Có Hỉ - Bạch Giới Tử

Chương 28

Trưa hôm sau Giang Nguyên Dã lại đến bệnh viện truyền nước thêm lần nữa, cơ bản đã hạ sốt, nên chiều đến phim trường luôn.

Những ngày này đoàn phim đều tập trung vào các phân cảnh ở căn nhà gỗ cũ, nơi ẩn náu tạm thời của chú Bình, người họ hàng xa của Trịnh Tiểu Lỗi.

Chú Bình cùng con trai Dương Kỳ là đồng phạm lừa đảo cùng Trịnh Tiểu Lỗi, cha con họ bề ngoài là dân buôn đồ cổ, nhưng thật ra chuyên lừa phỉnh, buôn bán bất hợp pháp.

Tống Tư Trạch sắm vai Dương Kỳ, tương tác giữa nhân vật chính với chú Bình đều được sửa gần hết để giao cho gã.

Hôm qua Giang Nguyên Dã mới nhận được kịch bản mới, tuy không sửa thoại, cũng không bị cắt thời lượng, nhưng cứ nghĩ sau này phải phối hợp với Tống Tư Trạch... haha...

Vì Giang Nguyên Dã còn ốm, nên buổi sáng ở phim trường chỉ có Hạ Tân Nam, Tống Tư Trạch và chú Bình, quay một chốc là xong.

Buổi quay chiều vẫn chưa bắt đầu, Hạ Tân Nam chỉnh lại make up trong hậu trường, kệ thợ trang điểm muốn làm gì thì làm.

Bỗng có tiếng người vang bên tai: "Thầy Hạ, vừa nãy em diễn chưa được tốt, thầy có thể hướng dẫn em được không ạ?"

Hạ Tân Nam chậm rãi mở mắt, nhờ tấm gương lớn trước mặt nhìn người mới đến, là Tống Tư Trạch.

Tống Tư Trạch cười cười: "Em nghe mọi người nói thầy Hạ thường kèm riêng cho Giang Nguyên Dã, em có thể đến nghe được không ạ?"

Hạ Tân Nam hờ hững liếc gã rồi rời mắt: "Có chỗ nào không hiểu thì tìm đạo diễn Đặng, bảo ổng giảng cho."

Tống Tư Trạch bị từ chối nhưng mặt vẫn dày, hỏi anh: "Nên thầy Hạ chỉ dạy kèm cho một mình Giang Nguyên Dã thôi ạ?"

Hạ Tân Nam lại nhắm mắt làm lơ.

Tống Tư Trạch cười cười: "Xin lỗi, do em mạo muội ạ."

Lúc Giang Nguyên Dã bước vào thì thấy cảnh này, tên bít chy Tống Tư Trạch đang ghé bên Hạ Tân Nam lảm nhảm gì đó, vẻ mặt cười lấy lòng rõ ràng... ít nhất trong mắt Giang Nguyên Dã là thế, ngứa mắt dã man.

Bên tai vang tiếng quản lý lải nhải: "Chẳng phải hai đứa gãy rồi hả? Sao lại ôm ấp chỗ công cộng? Anh thấy tin fan cuồng đăng, hỏi Đinh Minh mới biết, chú chỉ sốt chứ không què..."

Biên Lăng lại bắt đầu bài ca "không cần phải e ấp nép vào ngực đối phương", Giang Nguyên Dã chỉ xổ một câu: "Em thích!" rồi tắt điện thoại luôn.

Tống Tư Trạch nghe được tiếng, nhìn qua gương, nụ cười vụt tắt.

Giang Nguyên Dã đi tới, cả hai coi nhau là không khí. Có lẽ Tống Tư Trạch không muốn tự chuốc lấy rắc rối nên tự động rời khỏi.

Giang Nguyên Dã ngồi xuống vị trí bên cạnh, chẳng thèm chào Hạ Tân Nam.

Hạ Tân Nam mở mắt, nhìn đối phương trong gương.

