Cơ Giới Khách

Chương 63

Một giọng nói nam giới vang lên, âm thanh này được hòa cùng với khí nên vang vọng khắp nơi trong không khí, Vương Lang không thể xác định nó đến từ ai:

_ Đây là hội đồng phán xét của chấp pháp giả, ta là dạ khách số bốn, thành viên chấp pháp của hội đồng, từ giờ ngươi chỉ được trả lời đúng hoặc sai, mọi lời nói khác đều không được tính. Câu hỏi đầu tiên, tên ngươi là Vương Lang.

Vương Lang thật nản lòng, biết là mấy ngài chấp pháp nghiêm minh rồi, nhưng có cần làm lớn vậy không, mở luôn phiên tòa ở nơi đồng không mông quạnh này. Ta chỉ là đứa trẻ vô tri,vô tình đi lạc ở đây thôi mà, thật không có biết gì đâu. Nghĩ nhiều cũng vô ích, Vương Lang chỉ có thể chấp hành theo, một chút suy nghĩ phản kháng vừa hiện ra đã bị dẹp bỏ ngay, dù không cảm thấy vùng khống chế tinh thần của bảy người này, nhưng hắn chắc chắn, chỉ một đầu ngón tay của họ, cũng đủ khiến mình ra đi mấy lần rồi. Vương Lang đáp:

_ Đúng.

Không gian vang lên câu hỏi kế tiếp:

_ Ngươi không phải là thành viên của hiệp hội sinh tồn giả.

Chết tiệt, có cần vào chủ đề chính nhanh vậy không, sao không hỏi thêm bao nhiêu tuổi, nhà ở đâu, ba mẹ làm gì, có sở thích, nguyện vọng gì không, ta nguyện chầm chậm trả lời từng câu a. Chỉ cầu sao đúng như lời Mỹ Mỹ nói, họ không nhìn được vùng chứa của mình, vậy may ra vẫn còn đường thoát. Vương Lang lí nhí trả lời, cố tỏ vẻ vô tội không biết gì.

_ Đúng.

Lại là giọng nói vô tình đó:

_ Bị cáo đã xác nhận, tội trạng là giả mạo và xâm nhập hiệp hội sinh tồn giả. Áp dụng hình phạt số 0 2. Người chấp pháp, dạ khách số hai. Phản bác vô hiệu, chống cự tăng gấp đôi, tiếp tục sẽ tiêu diệt. Chấp hành lập tức.

Trong vẻ mặt ngơ ngác của Vương Lang, dạ khách đứng thứ hai từ bên trái qua, đưa tay lên, ngón trỏ chỉ về phía Vương Lang. Từ đầu ngón tay, một đốm sáng màu đỏ hiện ra, tỏa sáng rồi thu liễm lại, dài ra thẳng ra phía trước. Rồi tạo thành một thanh trụ tròn dài khoảng một mét, phát ra ánh sáng mờ mờ màu đỏ, dính vào đầu ngón tay, hướng về phía Vương Lang. Sau đó tại điểm tiếp xúc với đầu ngón tay có chút ánh sáng lóe lên. Thanh trụ màu đỏ đó bay ra cắm thẳng vào bả vai trái của Vương Lang. Nó không xuyên qua mà hòa vào da thịt của Vương Lang.

Như một người vô tội bị hành hung, Vương Lang la hét thảm thiết. Cảm giác lúc này của Vương Lang cũng bình thường thôi, không có gì phức tạp hết, chỉ giống như lấy một cái mũi đục bị tà đầu, nung đỏ lên, rồi lấy búa đóng nó xuyên qua bả vai, không có gì để mà khó hiểu. Nếu muốn mọi người đều có thể tùy tiện làm thử, không ai ngăn cản.

Còn Vương Lang thì hiểu thêm một điều về thang hình phạt của chấp pháp giả, hình phạt số không hai, tức là có hai thanh, đơn giản đến không ngờ.

Khi hai vai trái phải đều đã ăn đủ, Vương Lang gục xuống đất, ngất xỉu. Thanh trụ màu đỏ này nóng như lửa đốt, không chỉ tác động vào một điểm, nó lan ra như thiêu đốt các phần da thịt kề bên, hắn không chịu nỗi cũng bình thường.

Sau cái mặt nạ vô tình màu đen, từ người đứng thứ sáu từ trái qua, một giọng nữ nhỏ nhẹ cất lên, lần này chỉ là nói chuyện bình thường, không có sự hòa âm của khí:

_ Nhị ca ra ra tay có nặng quá không, hỏa nguyên tố tác động rất đau đớn và kéo dài, đứa trẻ này sợ không vượt qua được.

