(Tiếp theo PN: Lần đầu bên ngoài của La Tiểu Lâu)
Ba năm sau, Trường trung cấp, năm thứ 2.
La Tiểu Lâu mười ba tuổi đã càng ngày càng giống người Nguyên Tích gặp phải trước kia. Thân cậu đã cao không ít, càng lộ ra dáng gầy. Mái tóc đen mềm mại, khuôn mặt tuấn tú, nhiều tầm mắt của nữ sinh đã bắt đầu dừng lại trên người cậu. Nhưng vì thời gian dài cùng Nguyên Tích chung một chỗ nên La Tiểu Lâu cũng không chú ý tới.
Trên thực tế, để cho cậu phiền não lại là chuyện khác.
“Nguyên Tích, ta muốn tự mình tắm rửa”. La Tiểu Lâu đứng ở cửa phòng tắm ngăn trở Nguyên Tích.
Nguyên Tích đã cỡi quần áo, trợn mắt hốc mồm nhìn La Tiểu Lâu đi vào bên trong, “Có quan hệ gì, hơn nữa, như vậy tương đối tiết kiệm nước.”
Nguyên Tích nói như vậy, La Tiểu Lâu nhíu lại mi, lại không nghĩ ra cách phản bác, thân phận sao? Nguyên Tích đã sớm nói chuyện, giữa bọn họ không cần thân phận.
Hai người ngày một lớn, tắm chung có chút lúng túng. Được rồi, mặc dù thân thể cùng mặt của Nguyên Tích có chút cuốn hút, nhưng bởi vì sẽ nhìn Nguyên Tích ngẩn người, cho nên nhất định phải tách ra mỗi khi tắm, La Tiểu Lâu khổ sở thầm nghĩ.
“Chúng ta có nên ngủ riêng ra không, dù sao cũng lớn cả rồi” La Tiểu Lâu ngồi trong bồn tắm nói.
Nguyên Tích nhìn hắn một cái, bất động thanh sắc hỏi, “Ai nói phải ngủ riêng?”
“Không có, chẳng qua là ——”
“Không có là được, dù sao cũng đã quen rồi, ngươi đi rồi, ta sẽ không ngủ được. ”
“Đến mùa hè, ngươi không thấy nóng sao?” La Tiểu Lâu cố gắng tìm các lí do Nguyên Tích có thể tiếp nhận.
Nguyên Tích nhìn La Tiểu Lâu, nhìn từ trên xuống dưới, khóe miệng cong đứng lên, “Hàng năm mùa hè đều có máy điều hòa, khi đó còn thấy lạnh hơn ấy chứ”, lúc đó La Tiểu Lâu sẽ áp sát vào đến trong ngực hắn.
“Đúng vậy, đúng là như vậy ……” La Tiểu Lâu cau mày, đó là bởi vì Nguyên Tích toàn chỉnh nhiệt độ xuống mức thấp a.
Nguyên Tích chợt đứng dậy, tiến tới La Tiểu Lâu, bao cả người cậu lại.
Phía sau La Tiểu Lâu là thành bồn tắm, không thể lui được nữa, không khỏi trợn to mắt, cố gắng đem tầm mắt từ trên thân thể Nguyên Tích dời đi, hướng nhìn bốn phía, trên mặt không thể ức chế đã đỏ lên.
Cậu cảm thấy toàn thân cũng nóng rực, không khỏi mở miệng nói, “Ngươi ——”
“Tiểu Lâu, ngươi tại sao phải ở bên cạnh ta?”
“Đương nhiên là bởi vì bị ngươi chọn trúng, ta muốn, ừm, phải bảo vệ ngươi.” La Tiểu Lâu bị dời đi lực chú ý.
Nguyên Tích nở nụ cười, nhéo cánh tay gầy của La Tiểu Lâu một cái, mới lên tiếng, “Chỉ là vì lý do đó sao? ”
La Tiểu Lâu trầm mặc xuống, qua một lúc lâu, rốt cục nói, “Ngươi đối với ta rất tốt, mặc dù ngươi là vương tử, nhưng là, đối với ta mà nói ……”
La Tiểu Lâu len lén nhìn Nguyên Tích, thấy Nguyên Tích nghiêm mặt, nhưng ánh mắt lại ôn hòa, nói tiếp, “Đối với ta mà nói, ngươi càng giống như người nhà của ta. Ở trên thế giới này, ta đã không có người thân nào khác”
Nguyên Tích giơ tay lên sờ sờ mặt của La Tiểu Lâu, hỏi, “Tiểu Lâu, ngươi …… người quan trọng nhất với ngươi là ai? ”
La Tiểu Lâu nhíu lại mi, nhưng không có bất kỳ do dự nào mà trả lời, “Là ngươi.” Không thể phủ nhận, sau khi xuyên không, Nguyên Tích một mực bồi ở bên cạnh cậu, hơn nữa, quan tâm cậu không hề kém so phụ thân và đệ đệ.