Nhìn tinh thần của Giang Nguyên Dã hôm nay rất tốt, không giống con gà hen mới ốm hôm qua.

Giang Nguyên Dã cũng liếc người trong gương, dùng khẩu hình nói: "Trêu hoa ghẹo nguyệt."

Trong phòng make up khá đông người, không tiện đùa giỡn nhau, Hạ Tân Nam nhếch môi nghịch điện thoại.

Nửa phút sau, Wechat Giang Nguyên Dã nhận tin nhắn mới: "Trêu ai ghẹo ai?"

Giang Nguyên Dã trả lời: "Đừng giả ngu, nếu lần sau cậu ta còn bắt chuyện thì nhớ cách xa ra."

Hạ Tân Nam: "Cậu rất để ý?"

Giang Nguyên Dã thầm khinh bỉ anh, bỏ điện thoại xuống không thèm đến xỉa.

Đương nhiên là để ý rồi! Cái tên Tống Tư Trạch đúng là vô liêm sỉ, có thể bán thân thì chẳng thèm để ý đối tượng là phú bà hay lão già, sao có thể bỏ qua Hạ Tân Nam. Nếu hai tên này gian díu mập mờ, mình bị kẹp giữa chẳng phải sẽ rất khó xử à? Nghĩ đến liền tức chết luôn!

Hạ Tân Nam kiên nhẫn chờ Giang Nguyên Dã make up xong mới đứng dậy cùng cậu ra ngoài.

Tới chỗ không người, Hạ Tân Nam mới vươn tay kéo Giang Nguyên Dã về phía mình, kiểm tra nhiệt độ trên trán cậu, đã bình thường rồi.

Giang Nguyên Dã cũng không cựa quậy, nhìn anh: "Hạ Tân Nam."

Hạ Tân Nam nhìn vào mắt đối phương: "Muốn nói gì?"

Giang Nguyên Dã thở d.ốc, ngừng một chốc mới nói: "Anh gạ gẫm ai thì gạ, nhưng nhất định phải tránh Tống Tư Trạch ra, nếu không chẳng những tuyệt giao, mà tôi còn cho anh đi đời luôn đấy!"

Hạ Tân Nam hỏi: "Trừ cậu ta thì ai cũng được?"

Ánh mắt quá lộ liễu, Giang Nguyên Dã muốn giả ngu cũng không được.

"Chừa cả tôi ra! Đừng có mơ!"

Sau khi dập tắt hi vọng của đối phương, Giang Nguyên Dã xoay người bỏ đi.

Buổi chiều Giang Nguyên Dã và Tống Tư Trạch diễn đôi, thật chất cũng chẳng vấn đề gì. Hồi xưa hai người đã từng quàng vai bá cổ khi hoạt động nhóm, dẫu sao trong ngành này ai cũng biết diễn.

Đến tối mới kết thúc công việc, hôm nay không cần quay đêm, Giang Nguyên Dã tẩy trang, thay quần áo chuẩn bị đi về thì hai staffs xách trà sữa, cafe đến, nói là Tống Tư Trạch mời cả đoàn, hỏi cậu muốn uống không.

Giang Nguyên Dã đang thò tay thì nghe được cái tên "Tống Tư Trạch", lập tức rụt lại: "Thôi, uống giờ này thì mất ngủ."

Kết quả vừa ra ngoài, lại thấy tay Hạ Tân Nam cầm cốc cafe đứng trước monitor trao đổi với Đặng Hữu Xuyên.

Giang Nguyên Dã đi ngang qua, khi Hạ Tân Nam liếc sang, đối diện với ánh mắt lạnh băng của đối phương, sau đó rời khỏi phim trường.

Cậu ngồi vào xe bảo mẫu, tin nhắn của Hạ Tân Nam nhảy lên.

"Đợi tôi về cùng."

Giang Nguyên Dã làm như không thấy, bảo Đinh Minh đóng cửa rồi về khách sạn trước.

