bên trên nha. Còn nếu ta hiểu sai vấn đề mà các người tìm ra thì xin nhắc ta một tiếng để ta sửa.