“Ngươi thích ta sao?”
“Dĩ nhiên. ”
Nguyên Tích cố gắng chế trụ kích động trong lòng, sau mới lên tiếng, “Nhưng là ngươi cho tới bây giờ chưa từng nói”
La Tiểu Lâu mặt đỏ lên, cậu không có thói quen biểu đạt tình cảm của mình. Cậu nhỏ giọng thầm thì, “Cái này còn cần phải nói ra sao?”
La Tiểu Lâu nhìn không được tự nhiênm trong lòng Nguyên Tích yêu thích đến phát điên.
Hắn giơ tay lên, chuyển qua mặt của La Tiểu Lâu, “Ta muốn nghe. ”
La Tiểu Lâu cau mày, mặc dù không quá tình nguyện, nhưng vẫn là đáp ứng yêu cầu của Nguyên Tích, “Ngươi là quan trọng nhất với ta, ta …… ta thích ngươi, Nguyên Tích.”
Có lẽ đối với La Tiểu Lâu mười ba tuổi mà nói, loại tình cảm này rất đơn thuần, nhưng là, hắn một mực bồi ở bên người La Tiểu Lâu, sẽ đem cậu từ thích biến thành yêu.
Nguyên Tích ôm lấy La Tiểu Lâu, để cho đầu cậu chôn trên bả vai mình, không thấy được ánh mắt hoen đỏ, hồi lâu, mới khàn khàn nói, “Ta cũng vậy”
Mặc dù Nguyên Tích không phải đem câu nói kia lặp lại lần nữa, nhưng La Tiểu Lâu lại cao hứng đứng lên, thân nhân của Nguyên Tích đích đều ở đây, hắn lại chịu nói như vậy, cậu vô cùng cảm động.
Hai ngày sau, Nguyên Tích cùng Hạ Tá có nhiệm vụ mới. La Tiểu Lâu và Road cùng đến trường học, La Tiểu Lâu kinh ngạc phát hiện bọn học sinh tựa hồ rất bận rộn, lại không ít người len lén nhìn cậu và Road.
“Sao thế?” La Tiểu Lâu nghi ngờ hỏi.
Road nở nụ cười, “Đợi đến buổi chiều ngươi sẽ biết. ”
Lúc tan giờ học, quả nhiên nhận được tin nhắn của Nguyên Tích, cậu vội vàng lôi Road đi ra ngoài.
Mới ra đến cửa phòng học, một thiếu nữ vóc người yểu điệu chợt ngăn cản cậu, “Tiểu Lâu.”
La Tiểu Lâu kinh ngạc nhìn người ngăn trở mình, “Ỷ Lan, thế nào, ngươi tìm ta có việc sao?”
Không biết tại sao, người chung quanh cũng toàn bộ chú ý cảnh tượng này, đa số lại là nữ sinh.
Ỷ Lan mặc quần màu xanh da trời, càng phát lộ ra nét xinh đẹp tuyệt trần, nàng cúi đầu, do dự một lúc lâu, mới đỏ mặt đưa tới một cái túi nhỏ, “Cái này, đây là đưa cho ngươi.”
Nói xong, liền xoay người chạy.
La Tiểu Lâu cúi đầu nhìn một chút, là Socola cậu rất thích ăn. Không trách mấy ngày trước Ỷ Lan cố ý dò hỏi, xem ra cậu phải chuẩn bị lễ vật đáp trả.
Road ánh mắt quái dị nhìn La Tiểu Lâu, mới vừa tính toán nhắc nhở cậu, liền thấy một chiếc xe màu đen dừng ở trước mặt hai người.
La Tiểu Lâu cùng Road lên xe, Hạ Tá ngồi phịch ở phía sau, Nguyên Tích thì đang uống rượu đỏ.
La Tiểu Lâu sửng sốt, “ Hạ Tá bị thương sao? Lần này nhiệm vụ huấn luyện rất nguy hiểm?”
Hạ Tá giơ tay lên vỗ vỗ cậu, cười nói, “Không có, chỉ có Road ngu ngốc mới có thể bị thương, ta chẳng qua là mệt mỏi.”
