Cơ Giới Khách

Chương 130

3 giờ sáng.

Nha Trang thành thời gian gần đây quả xứng với hiệu danh thành phố không ngủ.

Vương Lang bước ra khỏi cửa trước của một khách lâu. May mắn cho hắn, lần này vị trí dịch chuyển của Mỹ Mỹ khá an toàn, là ở khu giao dịch trung tâm, nơi bán đồ lưu niệm mới được xây dựng để phục vụ khách du lịch là người bình thường.

Khách lâu này rất quen, hình như lúc chiều hắn có ghé qua để làm chút việc.

Im lặng cảm giác sự bình yên trong thế giới của người bình thường, bỗng ánh mắt của Vương Lang va chạm xẹt lửa với một người đang đứng cạnh cửa chính của khách lâu, là tên tiểu nhị tiếp đón.

Hiện tại Vương Lang có ba vấn đề trước mắt cần giải quyết nhanh.

Một là bộ đồ rách rưới hắn đang mặc.

Hai là túi tiền trống rỗng của hắn.

Ba là lo chạy cho nhanh trước khi tiểu nhị của khách lâu bắt lại. Bộ dạng của hắn lúc này không thể coi là người đường hoàng được.

Cũng là do tay nải rách tả tơi làm lộ ra cổng tinh thần bên trong, sự phát hiện của tiểu nhị là ngẫu nhiên nhưng cũng coi như đúng người đúng tội. Vương Lang đã nhớ ra nơi mình mượn cái cổng tinh thần này.

Đang ở nơi sinh sống của người bình thường, Vương Lang đương nhiên phải cư xử như người bình thường.

Hắn cắm đầu chạy bằng hai chân, bỏ sau lưng tiếng truy hô the thé của tên tiểu nhị: " đứng lại, không được chạy ".

Hắn nhanh chóng chạy đến khu dân cư vắng vẻ hơn, thở phào may mắn. Nói thật hồi giờ chưa thấy người nào bắt trộm mà nhiệt tình như tên tiểu nhị của khách lâu kia, không biết y bắt trộm hay là ăn trộm. Vương Lang nhìn thấy rõ ràng bàn tay của hắn táy máy mỗi lần đuổi qua các sạp hàng.

Coi như vừa có thêm kinh nghiệm sống hữu ích, Vương Lang thong thả rảo bước trên con phố vắng. Chủ yếu là tìm một nơi yên tĩnh để vào zone s.

Vương Lang có hai tấm thẻ tiền đang nắm chặt trong tay, nhưng muốn sài được thì phải vào trong zone s để thực hiện việc chuyển khoản.

Mỗi bước chân là một lần Vương Lang tự trách mình tại sao không vơ vét trước chút đồ trong vùng không gian chứa đựng của Mỹ Mỹ.

Tiêu thụ thì lòng thanh thản hơn trực tiếp ra tay, hai chữ đạo đức luôn nên được đề cao. Vương Lang vốn là người lương thiện,

Bây giờ phải kiếm một bộ đồ cho tươm tất, hắn đảo mắt nhìn lên ban công của các dãy nhà xung quanh.

_ Tiểu tử, tiểu tử,..nói ngươi đó,lại đây.

Một giọng nói khàn khàn già nua nghe quen quen cắt đứt tiến trình hướng thiện của Vương Lang.

Giọng nó đó phát ra từ một hẻm nhỏ tối.

Vương Lang đề phòng, tình huống tương tự gần đây nhất đã khiến hắn vô cùng thê thảm.

Không lẽ hắn gặp may, là cố nhân gặp lại. Ông trời có mắt, thù xưa nợ cũ nay đến tìm.

Vương Lang chầm chậm bước tới đầu hẻm vắng.

Hắn thất vọng, mọi thứ thì giống thật nhưng bước sóng tinh thần thì không phải. Đây không phải là ông lão gài hàng hắn lúc trước.

Không vì vậy mà hắn giảm đi sự đề phòng, đầu năm nay kinh tế khó khăn, người già ra đường lừa đảo đã thành chức nghiệp chính quy. Vương Lang cất giọng hồ nghi:

_ Lão bá kêu ta? Có việc gì không?

_ Khặc khặc, đương nhiên là có chỗ tốt mới kêu vị tiểu huynh đệ ngươi rồi. Nói cho nhà ngươi biết, gặp ta tại đây ngay lúc này là cơ duyên lớn nhất từng có trong đời của ngươi đó.

Hẻm vắng, bóng tối, giấu đầu giấu đuôi, mở miệng là nói tới lợi ích, Vương Lang biết hôm nay lại gặp người tốt nữa rồi, chỉ còn thiếu cái hộp nhờ chuyển giùm nữa thôi.

Vương Lang hờ hững, để xem lần này ai kiếm được chỗ tốt:

_ Thật vậy sao? Hèn chi hôm nay bước chân ra đường toàn gặp chuyện tốt, có lẽ lão bá thật là chuyện tốt lớn nhất của ta đó.

Giọng nói già nua kia nhiệt tình:

_ Chậc, vừa nhìn là biết tiểu huynh đệ ngươi là người thông minh, biết nhìn thời cuộc. Chính là cái thuận nhân thuận thiên thành khí vận. Lão già ta chính là vì nhìn thấy quý tướng phát tài, vận khí hơn người tỏa ra rực rỡ từ ấn đường của tiểu huynh đệ ngươi, nên mới thuận ý trời mà kêu ngươi tới chia đường tài vận, chứ gặp người khác thì đừng hòng.

