Cơ Giới Khách

Chương 158

Mạnh viên ngoại, năm nay đã ngoài 80. Mới vài năm, trước khi chuyển về Nha Trang thành an dưỡng. Mạnh viên ngoại là cán bộ cấp cao trong bộ máy hành chính của liên minh, công tác tại tổng thành. Gia thế của ông coi như là có căn cơ, hiện nay số con cháu tinh anh có chức quyền cũng hơn chục. Tuổi già khỏe mạnh, con cháu đầy đàn, mọi người ai cũng khen Mạnh viên ngoại có phước.

Ít nhất nhìn bên ngoài là như thế.

Mạnh viên ngoại có sáu người con, ba nam một nữ. Ba trong năm nam là người tinh anh, hai người còn lại cũng tri thức thành đạt, chỉ còn lại người con gái út.

Người con gái này ông có lúc tuổi đã hơn lục tuần, ban đầu chính là niềm vui lớn nhất lúc tuổi già của ông, nhà có nếp có tẻ. Không ngờ ông trời trêu ngươi, không cho ai được trọn vẹn, đứa con gái út này bẩm sinh đã khiếm khuyết, thần kinh không được bình thường, lúc mê lúc tỉnh, đến cả vệ sinh cá nhân cũng không tự làm được.

Bệnh này không chữa được, dù đã tìm mọi cao nhân có thể, tất cả đều chung một đáp án như vậy. Nhìn người bạn đời đã hai màu tóc, mỗi bữa cơm đều phải chạy theo đút cho đứa con đương tuổi đôi mươi, nước mắt tuôn ra không cách nào cầm lại được.

Chuyện nhà Mạnh viên ngoại trong thành ai cũng biết, biết rồi lại thở dài, có người ác khẩu, có một đứa con như thế kia, tiền nhiều đến mấy lúc chết cũng không nhắm mắt được.

Mạnh viên ngoại có chút giao tình với Thái Phổ, lần này là do Thái Phổ chủ động sắp xếp, không cần biết có chữa được hay không, chỉ cần Vương Lang chịu gật đầu, ân tình này Mạnh viên ngoại phải nhận.

Vương Lang vừa đến, đã thấy người nhà Mạnh viên ngoại xếp thành hai hàng cung kính đón chào, xã giao mấy câu, vừa bước vào phòng khách đã có hạ nhân mang ra cái khay, trên đó là đầy đủ tiền công chữa bệnh đã báo trước. Vương Lang sảng khoái nhận lấy, dứt khoát đi vào phòng ngay lập tức thăm bệnh cho Mạnh tiểu thư, để sau lưng nhiều những đôi mắt long lanh ngập tràn hy vọng.

Nói sơ qua một chút về cách chữa bệnh thông thường của sinh mệnh sư.

Có hai cách cơ bản, một là sử dụng thanh năng lượng sinh mệnh, phóng thích và điều động theo phương pháp chung, kết hợp với năng lượng bản thân, đưa vào bên trong cơ thể người bệnh, cách này tương đối anh toàn cho sinh mệnh sư, vì dễ khống chế, ít bị suy kiệt. Nhưng hiệu xuất chữa bệnh không cao, thường chỉ dùng cho những thương tích thông thường, phụ thuộc rất nhiều vào phẩm chất thanh năng lượng sinh mệnh sử dụng.

Cách thứ hai yêu cầu trình độ chuyên môn và đẳng cấp của sinh mệnh sư cao hơn. Chính là vừa nạp năng lượng tinh thuần vào, vừa lấy năng lượng tinh thuần ra, chuyển thành năng lượng sinh mệnh để chữa trị. Cách này phụ thuộc vào phẩm chất sinh mệnh sư, mà ảnh hưởng đến phẩm chất năng lượng sinh mệnh tạo ra, kết hợp thêm kiến thức chuyên môn về y khoa để đưa vào đúng lúc đúng chỗ, chính xác ở cấp độ tế bào hay từng bước sóng năng lượng. Đương nhiên hiệu quả chữa bệnh cao hơn.

Nhưng cách này rất nguy hiểm, đôi khi có những lúc mất khống chế, hoặc buộc phải chữa trị liên tục, hay bệnh tình chuyển biến bất ngờ. Khi đó sinh mệnh sư dễ gặp nguy hiểm, cơ bản là vì nạp vào không bao giờ bằng được lấy ra, tâm trí lại phải phân tâm, xác xuất bị suy kiệt là rất lớn. Số lượng sinh mệnh sư hy sinh khi đang chữa bệnh cho người khác không phải là ít, một lý do quan trọng tạo nên điều đó nữa là, đa phần các sinh mệnh sư đều rất thiện lương, lấy cứu người làm chân ngôn, thương người hơn thương mình.