Road lập tức cùng Hạ Tá rùm beng, La Tiểu Lâu bị hai người phiền nháo nên đành chen đến bên người Nguyên Tích.
“Muốn uống không?” Nguyên Tích mang chén rượu giơ lên.
La Tiểu Lâu tò mò nhìn, rất có hứng thú nếm thử một cái, cậu chưa từng nếm qua rượu.
Nguyên Tích mỉm cười, liền đem chén rượu uống được một nửa đưa tới miệng La Tiểu Lâu “Thử một chút.”
Bị đút vài hớp rượu đỏ, La Tiểu Lâu liếm liếm môi, “…… cũng không tệ lắm”
“Còn phải nói? Uống ít rượu đỏ đối với thân thể rất tốt, ta sẽ cho ngươi một ít”. Nguyên Tích mặt không đổi sắc dẫn dụ.
Chờ Road cùng Hạ Tá gây nhau xong, mới phát hiện La Tiểu Lâu đã cười híp mắt tựa trên người Nguyên Tích.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, Road hỏi, “Uống say?”
Nguyên Tích sờ mặt của La Tiểu Lâu, ôn hòa nói, “Không có, chỉ có thể coi là nửa say. ”
La Tiểu Lâu mất hứng vỗ hắn một cái, “Ta căn bản không có say.”
Road cùng Hạ Tá: Người ta nhỏ tuổi như vậy, ngươi sao đành đoạn hạ thủ a!
Chờ ăn xong cơm tối, Nguyên Tích đở La Tiểu Lâu dậy trở về phòng.
Lầu dưới, Hạ Tá mở to hai mắt, “Cái gì, ngươi nói La Tiểu Lâu nhận được thư tình cùng với Socola”
Road từ trong giỏ sách giũ ra một chục phong thư, nói, “Ừ, ta không có ngăn trở, dù sao Nguyên Tích cùng Tiểu Lâu tốt như keo như sơn, ta muốn Nguyên Tích điện hạ sẽ tha thứ cho cậu ấy”
Trên lầu, La Tiểu Lâu mơ mơ màng màng cằm lấy túi xách, “Ta nhớ giống như có bài tập ……”
Nguyên Tích cau mày, “Đợi ta tắm cho người xong thì liền ngủ. Hôm nay đi ngủ sớm một chút, bài tập không vội, dù sao ngày mai là cuối tuần.”
La Tiểu Lâu ngồi ở trên ghế sa lon, nghe mà như không nghe, Nguyên Tích không vui đi tới. Thấy trong tay La Tiểu Lâu có chiếc túi màu hồng, hắn liền giật lấy. Bên trong là chiếc hộp tinh mỹ đựng Socola cùng một phong thư.
Mắt Nguyên Tích chợt nháy mắt híp lại, tiện tay ném Socola qua một bên, đem thư mở ra đọc, cuối cùng trên mặt càng ngày càng khó coi.
Đem thư ném tới trước mặt La Tiểu Lâu, nhưng là hai giây sau, rất nhanh lại cầm trở về, xé ném xuống đất, sau đó, kéo giỏ xách của La Tiểu Lâu ra, kết quả, ở bên trong lại phát hiện ba phong thư.
Nguyên Tích xanh mặt, bắt lấy cổ áo của La Tiểu Lâu, “Ngươi, ngươi lại dám sau lưng ta tiếp nhận mấy cái thứ này!”
Thanh âm lớn khiến cho La Tiểu Lâu say rượu cũng tỉnh lại, cậu cúi đầu nhìn ba phong thư tản ra mùi hương nhàn nhạt, kinh hoảng nói, “Không, những thứ này ta không biết, tại sao ở trong giỏ sách cũa ra, ta không có nhận —— Nguyên Tích, ngươi, ngươi đây là thế nào?”
La Tiểu Lâu khiếp sợ nhìn ánh mắt hồng sắc của Nguyên Tích dần dần thay đổi, cậu chưa từng thấy qua ánh mắt nào giận dữ đến vậy, Nguyên Tích kéo lấy tay của cậu hữu lực đến đáng sợ.
La Tiểu Lâu nín thở bắt đầu cảm giác được nguy hiểm, cậu giơ tay lên cố đẩy ra cánh tay Nguyên Tích, lại bị Nguyên Tích bắt lại lui về phía sau, La Tiểu Lâu chỉ cảm thấy cánh tay truyền tới đau đớn kịch liệt.
