Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi

Chương 294

Trong phòng ngủ ấm áp thoải mái, La Tiểu Lâu tiếp nhận ly trà nóng mà quản gia tiên sinh đưa tới, cười nói tạ ơn.

Quản gia tiên sinh lại chỉ huy thị nữ mang lên hoa quả tươi cùng điểm tâm, mới ôn hòa nói, “Điện hạ, ngài mới vừa tỉnh lại, tuy rằng nói phải chú ý nghỉ ngơi, thế nhưng cũng có thể cho người đẩy ngài ra ngoài đi dạo chung quanh, ngay lúc thời tiết bên ngoài thật đẹp, đối với khôi phục của ngài cũng sẽ có lợi.”

“Ta nhất định đi, cám ơn ngài.” La Tiểu Lâu giương mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời xanh biếc gió dạt dào, lá thu muôn phần hồng đỏ, trong gió nhẹ còn đưa tới tươi mát của bùn đất, cùng hương của hoa Tử Đinh Lan.

Hết thảy đều có vẻ đẹp như thế sảng khoái, La Tiểu Lâu gần như tham lam mà nhìn, cảm thụ được, đồng thời đáy lòng đã kích động.

Cậu đã trở lại! Thật tốt! Cậu còn sống trở lại! Sau khi quyết định mang theo Ngoan cùng chết, La Tiểu Lâu đã biết cậu cùng với hết thảy tốt đẹp phải nói lời từ biệt, thật là có bao nhiêu lưu luyến thế giới nhân hòa. Cho dù có thể cứu vớt mọi người, thế nhưng cậu cũng phải thừa nhận trong nháy mắt đó đúng là thống khổ tuyệt vọng. Nếu lại đến một lần nữa, La Tiểu Lâu không cho là cậu còn có thể cố lấy dũng khí mà hy sinh —— anh hùng gì gì đó cho tới bây giờ đều không thích hợp với cậu.

Thế nhưng, sự thật lại cho cậu điều kinh hỉ, cho nên cậu bây giờ còn không thể tin đây là sự thật.

Thế nhưng Nguyên Tích, còn có đứa nhỏ ba tuổi, Phượng Già Lăng cùng Nguyên Liệt, 125 cùng người máy lắm mồm- Tiểu Bát, Nguyên Nặc, quản gia tiên sinh… Mỗi người đều là quen thuộc, cũng đều là rất chân thật.

La Tiểu Lâu che ánh mắt, hạnh phúc mà muốn khóc lên. Cho tới bây giờ, cậu mới biết được, mình có bao nhiêu lưu luyến thế giới này, này là nhà của cậu a.

Nếu thật tình muốn nói một chút không đẹp duy nhất, đại khái chính là… Từ khi cậu tỉnh lại, Nguyên Tích không hề cùng cuậ nói chuyện. Mỗi lần nhìn thấy cậu đều lạnh như băng, hơn nữa, còn làm giảm hết mực có thể thời gian hai người gặp nhau.

Càng quá đáng chính là, Nguyên Tích còn không cho Nguyên Dục lại đây gặp cậu. La Tiểu Lâu bức thiết mà muốn ôm ôm hài tử, thế nhưng, không có cách nào, đứa bé kia tựa như được Nguyên Tích nuôi nấng từ nhỏ, đối với Nguyên Tích vô cùng thân cận, nói gì nghe nấy.

Nếu không phải mỗi ngày buổi tối Nguyên Tích còn trở về ngủ, cậu đều phải hoài nghi Nguyên Tích có phải hay không đã có tình yêu mới!

Được rồi, cậu biết cậu có sai, không để ý cảm nhận của Nguyên Tích, ở trước mặt hắn làm ra chuyện như vậy, thế nhưng cậu thật vất vả đã trở lại, chẳng lẽ bọn họ sẽ không nên trước hòa hảo sao, thật không biết Nguyên Tích ngốc nghếch này rốt cuộc không được tự nhiên cái gì…

La Tiểu Lâu trong sự hưng phấn kích động mà hơi chút tỉnh táo lại, bắt đầu lo lắng như thế nào làm cho Nguyên Tích tha thứ cậu. Từng trải qua buốt giá như băng của một trận sinh tử, tình cảm của cậu đối với Nguyên Tích chẳng tí nào nguội lạnh, tương phản, cậu cảm thấy chính mình càng muốn khao khát Nguyên Tích.

