Có Hỉ - Bạch Giới Tử

Chương 35

Cắm phòng thẻ, đèn đuốc lập tức sáng trưng.

Giang Nguyên Dã há mồm thở d.ốc, hàng mi rung rung, qua hồi lâu mới chậm chạp mở mắt.

Hạ Tân Nam đã lùi lại trước, rút tờ giấy ăn thong thả lau chất sệt trên tay.

Anh ăn mặc chỉnh tề ra dáng con người, nếu không phải mùi hương vẫn lững lờ trong không khí, Giang Nguyên Dã còn nghi chuyện mới xảy ra chỉ là ảo giác.

Tiện tay ném giấy bẩn vào thùng tác, Hạ Tân Nam bình tĩnh nhìn cậu.

Mắt Giang Nguyên Dã đỏ ửng, dựa vào tường cố gắng trụ vững cơ thể, trừng mắt vừa giận vừa trách móc: "Đồ bi.ến th.ái..."

Hạ Tân Nam ngắm cậu một chốc, vươn tay miết khoé môi cậu.

Giang Nguyên Dã câm lặng.

Ngón tay dán lên môi từ tốn ma sát, Giang Nguyên Dã nếm được vị mặn tanh, mặt lại càng nóng, há mồm cắn mạnh.

Hạ Tân Nam mặt không đổi sắc, đốt ngón tay bị cắn bật máu, mắt cũng không chớp, cụp xuống chăm chú nhìn người đang tức phát điên.

Mùi máu tươi xộc vào khoang miệng, Giang Nguyên Dã mới chịu nhả ra thở phì phò, phun một bãi nước bọt, giọng vẫn nghẹn ngào: "Rốt cuộc là anh có ý gì?"

Hạ Tân Nam nói: "Tôi đã nói, như vậy là huề chưa?"

Con mịa nhà anh!

Đầu Giang Nguyên Dã tê rần, những lời mắng chửi tích trữ trong bụng chuẩn bị phọt ra, nhưng vẻ mặt của Hạ Tân Nam rất bình tĩnh, gần như không dao động, lại nghẹn họng.

Cuối cùng cậu cũng nhận ra trước giờ Hạ Tân Nam không phải tên đàn ông đứng đắn, dù có giả vờ thành loại người nào thì trong xương cốt vẫn là tên bi.ến th.ái đỉnh cấp, vai diễn trong phim điện ảnh đạt giải mới chính là bản chất.

Giang Nguyên Dã vừa tức bừa bực: "Không huề được! Là anh bắt ép tôi!"

Hạ Tân Nam chỉ nói: "Muộn rồi, về ngủ sớm đi, sáng mai còn phải đóng máy."

Giang Nguyên Dã kéo cửa, sập mạnh rời đi.

Kết quả là ngày đầu tiên vào đoàn gặp ác mộng, trước ngày đóng máy cũng mơ ác mộng cả đêm.

Trong mơ Hạ Tân Nam ôm cậu, thở gấp bên tai, sau đó hai người đá lưỡi thân mật, bám dính không rời.

Giang Nguyên Dã mở mắt thì trời đã sáng, trừng mắt nhìn trần nhà ngẩn ngơ nửa tiếng, cuối cùng rệu rã bò dậy, đi vào phòng tắm.

Lúc ngồi trên xe bảo mẫu đến phim trường, cậu vẫn đần mặt như cũ, đeo tai nghe im lặng lướt điện thoại.

Ảnh có chữ ký hôm qua được nhiều fans đăng lên Weibo, nhất là ảnh cậu và Hạ Tân Nam cùng ký tên đã có hàng nghìn lượt like trên siêu thoại.

【Anh Nam ở lại chờ Tiểu Dã nói chuyện với fans, Tiểu Dã bảo ảnh ký là ảnh ký liền, đúng là người chồng tuyệt cà là vời [hí hí]】

Giang Nguyên Dã trích dẫn lại trạng thái này về clone, bình luận: 【Chả có đâu.】

Đây là mẹo cậu mới phát hiện, muốn chuyển phát mà không để ai phát hiện, chỉ cần copy paste địa chỉ web bài đăng là có thể thoải mái gào thét.