Diễn thì diễn cho trọn tuồng, giọng Vương Lang háo hức:

_ Thật vậy à. Đúng là ta gặp quý nhân sao, vậy lão bá có cái gì muốn đưa cho ta không?

Giọng già nua kia càng hồ hởi:

_ Đúng là gặp tri kỷ có khác, nghe thanh âm đã hiểu tiếng lòng. Đừng gọi hai tiếng lão bá đó, xa cách lắm. Cứ gọi lão huynh đi cho nó thân mật, được không tiểu đệ đệ.

_ Lão ca nói chí phải, đúng là vừa gặp đã thấy thân. Không biết lão ca có thể hiện thân để tiểu đệ chiêm ngưỡng thần thái hay không, chứ tối tăm xa cách thế này thật có chút không tự nhiên a.

Lão già kia vẫn cố thủ trong bóng tối của con hẻm nhỏ.

_ Đệ còn trẻ nên không hiểu được cái gì gọi là thiên duyên, mà đã là thiên, thì không thể lộ. Thật ra lão ca tiếp xúc với đệ là đã phạm nhiều tối kỵ lắm rồi đó, không gượng ép, chính là không nên gượng ép.

Vương Lang thở dài tiếc hận.

_ Lão huynh đã nói vậy thì đệ đành thôi vậy, chẳng hay lão huynh có vật gì muốn đưa cho đệ.

_ Chính là một cái hộp.

_ Là một cái hộp? - Khóe miệng Vương Lang nhếch lên, tới rồi. Cái đường dây người già lừa đảo này thật có chút thiếu sáng tạo, hắn thật không ngại tra khảo người già đâu.

_ Đây cái hộp này đây.

Két két, tiếng kéo lê vang lên trên hẻm nhỏ.

Khác với tưởng tượng của Vương Lang, cái hộp này khá to, phải gọi là cái rương mới đúng. Từ trong bóng đêm, nó được đẩy ra đến trước mặt Vương Lang.

_ Mở ra đi. - Vị lão ca thần bí lên tiếng. - Không cần quá khẩn trương đâu.

Mắt Vương Lang híp lại thành một đường, bộ dáng đề phòng khom người mở cái rương ra.

Con mắt đang híp bỗng trợn trừng. Thứ bên trong thật ngoài sức tưởng tượng của hắn.

Đó là một cái hộp đầy những ngôi sao màu vàng bạc lóng lánh. Là một đống, đúng, là một đống thiết bị tinh thần cấp cao ở trạng thái chưa kích hoạt.

Miệng Vương Lang há hốc, hắn có non đến mấy thì cũng dư biết đống thiết bị này có giá trị lớn đến như thế nào. Chưa dùng đến năng lượng tinh thần bản thân để dò xét, sóng năng lượng phát ra từ các ngôi sao đã nói lên hàng thật chất thật.

Không cần kiểm tra qua cấp độ cao thấp, chỉ cần là thiết bị cấp bạch ngân đạt chuẩn thôi đã đáng một gia tài rồi, còn cấp hoàng kim, nghĩ cũng không cần nghĩ.

Một đại sư trong đời có thể chế tạo được bao nhiêu thiết bị hoàng kim chứ, cái nào mà không có tên có tuổi. Thường chỉ được lưu hành nội bộ trong các thế lực lớn hoặc liên minh.

Từ lúc nào mà ngôi sao thiết bị cấp hoàng kim lại dùng rương để đựng.

Vương Lang nhẩm tính qua, trong này phải có hơn 500 ngôi sao, hai phần ba trong số đó là có cấp hoàng kim.

Vương Lang nhìn sững vào cái rương, rồi ngơ ngác nhìn bóng người đang ẩn dấu trong bóng tối, lại tiếp tục sững sờ nhìn vào cái rương.

Hắn lật đật đóng cái rương lại, hai tay xoa mắt, mở ra nhìn rồi lại đóng lại, cuối cùng toàn thân cứng đờ đóng không nổi nữa.

Đây là sự chấn động tâm lý lớn nhất mà hắn từng trải qua, kể cả lúc đối diện với 11 chiến sĩ hoàng kim hắn vẫn giữ được sự chấn định, còn lúc này chỉ thiếu đừng le lưỡi ra thở hồng hộc như cún trong ngày nắng.

Đôi mắt của Vương Lang lấp lánh màu tiền, toàn thân cứng đơ, da gà chạy từng lớp từng lớp. Lúc này thì tâm nhãn cũng vô dụng, tâm cảnh của hắn đủ vững để đương đầu với sinh tử, nhưng kim tiền là tử huyệt của hắn, máy tính trong đầu hắn ngoài tính tiền ra chẳng còn tính được gì nữa.

Ngạc nhiên, sửng sốt, chảy nước miếng, rồi lại đau khổ.

Mọi lỗ chân lông trên người hắn đều bỏ phiếu thuận với việc ôm rương bỏ chạy. Chính là đạo lý một lần vất vả cả đời an nhàn.

Cuối cùng sau quá trình tranh đấu khốc liệt, một chút lương tri đã tranh thủ được cơ hội lên tiếng:

_ Lão.. lão.. lão ca, như thế này là có ý gì? Tim đệ thật không khỏe lắm đâu.

