Từ cánh cửa lớn kia, càng đi vào sâu trong, địa hình càng lúc càng dốc thấp, hơn nữa đường đi là một vòng tròn thật lớn, nhưng nơi mà bọn họ đang đứng, phía trước bỗng nhiên không còn đường. Nơi đây, ngay trước mặt bọn họ có một vật thể gìđó rất lớn, cao cỡ hai người đứng chồng lên nhau, đáy có vẻ là một hình tròn, trên cao cao có cái gìđó hơi nhô ra, giống như là một con thúđang thủ thế sẵn sàng lao ra. Hơn nữa, trên bề mặt đen tuyền của nó ngẫu nhiên lại tỏa ra những tia sáng bạch sắc. Càng làm người ta sởn tóc gáy đó là, mặt ngoài của nó thỉnh thoảng lại có những tia xúc tua lòi ra, ngọ nguậy thăm dò.
Trong lòng La Tiểu Lâu từng trận kích động trào lên. Chính cậu cũng không hiểu rõ tại sao mình lại có loại cảm giác này – tựa như có cái gìđóđang kêu gọi cậu. La Tiểu Lâu không tự chủ được mà bước lên phía trước một bước, nhưng chưa kịp bước tiếp, trên hông bỗng nhiên có một cánh tay vòng qua níu lại.
Quay đầu lại, Nguyên Tích đang nhìn chằm chằm cậu mà hỏi “Em làm cái gì vậy?”
La Tiểu Lâu lấy lại tinh thần, vẻ mặt mê mang “Em, em cũng không rõ lắm …em chỉ muốn đi qua xem xem”.
Nguyên Tích gắt gao mà nắm lấy tay La Tiểu Lâu, tay còn lại tùy tiện sờ lên trên vai, gỡ quân hàm màu vàng xuống rồi ném về phía trước. Dưới ánh đèn sáng chói, hai người có thể nhìn thấy rõ ràng, miếng quân hàm kim loại màu vàng kia khi tiếp xúc với bề mặt vật thể màu đen đã nhanh chóng biến thành chất lỏng, sau đó chậm rãi biến thành một đám khí mà bốc hơi mất.
La Tiểu Lâu há to mồm, nửa ngày sau mới đổ mồ hôi đầy đầu mà quay lại hỏi “Đó là…?”
Nguyên Tích lắc lắc đầu, lạnh lùng mà nhìn bề mặt đầy những xúc tua ngắn nhúc nha nhúc nhích của vật thể kiarồi nói “Không rõ lắm, nhưng có thể khẳng đinh, đây chính là nơi mà chúng ta muốn tìm”.
Đúng lúc này, 125 chiu ra và nghẹn ngào kêu “Tôi, tôi biết! Đây là ***g phòng hộ của anh trai tôi, trời ạ, chủ nhân cùng đại ca tôi đều ở đây! Sao, làm sao bây giờ, tôi thấy kích động quá, tôi…cậu làm cái gìđấy? Buông tôi ra!!!”
Hai cái chân trước ngắn cũn cỡn của 125 quơ cào loạn xạ, nhưng cái đuôi của nó hiện đang bị Nguyên Tích xách lên, cuối cùng cũng chỉ đem tầm mắt cầu cứu hướng về phía người nuôi mình.
La Tiểu Lâu hoàn toàn không còn tâm tríđâu mà tiếp nhận sóng ‘thần giao cách cảm’ của 125, hỏi “Mày nói là, cái này là do đại ca mày làm ra?”
125 mạnh gật đầu, kiêu ngạo mà nói “Đương nhiên, toàn bộ Lam Nguyên tinh cũng chỉ cóđại ca ta có thể làm được thế này … tuy rằng bây giờ nó có vẻ hơi kì quái”.
Nguyên Tích hừ một tiếng. Y cũng chẳng có hứng thú mà nghe bất cứ điều gì về dị thú, những thứ kia chỉ tổ làm cho La Tiểu Lâu càng thêm có tình cảm với giống thú mà thôi. Nguyên Tích ném 125 xuống đất rồi sai bảo “Đi đi, đem cái ***g kia mở ra”.
125 trợn tròn mắt, không dám tin mà nhìn Nguyên Tích “Tôi… tôi sao?”
Nguyên Tích không kiên nhẫn mà nhìn nó“Các ngươi không phải đều là dị thú cơ giáp hay sao?”