La Tiểu Lâu kêu một tiếng, miễn cưỡng tập trung lực chú ý giải thích, “Nguyên, Nguyên Tích, ta không có nhận những thứ đó, ta căn bản không biết các nàng ——”
Nguyên Tích đem thư toàn bộ xé ném xuống đất, sau đó thô bạo nâng cằm La Tiểu Lâu lên, “Còn Ỷ Lan? Cô gái kia ngươi ba năm trước đã quen biết, nàng còn viết thư bởi vì ngươi cứu nàng, thích ngươi đã ba năm? Ba năm trước ngươi đã dám nhận lời người khác! Đừng quên ngươi là người của ai!”
La Tiểu Lâu cảm thấy chết sống gì cũng không được, nhanh chóng nói, “Nguyên Tích, không phải như vậy, ta không thích nàng, chưa từng thích qua”
“Vậy ngươi thích người nào?” Nguyên Tích chợt quát.
Cằm La Tiểu Lâu bị siết bắt đầu tím bầm, sức giãy giụa dần dần vô lực.
Tiếp theo chỉ trong chớp mắt, Nguyên Tích lại đột nhiên buông cậu ra, giơ tay lên đem bàn đọc sách đập thành hai nửa, cuối cùng mở cửa đi mất.
La Tiểu Lâu mãnh liệt ho khan, cậu núp ở trên ghế sa lon, trong đầu tất cả đều là ảnh mắt đỏ ngầu âm lãnh của Nguyên Tích.
Tại sao, tại sao Nguyên Tích tức giận như vậy?
Cậu thích người nào …… thích người nào ……
Cậu là người của hắn, cho nên không thể thích người khác.
Trong nháy mắt, La Tiểu Lâu mơ hồ hiểu ý tứ của Nguyên Tích, hoặc nói, là hiểu tình cảm của hắn.
Trừ khiếp sợ, La Tiểu Lâu không có cảm giác ghê tởm, cậu và Nguyên Tích quá quen thuộc, quen thuộc đến không gian chung quanh chỉ còn dư lại với nhau.
Hoặc là, cậu còn cảm thấy vui vẻ. Nguyên Tích, một người cao quý kiệt xuất như vậy, lại yêu mến cậu.
Tầm mắt La Tiểu Lâu rơi vào cổ tay, nhìn máy truyền tin, hôm nay là ngày 14/2, lễ tình nhân. La Tiểu Lâu che mặt, cánh tay kịch liệt đau, phải là trật khớp.
Đây thật là, lễ tình nhân bết bát nhất.
Cửa bị gõ mấy cái, Hạ Tá cùng Road lo âu đứng ở cửa.
Thấy bộ dáng của cậu, Road kinh hô lên, “Tiểu Lâu, ngươi làm sao vậy? Trên mặt thế nào bầm một khối?”
Hạ Tá cũng nhíu lại mi, hỏi, “Chuyện gì xảy ra, Nguyên Tích lái xe ra ngoài, ám vệ nói hắn đã đi khỏi khoảng cách bảo vệ của bọn họ. Các ngươi gây gổ hả?”
La Tiểu Lâu ngẩng đầu lên, làm động tới bả vai, hít một hơi, mới cười khổ nói, “Không có, Nguyên Tích lên cơn.”
Road nhìn mấy phong thư bị xé nát trên đất, vừa xoa thuốc cho La Tiểu Lâu vừa hỏi, “Bởi vì những thứ thư tình này? ”
La Tiểu Lâu cúi thấp đầu, không thể đáp gì đành ừ một tiếng.
“Đừng nghĩ ngợi nhiều, Tiểu Lâu, ngươi cứ ở đây đợi, ta cùng Road đi tìm Nguyên Tích, hắn đi ra ngoài như vậy rất dễ gặp chuyện không may, hơn nữa, bởi vì nhiệm vụ lần này, có người đang đuổi giết Nguyên Tích. Tình huống bây giờ rất nguy hiểm, chúng ta nhất định phải lập tức tìm hắn, ngươi yên tâm, ta sẽ lưu lại người bảo vệ ngươi.” Hạ Tá nói.
La Tiểu Lâu ngẩng đầu lên, cánh tay đã được Road băng bó kỹ, “Hạ Tá, huy động hết mọi người tìm Nguyên Tích đi, ngươi biết bản thân chúng ta tồn tại chính là vì bảo vệ Nguyên Tích. Hơn nữa, sẽ không ai chú ý đến ta.”
