Tại vùng ven của Nha Trang thành, Tần Phí chạy như bay phía trước, Vương Lang thong thả theo sau.
Vương Lang không có ý dấu, nên Tần Phí sớm đã biết hắn đi theo. Hai người nhanh chóng chạy đến một hang đá nằm dưới chân núi ráp ranh ngoại vi Nha Trang thành.
Tại đó.
_ Đây là Tiểu Phí?
_ Phải.
Nếu Tần Phí không lên tiếng xác minh, có lẽ Vương Lang sẽ nghĩ mình đoán nhầm. Điều trước mắt thật khác với tưởng tượng ban đầu của Vương Lang.
Trước mặt hai người, đúng là có một con tinh thú đầu chim thân sư đang nằm thoi thóp, toàn thân cũng như mặt đất xung quanh toàn máu tươi, đôi cánh của nó trẹo hẳn ra một bên, không gấp lại được. Nhưng cả thân nó dài chưa tới nửa sải tay, sợ còn nhỏ hơn con chó nhà.
Tần Phí đang ngồi vuốt ve Tiểu phí, toàn thân rung rung, đôi mắt mờ nước.
Tiểu Phí lúc này sinh mạng đã sắp tắt, nhìn thấy thân ảnh quen thuộc, nó cố gắng gượng kêu lên mấy tiếng két két như đang lấy lòng, nó cố rướn cổ để tận hưởng bàn tay kia nhiều thêm một chút.
Cảm tượng thân tình này thật khó khiến người khác khó kìm nén cảm xúc.
Tần Phí nói, vừa là nói với Vương Lang, cũng như là đang nhắc nhở mình.
_ Tiểu Phí cố chống chọi với cả bầy phi điểu. Vì lo cho ta đang ngồi trên lưng nên nó không dám chống trả lại, chỉ cố sức mà bay đi. Chỗ này, vết thương này, rồi chỗ này, là do đỡ đòn cho ta nên mới có.
Không chỉ tinh hạch, đến năng lượng sống trong nhục thể cũng bị nó thiêu đốt, tất cả đều dùng để cố sức bay nhanh. Thân hình nó vốn to lớn, chỉ mới mấy ngày, cơ thể nó đã bị co rút đến mức như vậy.
Vương Lang trầm lặng một chút, cuối cùng ra quyết định.
_ Để ta xem thử một chút.
Nói rồi không đợi Tần Phí lên tiếng, Vương Lang ngồi xuống, đưa hai tay chạm vào cơ thể của Tiểu Phí, bắt đầu phóng thích năng lượng đến từ hạt giống sinh mệnh.
Tần Phí ngần ngại, rồi cũng để yên, cho Vương Lang thử một chút, ít nhất cũng có thể giảm được đau đớn cho Tiểu Phí.
Năng lượng sinh mệnh được Vương Lang phóng thích ra dào dạt, không chút giữ lại, nhanh chóng nhập vào cơ thể Tiểu Phí, được nó hấp thu.
Tiểu Phí có linh trí, nó biết rõ người kia đang làm gì, nó cố tình thả lỏng, để năng lượng sinh mệnh dễ dàng được lưu chuyển trong cơ thể.
Một màn như phép màu diễn ra, những vết thương chồng chất của Tiểu Phí ngừng rỉ máu, bằng mắt thường có thể thấy được da thịt đang từ từ liên kết bên dưới, rồi da non dần dần khép lại. Khoảng mươi phút, các vết thương đều đã tự phục hồi.
Lúc này Vương Lang dừng lại, hơi thở nặng nề mệt mỏi. Hắn không phải sinh mệnh sư thật sự, việc khống chế năng lượng sống của hạt giống kia lưu chuyển thành dòng ổn định để đi ra ngoài không được tự nhiên lắm, cần chú tâm rất nhiều để gượng ép.
Tiểu Phí vui vẻ kêu lên một tiếng rõ to.
Tần Phí mừng rỡ, hắn cảm nhận được nhịp sống của Tiểu Phí ngày một tăng lên, khớp xương cánh gãy cũng liền lại. Dù chưa thể bay được hay cơ thể vẫn còn co rút nhưng như vậy so với lúc trước cũng là tốt lắm rồi.
Tần Phí cũng đã từng thấy sinh mệnh sư chữa bệnh, nhưng hoàn toàn khác với Vương Lang lúc này, chính là truyền năng lượng một chút rồi ngừng, chữa trị từng chút để tránh suy kiệt. Chứ không thể có hiệu quả nhanh chóng đến như vậy. Nói về hiệu xuất, như này chính là đem vật chết biến thành vật sống, tuyệt đối không tầm thường.
Tần Phí chỉ thoáng nghĩ qua một chút, rồi hoàn toàn tập trung tâm tư vào Tiểu Phí trước mặt.
Tiểu Phí lúc này không thể coi là tinh thú được, vì tinh hạch hay năng lượng trong tế bào đều không có. Chỉ có nhục thân máu huyết bình thường. Tuổi thọ hay năng lực đều suy giảm, nhìn như một thú cưng bình thường.
Nhưng không sao, còn sống là tốt rồi. Tinh hạch là nguồn sống của tinh thú, hồi giờ cũng chưa nghe tinh thú nào tan vỡ tinh hạch mà còn sống cả, như Tiểu Phí lúc này đã là kỳ tích.
Tiểu Phí nhanh chóng gượng dậy, run rẩy xà vào lòng cũng Tần Phí. Một người một thú, vui vẻ vô cùng. Ánh mắt của cả hai nhìn Vương Lang vô cùng cảm kích.