Cửa lặng lẽ mở ra, một mái đầu đen nhỏ xíu dò xét tiến vào, đôi mắt to vụt sáng mang theo tò mò trộm theo dõi La Tiểu Lâu. La Tiểu Lâu trong lúc nhất thời trái tim muốn tan chảy, đứa nhỏ này gần như là bản sao hoàn chỉnh của Nguyên Tích, diện mạo đáng yêu lại tinh xảo, ánh mắt nhìn vào lại mang vẻ kiêu ngạo hông thể sao lãng được.

La Tiểu Lâu hướng nó vẫy vẫy tay, đứa bé kia lắp bắp kinh hãi, đại khái thật không ngờ chính mình nhìn lén sẽ bị phát hiện. Nó đem cánh cửa phịch một tiếng đóng lại, xoay người chạy đi.

La Tiểu Lâu không thể thu hồi ánh mắt, trong lòng uể oải âu rầu, cánh cửa lại nhoáng lên một cái, thân ảnh xanh biếc mập mạp khẽ đi đến. Mà phía sau nó, còn có tiểu người máy cứ lập lò chạy chạy, trốn trốn.

“125!” La Tiểu Lâu kinh hỉ mà kêu lên, “Úc, này là Tiểu Bát sao? Ngươi vẫn còn dùng thân thể này a?”

125 hé ra nét mặt bí xị, bước chân thong đi tới, vểnh cái đuôi nhảy đến lên giường, đưa lưng về phía La Tiểu Lâu, hừ một tiếng, “Cậu đừng hy vọng tôi sẽ khinh địch như vậy mà tha thứ! Rõ ràng lạnh lùng tắt máy của tôi…”

Nói là nói như vậy, 125 vẫn ngoan ngoãn cho La Tiểu Lâu kiểm tra thân thể.

Tiểu Bát nhăn nhó theo phía sau 125 tìm hiểu, hoàn toàn học theo bộ dáng làm lão đại của 125, nhỏ giọng cùng La Tiểu Lâu nói, “Ngươi, nhĩ hảo.”

Nhìn Tiểu Bát im lặng ngồi ở bên giường, La Tiểu Lâu nở nụ cười, đem 125 đang bận rộn ở trên người ôm lấy, nhu hòa âm thanh nói: “Được rồi, ta hướng ngươi xin lỗi, cục cưng, khi đó ta không phải nhất thời sốt ruột, nghĩ không ra biện pháp khác sao… Ta cũng không thể mang theo ngươi đi cùng.”

Dừng một chút, La Tiểu Lâu còn nói thêm, “Ta còn hy vọng ngươi lưu lại giúp ta chăm sóc đứa nhỏ, người khác ta cũng lo lắng.”

Tiểu Bát thoáng hâm mộ mà nhìn 125 bị La Tiểu Lâu ôm vào trong ngực, tư thế ngồi ở bên giường càng ngọ nguậy.

125 rất nhanh đã đem hai tay để qua sau đầu, kiêu ngạo nói, “Đó là đương nhiên, chỉ có ta mới có thể chăm sóc hảo cho mấy tiểu bảo bối. Ta gần như mỗi ngày cùng bọn chùng ngủ, hiện tại bọn chúng càng ngày càng mượt mà đáng yêu —— ”

La Tiểu Lâu trừng mắt nhìn, trong đầu vầng sáng chợt lóe, kinh hỉ hỏi han, “Bọn chúng? Có phải hay không Nguyên Nguyên cùng những đứa nhỏ khác? Bọn chúng có bộ dáng thế nào, ta còn chưa thấy qua đâu!”

125 ngây người một chút, lắp bắp mà nói, “Bọn chúng, bọn chúng… Còn chưa nở, thế nhưng ta dám khẳng định, mấy ngày nay sẽ hảo hảo ấp trứng!”

“Được rồi…” La Tiểu Lâu vừa vui vừa lo, vui chính là cậu không bỏ qua giai đoạn lớn dần của hai đứa trẻ kia, còn lo chính là thời gian dài như vậy mà trứng chưa nở, thật không có vấn đề sao.

