Cơ Giới Khách

Chương 160

Phi toa hạ xuống, khác với tưởng tượng ban đầu của Vương Lang, nhóm người bọn họ không tạo ra được chút sóng gió gì nơi đây.

Bầu không khí nơi đây hoàn toàn cách biệt với sự nhộn nhịp đang có ở Nha Trang thành.

Trụ sở sinh tồn giả nằm trên vùng bình nguyên phía tây ngoại thành Nha Trang, ba bên là núi, phía trước có một con sông băng ngang, cổng chính quay về hướng đông, nếu như nhìn tổng thể về phong thủy, nơi đây không tốt để làm ăn, có chăng thích hợp hơn để xây lăng trạch.

Lượng sinh tồn giả ra vào trụ sở rất đông, khí thế bọn họ phát ra có chút hung bạo, có người còn dính trên y phục nhiều vết máu. Khác với người tinh anh, bọn họ đều lưng đeo đại đao, vai vác trường thương, hông đeo bảo kiếm, hào khí của người giang hồ nồng đượm. Nhưng nhìn chung bọn họ đều giữ không khí yên tĩnh khi đến gần trụ sở, mọi hành động, giao dịch, chào hỏi đều tiết giảm âm lượng đến mức thấp nhất.

Người đeo thẻ bài sắt là tập sự, thẻ bài đồng là nhân viên phụ thuộc làm công hoặc học viên, thẻ bạc là võ sư, có thể đăng ký làm nhiệm vụ. Hiếm nhất là thẻ vàng, chính là các vũ sư, những người tạo nên chỗ đứng cho nhân loại trong vùng sinh tồn.

Tiếp dẫn nhóm người Vương Lang là một võ sư đeo thẻ bạc, tuổi xấp xỉ tứ tuần, người này thân thủ nhẹ nhàng, nói chuyện cực kì khách khí, điệu thấp nhưng vẫn ngẩn cao đầu, khiến người khác tự nhiên sinh lòng tôn trọng.

Y tên Văn Hành Trung.

Văn Hành Trung bộ dáng khoan thai, không vội đi vào chuyện chính. Thong thả vừa dẫn đường, vừa giới thiệu sơ qua về khung cảnh, bài trí xung quanh. Theo lời y, tổng thể kiến trúc nơi này được vẽ ra do một đại sư phong thủy lừng danh, đương thời được ví như thần tiên. Mục đích xây dựng không phải để khếch trương, mà là tích tụ, ôn dưỡng khí vận từ từ. Không khí trầm lặng quỷ dị xung quanh, cũng do đó mà ra. Nếu để ý kĩ, cây cỏ mọc trong khuôn viên trụ sở, tươi tốt hơn nhiều so với bên ngoài.

Trụ sở sinh tồn giả này không xây cao, mà trải rộng ra từng vòng, giống như bia tập bắn tên, người ở cấp độ nào thì sinh hoạt trong vòng kiến trúc đó. Càng vào trong thì càng quan trọng.

Bọn họ đang đi bộ trên con đường chính xuyên thẳng từ cổng vào tâm.

Có rất nhiều thứ đa dạng, lạ lẫm. Vương Lang bản tính ham học hỏi, tò mò liên tục đặt câu hỏi. Văn Hành Trung không lấy làm phiền, mỗi lần như vậy lại dừng một chút, trả lời xong mới đi tiếp.

_ Đây là tưởng niệm bia, mỗi tấm thẻ bài treo trên đó, đại diện cho một sinh tồn giả đã hi sinh, tên tuổi bọn họ đều được ghi chép lại cẩn thận, hậu nhân có thể theo đó mà nhận trợ cấp, hoặc hương khói tưởng nhớ. Bia này cứ cách một khoảng thời gian là hết chỗ treo, sẽ đem vào hậu viện.