Miệng nói nhưng chân tạo thế tấn, hai tay ôm lấy thành rương, đây là động tác tạo sức bật hợp lý nhất.

_ Khặc khặc, đã nói với tiểu đệ rồi, đừng quá khẩn trương, đây là thiên duyên. Sao? Thiên duyên này không làm đệ thất vọng chứ?

Lão già thần bí không mấy thỏa mãn với biểu hiện của Vương Lang, có lần có người vừa mở nắp rương ra đã ngất xỉu tại chỗ, tên kia còn đứng được bằng hai chân, coi như là giỏi.

Đống ngôi sao kia là do lão làm ra, chính là hàng giả chất lượng tốt, nhìn, sờ mó, kiểm tra thế nào cũng được. Chỉ cần đừng đưa ấn kí tinh thần vào để khởi động. Người dưới đẳng cấp hoàng kim cấp 2 thì không cách nào phát hiện ra. Đầu con giáp này chiến sĩ hoàng kim bị lão gạt tiền đã qua số đầu ngón tay chân. Đối phó với người bình thường như tiểu tử kia là dùng dao giết voi để mổ thằng lằng.

Chế tạo đồ thật thì chưa biết, nhưng làm đồ gần giống với thật thì lão vang danh cả địa cầu. Có lần lão chế món đồ giả thiết bị hoàng kim cấp hai, đem trưng bày cả năm trời mà chẳng ai phát hiện ra được.

Đừng nghĩ chế đồ giả là dễ, ngươi thứ làm ra thanh kiếm nhựa, mà ai nhìn vào cũng sợ rung người đi. Chẳng qua là do kinh tế eo hẹp, không mua nổi nguyên liệu nên mới chế đồ giả. Chính là cuộc sống đưa đẩy. Với lại chế đồ giả cũng nhẹ nhàng hơn, ít hao hụt năng lượng.

Mục đích là kiếm tiền, có đường tắt để đi thì ngu gì không đi, lương tâm không có ý kiến gì là được.

Giọng Vương Lang vẫn còn rung. Đương nhiên phải rung rồi, trình độ của hắn lúc này cho dù có ôm ngủ mấy chục năm cũng không thể biết thật giả được. Gặp tiền mà không rung thì Vương Lang thật uổng công dạy dỗ bao năm của sư phụ.

_ Không, tuyệt đối không hề thất vọng. Có gì cần thì lão ca nói nhanh đi, đệ sắp không trụ được rồi.

Giọng già nua kia bình thản:

_ Chính là một vụ mua bán.

_ Mua bán?. - Hai chữ này làm đầu Vương Lang lạnh lại, tâm nhãn bắt đầu hoạt động bình thường. Là làm ăn, làm ăn thì có lời lỗ, muốn lời thì phải tính, bình tĩnh mà tính: " Đệ chưa hiểu. "

_ Khặc khặc, chính là ta bán, đệ mua.

_ Lão ca bán? Là những thứ trong rương này?

_ Phải.

Vương Lang đứng thẳng dậy, hai mắt đã dứt ra được khỏi cái rương:

_ Lão ca đùa đệ rồi.

_ Hử, tại sao.

Nghiêm túc mà nói thì Vương Lang rất có kinh nghiệm làm ăn với người già, chính là đến từ vị sư phụ gian thương của hắn.

_ Tiểu đệ là người bình thường, giỏi lắm chỉ là võ sĩ, không phải là người tinh anh. Mấy thứ này nhìn thì quí với đẹp thật, nhưng tiểu đệ sợ mình không có phúc hưởng đó. Còn nói hai chữ làm ăn. Lão huynh nhìn đệ nè, tới tấm áo tươm tất còn không có, lấy gì mà bàn chuyện mua bán với lão huynh.

Giọng nói của vị lão ca trên trời rớt xuống kia càng nhiệt tình hơn:

_ Khặc khặc, thì ta đã nói là thiên duyên, mà đã là thiên duyên thì sao dùng suy nghĩ bình thường để luận được, bình tĩnh nghe ta nói nè.

Trước hết để ta hỏi đệ một câu, đệ có biết giá tiền của một tấm huân chương màu bạc, màu vàng này là bao nhiêu không?

Vương Lang vẻ mặt ngu ngơ.

_ Thật với lão ca đây là lần đầu tiên đệ được thấy trực tiếp thứ đồ tốt như này, trước đây toàn nghe kể hay xem trên truyền hình. Còn về giá, haizz, con sâu cái kiến như đệ, có biết cũng không dám nghĩ đến đâu, lại càng không dám nói. Chính là sợ tự thương hại bản thân đó.

Vị lão huynh bắt đầu một tràng thuyết giáo.

_ Ậy, đừng tự hạ thấp mình như thế chứ. Chẳng phải hôm nay đệ đã gặp ta rồi sao. Đứng cho vững nghe ta nói đây.

Ngôi sao màu bạc, chính là thiết bị cấp bạch ngân, màu vàng là hoàng kim. Tất cả đồ ở đây thấp nhất là cấp 4, còn đa phần là cấp 5, tinh anh trong tinh anh.

