Có Hỉ - Bạch Giới Tử

Chương 24

Giang Nguyên Dã đến phim trường từ sớm, lúc Hạ Tân Nam lững thững đến thì cậu đã trang điểm xong.

Người kia vào người này ra, Giang Nguyên Dã liếc Hạ Tân Nam một cái rồi làm lơ. Lúc đi ngang nhau, Hạ Tân Nam lại nghiêng đầu nhìn cậu.

"Sao hôm nay đến sớm vậy?"

"Đã 8 giờ rổi." Giang Nguyên Dã cười giả tạo: "Hôm qua thầy Hạ cày bừa vất vả nên dậy muộn hả? Đừng làm ảnh hưởng đến tiến độ của tôi."

Hạ Tân Nam nhìn cậu chòng chọc: "Từ lúc nào mà cậu lại yêu nghề như vậy?"

Giang Nguyên Dã: "Ờ."

Chứ ai được như anh, lúc quay phim còn mải yêu đương, đã thế còn dẫn người ta về khách sạn hú hí luôn?

Hạ Tân Nam đi thẳng vào vấn đề: "Sáng sớm bị ai chọc giận mà lại thở phì phò thế này?"

Giang Nguyên Dã muốn cười cũng không được: "Nào có ai, thầy Hạ đừng đổ oan cho tôi."

"Không có thì tốt."

Hạ Tân Nam không nói nữa, vào phòng trang điểm.

Giang Nguyên Dã chậc một tiếng, nhanh chân rảo bước.

8:30 mới bắt đầu quay, các cảnh trên tàu hoả gần như đã xong.

Mối quan hệ của hai nhân vật chính từ giai đoạn này được kéo gần hơn nhiều. Mục tiêu của Trịnh Tiểu Lỗi là mặt ngọc suýt bị ăn trộm của La Bân. Cậu nghĩ đối phương đã hoàn toàn mắc bẫy, giả bộ mình cũng xuống cùng trạm này, chuẩn bị cho bước lừa đảo tiếp theo.

Cảnh quay hôm nay vẫn là những trò cười trên tàu, lời thoại rất dài, tất cả đều là Trịnh Tiểu Lỗi khoác lác với La Bân.

Giang Nguyên Dã đã thuộc nằm lòng thoại, nhưng hôm nay có Hạ Tân Nam nên cậu không nhập tâm được. Trạng thái cứ như người trên mây, đến đọc thoại cũng lắp bắp.

Mới quay được mấy phút, Đặng Hữu Xuyên đã hô cắt: "Tiểu Giang làm sao đấy? Đêm qua lén lút làm gì hả? Sao hôm nay lại héo vậy? Đừng để Tân Nam ảnh hưởng đến mình, lên dây cót tinh thần cho tôi!"

Giang Nguyên Dã xoa mặt, lòng khó chịu, người lén lút không phải mình, mà chính là Hạ Tân Nam!

Hạ Tân Nam giơ tay, những ngón tay lạnh lẽo dán lên má cậu: "Nghĩ gì mà cứ ngây ra vậy?"

Giang Nguyên Dã nhíu mày theo phản xạ, bực dọc nói: "Đừng có động vào tôi."

Đồ đểu! Cút cút cút!'

Hạ Tân Nam ngừng lại, thấy ánh mắt thiếu kiên nhẫn của cậu: "Tôi thật sự đắc tội cậu à?"

Giang Nguyên Dã hừ lạnh, không dám nói thật ra là do bản thân đang xấu hổ...

Tự cho là người ta yêu thầm mình, kết quả đối phương lại thẳng băng, có lẽ là do hành động thân thiết làm cậu sinh ảo giác rồi tự mình đa tình, xấu hổ quá đi!

May hôm qua không cắt ngang tối vui vẻ của đối phương, tỉnh táo kịp lúc, không quậy tung trời làm trò hề cho người ta.

"Anh đắc tội tôi nhiều lắm, thức thời thì cút vào góc xám hối đi."

