Cơ Giới Khách

Chương 181

_ Chết tiệt, Tạ gia tính làm cái gì đây, chỉ toàn cát là cát, có cần chán vậy không.

La Thần ngồi phịch lên một đụn cát, lấy ra túi nước cuối cùng, cẩn thận nhấp từng ngụm một. Hắn chỉ uống nước, không dám ăn, dù sao trong sa mạc thì cái khát vẫn đáng sợ hơn cái đói.

Hôm nay đã là ngày thứ ba hắn lang thang ở đây, cái chỉ số may mắn kia hiện đang là 20 phần trăm, mà nói thật con số đó cũng không quan trọng, chỉ có chút an ủi là lần gần đây nhất cập nhật, La Thần hắn đang ở trong top dẫn đầu, đây là nhờ ngay lúc đầu hắn đã đưa ra lựa chọn đúng đắn.

Sa mạc mỗi lúc một khắc nghiệt, mức tăng lên tỉ lệ thuận với con số may mắn kia, cả mặt trời và nhiệt độ đều không ngừng gia tăng cấp độ hành hạ lên cơ thể của người thí luyện.

Dự tính lúc đầu của La Thần, lượng nhu yếu phẩm kia ít ra phải đủ cho hắn cầm cự được một tuần, không ngờ mới ba ngày đã hết, Tạ gia thật biết cách hành hạ người khác.

Không ổn, tình hình này là không ổn, với tốc độ mất nước hiện nay của La Thần, túi nước này chỉ đủ cho hắn cầm cự tối đa một ngày nữa, không biết các người khác chuẩn bị như thế nào, riêng hắn đến mức này coi như là cực hạn.

Không phải La Thần chuẩn bị không tốt, đúng hơn là đã rất tốt, trong mấy mươi ký hành trang hắn mang theo, có đến chín phần là nước, chỉ là nơi đây toàn thời gian mặt trời nắng gắt, không có phân ngày đêm để bọn họ có thời gian giảm sóc, việc mất nước diễn ra liên tục. Cộng với việc phải di chuyển không ngừng, chính là vì điểm số được tính bằng cả thời gian và quản đường di chuyển được.

Ngẫm cho kĩ, hình như lần này không phải là kiểm tra ý chí, mà là kiểm tra sức mạnh đơn thuần của cơ thể. Ví như nếu La Thần khỏe hơn, lượng tư trang có thể mang theo tăng lên vài lần, vậy thì lại càng nắm chắc.

Không lẽ, La Thần chợt nghĩ, lần này mục đích kén rể của Tạ gia là muốn nhằm vào Trương gia, gia tộc trâu bò nổi tiếng. Nhớ lại lúc đứng trước cổng, cái túi hành trang mà đám Trương gia mang theo, còn to hơn cả người hắn. La Thần vuốt mặt, cũng là bị Tạ gia gạt, cái gì là công bằng kia chứ, rõ ràng là bọn họ muốn đổi khẩu vị, không lẽ phong cách thư sinh trang nhã kiểu như hắn đã hết thời.

Cũng còn một cách khác, đó là lần nữa bỏ cuộc, một lần nữa chuẩn bị lại từ đầu. Vừa nghĩ, La Thần lập tức lắc đầu bỏ qua, luật chơi lần này vốn không có lợi cho hắn, giới hạn tự nhiên của cơ thể là có hạn, thử lần nữa kết quả chưa chắc sẽ tốt hơn. Với lại thà là bỏ luôn, chứ một lần nữa trải nghiệm, hắn chịu không nổi.

Dám lần này cho đến khi kết thúc, bảng danh sách người thành công nhận được trái kí ức hoàn hảo kia tất cả đều bắt đầu bằng chữ Trương. Một đám trâu bò chen chúc nhau nhận giải, cảnh tượng này thật khó coi, thử thả vào đó mấy cọng cỏ, chắc chắn tiếng rống sẽ rất vang dội.

Lục lại trí nhớ, La Thần chưa có giao hảo với ai họ Trương, kể cả trò chuyện khách sáo mấy câu cũng không có. Bọn cuồng tu không am hiểu phong tình đó, ngày thường ngoài đánh nhau, cũng là đi tìm người khác để đánh nhau, chỉ riêng việc bọn họ lần này tới Nha Trang thành, cả đám đem mùng mền vào diễn võ trường cắm trại, là quá đủ để hiểu.

Những thiếu nữ xinh đẹp của Tạ gia kia, không lẽ phải tuân theo sự sắp xếp của gia tộc, kiếp này gửi thân cho đám cốt đột kia chà đạp, thật đau lòng.

