Cơ Giới Khách

Chương 111

Sự khác biệt cơ bản của cơ giới sư và cơ giới sĩ trong việc sử dụng năng lượng, là ở việc cảm nhận, khả năng cảm giác.

Cơ giới sư không sử dụng sóng hay tia năng lượng một cách ồ ạt, họ để nó mông mênh như mặt hồ tĩnh lặng, sử dụng chính xác từng dòng năng lượng một.

Đó là nền tảng giữ sự ổn định của việc nội kích cơ thể, tránh mất khống chế mà xảy ra việc bạo thể, tế bào không chịu nổi áp lực mà mà vỡ tung, đứt đoạn, hay được gọi là bạo thể.

Nhưng chỉ giữ ổn định tốt thì không thể đạt được mức kích thích cần thiết để cơ thể Lý Bá chống chịu được trọng lực gia tăng.

Lý Bá đang chịu áp lực rất lớn, vượt quá sức chịu đựng của hắn, lúc này hắn đang mạo hiểm.

30 lần trọng lực gia tăng, tức Lý Bá đang mang khối lượng hơn hai tấn. Nếu là người bình thường, dù là tác động ở hướng nằm ngang, không phải đứng thẳng, chỉ hơn trăm ký cũng dư lực để phổi bẹp dí hay xương sườn nát vụn.

Vòng năng lượng hay giáp bảo vệ không có tác dụng khi đối phó với trọng lực, Lý Bá đang dùng ba cách cùng lúc để đối phó.

Dùng năng lượng nội kích, gia cố cơ thể.

Dùng năng lượng nâng cơ thể lên, giống cách để phi hành trong không trung.

Thực hóa năng lượng thành gậy chống, lực chính dồn ở hai tay, giảm áp lực cho xương chân và cột sống.

Những cách đó hiện đang giúp Lý Bá ổn định hệ khung xương và cơ bắp, giúp hắn có thể di chuyển.

Nhưng sự nguy hiểm nhất khi trọng lực gia tăng, là ở não, khi áp lực trong não tăng lên nó sẽ ngừng hoạt động, xuất huyết não. Để tránh việc đó cần sự tinh tế hơn nhiều trong việc điều khiển năng lượng.

Lý Bá có thể duy trì đến lúc này là nhờ năng lượng dồi dào từ 23 vòng sáng khai mở, là con số thuộc dạng xưa nay hiếm.

Đáng khen hơn là khả năng sử dụng và phân phối năng lượng hợp lý. Chức nghiệp của Lý Bá hiện tại là chúc sư, nhưng trình độ vận dụng và điều động năng lượng đã có thể xếp vào hàng tạo sư mức khá. Lời khen này là dành cho thiên tư và sự cố gắng học tập của Lý Bá lâu nay, sự đầu tư của Lý gia dành cho hắn đã không uổng phí.

Khó khăn thực sự bắt đầu là lúc Lý Bá phải cầm quả cầu chứa tấm vé ra ngoài.

Quả cầu được thiết kế để tạo góc cố định so với mặt sàn, giống lật đật chỉ có thể nâng lên chứ không thể lăn.

Quả cầu nặng 20 kg, tức Lý Bá phải chịu thêm 600 kg khối lượng. Hắn buộc phải ôm trong lòng, khiến cột sống phải chịu tác động lớn. Năng lượng Lý Bá vốn đã dùng ở hiệu xuất lớn nhất, chia ra một phần để khống chế quả cầu khiến cơ thể hắn chịu tác động lớn hơn.

Còn 20 mét nữa là đến đích, Lý Bá đã đến cực hạn, năng lượng trong vùng chứa vẫn còn, nhưng cơ thể hắn thì gánh chịu không nổi nữa.

Lý Bá có thể nói là sống trong nhung lụa từ nhỏ, lại là cơ giới sư, không quá chú trọng rèn luyện cơ thể, hắn lại ốm yếu gầy gò, nếu là người bình thường sẽ xếp vào hạng thư sinh trói gà không chặt.