Hạ Tá do dự một chút, gật đầu, sau đó nhanh chóng mang theo Road ra ngoài.
La Tiểu Lâu đợi một hồi, tính toán đứng dậy, lại thấy bên trong hộc bàn bị Nguyên Tích đập hư rơi ra mấy bình chất thuốc.
Cậu tiện tay cầm lên, xem tên thuốc cùng dược hiệu, dần dần mở to mắt.
La Tiểu Lâu đem thuốc đặt trên bàn, hốt hoảng tìm kiếm trong ngăn kéo. Cái ngăn kéo này luôn khóa, chỉ Nguyên Tích có thể mở ra.
Cuối cùng, La Tiểu Lâu ở máy vi tính xách tay bên trong, tìm được một tờ toa thuốc. Nguyên Tích là dùng tên giả, nhưng là cái tên đó, La Tiểu Lâu từng thấy Nguyên Tích dùng qua.
Nhanh chóng nhìn một lần, tay của La Tiểu Lâu run lên.
Nguyên Tích quả nhiên bị bệnh, toa thuốc là ba năm trước đây, nhưng là phía trên phán đoán bệnh của Nguyên Tích có thể bị thời gian dài hơn, tinh thần Nguyên Tích dị thường, bị kích thích, dịch nộ, nóng nảy, hơn nữa không thể khống chế mình, hắn đang rất cố gắng điều trị.
Không trách mấy năm trước, Nguyên Tích thiếu chút nữa giết người, mà mới vừa rồi suýt nữa là ra tay với cậu..
La Tiểu Lâu ngẩng đầu nhìn bình thuốc trên bàn, đại khái trừ cậu ra, không có ai phát hiện Nguyên Tích bị bệnh. Nguyên Tích vẫn luôn tiếp thụ huấn luyện cùng nhiệm vụ rất nguy hiểm, không thể nghi ngờ, nếu như bệnh của hắn xuất hiện ngay lúc thực thi nhiệm vụ, vô cùng nguy hiểm.
Tình huống bây giờ, cũng giống như vậy.
La Tiểu Lâu dọn dẹp thuốc vương vãi dưới đất, kể cả toa thuốc về căn bệnh của Nguyên, sau đó đứng dậy chạy ra ngoài.
Cậu mở cửa một chiếc xe trôi lơ lửng, rời đi, đến thị trấn, mướn một chiếc xe dáng vẻ bình thường rồi bay thẳng đến thành phố phía đông nam.
Bởi vì lo lắng cho Nguyên Tích quá mức, lại không muốn bởi bản thân mang đến phiền toái cho Nguyên Tích, La Tiểu Lâu không thể không cẩn thận một ít. Hơn nữa, cậu kinh ngạc phát hiện, khi lòng như lửa đốt, nghĩ thầm đến Nguyên Tích thì lại mơ hồ cảm thấy được vị trí của Nguyên Tích.
Cậu không hiểu tại sao có cảm giác như thế, nhưng là, cậu phải tìm được Nguyên Tích, trước khi bọn sát thủ tìm được hắn.
Xe trôi lơ lửng rất nhanh đi tới giáp ranh thành phố, cậu cảm nhận được đích vị trí ở phía dưới cùng. La Tiểu Lâu không thể không đem xe dừng trên tầng thượng, sau đó đi xuống lầu. Rất nhiều tòa nhà, đường phố là chướng ngại vật phía trước, cậu lại mơ hồ nghe thấy tiếng súng nổ.
La Tiểu Lâu căng thẳng trong lòng, lấy ra thanh súng mà Nguyên Tích cho cậu, chạy đi.
Đi thẳng, quẹo trái, lại đi thẳng, giống như là có bàn tay vô hình chỉ hướng cho cậu.
La Tiểu Lâu cuối cùng ngừng lại, cậu đứng ở trong ngõ hẻm do dự, trong chỉ dẫn, cảm giác mãnh liệt nhất chính là ở nơi này. Đến lúc cậu không nắm được chủ ý, một bàn tay chợt duỗi tới, đem La Tiểu Lâu sát lại gần, sau đó đem kéo cậu vào trong gian phòng.
Người kia khí lực cực lớn, La Tiểu Lâu quẩy người một cái liền bất động, bởi vì, La Tiểu Lâu rất nhanh liền phát hiện, đó là tay của Nguyên Tích.
Nguyên Tích đem La Tiểu Lâu kéo vào bên trong phòng, thấp giọng quát, “Đáng chết, ngươi tại sao phải tới nơi này?”