Quay lại chuyện chính, Vương Lang bước vào phòng, theo sau có khoảng 4, 5 người, Thái Phổ đương nhiên có, tại đó Mạnh tiểu thư đang im ngủ, không biết đang mơ điều gì mà miệng nhai chóp chép, nước miếng chảy thành dòng.

Thứ kế tiếp khiến Vương Lang chú ý, trên bàn uống trà đặt giữa phòng, trên đó đặt một cái khay ngọc, bên trên là ba viên thanh năng lượng tinh thuần cực phẩm. Giá niêm yết một cực phẩm bằng 100 thượng phẩm, nhưng không ai ngu mà bán giá đó, gấp 5, 7 lần may ra còn được.

Vương Lang đã tìm hiểu kỹ, nếu vừa rồi là tiền lương thì đây là nguyên liệu, là gia chủ chuẩn bị, dành cho sự tiêu hao của hắn trong quá trình chữa bệnh.

Vương Lang tiến tới phóng bước sóng năng lượng tinh thần nhẹ nhàng bao chùm lấy Mạnh tiểu thư. Đây là thao tác dò xét chuẩn bệnh thông thường. Trong sự quan sát của mọi người, nét mặt Vương Lang càng lúc càng trầm trọng, lúc gật đầu lúc lắc đầu, thỉnh thoảng đưa tay vuốt râu thở dài, đau xót. Lúc kết thúc màn này, Vương Lang thở nặng ra một hơi, trầm mặc.

Cảnh này là Vương Lang hay thấy trong phim, bây giờ diễn lại, quá đạt.

Hắn đi tới, giữ nguyên biểu cảm như vậy, đặt tay lên thanh năng lượng cực phẩm, hàng tốt có khác, đúng ba hơi thở sau, ba thanh kia biến mất. Đám người kia trợn tròn con mắt, thông thường muốn hấp thu hết một thanh cực phẩm, thời gian nhanh nhất cũng phải một nén nhang, nội cái tài phá của này thôi đã đủ khiến người ta ngưỡng mộ.

Vương Lang đưa ánh mắt ái ngại nhìn Thái Phổ, rồi nhìn sang Mạnh viên ngoại. Ngay lập tức và ông ta hiểu ý, móc ra ba thanh cực phẩm nữa đặt lên bàn, rồi ông nhìn qua đứa con gái đang nằm, dứt khoát lấy ra thêm hai viên nữa. Ông lui bước, ôm lấy vợ của mình, nắm tay làm chỗ dựa cho bà.

Vương Lang thong thả hút thêm bốn viên nữa, cầm viên cuối cùng trên tay, cơ thể hắn bắt đầu phóng thích ra tầng năng lượng hài hòa. Bước tới gần Mạnh tiểu thư. Đưa hai tay ra phía trước, gồng mình tạo thế tấn, miệng lẩm bẩm đọc chú ngữ.

Thái Phổ cực kỳ tò mò, nhưng hắn kìm xuống được, lấy lý do tránh làm Vương Lang phân tâm, nhanh chóng lùa mọi người ra khỏi phòng, đóng cửa hộ pháp, nghiêm túc hơn hắn chính là sáu trợ lý và một hộ vệ kia.

Mọi người nín thở chờ đợi, một con ruồi cũng không dám bay nhanh.

Bỗng bầm bầm bầm, từ trong phòng phát ra những âm thanh mãnh liệt, tiếng la hét gắng sức của sinh mệnh sư Vương Lang, hình như còn có cắn trả phản chấn, có cả âm thanh bàn ghế đổ nát, nền nhà rung lên từng chập. Ánh sáng chớp lòa, lập lòe như ma trơi. Nhìn cái bóng in trên cửa, hình như có ai đó, cầm cái gì đó, đập qua đập lại trên nền nhà.

Không khí ngưng trọng quỷ dị. Chẳng lẽ đây không phải chữa bệnh, mà là trừ tà, Mạnh tiểu thư bị quỷ nhập? Lo lắng như vậy nhưng không ai dám đưa sóng năng lượng vào để dò xét.

Mấy người phụ nhân, gia quyến, nữ giúp việc trong nhà tâm lý không vững, chịu không nổi gào lên khóc lóc sợ hãi. Người nhà Mạnh gia bắt đầu nghĩ, không cần chữa hết bệnh, chỉ cần Mạnh tiểu thư đừng bị đánh chết, coi như lần này đã thành công.

_ Mọi người cẩn thận, _từ trong phòng phát ra tiếng hét thất thanh của Vương Lang. Tiếp đó một làn sóng năng lượng tinh thần mãnh liệt đánh ra ngoài, sáu tên trợ lý do đứng gần mà chấn động thổ huyết. Sau phải nhờ Mạnh viên ngoại và Hà Nhật cùng ra tay mới hóa giải được.