Còn về phần Vương Lang, chính xác là bên trong vùng chứa của hắn, lúc này cũng không hề yên tĩnh.
Lúc Vương Lang dẫn hết năng lượng sinh mệnh bao xung quanh hạt giống, cũng là lúc hắn thu tay lại, tưởng mọi chuyện coi như đã xong.
Bỗng hạt giống kia rung rẩy, nứt ta một đường. Rồi nó như con ong đi tìm mật, bay lượn vòng quanh, cuối cùng lao vào trung tâm vòng sáng to nhất đang có của Vương Lang.
Năng lượng tinh thuần của vòng sáng đó cuộn lại như lốc xoáy, ào ào bị hạt giống kia hút vô.
Quá nhanh, thời gian bên ngoài chưa hết một hơi thở vòng sáng to nhất đã trở nên ảm đạm, cạn khô.
Hạt giống kia quen mùi, tiếp tục nhảy qua vòng sáng bên cạnh hút tiếp.
Vương Lang có 50 vòng sáng, cái sau to hơn cái trước, nhưng chẳng mấy khi tất cả đều đầy, lúc này hắn sau mấy ngày nghỉ ngơi liên tục hấp thu, chỉ mới đầy được gần 30 vòng. Đó là đã nhờ tốc độ hấp thu của Vương Lang nhanh hơn người bình thường đến mấy lần.
Cái hạt giống tham lam kia giống như đang ngủ bị kêu dậy, liên tục nhảy từ vòng sáng này qua vòng sáng khác, nếu chú ý kỹ thì sẽ thấy vết nứt trên hạt giống ngày càng rõ rệt.
Vương Lang đang nội thị vùng chứa thì hoảng hồn, mới chớp mắt mà hắn đã bị hút mất hơn chục vòng sáng, mà hạt giống kia thì không có dấu hiệu ngừng lại, thậm chí nhìn từ dao động, có vẻ như nó đang rất phấn khích.
Như nhớ lại chuyện cũ, Vương Lang nhanh chóng điều khiển ngôi sao Bắc Đẩu đang lơ lửng kia bay tới đập vào hạt giống, hắn thầm nhủ, không cần biết lợi hại ra sao, tốt nhất là đập cho nó bất tỉnh luôn.
Vương Lang bỗng nhớ Mỹ Mỹ, nhớ lại là nghiến răng, thứ do con hàng đó xuất ra, đúng thật không tốt lành gì.
Hả. Vương Lang ngẩn người, chết tiệt. Cái ngôi sao kia vừa đập được mấy cái, không ngờ cũng là thứ hại người, đang ngủ mà kêu. Nó không giúp ngăn hạt giống lại thì thôi, không ngờ vẫy đuôi theo giặc, bay cùng hạt giống vào vòng sáng, liên tục hút lấy hút để.
Xong rồi, xong thật rồi. Số lượng vòng sáng còn 10, 9, 8.. Tại sao cuộc đời hắn chỉ toàn chứa chấp bọn ham ăn. Giống như có người thọc tay chôm tiền trong túi của mình, nghĩ vậy sẽ thấy được sự đau khổ của Vương Lang lúc này.
Hai thứ ham ăn kia không phân trước sau, liên tục càng quét. Giống như bị bỏ đói lâu ngày, mà có lẽ cũng thật là vậy.
Cho đến khi bọn chúng đang lao về vòng sáng cuối cùng, thì bỗng trong vùng chứa của Vương Lang xuất hiện một thanh tiểu kiếm màu đỏ. Nhìn kỹ, đó chính là thứ mà Vương Lang tưởng là cọng kẽm, mà tâm ma đã khiến hắn phải dùng 200 triệu tinh thần tệ để đổi.
Thanh tiểu kiếm xuất hiện, bộ dáng ngạo nghễ đứng chắn ngang đường đi của hạt giống sinh mệnh và ngôi sao Bắc Đẩu.
Ngôi sao kia như đang sợ hãi, lập tức bay ra xa, không dám lao đến vòng sáng cuối cùng nữa. Còn hạt giống thì chần chờ, cuối cùng như không cưỡng lại được, quyết định lao tới tiếp.
Thanh tiểu kiếm màu đỏ như bị chọc tức, nó lập tức xoay vòng, chém một phát vào hạt giống.
Ầm. Hạt giống ngừng lại, nơi thanh tiểu kiếm chém trúng là đỉnh của vết nứt trên vỏ. Rắc một tiếng, một cái khe hiện ra trên hạt giống. Thanh tiểu kiếm rút lui lại, đúng lúc này từ bên trong hạt giống, năng lượng sinh mệnh ồ ạt tràn ra từ khe nứt.
Vương Lang hoảng sợ, dòng năng lượng tuôn ra cuồn cuộn này quá nhiều quá dũng mãnh.
Năng lượng tinh thuần thì có chỗ chứa cơ bản là vòng sáng.
Năng lượng sinh mệnh mà hạt giống tạo ra trước đây không nhiều, chỉ vừa đủ để bao quanh nó.
Còn dòng năng lượng sinh mệnh này thì quá mãnh liệt, nó như cơn lốc cuốn khắp nơi trong không gian vùng chứa, độ bạo liệt của nó Vương Lang chịu không nổi, vùng chứa như sắp tan rã.
Đầy thì phải tràn, Vương Lang quyết định mở một đường, phóng thích nó ra, mà mục tiêu đã có sẵn, chính là tiểu phí còn yếu ớt kia.