125 nhảy dựng lên, một cái móng vuốt còn không quên run rẩy chỉ về phía Nguyên Tích “Trời ạ, sao có thể giống nhau được? Đây chính làđại ca của tôi,đại ca của tôiđấy, ngài hiểu không? Tồn tại độc nhất vô nhị của thế giới dị thú cơ giáp. Mỗi lần thí nghiệm cơ giáp,một trong ba danh đầu tiên chắc chắn sẽ có tên anh ấy. Ngay cả một vài dị thú cũng không phải làđối thủ của đại ca tôi. Anh ấy là anh hùng của Lam Nguyên tinh. Ngay cả hội nghị các tinh cầu, anh ấy đều được bầu làmđại biểu…”Âm thanh của 125 dưới con mắt lạnh băng của Nguyên Tích mà dần dần yếu xuống, nó cứng ngắc mà chậm rãi thu lại cái móng vuốt đang chỉ chỉ của mình, sau đó lại ngốc nghếch mà vòng ra đằng sau làm bộ gãi gãi đầu. Trời ơi, nó nó… chắc chắn bộ não nhân tạo của nó vừa rồi có vấn đề, sao nó có thể chỉ tay vào mặt Nguyên Tích mà nói thế được …
La Tiểu Lâu kinh ngạc mà nhìn 125, thật không thể tưởng tượng được là anh trai của 125 lại mạnh tới độ như vậy, không khỏi tò mò mà hỏi “Đại ca của mày tên là gì?”
125 chạy tới bên La Tiểu Lâu, xác định làđã an toàn rồi thì mới đáp lời “Khụ, khụ, tên của anh ấy có chút giống tên của tôi. Thực ra tên của tôi là tôi căn cứ tên của anh ấy mà tự đặt cho mình … Anh ấy là 123, hình dạng chiến đấu kêu là [Đồng Mác Asim] Mark Asim, cuối cùng, biệt danh là Lãnh khốc tướng quân – cái này là tôi đặt cho anh ấy đấy. Tôi cam đoan với cậu là tôi cũng sẽ tiến hóa đạt tới trình độ như anh ấy!” Nói xong câu cuối cùng, 125 cũng không quên khích lệ chính mình một chút.
Khóe miệng La Tiểu Lâu run rẩy. Lãnh khốc tướng quân?! … Quả nhiên là biệt danh do 125 đặt có khác.
“Xem ra không thể trông cậy vào nóđược rồi” Nguyên Tích ở đằng sau khẳng định. Y nói tiếp “Em ở chỗ này chờ, anhđến thử xem”.
La Tiểu Lâu nhìn cái ***g phòng hộ màu đen kia, trong lòng vẫn có một loại dự cảm không tốt, hoảng hốt kéo tay Nguyên Tích lại “Từ từ, darling, anhđừng đi qua đó, quá nguy hiểm, em có thể dùng tinh thần lực thử”.
Nguyên Tích gật đầu đồng ý, quay về đứng trước mặt La Tiểu Lâu, cầm chặt kiếm năng lượng trong tay.
Một tia nguyên lực chậm rãi bay về phía vật thể hình cầu màu đen phía trước, lúc đụng vào bề mặt của thứ đó thì hơi khựng lại, rồi bỗng nhiên bị hút mạnh vào.
La Tiểu Lâu cả kinh. Tình hình bên trong ***g phòng hộ cũng ngay lập tức hiện ra trong đầu cậu.
Sau khi tiến vào trong La Tiểu Lâu mới phát hiện,thứ hiển hiện trước mắt cậu kia chẳng qua chỉ là một phần nhỏ looh ra của một ***g phòng hộ bên ngoài, bên trong còn có một hình cầu thật lớn nữa, lớn đến mức toàn bộ tòa thành Lewis này còn chẳng bằng được. Ở trung tâm của hai vòm cầu là một con thú trắng khổng lồ đang nằm, thân thể cuộn tròn lại, đầu đặt lên trên cái đuôi dài màu trắng. Cả người con thú tản ra ánh huỳnh quang hoa lệ chói mắt vô cùng.
Đây là … Ly Mạch!