Tiếp tục, mọi thứ biến mất, âm thanh ánh sáng đều không còn, im lặng, chính là hoàn toàn im lặng.

Năm phút, mười phút, mọi người nín thở chờ đợi.

Nửa tiếng, rồi một tiếng. Bắt đầu có tiếng xì xào lo lắng.

Bên trong phòng vẫn im lặng. Bắt đầu có tiếng khóc, lần này là thậm thụt thút thít, rồi nức nở như đưa tang. Mạnh viên ngoại và Thái Phổ nhìn nhau, thấy rõ sự lo lắng không ngừng tăng lên trong đôi mắt của đối phương.

Gió nhẹ nổi lên, đưa mùi hương nhạt nhạt thoang thoảng vào mũi của họ. Hả.. Đây là mùi máu, mùi máu tươi.

Mạnh viên ngoại và Thái Phổ lập tức lao tới cửa phòng, họ không chờ thêm được nữa. Nhưng chắn phía trước chính là Hà Nhật, bộ dạng liều chết, trừ khi bước qua xác hắn, không có lệnh của Vương Lang, không ai được vào phòng.

Tình hình này là phải chiến một trận. Quên nói lúc trước, Mạnh viên ngoại kia đương thời làm việc hành chính, nhưng công danh cũng là từ chiến trường không gian mà đánh ra. Thái Phổ kia cũng không kém cạnh gì, hai người nhanh chóng liên hợp, đồng loạt ra tay.

Ngay lúc cuộc chiến thảm liệt này sắp bắt đầu.

Kétttt. Cánh cửa phòng mở ra.

Bước ra là một thiếu nữ tuổi đôi mươi, dung nhan xinh đẹp, ngũ quan đoan chính, đôi mắt to tròn long lanh đang ngấn lệ. Nhìn Mạnh viên ngoại mà hét lên:

_ Chaaaaa.

Rồi nàng quỳ xuống:

_ Con gái bất hiếu, bao năm qua đã làm khổ cha mẹ rồi. Từ nay con gái nguyện cả đời hầu hạ, mãi mãi ở bên báo hiếu cho cha mẹ.

Vỡ òa, tất cả vỡ òa, hai mươi năm đau khổ phút chốc trở thành mây khói. Tất cả là dồn nén lại để cho khoảng khắc hạnh phúc này. Một lần nữa nước mắt lại rơi, nhưng đây là giọt nước mắt hạnh phúc.

Mạnh viên ngoại cùng phu nhân đương nhiên là hạnh phúc nhất, họ không cần con gái báo hiếu, họ chỉ cần con gái có thể tự tìm được hạnh phúc cho mình là được.

Như có pháo hoa nổ tung trên bầu trời, gút thắt được mở, mọi người ồ lên sung sướng. Nhà họ Mạnh giàu có nhưng ngày thường hành sự điệu thấp, biết đối nhân xử thế, những người này đang vui là thật lòng.

Tiếng chúc tụng vui mừng không ngớt, hàng xóm xung quanh ào ào cầm quà mừng chạy qua.

Bỗng có tiếng Mạnh viên ngoại la lên mừng rỡ.

_ Vùng chứa của con.. Trời, con đã khai mở rồi sao, một hai ba bốn... 17 vòng sáng. Ha ha ha ha ha, con gái của ta cũng là người tinh anh, 17 vòng sáng, ha ha ha ha, nó chính là tinh anh trong tinh anh..

Song hỷ lâm môn, chính là song hỷ lâm môn. Xoong nồi nào gõ mà phát ra tiếng, đều được mọi người chia nhau để hò hét, nhiều lúc không phải việc của mình, thấy người khác vui rồi vui theo, rồi cứ vậy mà vui, xếp hàng ca múa. Nụ cười hòa cùng nước mắt.

Bỗng có ai đó sung quá múa không đều, vấp té đầu u một cục mà nhớ ra.

_ Vương Lang sinh mệnh vương kia đâu rồi?

Một người hỏi, hai người hỏi rồi trăm người hỏi, cuộc vui dừng lại, trăm ánh mắt đổ về căn phòng kia.

Mạnh tiểu thư nói khẽ,

_ Lúc ta tỉnh dậy thì đã đứng trước cửa, cứ vậy mà bước ra, Vương ân công, chắc vẫn còn trong đó.

Người vẫn đang túc trực đứng gần nhất là Hà Nhật, hắn đẩy cửa bước vô, khựng một chút rồi hét lên kinh hoàng.

_ Vương.. đại... nhân.
Bình Luận (0)
Comment