Máu chảy ra từ tai mắt mũi miệng của Lý Bá, nhón tay bấu quả cầu đến bật móng. Bao nhiêu mạch máu trên da hiện rõ ra hết, nhìn hắn nửa xanh nửa đỏ.

Hành xác như thế này với Lý Bá là lần đầu, cảm giác mỏi mệt đau nhức, cơ thể bị xé ra từng mảnh quá đáng sợ với hắn. Quan trọng thương tổn này là thật, hậu quả xấu nhất cũng là thật, không phải đau đớn ảo tưởng như lúc làm lễ khai mở.

Nếu buông bỏ quả cầu, lên tiếng nhận thua cuộc, hay chỉ cần Lý Bá gục xuống, sẽ có người giải khai trọng lực trong trọng lực tràng, hắn sẽ an toàn.

Câu hỏi là ý chí của Lý Bá có còn chống chịu nổi hay không, hoặc đúng hơn là bản thân Lý Bá thấy có đáng hay không.

Nếu thương tổn ảnh hưởng đến căn cơ gân cốt kinh mạch, hay thần trí của hắn, sẽ khó cứu chữa được. Thật vậy sẽ là đại họa của Lý gia, Lý gia có thể mất tất cả, nhưng không thể mất Lý Bá. Nhân tài như rồng phượng, không phải thời nào cũng có thể sinh ra, chỉ mất đi Lý Khanh đại sư trong mấy mươi năm, Lý gia đã suy sụp đến độ này, không còn bước để lui nữa.

Tấm vé này, hay là chút danh hão này có đáng để Lý Bá mạo hiểm hay không, có đủ để lý trí hắn chống chọi hay không.

Áo bào của cơ giới sư không thấm nước, máu lăn thẳng xuống nền. Lý Bá lê từng bước, 20 mét xa như chân trời. Hắn không còn nghĩ là mình đã đi được bao nhiêu, chỉ bước.

Từ lúc cổng trọng lực tràng mở ra, Lý Bá đã không nghĩ đến chuyện bỏ cuộc.

Lý gia ưu ái, nhưng Lý gia biết cách dạy dỗ, Lý Bá không vì nhung lụa mà nhu nhược, hắn biết gánh nặng đặt trên vai mình. Dù các trưởng bối không bao giờ ra sức ép với hắn, luôn mỉm cười hòa ái, nhưng trong mắt họ hắn thấy được kì vọng cũng như lo lắng. Hắn chưa bao giờ buông lỏng bản thân.

Giống như lúc này, hắn đang lết từng bước, mỗi lần không quá một bàn chân.

Lý Bá là sao sáng trong thế hệ tinh anh trẻ tuổi, lại có vị trí quan trọng đặc biệt. Hình ảnh hắn thử thách tại trọng lực tràn được phát trực tiếp bởi tất cả các đài thông tin đang có mặt tại Nha Trang thành. Chỉ phát hình ảnh thực tế, rõ tới từng sợi tóc hay tiếng tim đập liên hồi, không có bình luận thay thuyết minh, cũng không có tiêu đề quảng cáo.

Ở bất kỳ nơi nào, bật thiết bị truyền hình lên sẽ thấy ngay hình ảnh một thiếu niên mặt nhợt nhạt nổi đầy gân máu đang ôm quả cầu nhích từng chút một, máu rơi tí tách trên mặt sàn. Khán giả dù là người bình thường, không hiểu hết sự khó khăn trong việc đó, nhưng hình ảnh đầy tính cảm xúc này cũng khiến họ sinh ra đồng cảm, ngưỡng mộ.

Tại phòng họp của học viện cơ giới sư Lý Tinh đệ nhất, viện trưởng Lý Phùng Nhân, viện Phó Lý Chính Thắng, Lý Nhi Nhi cùng nhiều giảng viên khác. Đang hướng mắt về màn hình truyền tin, có nhiều người đôi mắt đã ướt nhòa.