“Ta tới tìm ngươi, ta rất lo lắng ngươi, trời ạ, ngươi bị thương rồi” La Tiểu Lâu thấp giọng la hoảng lên, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch.
Nguyên Tích nhìn hắn một cái, từ từ ngồi xuống mặt đất.
“Không sao.”
“Sao lại không sao! Ngươi phải trị thương, màu tiếp tục chảy ngươi sẽ gặp nguy hiểm!” La Tiểu Lâu luống cuống tay chân băng bó cho Nguyên Tích.
Tay trái và chân trái của Nguyên Tích đều trúng đạn, chỉ chốc lát máu đã nhuộm đỏ cả người. La Tiểu Lâu chỉ có thể băng bó đơn giản, máu vẫn cứ thế mà nhỏ trên mặt đất.
“Tiếp tục như vậy không được.” La Tiểu Lâu gấp đến độ sắc mặt trắng bệch, cậu bắt lấy tay phải của Nguyên Tích, nói, “Nguyên Tích, ngươi hãy nghe ta nói, ngươi ở nơi này chờ ta, ta lái xe tới, trên xe có rương y liệu. Ta đi lấy, ngươi ngàn vạn đừng cử động.”
Nguyên Tích còn chưa lên tiếng, bên ngoài đã vang lên thanh âm xe trôi lơ lửng sử lướt qua, không ngừng rà soát dưới mặt đất rồi trên vách tường mà càn quét, hiển nhiên là đuổi giết người của Nguyên Tích.
Nguyên Tích kéo La Tiểu Lâu lại, “Không được đi, ngươi muốn chết sao!”
La Tiểu Lâu run rẩy một cái, “Ta không muốn chết, nhưng ta cũng không muốn ngươi chết, ngươi đừng quên ta tại sao phải tồn tại, vì bảo vệ ngươi!”
“Nguyên Tích, ngươi không thể chết được ở chỗ này, ta dẫn bọn họ đi xa, ngươi chạy đến lầu ba, xe của ta dừng ở phần sân thượng lầu đó” Vừa nói, La Tiểu Lâu vừa chạy ra ngoài.
Một giây kế tiếp, cậu đã nằm trên đất, đầu hung hăng dập xuống sàn nhà cứng lạnh.
Nguyên Tích ánh mắt lại biến thành màu đỏ, cả người đè ở trên người cậu. Sắc mặt hắn xanh mét nhìn chằm chằm La Tiểu Lâu, “Ngươi lại muốn đi, ngươi nghĩ đi nơi nào? Ai cho ngươi đi hy sinh? Ngươi cho rằng ta thích ngươi vì ta đi hy sinh? La Tiểu Lâu, nếu như ngươi nhất định phải chết, ta thà là tự tay giết ngươi”
Vừa nói hai tay của Nguyên Tích vừa đặt trên cổ La Tiểu Lâu, sau đó dùng sức ……
La Tiểu Lâu khiếp sợ trợn to mắt, khi sắc mặt cậu bắt đầu tím bầm, tay của Nguyên Tích đột nhiên buông lỏng ra, hắn từ từ tựa đầu lên bả vai La Tiểu Lâu, sau đó vài giọt ẩm ướt chảy xuống cổ La Tiểu Lâu.
“Không, ta không muốn ngươi vì ta chết, một lần, hai lần ……” Nguyên Tích chợt khàn khàn nói, trong thanh âm vạn phần bi thương.
La Tiểu Lâu cứng ngắc một cái, hai tay từ từ ôm lấy Nguyên Tích, “Ta sai rồi, ta không nên làm như vậy. Ta bảo đảm, sau này, cho dù chết mất, cũng là để chúng ta ở cùng nhau đối mặt”
Trong phòng dần dần an tĩnh lại, chỉ có thể nghe được tiếng súng phía ngoài. Tiếng súng từ từ kịch liệt, có lẽ, Hạ Tá bọn họ sắp đến.
Dùng sức ôm lấy Nguyên Tích, La Tiểu Lâu cảm giác được thân thể Nguyên Tích càng ngày càng lạnh, Nguyên Tích mất máu rất nhiều, cậu không thể để cho hắn mất đi ý thức.
“Nguyên Tích, bệnh của ngươi ta đã biết, ta thấy những lọ thuốc kia. Ngươi tại sao không nói, như vậy sẽ rất nguy hiểm.” Dưới tình thế cấp bách, La Tiểu Lâu nghĩ tới toa thuốc kia.