La Tiểu Lâu vô cùng kích động. Hắn đang định đánh thức con thú trắng kia, vòm cầu màu đen bỗng nhiên có biến. Dị thú trắng côđộc ở trung tâm biến mất, toàn bộ vòm cầu tối sầm xuống, màu trắng điện quang chỉ loáng loáng nên ban nãy thì giờ đã sáng đến chói mắt. Ở giữa hai lớp vòm cầu màu đen có một con thú với những xúc tua thật lớn đang cử động. Hai con mắt tỏa hàn quang ác độc mà nhìn chằm chằm La Tiểu Lâu.
La Tiểu Lâu run lên. Nếu Ly Mạch làm cho cậu không tự chủ được mà muốn quỳ xuống cúng bái thì con thú này làm cậu run rẩy tận xương cốt. Đây là sự sợ hãi mà chỉ khi gặp được thiên địch mới có thể xuất hiện.
Ngay sau đó, xúc tua đáng sợ của con thú hung hăng lao đến phía cậu.
Nguyên lực của La Tiểu Lâu chật vật mà lùi lại, nhưng để thoát ra được cũng chẳng dễ dàng. Cái vòm cầu màu đen kia bắt đầu hấp thu nguyên lực của cậu. Tốc độ hấp thu còn nhanh hơn nhiều lần so với chế tạo cơ giáp cấp 10.
Cùng lúc, Nguyên Tích – đang đứng chắn trước La Tiểu Lâu– phát hiện, những cái xúc tua nhỏ trên bề mặt cái ***g phòng hộ bỗng chốc đứng im, ngay sau đó chúng phá thể mà ra, lao như tia chớp mà tấn công về phía bọn họ.
125 vì quá lo lắng mà nhất thời không đề phòng, bị một dây xúc tua quấy lên, mà một cái xúc tua khác thìđánh úp về phía La Tiểu Lâu. Nếu Nguyên Tích bảo hộ La Tiểu Lâu thì sẽ không có thời gian cứu 125 mà nếu cứu 125 thìLa Tiểu Lâu sẽ gặp nguy hiểm. Giờ khắc này, dù có kéo La Tiểu Lâu chạy tránh đòn thì cũng nguy hiểm không kém, bởi La Tiểu Lâu vẫn còn đang tập trung hết tinh thần màđiều khiển nguyên lực của mình chạy trốn sự truy đuổi của đám xúc tua bên trong cái ***g phòng hộ.
Nguyên Tích lạnh lùng mà nhìn đám xúc tua, khóe miệng hiện lên một nụ cười châm chọc. Thanh kiếm năng lượng bỗng nhiên phát ra ngọn lửa xanh trắng chói mắt, sau đó, một vệt sáng vụt qua, ánh sáng màu xanh trắng từ thanh kiếm bỗng nhiên kéo thành một đường dài thẳng tắp đến hơn mười thước, chém vào những cái xúc tua đang lao tới.Đám xúc tua kia như cảm ứng được nguy hiểm mà nao núng rụt về, nhưng chúng căn bản không kịp thối lui, đường kiếm của Nguyên Tích đã chém thành từng miếng nhỏ.
Đó là một thế võ cổ, kỹ thuật này được tạo thành nhờ các bước di chuyển thần kì. Đường kiếm kéo dài tới đâu đều là nhờ Nguyên Tích đã di động qua tới đó, nhưng bởi vì tốc độ của hắn quá nhanh cho nên trong nháy mắt chỉ nhìn thấy một vệt sáng dài thẳng tắp, Nguyên Tích thoạt nhìn vẫn che chở trước mặt La Tiểu Lâu, chưa từng dời khỏi.
125 chật vật mà bò từ dưới đất dậy, hung hăng mà dẫm vào vài miếng xúc tua bị chém nát, sau đó hướng Nguyên Tích chạy tới. Nga nga nga, đây mới là, mới đúng là tư thái cần có của một người đàn ông, một người chủ gia đình, một người bạn đời của chủ nhân chứ!!! Cần phải bảo hộ được chủ nhân, giết được địch nhân, còn phải bảo hộ được cả người máy gia dụng của ‘vợ’… nó tha thứ Nguyên Tích! Nó thừa nhận Nguyên Tích đúng là một chủ nhân khác của nó!!
La Tiểu Lâu lau mồ hôi trên trán, tập trung tinh thần kéo sợi nguyên lực trở về.
Đúng lúc này, một âm thanh thanh thúy mà bình tĩnh lọt vào lỗ tai cậu“Đừng lui về, ngươi không cóđường lui đâu!”