Giang Nguyên Dã chửi thầm, cậu không phải người rắc thính gây hiểu lầm, đều là do tên khốn Hạ Tân Nam!

Cậu muốn tuyệt giao với tên này, lần này là thật!

Hạ Tân Nam không tiếp tục truy hỏi, hơi nheo mắt, tầm mắt đảo qua gương mặt hờn dỗi của ai kia.

Tiếp tục quay hình, Giang Nguyên Dã điều chỉnh tâm trạng, ép bản thân phải vào trạng thái.

Quay xong Giang Nguyên Dã lập tức về phòng nghỉ, ăn nhanh mấy muỗng cơm rồi tranh thủ ngủ bù, hôm qua ngủ không ngon cũng ảnh hưởng đến sự phát huy hôm nay.

Hạ Tân Nam tiến đến, bị Đinh Minh cản ngoài cửa.

"Xin lỗi thầy Hạ, ảnh ngủ mất rồi, không cho ai vào làm phiền."

Hai tay Hạ Tân Nam đút túi, lạnh lùng nhìn đối phương. Đinh Minh hơi sợ, lúng túng cười, cắn răng nói: "Xin lỗi thầy."

Hạ Tân Nam cái gì cũng không nói, xoay người rời đi.

Giữa giờ nghỉ ca chiều, Thẩm Tử Tuấn lấy được cuốn tạp chí thời trang từ tay staff, vừa xem vừa buôn chuyện với Giang Nguyên Dã: "Tân Nam ăn ảnh quá đi! Đẹp trai điên đảo! Cậu em đúng là đào được kho báu."

Giang Nguyên Dã vừa mới trang điểm lại, liếc gương mặt ảnh bìa nghìn năm chán đời của Hạ Tân Nam, bực dọc bảo: "Nếu anh coi người ta là bảo bối thì cho anh đấy."

Thẩm Tử Tuấn lập tức vui vẻ, cười hì hì hỏi: "Thật không đó? Cho anh thật hả?"

Giang Nguyên Dã nhắm mắt, dựa vào thành xe, lạnh mặt nói: "Thật ạ."

Hạ Tân Nam bàn luận với đạo diễn xong, lúc quay lại nghe được trúng câu này.

Thẩm Tử Tuấn nháy mắt với anh: "Thầy Tiểu Giang tặng em cho anh đấy, Tân Nam có muốn xem xét không?"

Hạ Tân Nam ngoảnh mặt làm ngơ, ánh mắt dừng lại trên Giang Nguyên Dã, lông mi cụp xuống, che giấu cảm xúc trong đáy mắt.

Giang Nguyên Dã dù nhắm mắt cũng nhận ra, làm lơ anh.

Thẩm Tử Tuấn tò mò hỏi: "Hai đứa cãi nhau hả? Sao lại sượng sùng thế, có chuyện gì cứ ngồi xuống giải quyết, đừng để ảnh hưởng đến công việc. Đầu giường cãi nhau cuối giường hoà."

Giang Nguyên Dã trợn tròn mắt, liếc xéo: "Anh Tử Tuấn, nếu không cần miệng của mình nữa, để em giúp anh khâu lại nhé?"

Thẩm Tử Tuấn tự giác giơ tay làm động tác khoá miệng, thức thời tỏ vẻ anh câm đây.

Hạ Tân Nam chăm chú nhìn mỗi Giang Nguyên Dã: "Thật sự muốn tặng tôi cho người khác?"

Giang Nguyên Dã không thích bị đối phương chất vấn với ánh mắt nhìn từ trên cao, chẳng thèm giương mắt lên: "Đùa thôi, nào có đến phiên tôi quyết. Thầy Hạ nói thế không sợ bạn gái hiểu lầm à?"

Hạ Tân Nam lập tức hỏi lại: "Tôi lấy đâu ra bạn gái?"

Ồ... không phải bạn gái... mà là bạn ch.ị.ch.

Chẹp chẹp chẹp, tồi vãi!