_ Khu này chủ yếu là để luyện tập, áo trắng kia là các võ sinh, áo đen là lão sư, phải được lão sư chấp nhận thì mới được cấp thẻ bài, còn một cách khác là nộp đơn thi tuyển. Thi cả võ và văn, nội dung phần văn đa phần là kiến thức cơ bản và nội quy của vùng sinh tồn. Hỏi bất kỳ sinh tồn giả nào sẽ đều nhận được chung câu trả lời, muốn tồn tại được trong vùng sinh tồn, quan trọng nhất không phải chiến lực, mà chính tri thức, kinh nghiệm.

_ Chỉ cần đột phá, trở thành vũ sư thì sẽ được cấp lệnh bài màu vàng. Đãi ngộ của vũ sư rất tốt, thi thoảng mới làm nhiệm vụ, chủ yếu liên quan đến tồn vong của hiệp hội. Hiện ở đây cũng có vài vị, nhưng đều đang bế quan, rất ít khi gặp người ngoài.

_ Nơi này là nhà khách tinh anh. Cơ giới sĩ đến đây thì huấn luyện, luyện tập, chức vụ là lão sư cấp cao, lương thưởng rất tốt. Cơ giới sư thì đến để mua hoặc phát nhiệm vụ tìm những vật phẩm họ cần. Những người có giúp đỡ cho hiệp hội, thì lợi ích cũng nhiều, cơ bản nhất là ưu tiên hoặc giảm giá khi thu mua. Thi thoảng cũng có những vật phẩm quá quý hiếm bán ra, chỉ những người tinh anh thân thuộc, mới được tham gia đấu giá.

_ Đây là nhà ăn, món ăn nơi này có, nơi khác chưa chắc đã có. Nơi khác có, chắc chắn nơi này phải có. Chưa nói đến việc các trù sư ở đây, tài năng đều thuộc vào hàng đỉnh cấp. Giá tiền cao thấp tùy món, có võ sư làm việc ba năm, vào đây chỉ đủ tiền ăn một bữa. Sánh được với nơi đây, có lẽ chỉ có tầng ba đại nhất lâu mà thôi.

_ Ở mỗi tòa lầu kia, là các vũ sư cao cấp nhất, bọn họ đều là tông sư võ học. Thỉnh thoảng quân đội liên minh, phải nhờ họ để hỗ trợ huấn luyện binh sĩ. Nói thêm một chút, hơn một phần ba số tông sư ở đây mang họ Trương. Cái gọi là Trương gia tâm quyền, chính là nhiều năm trước, được một vị ở đây, khởi nguồn tạo ra. Có không ít sĩ quan tinh anh cấp cao, năm xưa đã từng ở đây bái sư.

_ Đây là khu nuôi dưỡng tinh thú, tinh thú ở đây đều có ấn ký thân phận, dù đã bị thuần hóa, nhưng tố chất không kém gì giống loài trong vùng sinh tồn, chúng là phần chiến lực rất quan trọng của sinh tồn giả. Chức nghiệp tuần thú sư, là tương đồng không phân biệt người tinh anh hay bình thường, chỉ phụ thuộc vào thiên tư hay duyên phận cá nhân để phân cao thấp.

_ Kia là nơi bế quan sinh tử, người bước vào đó, nếu không để xác lại bên trong, khi bước ra chắc chắn là một Vũ sư kim bài. Văn Hành Trung ta bất tài, không biết đến ngày tháng nào mới có thể bước vô.

_ Hồ này là năm xưa do một vị tiền bối đào, nghe nói thông đến tận cùng có thể ra tới biển, nhưng chưa ai chứng thực được, thấy cái cây giữa hồ hay không, nó là đuôi của một con tinh thú sống bên dưới, nó và tiền bối năm xưa đã có ước hẹn, trong một trăm năm nếu nó có thể thành Vương, thì cứ tùy nghi rời khỏi, tính tới nay đã hơn tám mươi năm rồi

_ Cẩn thận, hoa đó không chạm vào được, đừng coi thường thực vật, chính một vương thú đã từng nói, đứng đầu vùng sinh tồn không phải tinh thú ăn thịt, mà là một gốc cây. Sinh tồn giả nếu gặp tinh thú động vật, tùy nghi chém giết, mạnh được yếu thua, nhưng nếu gặp thực vật quý hiếm, phải hét to xin phép mấy tiếng rồi mới dám hái.