Càng nghĩ thì càng tức tối, mang tâm trạng nặng nề, La Thần lần nữa đứng lên, nặng nề từng bước đi tới. Lại nghĩ về Lý Bá tiểu đệ của mình, La Thần cam đoan hắn đã sớm bỏ cuộc. Thân thể cơ giới sư như Lý Bá, trụ được kiểu hành xác này mấy canh giờ, đã là kì công hiếm có.

Lý Bá ơi Lý Bá, hy vọng ngươi đừng bỏ cuộc quá sớm, gia tộc ngươi có thất vọng cũng không sao, nhưng làm ta thất vọng là không tốt. Dù sao cũng là đại sư Lý Hương Hương tự tay gửi gắm mi cho ta, ta coi mi là con chó, nhầm, con cháu trong nhà. Ngươi tệ quá cũng làm ta mất mặt đó.

Có lính lác cũng thật tốt, đặc biệt là kiểu lính lác gánh cả đại gia tộc như Lý Bá, chỉ cần thoáng nghĩ về hắn, cảm giác cao cao tại thượng của La Thần lập tức phục hồi. Lòng hắn thầm nhủ, không biết lần sau ra đường, có nên tặng thêm cho Lý Bá kia sợi dây xích có gắn nơ hay không.

Dấn thân trong cát nóng, mặt trời chói chang trên đầu, cảm giác như chỉ cần đưa tay lên là chạm tới. Nhiệt độ lúc này dám đã lên đến 60, mí mắt của La Thần đã khô cháy, muốn chớp phải dùng tay vuốt xuống. Mà đôi tay cũng không tốt hơn, đã đơ ra như gỗ, nếu cố co mấy đầu ngón tay lại, các đốt sợ sẽ rớt ra.

Một ngày nữa trôi qua, nước đã hết, túi hành trang mang theo sớm đã vứt bỏ, một lớp áo ngoài cũng không màng giữ lại, đến chính La Thần còn không tin nổi là mình còn trụ lại được đến lúc này. Trong đầu La Thần, những tia lý trí cuối cùng còn sót lại, không ngừng gào thét kêu hắn hãy bỏ cuộc. Kể cả dùng bài toán lợi ích để tính toán, cũng chỉ một đáp án duy nhất là bỏ cuộc.

Cơ thể và tâm trí là một, sự thương tổn cũng không đến một mình, cảm giác cái chết phủ xuống không dễ vượt qua, nếu không cẩn thận sẽ lưu lại tâm ma, giống như con chim sợ cành cong, trẻ nhỏ sợ đòn, cả đời về sau sẽ không dám mạo hiểm, đây chính là điều lo sợ nhất của người học võ.

La Thần là cơ giới sĩ, cơ thể không đến mức vạm vỡ nhưng cũng rắn rỏi, chắc khỏe, cơ bắp từng khối là có. Vậy mà lúc này đây nhìn hắn, một cái giá áo là đã thành hình, may ở đây không có gió, nếu không hắn bay như cánh diều, chắc sẽ đi xa hơn.

La Thần không còn nghe tới tin báo của hệ thống thí luyện nữa, đúng hơn là hắn không quan tâm, trong lòng chỉ còn một ý niệm, đó là nâng đôi chân lên, và đặt xuống, từng chút từng chút mà tiến tới.

Đây không còn là ý niệm, mà là tâm niệm. La Thần không biết vì sao hắn vẫn bước đi, ý muốn bỏ cuộc sớm đã bỏ qua, mục đích hơn thua cũng không còn.

Nếu cho La Thần một lý do cho việc này, có lẽ đây là một mong muốn từ sâu thẳm bên trong hắn, một mong muốn mà chính hắn cũng không biết. Đúng hơn là bao nhiêu năm đã từng sống, hắn được dạy để không cần phải biết.

La Thần chỉ có xuất thân, nó chính là tất cả những gì mà người khác cũng như chính hắn, nghĩ là mình có. Và cũng chính cái gọi là xuất thân đó, đã che lấp đi tất cả những gì mà hắn có thể có.

La gia quá lớn, truyền thừa của La gia thậm chí còn xa xưa hơn nhà Morgan, lật lại sách sử, con quái vật La gia không chỉ một hai lần khuấy động thiên hạ, một tay che trời, thay triều đổi đại. Người ta nói nhà Morgan là đứng đầu, nhưng nếu đập nồi chìm xuồng so đấu, hươu chết về tay ai còn chưa biết.