Chỉ có ông anh Thẩm Tử Tuấn mắt mù mới mê mệt anh thôi.

Giang Nguyên Dã hoàn toàn không muốn lắm lời, rũ mắt tập trung vào kịch bản trong tay.

Hạ Tân Nam nói: "Cầm ngược rồi."

Giang Nguyên Dã làm như không nghe thấy, chậm rãi lật trang, cứng đầu giữ nguyên hiện trạng.

Nay không có cảnh đêm, hơn 7 giờ đã được thả. Giang Nguyên Dã chẳng thèm tẩy trang, nhảy tót lên xe bảo mẫu về khách sạn.

Lúc ăn tối thì nhận được tin nhắn của Hạ Tân Nam.

"Lát nữa sang đây học bù."

Giang Nguyên Dã lập tức từ chối: "Không cần, tôi sẽ tự nghiên cứu, chẳng phiền thầy Hạ."

Bên kia không phản hồi, Giang Nguyên Dã chọc màn hình hai lần, bĩu môi thả điện thoại xuống.

Ăn xong, Đinh Minh giúp cậu thu dọn rồi đưa kế hoạch quay ngày mai, xong xuôi liền về phòng.

Chỉ còn lại mình Giang Nguyên Dã, cậu dựa lưng vào sopha lơ đãng đọc kịch bản, cho đến lúc chuông cửa vang tiếng.

Cậu lết thân mình ra cửa, dòm qua mắt mèo nhìn thử, quả nhiên là Hạ Tân Nam.

Ngẫm nghĩ một lúc, Giang Nguyên Dã mới cài xích cửa lên, sau đó mở ra một khe nhỏ.

"Có việc gì không?"

Hạ Tân Nam thấy nửa mặt lạnh lùng của cậu, nói: "Mở cửa."

Giang Nguyên Dã nói: "Có chuyện cứ nói, tôi còn phải tắm rồi đi ngủ."

Hạ Tân Nam không tin: "Cậu định ngủ lúc 8 giờ?"

Giang Nguyên Dã trừng anh: "Chẳng mấy khi được ngày nghỉ sớm, tôi không được ngủ bù hả?"

Hạ Tân Nam hỏi: "Không học thì đi ăn đêm không?"

"Không, tôi mới ăn no rồi." Giang Nguyên Dã do dự một chốc, sau đó vẫn từ chối.

Hạ Tân Nam: "Thịt nướng, tôm hùm đất, lẩu?"

"..." Giang Nguyên Dã bĩu môi: "Đừng lừa tôi, mùa đông lấy đâu ra tôm hùm đất?"

Hạ Tân Nam nói: "Trong thành phố có."

Giang Nguyên Dã: "Không đi, anh đi một mình đi."

Cậu định đóng cửa, Hạ Tân Nam nhanh nhẹn thò tay vào giữa khe cửa ngăn lại.

"Buông tay!" Giang Nguyên Dã nhíu mày, định cứ vậy sập cửa.

Hạ Tân Nam không nghe lời, cứng đầu giữ chặt cửa không buông, mắt tối sầm nhìn cậu chòng chọc.

Giang Nguyên Dã bị ánh mắt này làm cho ngứa ngáy, cực kì mất hứng. Đấu không lại mới tháo xích xuống, mở toang cửa.

"Rốt cuộc là anh muốn làm gì?"

Hạ Tân Nam trầm giọng nói: "Là tôi phải hỏi mới đúng, cậu muốn gì?"

Giang Nguyên Dã chuẩn bị khơi mào chiến tranh, cuối cùng lại ngậm họng.

Hình như cậu không có lý do mắng Hạ Tân Nam, nhưng lại rất khó chịu, cực kì khó chịu.

Sớm biết Hạ Tân Nam là loại người đang ở đoàn phim mà cũng hẹn bạn ch.ị.ch đến vui vẻ, cậu sẽ lủi đi càng xa càng tốt, nửa con mắt cũng không thèm bố thí.