..

...

Đoàn người cứ vậy bước tiếp, không chỉ Vương Lang, mà các người khác hôm nay cũng được mở rộng tầm mắt. Nhân sinh quan của họ cũng mở rộng, sự coi trọng dành cho hiệp hội sinh tồn giả càng tăng cao. Không hổ là thế lực lớn thứ hai của nhân loại trên địa cầu, chỉ riêng về tài phú, chưa chắc quân đội liên minh đã giàu hơn họ.

Văn Hành Trung cuối cùng dừng lại tại một lâu các, tại đó đã bày sẵn tiệc trà cùng một số món ăn nhẹ, ngửi mùi đã biết là hàng cao cấp. Mọi người tĩnh tâm dùng bữa, chủ nhà chưa lên tiếng, bọn họ cũng biết ý tránh dò hỏi. Dù không tung hô kèn trống, nhưng sự tôn trọng bọn nhận được suốt dọc đường, đã là vô cùng đáng quý.

Lát sau có tiểu đồng đến thông báo, Văn Hành Trung nghe xong khoanh tay trịnh trọng nói với Vương Lang:

_ Vương sinh mệnh sư đại nhân, sư phụ của tại hại có lời, mời ngài vào phòng khách trò chuyện.

Vương Lang gật đầu, nói Hà Nhật hãy an tâm đợi ở đây, dù sao chủ nhà chỉ gọi đích tên hắn, giữ phép tắc là cần thiết. Nhưng không ngờ người phản ứng mạnh nhất lại là Thái Phổ:

_ Không được, ta là người mời Vương sinh mệnh sư đến, ta phải có trách nhiệm đi theo hộ giá, dù biết là dư thừa nhưng nếu không làm như vậy lòng ta sẽ không yên. Hành Trung tiểu huynh đệ, ta và Vương đệ thân hơn máu mủ, tình như thủ túc, xin hãy thành toàn.

Nhìn Thái Phổ nghiêm nghị, thành khẩn, nghĩa bất dung từ. Mọi người ở đây thoáng chút cảm động. Văn Hành Trung thong thả:

_ Thái Phổ huynh, chi phí thỏa thuận lúc trước, chúng ta xin được dùng để gửi hết đến huynh, là lời cảm tạ vì đã mời Vương đại nhân đến đây, không biết vậy đã đủ thành ý chưa.

Thái Phổ ngay lập tức ngồi phịch xuống ghế, bóc bánh bỏ vào miệng nhai chóp chép, không thèm nhìn, chỉ phẩy tay nói với Vương Lang:

_ Đệ đi nhanh chút đi, tranh thủ làm cho xong việc, ta mệt rồi, chờ lâu quá là ta về trước đó. Đi đi, đi đi.

Thần thái thế này, sáu tên trợ lý càng mãnh liệt ngưỡng mộ Thái Phổ, còn Hà Nhật thì trừng lạnh.

Vương Lang cũng lười nói, cười lắc đầu rồi quay lưng đi theo Văn Hành Trung.

Tiếp đón Vương Lang là một trung niên nhân gầy gò, nước da ngăm đen, bên hông có kim lệnh bài, minh chứng thân phận vũ sư. Toàn thân ông tạo cảm giác sắc bén nhưng khí thế tỏa ra lại ôn hòa, bình dị, Văn Hành Trung vừa nhìn thấy lập tức bái lạy rồi lên tiếng giới thiệu.