125 rất nhanh nhảy xuống giường, “Thân thể của ngươi qua một thời gian ngắn sẽ không có việc gì, ta, ta đi về trước.”

“Từ từ!” La Tiểu Lâu vội hô lên, “Ngươi đưa bọn chúng đến cho ta nhìn qua đi.”

125 nhảy dựng, kêu lên, “ Nguyên Tích sẽ giết ta a! Ngay cả việc tới thăm cậu, tôi còn phải lén sau lưng hắn! Đương nhiên, nếu cậu nguyện ý đem bộ dụng cụ nấu ăn kia, cũng không phải không thể mạo cái hiểm —— ”

La Tiểu Lâu vẻ mặt hắc tuyến, “Được rồi, sẽ là của ngươi.”

“Còn có hộp năng lượng của ta, từ khi cậu ngủ say, tôi đã không có hàng trữ, cơ giáp chế tạo sư trong vương cung cũng không có hảo cấp cho tôi —— ”

“Chờ ta khỏe hơn, ta sẽ làm cho ngươi.” La Tiểu Lâu nghiến răng nghiến lợi mà nói. Đã qua ba năm không cung cấp hộp năng lương mà 125 vẫn đủ dùng, chứng tỏ trước đây nó đã biên thủ của cậu không biết là bao nhiêu.

“Vậy đi, cục cưng! Ngày mai hoàng cung có yến hội, Nguyên Tích buổi chiều sẽ không ở đây, tôi sẽ trộm mang bọn chúng tới.” 125 hưng phấn mà đưa cái đuôi nhọn đều hướng lên trời, hướng La Tiểu Lâu quẳng cái mị nhãn, “Tôi lập tức đi lấy b65 dụng cụ kia, tôi biết cậu để ở nơi đâu a.”

La Tiểu Lâu hết chỗ nói, “Ta cảm thấy chúng ta cần bỏ ra thời gian để nói về vấn đề riêng tư, quyền riêng tư của ta, chứ không bao gồm luôn quang não nhà ngươi.”

125 tiêu sái mà phất phất tay, đã nhanh chóng chạy ra ngoài.

Tiểu Bát hai mắt tỏa ánh sáng theo sát phía sau 125, a, a, đây mới là hình thức phục vụ chủ nhân trong lý tưởng quang não của nó a! Lão Đại chính là lão Đại, thật sự là quá thần kỳ!

Cuối buổi trưa, La Tiểu Lâu nhờ người đưa vào trong viện. Bởi vì thời gian ngủ say quá dài, thân thể cậu còn chưa khôi phục lại.

Hiện tại đúng là mùa xuân, trong sân nơi chốn hoa tươi nở, lá cây xanh mát làm người ta dễ chịu, lũ chim chóc cũng vui vẻ mà líu lo, kêu to, ngẫu nhiên còn nghiêng đầu đánh giá người đang ở trong vương cung, cùng đợi tiểu chủ nhân mang bánh mì đưa ra cho chúng.

Bảo thị nữ lui xuống, La Tiểu Lâu đắm chìm trong ánh nắng ban trưa, vừa nhẹ nhàng vuốt chân mình vừa nghĩ đến, rồi mọi thứ sẽ khá hơn.

Khi La Tiểu Lâu cảm thấy có chút buồn ngủ, một tràn tiếng cười thanh thúy truyền tới, còn có tiếng nói chuyện với nhau cùng tiếng bước chân dần dần đến gần.

La Tiểu Lâu hơi ngây người, đoàn người đã xuất hiện ở trước tầm mắt.

Dẫn đầu chính là một đôi nam nữ dung mạo tuyệt sắc, cô gái mang mái tóc vàng óng, mặc váy dài xinh đẹp, từng bước chân như vũ như khiêu, tao nhã lại mê người.

Nam nhân bên cạnh nàng đồng dạng một đầu tóc vàng, anh tuấn cùng một đôi đồng từ màu lam, kỳ dị lại xinh đẹp, môi mím thật chặc, cả người đều tản ra khí thế cao quý lạnh lùng. Lúc nhìn thấy La Tiểu Lâu đang ngồi trên xe lăn, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

“Di, ngươi là ai, sao lại ở chỗ này?” Cô gái tóc vàng kinh ngạc hỏi han, ánh mắt tò mò thỉnh thoảng liếc đến hai chân La Tiểu Lâu, trên mặt rõ ràng mang theo sự thương hại.