Hạ Tân Nam đột nhiên tiến lên, nắm tay Giang Nguyên Dã kéo mạnh vào phòng, chân gạt lên cửa đóng, còn người thì đẩy lên tường, sấn tới muốn hôn.

Giang Nguyên Dã không kịp đề phòng, mắt thấy mặt Hạ Tân Nam phóng đại trong gang tấc, lập tức nghiêng đầu tránh theo phản xạ: "Cút đi tên khốn!"

Hơi thở của Hạ Tân Nam phả lên cổ cậu: "Sao lại mắng tôi?"

"Vì anh xứng đáng." Giang Nguyên Dã cắn răng để không chửi ầm lên: "Tránh xa tôi ra!"

Hạ Tân Nam hỏi: "Cậu sợ tôi? Sợ tôi ăn cậu?"

Giang Nguyên Dã thật sự muốn đấm một phát: "Đừng có dùng kiểu thả thính đó với tôi, tôi không thích đâu."

Ánh mắt Hạ Tân Nam khẽ đổi: "Tôi thả thính?"

Giang Nguyên Dã cười mỉa: "Có hay không thì tự anh biết:"

Nói thế còn nhẹ đấy, phải là hạ lưu vô sỉ mới đúng.

Đồ đàn ông tồi, còn không biết xấu hổ tịch thu đồ của cậu, trong khi anh mới là người chơi bời ở đoàn phim.

Hạ Tân Nam hỏi: "Khổ thân cậu ngày nào cũng phải đụng mặt với tấn thính của tôi, chịu đựng chắc khó khăn lắm nhỉ?"

Giang Nguyên Dã lạnh giọng: "Đã bảo là tôi không thích thái độ này của anh mà."

"Vậy cậu thích kiểu gì?" Hạ Tân Nam siết chặt cổ tay cậu.

Giang Nguyên Dã đau đớn nhíu chặt mày.

"Hạ Tân Nam, trêu đùa người ta vui lắm à?"

Hạ Tân Nam thấy rõ sự tức giận trong mắt đối phương, ánh mắt sững lại, lát sau lùi xuống, hạ giọng hỏi: "Cậu nghĩ tôi trêu đùa cậu sao?"

Giang Nguyên Dã bực bội: "Anh cút dùm."

Hạ Tân Nam níu bàn tay đối phương, rũ mắt vu.ốt ve cổ tay áo sơmi của cậu, lấy ghim cài áo kim cương trong túi quần đính lên trên đó: "Cậu muốn dòng xa xỉ, tặng cậu."

Giang Nguyên Dã nhìn động tác của anh, lòng không gợn sóng.

Chẳng hiếm người giống vậy trong giới giải trí, điểm đạo đức ở dưới đáy, tính hướng thế nào không quan trọng, dù gì cũng là chơi qua đường, có người còn lên giường với fans trong khi đang tán tỉnh đồng nghiệp. Vốn chẳng liên quan đến cậu, nhưng hất bùn lên mặt cậu thì không được.

Cậu ghét nhất mấy loại người tạp nham này.

"Đây là chăm sóc mà anh nói?"

Hạ Tân Nam giương mắt nhìn thẳng đối phương: "Cậu muốn tôi trả lời thế nào?"

Giang Nguyên Dã cười mỉm: "Cái nào cũng không muốn nghe."

Cậu đẩy Hạ Tân Nam ra, giựt cúc áo ném trả: "Tôi không cần."

Nút áo đập lên ngực Hạ Tân Nam rồi lăn xuống đất, không ai thèm nhặt lên.

Giang Nguyên Dã hơi hếch cằm, gằn giọng hạ lệnh tiễn khách: "Mời thầy Hạ về cho."

Sắc mặt Hạ Tân Nam cũng dần lạnh xuống.

Giang Nguyên Dã càng nhìn càng bực, duỗi tay mở cửa: "Không tiễn."

Hai bên căng thẳng một lúc, Hạ Tân Nam cụp mắt, xoay người bước đi.

Bình Luận (0)
Comment