Đặng Hữu Xuyên cuối cùng cũng nói xong, cầm cốc trà sữa rít hai ngụm, bây giờ staff bên cạnh mới có cơ hội nói đồ uống là ai mua.

Đặng Hữu Xuyên nghe thế liền cười: "Tiểu Tống khách sáo quá, tôi còn nghĩ cậu ấy rất khó phục vụ."

Hạ Tân Nam nhìn cốc cafe trong tay, lập tức hiểu ánh mắt của Giang Nguyên Dã là có ý gì, không nhịn được phải bật cười.

Tống Tư Trạch khách sáo không chỉ có thế, với ai cũng dịu dàng như gió xuân, lúc nào cũng nở nụ cười, tốt tính, thường chủ động chi tiền túi mua trà chiều và bữa đêm mời mọi người.

Chỉ trong thời gian ngắn đã lấy được thiện cảm của cả đoàn, không những thế, lúc nghỉ giải lao còn 5 lần 7 lượt nhờ Hạ Tân Nam hướng dẫn, hoặc trực tiếp tỏ vẻ chăm chỉ, cầu tiến trước mặt dân chúng.

Dưới ánh mắt của bàn dân thiên hạ, dù Hạ Tân Nam có thiếu kiên nhẫn thì vẫn phải qua loa chỉ mấy câu.

Lại lần nữa, Đặng Hữu Xuyên vừa mới hô: "Đạt!" thì Tống Tư Trạch đã lôi kéo Hạ Tân Nam với đạo diễn thảo luận về cảnh ban nãy.

Có đạo diễn ở cạnh, Hạ Tân Nam lại phải nhẫn nhịn không dám bỏ chạy, nhưng cũng chẳng tiện mở miệng, Đặng Hữu Xuyên gọi mới ậm ừ đáp.

Giang Nguyên Dã lé mắt liếc một cái, sau đó đi dặm lại lớp make up.

Cậu ngẩn ngơ đọc kịch bản, lâu lâu lại có giọng của Tống Tư Trạch hoặc Đặng Hữu Xuyên lọt vào tai, hơi khó chịu.

Ngay cả kịch bản cũng tệ nữa.

Cái tên Tống Tư Trạch này đúng là vong nặng, sao phần diễn lại nhiều đến vậy...

Trịnh Tiểu Lỗi lừa La Bân đến gặp cha con chú Bình, bảo anh thử thẩm định miếng ngọc của mình. Sau khi biết nó không đáng giá đến vậy, cả ba tiếp tục lừa La Bân mang vòng ngọc đi đấu giá, sau đó đòi anh trả phí phục vụ, phí làm thủ tục các loại. La Bân tin tưởng Trịnh Tiểu Lỗi nên thoải mái đưa tiền không điều thắc mắc.

Phân đoạn quan trọng vẫn đều do Giang Nguyên Dã và Hạ Tân Nam đảm nhiệm, nhưng nhân vật của Tống Tư Trạch lại rất sáng dạ, nên biên kịch viết thêm gã sẽ nghi ngờ La Bân, nên mới bất hoà với Trịnh Tiểu Lỗi, làm nổi bật nhân cách nhân vật.

"Mấy cảnh thêm như kiểu cậu ta khôn, còn mình bị ngu ý!" Giang Nguyên Dã vừa đọc vừa nhíu mày, làu bàu oán giận.

Đinh Minh thủ thỉ: "Anh đừng chấp hạng người trà xanh bạch liên bông ấy, thầy Hạ còn lâu mới để ý anh ta!"

Giang Nguyên Dã lườm cậu nhóc cháy mắt.

Mắt thấy Hạ Tân Nam đã bỏ sang một bên ngồi uống nước mà Tống Tư Trạch vẫn bám theo muốn nói, Giang Nguyên Dã liền ném kịch bản đứng dậy.

Đinh Minh sửng sốt: "Anh đi đâu đấy?"

Giang Nguyên Dã không thèm đáp, bước phăm phăm.

"Thầy Hạ, cái đạo diễn Đặng mới nói..."