La Thần từ khi sinh ra, đã mặc định được chọn là người cầm cờ điều khiển con quái vật đó.

Tay đen tay trắng, người vinh kẻ nhục, một đứng trên bục một núp sau hậu đài. Việc phân chia kiểu này các gia tộc khác cũng có, nhưng không tàn độc đến mức tuyệt tình như La gia.

La Thần từ khi sinh ra đã được chọn và dạy để trở thành người xấu, định nghĩa kiểu người xấu này cũng rất đơn giản, đặt lợi ích của bản thân và gia tộc lên cao nhất, hại người mà nhặt được một đồng, thì cứ thẳng tay nhiệt tình mà hại, không màn tới quá trình, chỉ xem kết quả cuối cùng. Thậm chí đến chính bản thân mình, nếu cần thiết vì gia tộc, cũng sẵn sàng góp thêm vào đó một đồng. Cái gọi là tình thân, cũng phải xem cân lên nặng nhẹ được bao nhiêu.

Bản thân La Thần nhờ tư chất thông minh cùng sự dạy dỗ cẩn thận, cho đến nay hắn chưa làm một việc gì mà thiếu đi hai chữ lợi ích, lấy hại người lợi mình làm chí hướng, La Thần tới nay đã đánh ra danh tiếng bản thân. Đám người mấy ngày nay lon ton đi theo hắn, thậm chí cũng không cần tốn chút tâm cơ, bọn họ là sợ La Thần, với hắn tuyệt không thể là địch, vì người lãnh hậu quả chính là cả gia tộc phía sau.

Tính tới nay trừ Lý Bá tiểu đệ kia ra, La Thần cũng chưa thực tâm kết bằng hữu với ai, kể cả nhận Vương Lang làm đại ca, cũng chỉ xuất phát từ tình thế ép buộc, về sau là coi trọng năng lực, đặt lợi ích lâu dài.

Còn Lý Bá, chẳng qua là bị La Thần hắn hại nhiều quá, nhiều tới mức quen tay, bây giờ có làm thêm nữa cũng không nghĩ là xấu.

Lần này La Thần bỏ qua tính toán, làm một việc mà thấy rõ chỉ có hại, là ngu ngốc, là một lần hắn không dùng tới cái đầu để nghĩ, chỉ nghe theo tiếng gọi từ sâu thẳm bên trong mình.

Lột bỏ đi tất cả, tiền bạc địa vị mưu toan, bỏ luôn gánh nặng trên vai hay tương lai sắp đặt. La Thần muốn biết bản thân mình là ai, mình là gì,nghĩ gì và có thể làm gì. La Thần muốn một bằng chứng về sự tồn tại của mình, một cơ hội để thấy được giá trị sống cho bản thân.

Sinh ra trong một đại gia tộc như La gia, giống như cục bột mặc người khác nhào nặn, đến suy nghĩ trong đầu cũng do họ tô trét mà thành. La Thần như con thoi, sớm đã quen với việc đưa đẩy, đôi lúc tưởng là nghĩ cho mình nhưng thực tế là không.

Gần chợ thì mua bán, gần nghĩa trang thì khóc đám ma. Một lần này tưởng là tình thế đưa đẩy, nhưng lại chính là quyết tâm của La Thần, chọn một cách tàn nhẫn nhất để gột rửa mình, một lần tìm thấy bản ngã, tìm thấy chính mình.

Không mục đích lại chính là mục đích. La Thần cứ lê tấm thân tàn đó mà bước tới, nhích từng chút từng chút một. Thịt đã khô nước, xương cứ thế mà kêu cọt kẹt.

Rồi hắn gục xuống.

Đầu óc như hoang tưởng, những khao khát hoang đường ập đến.

La Thần nghe thấy tiếng nước chảy xè xè bên cạnh, hơi nước mát ập vào mặt như có thật. Nước như có mùi, mùi hương thật nồng đậm.

Hắn lại thấy gương mặt của người huynh đệ Lý Bá mờ ảo hiện ra dưới nắng mặt trời, đang lặng im nhìn hắn, hình như còn nở nụ cười.

Biết là ảo giác, ảo ảnh, nhưng cũng là tốt đẹp.

La Thần đôi mắt không nhắm lại, cứ vậy mờ đi.

...

..

Lý Bá kéo lại khóa quần, lấy chân hất người kia nằm ngửa ra. Đến khi nhận ra đó là ai, hắn nở nụ cười vô cùng sáng chói, còn hơn cả ánh mặt trời.
Bình Luận (0)
Comment