Người trả lời chính là vị dạ khách số bốn vừa nãy, giọng nói hòa hoãn:

_ Đừng trách số hai, chúng ta chỉ làm theo luật thôi, biết đâu lại là tốt cho đứa trẻ này, hi vọng về sau hắn sẽ biết tôn trọng vùng sinh tồn hơn.

_ Đi thôi, tiện tay thế đủ rồi, ta còn việc chính phải làm. Để hắn nằm đó, nơi này vẫn thuộc vùng đình chiến, không có chuyện gì đâu.

Người lên tiếng chính là dạ khách số một theo thứ tự đứng. Người trung niên mặc bào trắng đứng ở giữa đang chấp tay, nãy giờ vẫn không nói gì, quay người lại nhìn Vương Lang đang nằm một chút, rồi lại quay đầu nhìn về hướng khác, thở nhẹ nói:

_ Đi thôi.

Rồi nhóm bảy người cùng vút bay về một hướng. Dẫn đầu là ngài chấp pháp giả.

Một lát sau, giữa nơi đồi nguyên hoang vắng của vùng sinh tồn, lúc này cũng đã qua nửa đêm một khoảng, một thiếu niên ngóc đầu lên, lén lút nhìn xung quanh, rồi lồm cồm bò dậy, phủi phủi áo quần, vẻ mặt hí hửng, tự lầm bầm," may là ca thông minh, giả chết vượt ải, không thì lòi ra thêm mấy cái hình phạt 03, 04 thì khổ rồi "

Vương Lang truyền âm cho Mỹ Mỹ, " cũng là năng lượng sinh mệnh của đệ lợi hại, coi như ca thiếu đệ thêm một lần ", lúc này Mỹ Mỹ vẫn đang vô hình ngủ trên vai Vương Lang, nó ậm ừ một chút rồi lại tiếp tục ngủ tiếp.

Thật ra lúc nãy là Vương Lang ngất xỉu thật, cảm giác bị thiêu đốt như vậy thật quá sức chịu đựng bình thường. Nhưng hắn chỉ xỉu vài giây thôi, năng lượng sinh mệnh ồ ạt của Mỹ Mỹ tràn vào đã giúp hắn rất nhiều.

Kiểm tra hai vai, cơ bản là không có tổn thương gì hết, chỉ có một chút cảm giác khác lạ, hình như vẫn còn năng lượng dư thừa từ trụ tròn màu đỏ đó phát ra, cảm giác hơi nóng ấm. Có lẽ theo thời gian sẽ nhanh tan thôi, biến hóa này không liên quan đến thể chất nên năng lượng sinh mệnh không có tác dụng.

Hắn cũng nghe được màn đối thoại vừa nãy, thì ra đám người đó chỉ là tiện đường thôi. Cũng tại hắn xui xẻo, nhắm mắt chọn đại mà cũng chung đường với bọn họ, cái gì mà tôn trọng vùng sinh tồn chứ, nguy hiểm lớn nhất của ta chính là mấy người đó. Nhưng giờ thì không sao rồi, cứ chọn hướng ngược lại với bọn họ mà chạy là được rồi. Phải nhanh chóng làm xong những việc trong dự tính, gặp sự cố nhiều quá rồi. Tạm biệt chấp pháp giả, không hẹn ngày gặp lại.

Giống như khi đi học, hết tiết một thì còn tiết hai, tiết ba,tiết bốn, hết ngày hôm nay thì còn ngày mai ngày mốt. Khi học trò đã hiểu thông kiến thức được mUxBYMz dạy thì giáo viên lại đưa ra bài mới. Giống như có ông đầu hói nào đó đã từng nói, học, học chửa học đẻ.

Vương Lang đang định đi thì một âm thanh vô tình vang vọng:

_ Ta nói với các ngươi rồi, tiểu tử này không phải hạng vừa đâu, sao?số sáu, còn muốn nói tốt cho hắn không thôi.

Vương Lang nổi da gà toàn thân, tới gót chân cũng nổi, cúc hoa co lại, mắt giựt giựt nhìn lên trên, thấy bảy người đang lơ lửng, sáu đen một trắng, tay hắn rung rung chỉ lên trên, run run nói:

_ Sao..sao các người quay lại rồi?

Dạ khách số bốn nhìn chấp pháp giả mặc bào trắng một cái rồi buông ra một câu, chỉ dùng giọng thường, không hòa với khí:

_ Đi nhầm hướng.