"Lát nữa đi ăn với tôi." Giang Nguyên Dã chen ngang, coi Tống Tư Trạch như không khí, đúng tình hợp lý nói với Hạ Tân Nam.

Hạ Tân Nam uống nước, ngước lên nhìn cậu, trong mắt không gợn sóng, cũng không đồng ý ngay.

Giang Nguyên Dã thầm mắng đồ đàn ông tồi không nể mình, lại chẳng muốn chịu thua, cười lấy lòng: "Anh bạn thân có đi ăn không?"

Hạ Tân Nam chậm rãi vặn nắp chai, hỏi: "Muốn ăn gỉ?"

Tống Tư Trạch gọi: "Thầy Hạ..."

Hạ Tân Nam ban cho gã một ánh mắt: "Xin lỗi, hết giờ làm việc rồi."

Tống Tư Trạch vẫn mặt dày cười: "Dạ vậy thôi, mai em lại tìm thầy chỉ dẫn."

Nói xong liền rời khỏi.

Chờ người khuất bóng, Giang Nguyên Dã liền thò chân đá Hạ Tân Nam, trề môi: "Khách sáo với cậu ta làm gì? Anh thật sự sợ kim chủ sau lưng cậu ta hả?"

Hạ Tân Nam giải thích: "Đoàn phim có nhiều kiểu người thì cũng sôi động mà."

Sôi động cái gì cơ? Giang Nguyên Dã thấy trong mắt Hạ Tân Nam hiện vẻ trêu chọc, lập tức tỉnh ra: "Anh cố ý đúng không? Cho người ở lại hòng chọc tức tôi?"

Hạ Tân Nam cầm cổ tay cậu kéo về phía mình, Giang Nguyên Dã bị bất ngờ, lảo đảo suýt ngã ngồi lên người đối phương, hai tay phải chống lên bả vai anh mới giữ thăng bằng được.

Tuy cả hai đang ở trong góc, đạo cụ, đèn phim trường gần như đã chắn tầm nhìn bên ngoài, nhưng Giang Nguyên Dã vẫn lật đật đứng lên, đẩy tên chết dẫm này một cái.

Hạ Tân Nam từ tốn buông tay, giải thích: "Tôi không cố tình, đã nói là đạo diễn Đặng đồng ý cho cậu ta vào đoàn mà. Tuy Thiên Hành là nhà đầu tư chính, nhưng cũng không thể có toàn quyền kiểm soát."

Giang Nguyên Dã bóc mẽ: "Nếu anh thật sự không đếm xỉa thì sẽ chẳng thèm nể dù chỉ một chút, đây lại còn ngày nào cũng kiên nhẫn cho người ta cơ hội học hỏi cơ."

Hạ Tân Nam hỏi: "Không được gạ gẫm, nhưng hỗ trợ đồng nghiệp cũng không được nốt à?"

Giang Nguyên Dã xác định, đối phương chính là cố tình.

Trước khi lông của ai kia dựng thẳng lên, Hạ Tân Nam nhanh nhẹn thề thốt: "Từ mai tôi nhất định sẽ bơ đi, ngoài lúc on set thì không giao du dù chỉ một câu, hài lòng chưa nào?"

Giang Nguyên Dã khinh bỉ: "Nhớ nói được làm được."

Hạ Tân Nam cười phá lên: "Thầy Giang quản nghiêm quá!"

Chẳng chờ Giang Nguyên Dã trở mặt, anh đã lỉnh sang chuyện khác: "Tối nay ăn gì?"

Giang Nguyên Dã bực bội: "Cơm hộp chứ còn gì nữa!"

Đến tận khuya mới hoàn toàn xong việc, Giang Nguyên Dã chuẩn bị về xe bảo mẫu. Tống Tư Trạch đang đi ngang qua, tự nhiên nghiêng đầu đánh giá cậu từ trên xuống dưới.

"Giang Nguyên Dã." Tống Tư Trạch hỏi: "Cậu với thầy Hạ thật sự là là loại quan hệ đó? Trơ mặt gọi anh bạn thân cũng không ngại mồm?"