_ Thưa sư phụ, đây là Vương Lang sinh mệnh sư, là người mà bộ trưởng Thái Phổ đã giới thiệu.

Vương đại nhân, đây là sư phụ của ta, người là một trong các trưởng lão của hiệp hội sinh tồn giả, lời nói của người, có thể đại diện cho hiệp hội.

_ Ta là Tạ Tấn, các hạ còn trẻ, nếu không ngại có thể gọi ta là Tạ bá bá cũng được._ Tạ Tấn vuốt râu ôn hòa.

_ Vương Lang xin ra mắt Tạ tiền bối.

_ Trung nhi, ngươi ra ngoài trước, tiếp đãi bằng hữu của Vương Lang cẩn thận.

_ Đệ tử vâng mệnh.

Chỉ còn Tạ Tấn và Vương Lang trong phòng, hương trầm thoang thoảng, hai người không nhìn nhau, mặt hướng về mảnh sân nhỏ phía trước.

_ Vương Lang hiền điệp, uống trà đi.

Vương Lang mỉm cười, thong thả nhấp ngụm trà,:

_ Trà ngon. _ nói xong Vương Lang thở ra một hơi.

Tạ Tấn hơi nheo mắt lại, biểu hiện này của Vương Lang thật ngoài dự đoán của ông. Trà này là Ngọc Tuyết trà, cực kỳ quý giá, chỉ có thể hái được ở vùng cực bắc của vùng sinh tồn, có tác dưỡng thần, giảm căng thẳng mệt mỏi. Ngày thường bản thân ông cũng không tùy tiện dùng, lúc mời khách đa phần bọn họ đều nhấp liền mấy ngụm, tấm tắc không ngớt mới đúng.

_ Chẳng lẽ Vương hiền điệp không vừa lòng với trà này? Không sao, để ta kêu người đổi loại trà khác.

_ Không phải. _ Vương Lang khoác tay_Chỉ là hậu bối trong phúc chốc lại nhớ về quê nhà, ngày thường cũng hay hầu trà sư phụ, hoài niệm, chỉ là hoài niệm.

Tạ Tấn vuốt râu hài lòng.

_ Khó kiếm được người có tấm lòng như hiền điệp đây. Lệnh sư có ái đồ như thế này, thật làm ta ngưỡng mộ.

_ Không dám, không dám. Khiến Tạ bá bá chê cười rồi.

Nếu Tạ Tấn biết Vương Lang đang nhớ gì thì chắc chắn sẽ chê cười. Ngày thường lão sư phụ gian thương kia của Vương Lang, hay canh lúc hai người đang cò kè trả giá mà đưa trà cho hắn uống, mỗi lần như vậy thì ý chí chiến đấu của Vương Lang lại tắt, chẳng biết sao cuối cùng luôn cầm chưa được một nửa tiền công ban đầu. Khiến hắn với trà đề phòng nhiều hơn thưởng thức.

_ Vương Lang hiền điệp, chắc Trung nhi đồ đệ của ta, đã giới thiệu sơ qua một vòng về hiệp hội sinh tồn giả, không biết hiền điệp có nhận xét gì hay không?

_ Nhận xét thì không dám, có chăng chính là một câu khen ngợi, sâu không lường được.

_ Ha ha, hay cho câu sâu không lường được. Lời này nếu đến tai các đại gia tộc, sẽ rất khó nghe đó.

_ Tạ bá bá, chuyện của giới cao tầng hậu bối không dám lạm bàn, chỉ là có chút tò mò cá nhân mấy chuyện, không biết có thể hỏi bá bá được hay không.

_ Hiền điệp cứ việc, đã lâu rồi ta không chuyện trò với người tuổi trẻ như hiền điệp đó, cứ hỏi đi, đừng ngại.

Vương Lang liền sốt sắng:

_ Vậy vũ sư nếu so chiến lực, có thể sánh với đẳng cấp tinh anh nào?
Bình Luận (0)
Comment