Vương Lang không phục, tuyệt đối không phục, mặt hắn nhăn như miếng bùi nhùi, ức khóc không ra nước mắt, không chỉ vì hắn, mà còn vì người trong thiên hạ. Mấy ngài quyền cao là thế, được trọng vọng là thế, vậy mà lại làm ăn kiểu này sao, nói nhầm là nhầm, uổng cho nhân loại đặt niềm tin vào các ngài, chẳng lẽ cuối tháng cầm lương mà không tự vấn lương tâm. Với lại có việc gấp thì cứ đi luôn đi, ráng hoàn thành cho nhanh, dừng lại ở đây làm gì, ta chỉ là đứa trẻ bình thường thôi, không cần phải quan tâm quá mức đâu.

Số bốn cũng không nói gì thêm, không lẽ nói là bảy người bọn họ dùng tâm cơ, sài kế điệu hổ ly sơn với đứa trẻ này, mặt mũi tuy che lại rồi nhưng mặt nạ thì cũng phải giữ chứ, dạ khách số bốn vào luôn việc chính:

_ Áp dụng hình phạt số 108, người chấp pháp, dạ khách số sáu, chấp hành ngay lập tức, mọi phản đối đều vô hiệu.

Xong rồi, xong thật rồi, Vương Lang lắc đầu cam chịu. Không hai là hai cây, một không tám...nghĩ tới con số này thì Vương Lang không muốn nghĩ nữa, sau vài cây đầu thì mình sẽ ngất xỉu, rồi sẽ bị cắm thêm trăm cây nữa. Đây không phải là phạt, đây là giã đậu xanh nấu chè mới đúng.

Khi Vương Lang đang tuyệt vọng thì một giọng cười nữ nhân lanh lãnh vang lên, dạ khách số sáu cởi ra áo choàng đen và mặt nạ. Lộ ra một mỹ phụ khoảng hơn 30, dung nhan chính mùi, thân hình tuyệt mỹ, sợ là mấy thiếu nữ đôi mươi phải thẹn không bằng. Mỹ phu nhân đó mĩm cười nói với Vương Lang:

_ Đừng nghe, bọn họ dọa ngươi đó, mặc cái này vào, tạm thời ngươi thay ta giữ vị trí dạ khách số sáu.

Nói rồi mỹ phu nhân ném bộ đồ cùng mặc nạ vẫn còn vương mùi nữ nhân cho Vương Lang, còn ẩn ý nhắc nhở " do không có dư nên tiểu đệ chịu khó chút, có mùi lạ cũng đừng giận nha." nói rồi nở nụ cười như hoa như ngọc, đúng là yêu phụ mà, câu dẫn không thôi. Chỉ tiếc là Vương Lang đầu đất nhà ta vẫn chưa hết há mồm ngạc nhiên, không biết hưởng thụ.

Xong rồi mỹ phu nhân quay lại nói với những người khác:

_ Số sáu xin đi trước, hẹn gặp lại mọi người.

Chấp pháp giả vung tay, hiện ra một ngôi sao màu trắng sáng lấp lánh. Ngôi sao nhanh chóng hóa thành thiết bị cơ giới hình dáng như một chiếc cổng vòm, không gian chính giữa chiếc cổng nhấp nhô như mặt hồ. Không nói thêm, mỹ phu nhân bay vào cách cổng đó,thân ảnh nhanh chóng biến mất sau màn không gian. Sau đó cánh cổng biến mất, trở về hình dạng ngôi sao, lúc này thì ánh sáng của nó không còn lấp lánh như lúc trước nữa, ảm đạm hơn nhiều. Thu ngôi sao lại, chấp pháp giả mặc áo bào trắng nhẹ nhìn Vương Lang rồi nói:

_ Không hỏi, không nói, chỉ cần làm theo lệnh là được. Vương Lang đúng không, từ giờ ngươi là dạ khách số sáu. Mặc áo bào vào đi.

Nói rồi chấp pháp giả lại vung tay lên, lần này hiện ra là một ngôi sao sáng lấp lánh màu vàng kim, nó nhanh chóng biến thành một phi thuyền lớn hình đĩa bay. Cửa chính mở ra, mọi người cùng tiến vào, Vương Lang mặc đồ xong cũng lục đục vào theo, Mỹ Mỹ vẫn đang ngủ ngon trên vai hắn.

Bonus: Nhật ký khách sạn hoa anh đào.

Ngày 6: tôi ghét tay chủ nhà hàng đối diện, ông nội tôi cũng ghét hắn, không ai trong gia đình tôi từng bước chân vào đó cả. Ông nội từng nhờ bạn của ông vào "nói chuyện" với hắn. Giờ người đó đang sống trong phòng chứa rượu của hắn. Có lần con mèo của tôi chạy vào nhà hàng đó, khi về nó no căng bụng và ngủ rất lâu. Khốn kiếp,lâu nay dù cố đến mấy tôi vẫn không thể khiến nó ăn no, rốt cục thì trong nhà hàng đó có bao nhiêu người.
Bình Luận (0)
Comment