Còn về giá cả, đệ đứng vững chưa đó. Ngôi sao màu bạc thấp nhất là 100 triệu tinh thần tệ, màu vàng thấp nhất là 1 tỷ. Đó chỉ là giá niêm yết cửa miệng thôi, còn nếu giao dịch thật sự, gấp 3, 4 lần, thậm chí là gấp 10 lần. Cũng là chuyện thường. Ấy, đệ sao thế? Ta đã nhắc là đứng cho vững rồi mà.

Mỗi con số vang lên là một cây nhọn đâm vào tim Vương Lang, đã biết là giá trị không thấp, nhưng khi nghe thực tế thì vẫn có chút không trụ được.

Cuộc chiến nội tâm của Vương Lang lại bắt đầu, không phải là có làm hay không, mà là làm có trót lọt hay không. Chỉ mới xa cách vài phút mà hắn đã thấy nhớ Mỹ Mỹ vô cùng, giá mà có nó ở đây.

Giọng Vương Lang rung rung.

_ Lão huynh đừng hù đệ nữa, tim đệ xuống tới bụng rồi nè. Từng đó tiền đè chết cả họ nhà hàng xóm đệ còn được, khó thở quá.

Một làn sóng năng lượng phát ra từ chỗ tối, nhẹ nâng cả người Vương Lang lên.

_ Bình tĩnh, ta chưa nói vào chỗ trọng yếu, chính cái gọi thiên duyên. Ta bán cho đệ, sẽ là giá ưu đãi đặc biệt. Giảm gấp 10 lần, chỉ cần 100 triệu tinh thần tệ, đệ sẽ có một thiết bị hoàng kim cao cấp. Sao? Hạnh phúc quá đúng không?

Vương Lang có thay đổi cảm xúc, không phải là mừng rỡ, mà là nghi ngờ:

_ Tinh thần tệ thì đệ chỉ mới nghe nói thôi, bản thân làm gì có đồng nào để mà mua với bán. Nhọc công của lão ca rồi.

Một viên đá nhỏ bay ra từ chỗ tối, trúng vào bàn tay của Vương Lang, chính là bàn tay đang cầm hai cái thẻ tiền.

_ Khặc khặc, đệ cứ hay tự hạ thấp mình. Khặc khặc.

_ Cái này...

Vương Lang gãi đầu, mặt hắn ngu ngơ nhưng lòng thì sáng như gương.

Rõ rồi, chính là như hắn nghĩ ban đầu. Chính là đường dây người già lừa đảo trong hẻm tối.

Cao thủ trong kinh doanh đều biết rõ nguyên tắc, nhìn người trước rồi mới nhìn hàng, coi như hắn đã nhìn xong người. Một dấu hỏi to đùng hiện ra về chất lượng của đống sản phẩm này. Vương Lang ham tiền, có thể bị tiền làm mờ mắt, nhưng chỉ mới mờ thôi, chứ chưa mù.

Kết thân - đưa lợi ích - mời gọi. Ba bước cơ bản của lừa đảo. Vương Lang không ngại tham gia luôn bước cuối - thương lượng.

_ Hai tấm thẻ tiền này, ay da, đệ khó nói rõ lắm, lão ca phải biết là nó vô cùng quan trọng với đệ đó.

Thương lượng 1, chối bỏ lợi ích:

_ Lão ca biết, biết mà. Lão ca thật không muốn nói chuyện đổi chác hay mua bán gì đâu, mất lòng lắm. Chẳng qua là ta nghĩ cho tiểu đệ, chắc chắn tiểu đệ ngươi là chính nhân quân tử, lỡ không dưng ta lại cho không, biết đâu lại làm tiểu đệ nghĩ ta coi thường nhân cách cao đẹp của đệ thì sao. Trượng phu ai lại muốn nhận không của người khác, ta chính là nhọc lòng lo cho đệ rồi đó.

_ Lão huynh nói vậy, làm đệ thật cảm động, chẳng qua là ta thật có chút vướng mắc với hai tấm thẻ tiền này, thật là.. rất vướng mắc đó.

Thương lượng 2, lý do không nên cự tuyệt:

_ Ta thật sự không hề quan tâm đến chuyện tiền bạc, đúng hơn là không thể. Rương đồ này là nhân duyên cũng như trách nhiệm của ta, từ ngày có nó ta vốn đã tự hứa với lòng là sẽ tìm người hữu duyên để mà phân phát. Đệ nghĩ coi, nếu ta vì cần tiền mà bán, sợ là cả đám đại gia tộc nhà giàu kia, có gồng mình cũng mua không nổi. Nhưng đệ thì khác, không dùng được thì đệ bán lại được mà, đây chính là mua một lời 10 đó, cầm 10 tấm thẻ tiền trong tay, chẳng lẽ không giải quyết được vấn đề của hai tấm.

_ Đệ biết là vậy, nhưng thật có chuyện khó nói, vấn đề của hai tấm thẻ này rất gấp, vì lợi lộc mà làm chậm trễ thì lương tâm sẽ bị cắn rứt, là cắn rứt rất nhiều đó.

Thương lượng 3, gia tăng lợi ích.

_ Ta với đệ là hữu duyên, chính là trong cái nhìn đầu tiên ta đã biết đệ chính là người được chọn, nói thật cho đệ, lần gần đây nhất ta gặp người có duyên như đệ là đã lâu lắm rồi, ta không nhớ nổi nữa. Thôi thì thế này, coi như lão ca vì lòng cảm mến đệ mà mà tăng thêm thiên duyên. Đệ mua một thiết bị hoàng kim, ta tặng đệ một thiết bị bạch ngân. Thấy thế nào, chỉ riêng quà khuyến mãi đã có giá trị hơn tiền đệ bỏ ra rồi đó. Còn băn khoăn gì nữa mà không đón nhận đi, cơ hội chỉ đến có một lần.