La Tiểu Lâu cũng nhăn lại lông mày, vốn đây là nhà mình lại phải nghe câu hỏi như thế thì cảm giác thật không sao vui vẻ được. Hơn nữa, chính mình lại không biết bọn họ là ai.

“Ngươi sao không trả lời ta? Không nghe câu hỏi của ta sao?” Cô gái xinh đẹp vì bị bỏ lơ mà có chút tức giận, đối đãi như vậy với một vị nữ sĩ, thật sự là quá thất lễ.

Thị nữ trẻ tuổi đi theo sau hai người cũng ngẩn ngơ, nàng tuy rằng không biết người trước mắt là ai, thế nhưng nếu có thể ở tại chỗ này, khẳng định chính là người hoàng cung cho phép lưu lại. Thời gian nàng tiến vào hoàng cung cũng không dài, vẫn muốn giữ lại công việc khó khăn có được này, nếu hai vị khách nhân ở đây ồn ào không vui, kia thật đúng là nàng thất trách.

Thị nữ bước lên phía trước, khuyên bảo vị tiểu thư không nên để tâm, thúc giục thời gian đã chậm trễ, vì yến hội buổi tối ngày mai, nàng còn nhiều lễ phục cần mặc thử cùng sửa chữa.

“Tát Lôi Nhĩ, không được náo loạn.” Nam tử tóc vàng bỗng nhiên lạnh lùng mở miệng nói.

Cô gái tóc vàng hừ một tiếng, không nói. Nam tử tóc vàng tiến lên hai bước, kéo xe lăn của La Tiểu Lâu vào thảm cỏ bên cạnh, sau khi cô gái đi qua, hắn khom lưng xuống, cúi đầu hỏi La Tiểu Lâu, “Cần ta đưa ngươi đưa trở về không?”

La Tiểu Lâu tận lực ngã người ra phía sau tránh né, cự tuyệt nói, “Không cần, cám ơn.”

Nam tử tóc vàng dừng một chút, đứng dậy cùng cô gái tóc vàng ly khai. Lúc đi được đoạn xa, còn quay đầu lại nhìn một cái.

La Tiểu Lâu không để ý đến, trong đầu chỉ có ý niệm làm thế nào hòa hảo với Nguyên Tích.

Vừa lúc, lại có một đám thị nữ trẻ đi qua, vừa đi còn vừa cười đùa.

“Thấy không, là Welder vương tử điện hạ đến từ nhị cấp văn minh, cùng Nguyên Tích điện hạ chúng ta cũng không sai biệt về phần tuấn mỹ đâu!”

“Ta cho rằng, hai vị vương tử điện hạ của chúng ta căn bản không người có thể so sánh.”

“Tuy rằng hai vị điện hạ rất được ủng hộ, thế nhưng cũng phải thừa nhận khách quan a, Welder điện hạ vô luận thân phận hay là dung mạo, đều là khó gặp nha. Trời ạ, ta không nghĩ tới, ngài sẽ tự mình tham gia yến hội.”

“Đúng vậy a, nghe nói thật không yên tâm, muội muội —— Tát Lôi Nhĩ công chúa thật sự là quá hạnh phúc!”

“Vị công chúa kia ngưỡng mộ Nguyên Tích điện hạ của chúng ta lắm a, nói không chừng nàng thực có hi vọng thành công, dù sao vài năm gần đây, trong những người theo đuổi vương tử điện hạ thì nàng xinh đẹp nhất.”

“Đúng vậy nha, từ khi vương tử phi điện hạ xảy ra chuyện, Nguyên Tích điện hạ hoàn toàn không cho đề cập đến. Hiện tại thiên kim tiểu thư của đế đô ai mà không đem mục tiêu đặt ở điện hạ, nếu mà ngài chịu nhìn một cái, thì sẽ biết, bao nhiêu người thương ngài a…”

Trong lúc trầm tư La Tiểu Lâu lập tức giựt mình tỉnh lại, nheo nheo ánh mắt, quả nhiên thời gian mình ngủ say quá dài. Nguyên Tích rõ ràng đều có người theo đuổi, thoạt nhìn còn không ít, này —— này một chút cũng không làm cho người ta yên tâm!