Qua một lúc lâu, Nguyên Tích mới hồi đáp, “Ừm, nhưng ta đã kiểm tra qua, kiểm tra rất nhiều lần, mỗi lần kết quả cũng một kiểu, cái loại bệnh đó, tạm thời không có biện pháp chữa trị tốt hơn. Hơn nữa, bác sĩ còn nói với ta, chỉ đối mới một số người nhất định, bệnh mới phát tác rõ ràng. Nhất định là vì người lầm lỗi mới khiến ta như vậy.” Nếu như hắn để cho người khác phát căn bệnh kì quái này, La Tiểu Lâu nhất định gặp nguy hiểm đích.
La Tiểu Lâu ngây dại, cuối cùng cậu dùng sức ôm lấy Nguyên Tích, “ Nguyên Tích, thật xin lỗi”
“Bất kể chuyện gì, không cho phép ngươi một mình rời đi, sau này cũng vậy”
“Ta sẽ, ta sẽ không rời đi ngươi.”
“Nguyên Tích.”
“ Ừm?”
“Nguyên Tích, ta yêu ngươi.”
Thân Nguyên Tích toàn bộ cứng lại, hắn từ từ ngẩng đầu lên, nhìn người non nớt phía dưới lại quen thuộc, một lần nữa, hắn lấy được tình yêu của cậu.
Bọn họ sẽ một mực chung một chỗ, không có chia lìa, không bị bỏ lại một mình.
Nguyên Tích cúi đầu, hôn lên môi La Tiểu Lâu, non mềm thuần khiết lại vô cùng hoa mỹ.
Ngay sau đó, một trận mãnh liệt đau đớn lan ra toàn thân Nguyên Tích. Là có người xông vào sao, cũng may, hắn chặn lại La Tiểu Lâu.
Nguyên Tích rất nhanh hôn mê đi, La Tiểu Lâu dưới người hắn cũng nhắm hai mắt lại, dần dần ngưng hô hấp.
Một trận bạch quang thoáng qua.
Nguyên Tích khó khăn mở mắt ra, có người vui mừng hô, “Trời ạ, điện hạ đã tỉnh lại, mau, nhanh đi gọi hai vị bệ hạ cùng mấy vị tiểu điện hạ.”
Nguyên Tích nghi ngờ nhíu lại mi, thấy rõ là vị bác sĩ, hỏi, “La Tiểu Lâu đâu?”
“Vương tử phi điện hạ ở bên cạnh ngài.” Vị bác sĩ kia rất nhanh hồi đáp.
Nguyên Tích cả kinh, lập tức quay đầu, thấy được La Tiểu Lâu cũng đang được trị thương u như mình.
Đó là, đó là La Tiểu Lâu đã trưởng thành, tuấn mỹ trắng nõn, là người yêu đã tru7ng3 thành của hắn.
Cửa rất nhanh bị đẩy ra, bên ngoài tiến vào một nhóm người, Nguyên Liệt, Phượng Già Lăng, Nguyên Nặc. Ba hài tử, Nguyên Dục, Nguyên Nguyên, Ly Hoa phía sau còn có đám người La Thiểu Thiên.
Nguyên Tích ngồi dậy, hỏi, “Đây là chuyện gì xảy ra?”
Bác sĩ mỉm cười nói, “Điện hạ, bởi vì tinh thần ngài xuất hiện vấn đề, hơn nữa càng ngày càng nghiêm trọng, tất cả mọi người không dám nói cho ngài chân tướng. Sau đó, vương tử phi điện hạ tính toán cùng ngài cùng nhau tiến vào ý thức trị liệu, vì ngài trị liệu. Chỉ là phỏng theo ý thức, nếu các người bị thương thì trên thực tế thân thể cũng chịu tổn thương. Nhưng trừ biện pháp này, không biện pháp khác trị khỏi bệnh của ngài.”
“Bởi vì đây là lần đầu trị liệu mô bằng ý thức 100%, vốn thiết kế phương án là trở lại khi còn bé, để cho ngài quên hết mọi thứ, mà vương tử phi điện hạ có thể cất giữ trí nhớ, như vậy từ từ tác động lên vết thương của ngài. Nhưng thời điểm trở lại thuở bé xảy ra chút vấn đề, ngài lại cất giữ trí nhớ, còn vương tử phi điện hạ lại quên mất hết thảy.”