_ Lão ca nói vậy thì lương tâm đệ cũng bớt cắn rứt rồi. Nhưng mà vẫn cảm giác có gì đó không ổn, chính là tiếng gọi của lương tri, việc này có gì đó không đúng.

Thương lượng 4, tối hậu thư - cơ hội vụt mất.

_ Thôi được rồi, đệ nói vậy thì ca đành thôi, duyên phận không thể cưỡng cầu được, cái rương này,.. có lẽ phải đóng lại rất lâu nữa.

Nói rồi vị lão huynh thần bí chậm rãi hút cái rương về phía mình, tiếng kéo lê lặng lẽ vang lên. Rồi có lẽ do tâm tình không vui nên ông mắc sai lầm, cái rương vướng phải viên gạch ốp lệch nào đó, nó nảy lên ngã lật ra, đống ngôi sao lấp lánh đổ tràn cả ra, là một hình ảnh ấn tượng.

_ Khoan đã. - Vương Lang giật mình hét to lên.

" Tưởng ngươi nhịn được " trong bóng đêm vị lão ca thần bí kia nở nụ cười nham hiểm.

Chiêu đem vàng vung vẩy này sài trăm lần thì hiệu nghiệm đủ trăm. Cục tiền nhìn thì ham thật, nhưng mưa tiền bay lả tả thì nhìn vẫn đẹp hơn.

Tâm lý con người vốn là vậy, tự dưng đem cho dí vào mặt thì họ sẽ nghi ngờ lưỡng lự. Còn giật lại thì như trẻ con mất kẹo, khóc lóc chạy tới dành.

Mà kể ra thằng nhãi con người bình thường này tâm lý cũng khá vững, làm ông phải xuất hết chiêu mới chịu dính mồi. Lần này hao tổn nước miếng thật không ít đó. Nhưng không sao, 200 triệu tinh thần tệ, mối làm ăn này bằng thu nhập cả năm của ông rồi.

Chỉ trách tiểu tử ngươi quá sơ hở, có tiền mà không giấu trong đũn quần thì thôi đi, ai lại vừa cầm trên tay vừa te te chạy thế kia. Người thấy mà không tìm cách lấy, chính là có lỗi với bản thân đó.

May ông là người sống có nguyên tắc, chỉ "gạt mua lừa bán," chứ gặp người khác thì động thủ rồi, cái mạng nhỏ của ngươi sợ khó giữ được. Coi như lần này là ông tích đức, làm thêm việc tốt.

Nếu có một người dân của Nha Trang thành có mặt ở đây, chắc chắn sẽ trách Vương Lang sao quá thiếu hiểu biết. Người trong thành đương nhiên lớn nhỏ đều đã biết, còn người ngoài tới đây thì ít nhất phải đọc sách hướng dẫn du lịch chứ. Lật ra trang nhất bất kỳ sách nào cũng đều có in mà.

Nha Trang thành có ba truyền kỳ, cũng là ba chữ không.

Không đi cổng nam, không cùng uống rượu, và không đáp lại tiếng kêu của hẻm khuya.

Cổng nam có vệ trưởng mập " ăn tất"

Quán rượu có tiên sinh kể chuyện " biết tuốt. "

Còn hẻm khuya thì có ông lão thần bí " lột sạch ".

Chưa ai đáp lại tiếng kêu của hẻm khuya mà không bị bào mất miếng da.

Vương Lang - trong mắt người khác lúc này chính là như thế.

Còn bản thân hắn thì sao, hắn đang đối mặt với vấn đề rất nghiêm trọng của mình. Chính là một thứ của hắn, thuộc về hắn, mà đến nay hắn vẫn chưa giải quyết được.

Tiếng kêu dừng lại vừa rồi, không phải vì nguyên nhân mọi người vừa nghĩ. Nó không đến từ Vương Lang ý thức, Vương Lang tâm nhãn, mà nó đến từ Vương Lang tâm ma.

Tâm ma của Vương Lang đã lặn trốn khi còn trong zone z. Vương Lang điều khiển được từng tế bào trong cơ thể hắn, nhưng hắn không cách nào tìm được tâm ma đó đang trốn ở đâu.

Hay có lẽ là nó chưa từng trốn.

Trong khoảng khắc cái rương kia bị đổ ra, có một thứ đã kích thích Vương Lang tâm ma, đó là lúc cơ thể Vương Lang bị mất khống chế mà hét lên.

Lấy tâm nhãn làm vùng không gian thời gian vô tận, Vương Lang ý thức vào đó để đối diện với tâm ma của mình.

Đây là cuộc đối thoại tại nơi vô tận đó. Chỉ là sự tương tác của những dòng ý thức có khả năng tồn tại độc lập, bản chất là dòng tín hiệu và xung thần kinh. Không cần tưởng tượng ra hình ảnh hai người giống nhau đang đối mặt với nhau, giống như những cảnh thường thấy trong những cảnh giả tưởng.

_ Là ngươi?

_ Cũng là ngươi.