Bọn thị nữ đã đi qua, La Tiểu Lâu thì vừa nghe được sự tình buồn bực.

Lúc này, lại có một nhóm người hướng nơi này đi tới, dẫn đầu đúng là Nguyên Tích. Hắn đang nghiêng đầu cùng Road công đạo cái gì, bộ dáng nghiêm túc trước sau như một làm người ta mê muội.

Thế nhưng, nghĩ đến chuyện vừa mới nghe được, La Tiểu Lâu cảm thấy vừa ngọt ngào vừa đau đắng.

Nguyên Tích rốt cục cũng chú ý tới La Tiểu Lâu, lập tức ngừng lại, những người ở người bên cạnh hắn đều ngây người một chút, liền tất cung tất kính đứng ở phía sau Nguyên Tích.

Nguyên Tích lạnh lùng nói, “Ngày mai nói sau, các ngươi về trước đi.”

Sau khi đám người rời khỏi, Nguyên Tích mới lạnh lùng đi tới, đứng trước mặt La Tiểu Lâu, gần như hậm hực thô bạo mà nói, “Ai cho ngươi ra đây?!”

Nhìn đến gương mặt kia, La Tiểu Lâu hơi có chút kinh hoảng, hồi đáp, “Quản gia tiên sinh nói ta có thể đi ra đi dạo, hơn nữa, ta không thể tới nơi này sao?” Khi nào thì, cậu ngay cả hoa viên của hoàng cung cũng không thể tới, cho dù cậu ngủ ba năm, cũng không đến nỗi bị kỳ thị đến nông nỗi này đi…

Nguyên Tích gắt gao căng nét mặt, như là không muốn nói chuyện với La Tiểu Lâu hơn một câu, trực tiếp đẩy xe lăn hướng về phòng của họ.

Đi được hai bước, cảm thấy thật sự là quá chậm, hắn hung hăng ẳm La Tiểu Lâu lên, ôm cậu nổi giận đùng đùng mà trở về.

Trên đường có nhiều thị nữ mới nhập cung thấy qua tình cảnh này, bởi vì không biết La Tiểu Lâu nên đều kinh ngạc. Không biết vương tử điện hạ như thế nào lại ôm một nam nhân tuổi còn trẻ trở về. Nhưng nhìn đến sắc mặt Nguyên Tích, đều thức thời mà lách mình tránh ra.

Bọn họ tới phòng ngủ, mặt Nguyên Tích vẫn hầm hầm, tựa hồ tức giận, nhưng động tác đặt La Tiểu Lâu lên giường lại dị thường mềm nhẹ.

“Về sau phải thành thật ở trong phòng, nếu muốn đi ra ngoài thì cũng là do ta bảo quản gia an bài nơi chốn. Ta không hy vọng chuyện ngày hôm nay sẽ phát sinh.” Nguyên Tích nhăn lại lông mày, không vui mà nói.

Rung chuông làm cho người ta đem bữa tối đưa đến trong phòng đến, Nguyên Tích thì hướng vào phòng tắm.

La Tiểu Lâu thật chẳng thể hiểu tâm tư của Nguyên Tích, bất quá, đi nơi nào tản bộ phơi nắng kỳ thật với cậu cũng không sao cả.

Hai người im lặng ăn xong bữa tối, La Tiểu Lâu đơn phương nói hết lời hay, thế nhưng Nguyên Tích chết sống không chịu nói với cậu một lời dư thừa. Cuối cùng, La Tiểu Lâu cũng đành chịu.

“Ngươi tính khi nào mang Nguyên Dục lại đây?” La Tiểu Lâu rốt cục nhịn không được phải hỏi.

Đang im lặng ăn cơm, Nguyên Tích lập tức như con mèo dựng lông, ánh mắt trừng lớn, “Ngươi đừng có vọng tưởng! Ta sẽ không dẫn nó tới đây!”

“Ngươi có thể hay không nói chút đạo lý, nó cũng là con ta!” La Tiểu Lâu nóng nảy.

Nguyên Tích lạnh lùng mà trào phúng nói, “Ngươi cũng biết nó con của ngươi, vậy ngươi có giáo dưỡng nó sao? Nó quen biết ngươi sao?”