Giang Nguyên Dã cười lạnh: "Lo cho cái thân mình trước đi."

Tống Tư Trạch chậc một tiếng: "Đúng là không chịu nổi cám dỗ."

Đồ thần kinh, mát hơn cả mùa thu.

Giang Nguyên Dã khinh thường nói: "Không hiểu tiếng chó sủa."

Tống Tư Trạch lạnh lùng nhìn chòng chọc cậu mấy giây, hỏi: "Cậu tằng tịu với đàn ông, không sợ bị người nhà phát hiện?"

Giang Nguyên Dã nhếch miệng: "Tôi yêu Hạ Tân Nam thì làm sao? Cậu cho rằng ai cũng giống cậu, sống buông thả bậy bạ nên người ta cũng nhơ nhuốc như mình?"

Tống Tư Trạch cười nhạt: "Yêu nhau? Thầy Hạ biết không?"

Giang Nguyên Dã: "Đi mà hỏi ảnh..."

Âm cuối đột nhiên tắt ngúm, Hạ Tân Nam bước tới từ sau đèn xe, chăm chú nhìn cậu.

"..."

Sao lần nào cũng trùng hợp dữ vậy...

Giang Nguyên Dã định chui tót lên xe bỏ chạy, Hạ Tân Nam rời tầm mắt, nhìn sang Tống Tư Trạch, lạnh lùng nói: "Chuyện tình cảm của chúng tôi không đến lượt người ngoài lên tiếng, cậu hỏi quá nhiều rồi đấy."

Tống Tư Trạch lòng ngổn ngang mím môi, quay người bỏ đi.

Ánh mắt Hạ Tân Nam quay về bên người Giang Nguyên Dã: "Chúng ta đang yêu nhau?"

Giang Nguyên Dã hơi chột dạ: "Tôi chỉ loè cậu ta thôi."

Hạ Tân Nam tiến lên một bước, kéo cao khoá áo cho cậu, lại quấn chặt khăn hơn, vươn tay ôm đối phương một chốc.

Giang Nguyên Dã ngẩn ngơ: "Anh làm gì vậy?"

Hạ Tân Nam từ tốn lùi xuống: "Chẳng làm gì cả, muốn thử xem cảm giác yêu đương với thầy Giang như thế nào."

Giang Nguyên Dã đảo mắt bốn phía, chẳng biết có paparazzi hay fan cuồng rình rập hay không nữa, tên choá này liều dã man.

Cậu đẩy Hạ Tân Nam: "Chẳng có yêu đương gì sất, đừng có sàm sỡ tôi."

Hạ Tân Nam chỉ hơi lảo đảo rồi đứng vững lại: "Không yêu thì không yêu vậy, thầy Giang luôn qua cầu rút ván, tôi biết mà."

Xem tên choá này khua môi múa mép đi.

"Xe của anh đến kìa." Giang Nguyên Dã thấy xe bảo mẫu của Hạ Tân Nam từ đàng xa, ghét bỏ liếc đối phương rồi xoay người lên xe của mình.

Đinh Minh đã đợi sẵn, nhỏ giọng hỏi: "Đi được chưa ạ?"

Giang Nguyên Dã kéo cửa, Hạ Tân Nam ở bên ngoài vẫn hai tay đút túi, lẳng lặng đứng nhìn.

Biết người bên ngoài không thấy rõ bên trong, Giang Nguyên Dã lại ngẩn người.

Xe rời đi, cậu xoay lưng ngoái lại đằng sau theo phản xạ, Hạ Tân Nam vẫn còn dừng chân nơi đó.

Cho đến khi khuất bóng, Giang Nguyên Dã mới cụp mắt, dựa vào ghế đần mặt, tay ấn ấn ngực.

Không thể đập nhanh như này được, ảo giác thôi...

-------

Tác gi có chuyn mun nói:

Bé đoán xem?

Bình Luận (0)
Comment