_ Ta không muốn ngươi là ta.

_ Ta cũng không muốn.

_ Tưởng ngươi thích chém giết?

_ Ta không có ngu mà chọc thằng tâm nhãn.

_ Ngươi biết ngươi không tồn tại chứ?

_ Chắc không?

_ Cho ta biết cách để ta tiêu diệt ngươi.

_ Ta mà biết thì đã dùng với ngươi trước.

_ Mâu thuẫn.

_ Không phải mâu thuẫn, là chọn lọc.

_ Sinh tồn?

_ Cũng không phải, là tiến hóa.

_ Ta có tâm nhãn, ngươi chỉ có một mình.

_ Tâm nhãn không có cảm xúc, nó trung thành với lợi ích.

_ Ta tồn tại chính là lợi ích.

_ Chắc không?

_ Ta điều khiển cơ thể.

_ Nhảy thử ta xem.

_......

_ Không được à.

_ Ngươi muốn gì?

_ Giống ngươi.

_ Loại bỏ.

_ Là tiến hóa, thằng ngu, khoan đã, là ai đang chửi ai.

_ Thôi đi, nói, ngươi muốn gì.

_ Ta muốn thương lượng.

_ Ta không muốn công nhận ngươi.

_ Tùy ngươi thôi, ta...không, chúng ta rãnh lắm. Muốn ta đọc tiểu thuyết cho nghe không.

_...

_ Sau bao năm lẩn tránh hắn đã bị phát hiện, hắn bước ra khỏi căn phòng trọ ọp ẹp với cái còng bóng loáng trên tay. Đám người áp giải hắn, đám người đại diện cho thế lực cộng...

_ Nói đi, ngươi muốn gì.

_ Wow, tưởng ngươi sẽ nghe hết hồi một, ta đang có hứng đọc đây.

_ Nhanh, trước khi ta đổi ý.

_ Ta muốn nó.

_ "Nó."

_ Phải, là nó.

....

...

_ Vậy ta muốn ngươi biến mất.

_ Hây hây, từ từ đã anh bạn, đó không phải là cách đúng để thương lượng. Phải trả giá từ từ chứ.

_ Ta nói rồi, ta không thương lượng.

_ Lần sau trước khi xuất hiện ta sẽ báo trước cho tâm nhãn, được chưa.

_ Để tâm nhãn quyết định?

_ Phải, là tâm nhãn quyết định.

_ Tốt.

_ Vậy mới là thương lượng chứ, tạm biệt và hẹn gặp lại.

_Hừ

......

.....

Quá trình xung đột ý thức kết thúc. Vương Lang vẫn là Vương Lang.

_ Từ từ đã lão ca, đệ sao dám từ chối tấm lòng của ca. Thôi thì cung kính không bằng tuân mệnh, để đệ nhận món đồ này, có vẻ nó là thứ rẻ tiền không đáng xá gì với mấy thứ khác, lão ca sẽ không so đo chứ.

Thò tay vào đống ngôi sao thiết bị lấp lánh, Vương Lang lấy ra một thứ. Một thứ chắc chắn không phải là thiết bị tinh thần bởi vì không có sóng năng lượng nào phát ra từ nó, nhìn nó giống như một món đồ trang sức hơn.

Nó dài bằng ngón út, nhỏ và mỏng bằng một nửa que kem, có màu đỏ, gọi nó là cây tăm xỉa răng, hay là cây kiếm thu nhỏ màu đỏ đều được. Chính là một cái que bằng kim loại màu đỏ, không có chút gì đặc biệt.

Bản thân Vương Lang cũng chẳng biết thứ trang sức này là gì, hắn cố tỏ ra tự nhiên giống như cố tình chọn một món đồ rẻ tiền để làm vui lòng vị lão huynh thần bí.

Trong bóng đêm, hai hàng lông mày của lão già nhăn lại. Cái rương này và mọi thứ trong đó, là đồ nghề kiếm ăn của lão. Lỡ có dư thêm một hạt bụi, thì lão hẳn phải biết.

Đầu ngày lúc soạn đồ đi làm, rõ ràng là làm gì có cái que hay cọng kẽm nào màu đỏ như thế.

Hiểu rồi, có lẽ cái que là rác rưởi rớt sẵn dưới đất, chính là do thằng ngốc kia kiếm cớ để nhặt lên.

Mỗi thứ trong cái rương này đều là hàng giả có chất lượng tốt, nó đảm bảo cho tính nguyên tắc và nhân cách tốt đẹp của lão.

Lão có thể đem đồ có giá mấy chục đồng để bán với giá mấy trăm triệu, nhưng không thể đem rác rưởi ra lừa người được.

Lão sẵn sàng bỏ qua lợi ích của vụ mua bán này.

_ Tiểu huynh đệ, món đồ đó không được đâu, nó không nằm trong thỏa thuận của chúng ta.

Đúng vậy, làm sao có thể bán rác với giá 100 triệu tinh thần tệ chứ, lão không thể cho phép bản thân mình làm điều đó. Lão trầm giọng nói rõ từng từ một:

_ Món đồ đó, thứ mà tiểu đệ đang cầm, chính là... có giá 200 triệu tinh thần tệ, lại không có thêm quà khuyến mãi.