La Tiểu Lâu không thể tranh cãi, ngủ vùi ba năm, bỏ lỡ thời gian ba năm cùng đứa nhỏ là chuyện cậu khó chấp nhận nhất.

Hôm nay bởi vì đưa La Tiểu Lâu quay về phòng ngủ, Nguyên Tích cũng hiếm thấy tính toán đi ngủ sớm.

Nhìn Nguyên Tích lim dim mắt, La Tiểu Lâu đưa tay đè xuống điều khiển, xe lăn ngừng lại ở bên giường, từ từ nâng lên vừa với độ cao của giường.

La Tiểu Lâu chuyển động thân thể, xoay người ngồi vào xe lăn.

Ở trên giường lớn cách hắn rất xa Nguyên Tích lập tức xoay người ngồi dậy, tức giận hỏi han, “Ngươi làm cái gì?”

La Tiểu Lâu trừng mắt nhìn, áp chế chua xót, nói, “Ta muốn đi tắm.”

Nguyên Tích nháy mắt im lặng, hai ngày trước La Tiểu Lâu không thể di chuyển, đều là 125 giúp cậu vệ sinh, phương tiện lại mau lẹ, nhưng không có ngâm nước nên cậu muốn tìm lại cảm giác thoải mái ngâm mình trong bồn.

Ngay lúc La Tiểu Lâu mới vừa ngồi vào xe lăn, cánh tay mạnh mẽ của ai đó bỗng nhiên choàng qua ngực cậu, chặt lẽ ôm lấy rồi nâng cả cơ thể cậu lên. Nguyên Tích ghé vào lỗ tai cậu nói, “Thật sự phiền toái!”

La Tiểu Lâu sửng sốt, rồi mỉm cười yên tâm tựa vào người Nguyên Tích.

Tới phòng tắm, Nguyên Tích pha nước, chần chờ một chút, đem La Tiểu Lâu nằm trong lòng ngực cởi hết quần áo, sau đó đưa cậu bỏ vào trong nước.

Tiếp theo, Nguyên Tích liếc liếc mắt một cái, rất nhanh thì nghiêng đầu quay đi, lạnh như băng mà lại cứng ngắc mà nói, “Tắm xong rồi gọi ta, ta ngay tại cửa.”

La Tiểu Lâu nghi hoặc nhìn ra cửa, không nhìn đến màu đỏ nhợt trên tai Nguyên Tích, chỉ là muốn nói, chẳng lẽ bởi vì thân thể của mình trở nên khó coi, cho nên đối với Nguyên Tích không có gì lực hấp dẫn sao?

La Tiểu Lâu gục đầu xuống, nhiều năm thân thể bất động càng thêm gầy yếu, cho dù ngâm mình trong nước ấm, làn da đều có vẻ quá mức tái nhợt.

Nguyên Tích nhịn trong chốc lát, có nên đóng cửa phòng tắm lại? Trong đầu hắn không ngừng hiện lên ý tưởng loạn xạ, nôn nóng vòng vo hai vòng, mở ra vòng tay liên lạc với quản gia tiên sinh, đưa ra chỉ thị, “Ngày mai sắp xếp vài người cho La Tiểu Lâu, dẫn cậu ta ra ngoài đi dạo, phải nhất nhất chiếu cố cẩn thận. Đừng như vừa rồi trong hậu viện không có ai ở cạnh bên”.

Không lâu sau, La Tiểu Lâu đã bị Nguyên Tích dùng khăn lông lớn bao lấy, ôm trở về giường.

La Tiểu Lâu nghi hoặc nhìn Nguyên Tích, lại nhìn lại phòng tắm, không khỏi sờ soạng cằm, Nguyên Tích, không phải còn chưa tắm sao… Chẳng lẽ hắn kỳ thật đang rất bất mãn?

Hoặc dã, kỳ thật chính mình đối với Nguyên Tích vẫn có lực hấp dẫn?

Thời điểm Nguyên Tích lại nằm trên giường, La Tiểu Lâu lặng lẽ trở người đến bên Nguyên Tích, do dự hai giây, từ phía sau ôm lấy Nguyên Tích.

Nguyên Tích cứng đờ, tay rất nhanh chụp lên tay La Tiểu Lâu, tựa hồ tính toán đẩy cậu ra.