“Chúng ta vốn là vô cùng lo lắng an toàn của vương tử phi điện hạ, cũng may, ngài một mực ở hết sức bảo vệ vương tử phi điện hạ” Bác sĩ cười nói, “La Thiểu Thiên Thiếu tướng không yên lòng, còn đã từng tiến vào một lần, bất quá rất nhanh liền bị đưa ra, rồi không thể vào được. Bất quá, vô cùng hoàn mỹ là, bệnh của ngài chữa khỏi, hơn nữa, hai người đều không có bị thương gì nhiều. Vết thương bị đạn bắn đã tự động được điều trị”
Nguyên Tích trợn mắt há mồm nghe, thì ra, đây hết thảy, sự sống lại hoàn mỹ này đều là La Tiểu Lâu mang lại cho hắn.
Không trách trong khoảng thời ấy, có nhiều chuyện không hợp lẽ thường. Vốn hắn và Tiểu Lâu ký kết chính là khế ước cao cấp nhất, lcú mới bắt đầu, một khắc La Tiểu Lâu tử vong kia, hắn căn bản sẽ không có nhiều hơn mấy phút bi thương, bọn họ sẽ phải cùng chết.
Không trách Tiểu Lâu sẽ cảm thấy quen thuộc ……
“…… Cậu ấy lúc nào tỉnh? ” Nguyên Tích quay đầu nhìn bác sĩ hỏi.
“Rất nhanh, mọi thứ đang dần hồi phục, lập tức liền tỉnh.”
Theo lời của bác sĩ, La Tiểu Lâu từ từ mở mắt, trước tiên, cậu hướng Nguyên Tích nhìn sang. Sau đó, lộ ra nụ cười.
Mấy ngày sau, La Tiểu Lâu đã hoàn toàn khỏe mạnh, cùng Nguyên Tích mang theo bọn nhỏ đi Tinh cầu Grey nghỉ phép. Arthur cùng Mộ Thần đã chính thức chung một chỗ, vừa đúng cùng đi thăm phụ thân của Mộ Thần là Mạc sư phó.
Đi theo còn có Nguyên Nặc và La Thiểu Thiên, cùng với hai người suốt khoảng thời gian dây dưa cuối cùng cũng sống chung là Trầm Nguyên và Lăng Tự. Ngoài ra, Ly Hoa cùng Ly Mạch và Nguyên Triệt cũng tham gia đợt nghĩ phép này.
La Tiểu Lâu hít một hơi, hơi nở nụ cười, còn có cái gì so người yêu, hài tử, bằng hữu, thân nhân, đều ở đây cùng nhau hạnh phúc hơn đây.
Về phần Nguyên Liệt cùng Phượng Già Lăng bệ hạ, hai người đã âm thầm tính toán. Khi bọn người kia trở về, hai người họ sẽ lập tức cùng nhau chu hành vũ trụ, để cho những kẻ không biết hiếu thuận kia nếm mùi vùi đầu vào công việc mấy năm điBuổi tối, Nguyên Tích ôm lấy La Tiểu Lâu, lúc hôn cậu chợt ngừng lại.
La Tiểu Lâu ngẩng đầu nghi ngờ nhìn hắn, Nguyên Tích lại đắc ý nói, “Ngươi lúc mười ba tuổi đã thổ lộ với ta ……”
Chẳng qua là, đáng tiếc, không có ăn được, rõ ràng cuối cùng cũng chẳng nếm được chút đậu hũ nữa là!
La Tiểu Lâu ngơ ngác nhìn Nguyên Tích, mặt đỏ lên, tầm mắt không khỏi chuyển hướng nơi khác, lẩm bẩm nói, “Ta đã quên …… mà sao tính được, tình huống đó ta không có nhớ rõ, căn bản là bị ngươi dụ dỗ. Nga, ta là vị thành niên nha!”
Nguyên Tích cao ngạo hất càm lên, “Vậy càng chứng tỏ, bất kể dưới tình huống nào, bất kể ngươi bao nhiêu tuổi, ngươi cũng sẽ vô lực phản kháng mà đem lòng yêu ta!”
La Tiểu Lâu tức giận đứng lên, nhưng bởi vì là sự thật, cũng không phản bác.
Cuối cùng, Nguyên Tích đem La Tiểu Lâu ôm vào trong ngực, La Tiểu Lâu hỏi, “Vậy còn ngươi?”
Cậu không hỏi đầy đủ, Nguyên Tích lại hiểu ý tứ rõ ràng, “Sở dĩ trị liệu xảy ra vấn đề, ta vẫn giữ trí nhớ, là bởi vì, vô luận dưới tình huống nào, ta đều không muốn quên ngươi.”
…THE END…