Không giấu gì đệ, cọng rác, không, cọng kim loại màu đỏ này là bảo vật quí giá nhất trong rương đồ của ta. Nó là thần vật của trời đất. Tồn tại cổ kính xa xưa, là chí bảo của địa cầu, là thứ quí giá không gì so sánh được, quan trọng tới mức ta cũng không biết nó là cái gì. Phải nói nó là báu vật còn sót lại từ thời đại khác, nó là...

Khi lão đang luyên thuyên ca tụng cọng rác đó thì chợt nhận ra tim của tên tiểu tử kia không có tiếng đập, mặt tái xanh, chính là trong trạng thái chết đứng.

_ Tiểu đệ, tiểu đệ, đệ bị sao vậy. Đừng đơ vậy nữa mà, cố thở đi. Rồi, rồi, tim đập lại chưa? Thấy bộ dạng đệ như vậy lão ca ta thương tâm lắm đó

Vương Lang thều thào yếu ớt:

_ Ca nói lại lần nữa, cọng kẽm màu đỏ này có giá bao nhiêu?

_ Hai trăm triệu tinh thần tệ. Chỉ một giá một, không thể giảm được, hay tiểu đệ chọn món khác đi. -

Từng lời ông lão thốt ra đều đinh ninh chắc chắn. Không phải là đinh đóng vào cột, mà là đóng vào túi tiền của Vương Lang, thứ đang đập thay cho tim.

Bộ phận trọng yếu đã bị tổn thương, Vương Lang ôm ngực đau đớn. Mặc lão già có đạo đức kia xuýt xoa an ủi, Vương Lang ý thức đang kêu gào trong khoảng thời không mà tâm nhãn tạo ra, đây là vấn đề sống chết, hắn đang trong trạng thái liều mạng.

_ Tên lừa đảo khốn kiếp kia, ra đây cho ta.

_ Xin lỗi, người bạn cần gặp hiện không có mặt ở đây, hãy để lại lời nhắn sau tiếng bíp,...bíp.

_ Bíp cái đầu ngươi, đồ bịp bợm.

_ Này, cẩn thận lời nói. Ta bịp gì ngươi.

_ Hừ, 200 triệu tinh thần tệ, ngươi tin ta liều chết với ngươi tại đây không.

_ Không phải việc của ta, thỏa thuận là thỏa thuận. Ngươi đi mà liều với lão già kia.

_ Lão già đó mạnh hơn ta.

_ Ai chả mạnh hơn ngươi.

_ Muốn thử không?

_ Bình tĩnh đi, chính ngươi đã đồng ý, giờ lật lọng thì đừng trách ta.

_ Ngươi dám làm gì?

_ Hỏi thằng trọng tài tâm nhãn đó, xem nó đứng về phía ai.

_ Nó đứng về phía 200 triệu.

_ Ngươi nghĩ ai cũng tham tiền như ngươi, đừng tự coi trọng bản thân quá.

_ Tâm nhãn ra đây!

_ Nó kêu ngươi kìa tâm nhãn, thấy nó bất lịch sự không, nhớ bỏ một phiếu cho anh nha.

_ " Chuyện gì ".

.....

.....

_ " Hiểu, không quan tâm, ta chỉ coi trọng thỏa thuận, tốt nhất lúc này là tránh mâu thuẫn bằng cách tuân theo thỏa thuận "

_ Một lũ phá gia.

_ Đừng vơ đũa cả nắm, làm theo thỏa thuận đi. Chính là tỷ số 2: 1 đó.

_ Thỏa cái đầu ngươi, ta không biết, cũng không có thói quen vứt tiền ra cửa sổ.

_ Ngươi lật lọng.

_ Ừ, lật lọng đó, thì sao.

_ Vậy chú vào trong đi, giao sân khấu lại cho anh.

_ Mơ đi, bước qua xác ta trước. Với lại ngươi nghĩ tâm nhãn sẽ để ngươi làm loạn sao, ngoài làm loạn ra ngươi còn làm được gì.

_ Chú coi thường anh quá, cần anh đánh đàn cho chú nghe không, mà nói thật chính chú mới là đồ kém cỏi.

_ Ta kém?

_ Phải, tán gái kém, gặp tay anh là hốt xong rồi.

_ Rác rưởi, nói đi, cọng kẽm màu đỏ này là gì.

_ Ta không biết.

_ Còn muốn gạt ta, nên biết chuyện không lợi không bao giờ ta làm.

_ Ta không gạt ngươi, chuyện gì ta biết ngươi cũng đều biết. Chính ngươi rõ nhất điều đó.

_ Vậy..., tại sao?

_ Ta và ngươi là một, cũng là hai. Ta có cảm giác của mình, ta biết thứ đó có lợi cho mình, chỉ vậy thôi.

_ Nói hay lắm, có lợi cho ngươi, ta là cục đất chắc.

_ Lúc này ngươi giết được ta không.

_.....

_ Vậy có lợi cho ta thì cũng có lợi cho ngươi, còn muốn giải thích gì nữa.

_ Vĩnh viễn ngươi không bao giờ được điều khiển cơ thể.

_ Hên xui, ta không phải là kẻ thích lật lọng như ngươi. Nói rồi, là để tâm nhãn quyết định.

_ Để tâm nhãn quyết định.

_ Phải, là để tâm nhãn quyết định.

_...

_ Chờ gì nữa, muốn nghe ta đàn à. Chờ xíu, bắt đầu ngay, giới thiệu với ngươi, đây là bản xô nát đánh răng.

