Cơ Giới Khách

Chương 165

Phong ấn mở ra, một lần nữa Vương Lang nhìn lại thứ mình đã niêm phong.

Kinh ngạc, lạ kỳ, không thể tưởng tượng được. Cho đến khi tâm ma bước lui lại một bước, thứ kia đã hoàn thành giải phong, đừng nói ý thức, đến tâm nhãn cũng phải trừng mắt ra mà nhìn, tâm ma thì thộn ra.

Thứ kia là một đứa bé, một đứa bé trai khoảng mấy tháng tuổi đang bay lơ lửng. Trắng trẻo, bụi bẳm, xinh đẹp, giống như thiên thần bé con. Bé như mới ngủ dậy, vung tay chân ngáp một cái, miệng còn chưa khô nước dãi.

Ôi... Ba tên Vương Lang mắt tròn xoe, nhìn bé trai kháu khỉnh kia, cưng không thể tả. Chỉ muốn nhào tới mà cưng nựng.

_ Tâm nhãn, ta nghĩ tâm ma niêm phong dục vọng kia lâu quá, bao nhiêu cái tà ác đều bị hắn hút hết rồi. Bây giờ thứ cần niêm phong, phải là hắn mới đúng. Tốt nhất là chặt tứ chi, bỏ vào hộp khóa lại.

_ Đừng có giỡn, ta tự kiểm tra rồi, ngay lúc này trong lòng ta chỉ nghĩ đến từ bi hỉ xả, phổ độ chúng sanh mà thôi, không tin ta đọc kinh cho ngươi nghe, hát luôn cũng được, bao luôn ngoại ngữ.

" Đừng rộn, nhìn thanh tiểu kiếm kia kìa ". Tâm nhãn lên tiếng.

Bé trai kia vẫn lim dim chưa tỉnh hẳn, còn thanh tiểu kiếm kia thì từ từ to ra, theo đó hình dáng của nó cũng dần hoàn chỉnh.

Đó là một thanh huyết kiếm, từ lưỡi đến cán đều một màu đỏ quỷ dị, nó dựng thẳng ở đó, không gian xung quanh trở nên huyền ảo, ẩn ẩn sóng sánh như biển máu không ngừng lan ra. Ba người Vương Lang vô thức mà lui lại một bước.

Biển máu kia khi lan đến chỗ đứa bé thì rung mạnh rồi dừng lại.

Thanh huyết kiếm bay tới đối diện đứa bé, biển máu kia nhanh chóng tụ lại, lấy kiếm làm xương sống, một thân người bằng máu hiện ra. Hình người này không hoàn hảo, chỉ có tứ chi cơ bản, ngũ quan, các ngón tay chân không hiện rõ. Từ người máu đó vang ra giọng nói, rõ ràng là không phải nói với ba người Vương Lang:

_ Ngươi gọi ta dậy sao, đã bao lâu rồi? Hả, nói ta biết đi, đã bao lâu rồi?

( im lặng)

_ Đã lâu đến vậy rồi sao,? Tại sao ta lại còn tồn tại? Mà ta là ai? Đúng rồi, ngươi nói đi, ta là ai?

....

_ Đừng nói dối ta, nói đi, ta thấy ngươi rất quen thuộc, chắc chắn ngươi biết ta, nói đi, ta là ai, ngươi nói đi.

...

_ Ta không biết, ta chỉ nhớ ngươi, chứ ta không biết ngươi. Ngươi là ai, ta là ai, đúng rồi, bọn họ, bọn họ còn sống hay không, nói đi, bọn họ còn sống hay không?

...

_ Ta không biết, ta không biết.

Ba người Vương Lang cảm thấy lạnh lẽo, bọn họ cảm giác được sự đáng sợ của người máu kia, phần nhiều hơn, là đến từ đứa bé xinh đẹp kia.

Người máu kia có lẽ đã mất đi thần trí, kí ức chắp vá, tâm thần mỗi lúc không ổn định, đang giao tiếp với đứa bé kia bằng một cách nào đó.

Còn đứa bé, đây mới điều khiến bọn họ lạnh sống lưng. Đứa bé vẫn lơ lửng nằm ngủ, nhưng cái bóng bên dưới của nó đã tách rời ra, di chuyển về phía sau lưng của huyết nhân.

Từ từ theo cơn điên cuồng của huyết nhân, cái bóng kia lớn hơn, hòa vào cơ thể máu kia. Từ bên dưới, màu đỏ trở thành màu đen, lan dần lên trên, đến khi đã ngang cổ thì tên huyết nhân kia mới nhận ra:

_ Ngươi.. đang cắn nuốt ta. Ta nhớ ngươi là ai rồi, ta nhớ rồi, chính ngươi đã giết tất cả bọn họ, ngươi chính là ma...

Đã muộn, màu đen đã hoàn thành bao phủ, trở thành một cái túi mà bên trong là huyết nhân đang không ngừng giãy giụa. Mỗi lúc một yếu ớt dần, cho đến khi ngừng hẳn.

Cái túi thu nhỏ lại, ép lại từ từ, cuối cùng chỉ còn trước mắt ba người Vương Lang, thanh kiếm ban đầu, chỉ khác là màu đỏ máu kia nay đã thành màu đen. Từ thanh kiếm, cái bóng đen một lần nữa thoát ra, nhìn kỹ chỗ hai con ngươi của nó, là hai điểm nhỏ bằng hạt gạo màu đỏ, chớp chớp như nhìn ba người Vương Lang, rồi quay về làm cái bóng của đứa bé kia.

Tâm linh tương thông, cả ba cùng lúc nghe được một giọng nói già nua, mệt mỏi vang lên trong đầu:

_ Tiếp tục phong ấn ta đi, thanh kiếm kia từ nay sẽ là của các ngươi.

Chỉ một câu như vậy, rồi lại im lặng hoàn toàn. Ba người Vương Lang tiếp tục hỏi, nhưng không có đáp lại:

_ Tâm nhãn, ra đáp án chưa? Ý thức hỏi.

" Chỉ có một việc duy nhất phải làm, đó là tìm mọi cách vứt đi thanh kiếm kia, còn hình hài đứa bé trước mặt, cũng phải mời đi. "

_ Ta đồng ý, kêu ta niêm phong nó, khác nào làm thức ăn cho nó, một màn vừa rồi, ta tin là nó nuốt cả ba đứa mình, cũng không đủ bữa đâu.

_ Tâm ma, ngươi tiếp xúc với nó gần nhất, lâu nay có thấy gì lạ không, ví như bị nó ảnh hưởng.

_ Chỉ có một lần ngươi biết rồi đó, còn lại vẫn bình thường, tự nhiên ta có cảm giác, không phải ta niêm phong nó, mà là đang bảo vệ nó thì đúng hơn.

_ Tâm nhãn, nếu mạo hiểm, lợi ích và rủi ro ra sao?

" Lợi là tiến thêm một bước, biết chuyện gì đang diễn ra, rủi ro thì đã có huyết nhân kia làm mẫu. Còn không làm gì, giống như chờ chết, ngươi quyết định đi".

_ Được, tất cả vào vòng sáng xanh dương.
Bình Luận (0)
Comment