Lý Nhi Nhi là thương tâm nhất, từ lúc thấy giọt máu đầu tiên của ca ca Lý Bá chảy ra, nàng đã ôm mặt khóc nức nở, lúc này nàng đôi mắt đẫm lệ hai tay bấu vào vai bá bá Lý Phùng Nhân, miệng lẩm bẩm vô thức:

_ Ca ca sẽ không sao chứ, bá bá nói con nghe đi, ca ca sẽ không sao chứ.

Khi thấy máu của ca ca đã chảy thành dòng thì Nhi Nhi không dám nhìn nữa, nàng úp mặt vào vai bá bá, lệ tuôn không ngừng, mỗi lần lấy can đảm quay đầu lại để nhìn, nàng lại càng hoảng hốt. Hai tay đấm vào vai bá bá Lý Phùng nhân mà thản thốt:

_ Ca ca chết mất, bá bá làm gì đi, ca ca chết mất thôi, hu hu hu hu.

_ Bá bá cứu ca ca đi.

Đáp lại nàng là trầm lặng.

Mọi người trong phòng họp đều im lặng, họ nghĩ được nhiều hơn Lý Nhi Nhi, trong lòng họ vừa lo lắng vừa đau xót lại có chút hy vọng trong nghẹn ngào.

Không phải họ không làm được gì, đặc biệt là viện trưởng Lý Phùng Hưng, chỉ cần ông hoặc gia chủ Lý Khang bật máy truyền tin lên, ra lệnh. Thì bài kiểm tra trọng lực tràng sẽ chấm dứt. Nhưng ông không làm vậy, ông không thể, ông biết đệ đệ gia chủ Lý Khang cũng sẽ không làm vậy.

Lý Bá chính là tương lai của Lý gia, quyết định của Lý Bá là quyết định của Lý gia. Nếu Lý Bá mạo hiểm, là Lý gia mạo hiểm. Đứa nhỏ này không bỏ cuộc, thì không ai của Lý gia được phép giương cờ trắng, không ai có quyền.

Họ biết Lý Bá đang làm gì, và muốn làm gì, gánh nặng đặt trên vai đứa nhỏ này quá lớn, nó không chỉ gánh khối lượng, mà là gánh cả Lý gia. Là bậc trưởng bối. Cảm giác bất lực của bản thân lúc này khiến họ đau đớn, nỗi đau trong tâm thần còn lớn hơn nhiều so với thể xác.

Đã không ít lần Lý Chính Thắng quay đầu nhìn ca ca viện trưởng Lý Phùng Nhân. Nhưng thấy ánh mắt cương nghị của ca ca, ông không dám nói gì.

Ở một nơi khác, tại từ đường của Lý gia, có một lão nhân đang lom khom lau bụi bàn thờ, quét dọn bốn góc tường, ông chăm chú tỉ mỉ từng chút một.

Phòng bên cạnh là hàng dài người đang đứng, im lặng chờ đợi, có người đầu bạc, có người muối tiêu.

Thiết bị truyền hình ở đây chỉ phát hình ảnh, không phát âm thanh, họ biết gia chủ Lý Khang thích yên tĩnh lúc dọn dẹp bàn thờ tổ tiên.

Hình ảnh đứa nhỏ Lý Bá kia, có vài người nhìn không rõ, là do mắt bị mờ hay nhòe đi.

Trong vô thức, Lý Bá tiến dần về nơi có ánh sáng, hắn không còn cảm giác ở tay hay chân nữa.

Rồi Lý Bá ngã xuống, bên tai văng vẳng, giọng nói. Nghe xong thì Lý Bá ngất luôn:

_ Đệ giỏi lắm, tam đệ đã thành công rồi, 400 ngàn tinh thần tệ còn lại. Cho ta mượn đi. 
Bình Luận (0)
Comment