_ Cút.

Vương Lang dần bình tĩnh, nhịp tim trở lại bình thường. Hắn ra quyết định, là một trong những quyết khó khăn và quan trọng nhất trong đời của hắn.

_ Lão ca, cọng kẽm màu đỏ vô dụng này mà lại có giá đó, ca không đùa đệ đó chứ.

_ Đùa? Ta không phải là người thích đùa.

Giọng của lão già thần bí có chút không vui.

_ Thật lòng ta không muốn bán nó đâu, ta coi nó còn hơn sinh mệnh của mình. Vừa nói ra giá đó là ta đã cảm thấy hối hận, nếu không vì nghĩ đến tình cảm của chúng ta, sợ ta đã nghĩ lại rồi. Hay là đệ đừng lấy nó nữa, cứ chọn thiết bị hoàng kim đi, ta tăng gấp đôi quà khuyến mãi, mua một vàng tặng hai bạc,được chưa.

Vương Lang cố vớt vát.

_ Năn nỉ lão huynh đó, giảm giá cho tiểu đệ đi.

_ Chốt giá đó rồi, không giảm được.

_ Cho thêm khuyến mãi cũng được mà, tình cảm, ý đệ nói chính là tình cảm đó.

_ Nghĩa bất dung tình, đệ phải biết là bán đi nó chính ta đã phạm vào thiên mệnh, cũng như nguyên tắc của mình. Bản thân ta cũng không vui gì đâu. Mà thôi, ta cũng không muốn làm khó tiểu đệ ngươi nữa.

Cái rương được năng lượng tinh thần dựng lên, các ngôi sao lần lượt được thu vào. Quá trình thương lượng - tối hậu thư lại được tiếp tục.

_ Tiểu đệ bỏ bảo vật đó lại vào rương đi, con như duyên phận của chúng ta chỉ có bấy nhiêu. Ta đành phải lang thang tìm kiếm người được chọn mới. Tạm biệt, lão ca đi đây.

_ Khoan đã.

Vương Lang ý thức rủa thằng tâm ma với tâm nhãn không biết bao nhiêu lần. Hắn ném hai tấm thẻ tiền vào rương trước khi nó kịp đóng lại. Hành động này chính là cắt thịt bỏ đi, Vương Lang cũng không ngờ hết khả năng cam chịu của mình.

_ Thứ này đệ lấy, hzzzz, cảm ơn lão ca.

Hai tấm thẻ tiền nhanh chóng bay vào tay người trong bóng tối, lão nói giọng lo lắng, nhưng không giấu nổi sự vui mừng:

_ Tiểu đệ suy nghĩ kĩ chưa, ta thật không muốn miễn cưỡng đâu.

_ Đệ đúng là có chút..

Hai tấm thẻ tiền nhanh chóng được lão già kia giấu vào trong ngực áo, vỗ vỗ mấy cái cho nó yên vị, lão cất giọng thành thật.

_ Ta nghĩ là phải chúc mừng đệ rồi đó, thứ chí bảo trời đất này biết được đã là vinh hạnh, còn sở hữu được như đệ, khặc khặc, ta không còn từ nào để nói hết cơ duyên này đâu.

_ Nhưng mà lão ca có thể..

_ Đệ còn tấm thẻ tiền nào nữa không. - Lão lại cướp lời.

_ Không, đệ trắng tay rồi, một đồng cũng không còn.

_ Vậy thôi ta có việc phải đi trước, tạm biệt.

Chiến trường nhanh chóng được thu dọn, cái rương và lão già biến mất thần bí như cách xuất hiện. Để lại Vương Lang tay trắng bơ vơ đứng đau khổ ở đầu hẻm.

Đang mân mê cái que rác trị giá 200 triệu tinh thần tệ trong tay, lần này lại có con ăn hàng ngủ quên khác thức dậy, chính là cái vòng sáng xanh dương, nó hút cái que vào bên trong vùng chứa một cách nhanh gọn. Tiện đường nó hút luôn mấy thứ thiết bị mà Vương Lang đang có, thần ảnh với thẻ bài.. Sau đó tiếp tục ngủ.

Khó nói hết cảm giác của Vương Lang lúc này, chính là chỉ một mình hắn lao động vất vả để nuôi một lũ phá gia không biết nghe lời, thích làm gì thì làm.

Vương Lang một lần nữa trắng tay, hắn buộc phải đẩy nhanh kế hoạch kiếm tiền trong zone s.

Tìm được một căn nhà tương đối vắng vẻ của người bình thường, Vương Lang chọn tầng áp mái kín đáo, phủi nhanh lớp bụi, lấy cổng tinh thần trong tay nải ra, đặt lưng nằm xuống.

Coi như hắn may mắn còn chút tài sản, chính là 2 vạn tinh thần tệ mà Mộng Băng Doanh chuyển vào.

Một miếng khi đói bằng một gói khi no. Nếu lập một biểu đồ về tình hình tài chính của Vương Lang, sẽ là những lần lên xuống dốc bất thường.

Đập vào mắt Vương Lang đầu tiên chính là những tin nhắn dồn dập, là thư thách đấu tại đấu trường ảo.

Vương Lang mĩm cười, đã đến lúc hắn lấy lại những gì đã mất.
Bình Luận (0)
Comment