La Tiểu Lâu cúi đầu kêu một tiếng, “ Nguyên Tích…”

Thân thể Nguyên Tích càng thêm cứng ngắc, động tác trên tay ngừng lại,

La Tiểu Lâu nhẹ nhõm thở dài một hơi, tay ôm thắt lưng Nguyên Tích bắt đầu vuốt ve, cậu đã nhớ hắn cực độ. Không biết là bởi vì vội vàng, hay là kích động, ngón tay của cậu khống chế không được mà run rẩy, giống nổi lên tâm bệnh khát khao da thịt đối phương.

La Tiểu Lâu một bên sờ một bên vô cùng ảo não, màn dụ dỗ lần này coi như thất bại rồi. Nhiều năm làm vợ chồng như thế, rõ ràng một chút kinh nghiệm đều không có.

Không đợi La Tiểu Lâu nghĩ đến phương pháp dụ dỗ tối hữu dụng, đầu óc Nguyên Tích gần như chấn động, bỗng nhiên một cái xoay người đưa cậu đè ở dưới thân.

La Tiểu Lâu rất nhanh đỏ mặt bởi kỹ thuật của chính mình, bàn tay người phía trên đã rất nhanh xé áo ngủ của cậu, càng kịch liệt vuốt ve mạnh bạo.

Trong ngực, thắt lưng sườn, cái mông…

Hơi thở đè nén của Nguyên Tích càng lúc cùng trầm đục, hắn cúi đầu, hôn xuống cổ La Tiểu Lâu, tiếp theo, lại di chuyển lên vai, trước ngực, không buông tha một chỗ nào. Cơ thể La Tiểu Lâu như bị thiêu đốt, nôn nóng mà vặn vẹo.

Nụ hôn của Nguyên Tích càng lúc càng dời xuống, cuối cùng hắn nâng lên hai chân La Tiểu Lâu, cúi đầu, ngậm vào dục vọng giữa hai chân cậu đang thẳng đứng.

La Tiểu Lâu cả kinh, lập tức muốn đẩy Nguyên Tích ra, cậu cậu cậu là muốn thân cận Nguyên Tích, lấy lòng Nguyên Tích, sau đó an phận ngủ ngoan, thế nhưng, hiện tại tựa hồ hoàn toàn trái ngược…

Nguyên Tích không vui mà trừng mắt nhìn La Tiểu Lâu, ngăn chặn hai chân cậu, hai tay trừng phạt vuốt ve vùng mông, lại đưa cậu ngậm vào càng sâu.

Khoái cảm tê dại thổi quét toàn thân La Tiểu Lâu, cậu rất nhanh không còn khí lực đẩy Nguyên Tích ra, miệng nhỏ giọng rên rỉ.

Rất nhanh, La Tiểu Lâu xuất thần đến đỉnh.

Cậu đỏ mặt, không dám nhìn Nguyên Tích. Nguyên Tích nuốt xuống toàn bộ, ngón tay tiếp tục mơn trớn trên người La Tiểu Lâu, từ từ chuyển người lên, hôn La Tiểu Lâu thật sâu.

Trong miệng mang theo hương vị của chính mình, tim của La Tiểu Lâu cấp tốc mà nhảy lên, mê muội động tình trong nụ hôn dịu dàng.

Hai tay La Tiểu Lâu một lần nữa vòng qua vai Nguyên Tích, Nguyên Tích bỗng nhiên đẩy cậu ra, toàn thân run rẩy, cấp tốc mà thở dốc vài cái, hung hăng trừng mắt nhìn La Tiểu Lâu xoay người nằm trở về.

La Tiểu Lâu theo tình cảm mãnh liệt lấy lại tinh thần, cọ đến phía sau Nguyên Tích, nhỏ giọng nói, “ Nguyên Tích, ta, ta giúp ngươi —— ”

“Không cần!” Nguyên Tích rất nhanh cư tuyệt.

“Nhưng mà…” La Tiểu Lâu rõ ràng đã đụng đến vị trí kia của Nguyên Tích, nó đã trướng lớn, thô to, đã hoàn toàn đứng lên.

“Không có nhưng mà! Ngủ!” Nguyên Tích thẹn quá thành giận mà quát, “Coi thân thể ngươi hiện giờ, nếu sinh bệnh, còn không phải cho ta càng nhiều phiền toái?!”
Bình Luận (0)
Comment