Acc clone của cậu ngoài mắng Hạ Tân Nam, còn chê bôi đủ thứ fan cp delulu, hoặc bình luận hàng fanmade.

Hôm nọ vớ được cái FMV khiến cậu đánh giá "được phết", tối hôm rồi, trước khi ngủ đọc được quả fanfic chấn động, nhịn không được phải để lại mấy từ: "Dăm quá"!

Giang Nguyên Dã thở dài, cậu sống khó quá mà.

Lúc đến phim trường hoá trang, trợ lý đạo diễn thông báo cần bổ sung đột xuất một cảnh kết hợp giữa cậu và Thẩm Tử Tuấn.

Nội dung không quá phức tạp, Trịnh Tiểu Lỗi gặp cảnh sát Vương lần cuối trước khi bị chuyển từ trại tạm giam đến nhà tù, đối phương nói La Bân đã bị bắt và xét xử. Trịnh Tiểu Lỗi chỉ hỏi đúng một câu, rốt cuộc bệnh nan y của anh là thật hay giả.

Nghe đáp án bệnh tật cũng nằm trong âm mưu, Trịnh Tiểu Lỗi câm nín lên xe áp giải.

Giang Nguyên Dã khó hiểu: "Sao tự dưng lại thêm cảnh này?"

Hạ Tân Nam cũng mới đến, vào cửa liền nghe cậu thắc mắc, thuận miệng giải đáp: "Đạo diễn và biên kịch cùng quyết định."

"Phiền thầy Hạ giải thích cho thầy Giang nhé, cảm ơn thầy!" Trợ lý đạo diễn cười nói, người ta còn việc khác, nói xong liền vội vàng đi khỏi.

Thợ trang điểm cũng bị gọi đi, trong phòng hoá trang chỉ còn hai người, Giang Nguyên Dã đảo mắt sang: "Anh giải thích đi!"

Hạ Tân Nam hỏi cậu: "Đêm qua mất ngủ à? Sao trông em uể oải thế?"

Ngủ ngon mới lạ đấy.

Giang Nguyên Dã châm chọc: "Anh đoán xem tôi yên giấc được không?"

Ánh mắt Hạ Tân Nam khựng lại, nhìn kỹ vẻ mặt cáu gắt của Giang Nguyên Dã: "Em thật sự giận à?"

"..." Anh hỏi câu nào xấu hổ hơn được không?

"Tôi nào dám bực dọc với thầy Hạ, ai biết anh còn hành động bi.ến th.ái nào nữa."

Hạ Tân Nam lại hỏi: "Thế mà cũng là bi.ến th.ái? Em có biết bi.ến th.ái thật sự là như nào không?"

"Không biết!" Giang Nguyên Dã lập tức nói: "Đừng dùng mấy lời ve v.ãn vớ vẩn với tôi!"

Hạ Tân Nam cụp mắt như có điểu suy nghĩ, sau một hồi lặng im mới nói: "Nếu tôi khiến em không thoải mái thì cho tôi xin lỗi."

Giang Nguyên Dã không để mình bị xoay mòng mòng: "Tôi chả thấy có tí thành ý nào."

Hạ Tân Nam hỏi: "Em thấy thế nào mới là có thành ý?"

Thật ra chính Giang Nguyên Dã cũng không biết, cậu chỉ biết là mình ứ vui, nguyên đêm mất ngủ đều là nhờ ơn đồ tồi này!

Cậu càng không muốn thừa nhận mơ thấy chuyện giường chiếu, còn "ra" ngay trong mộng, mất mặt chết đi được!

Hạ Tân Nam đột nhiên khom người về phía trước, ghé sát quan sát đôi mắt cậu: "Em phản ứng dữ dội như vậy là do tôi làm chuyện đó với em? Hay do người làm chuyện đó là tôi?"

Giang Nguyên Dã nhíu mày: "Khác nhau chỗ nào? Đừng có lòng vòng."

Ánh mắt giao nhau trong gang tấc, Hạ Tân Nam nhếch miệng: "Ừm."

Giang Nguyên Dã cảm thấy bên tai nóng lên, cụt hứng: "Đừng có đổi chủ đề được không? Vì cái gì mà sắp đóng máy lại bổ sung cảnh mới?"

Hạ Tân Nam lùi lại, giải thích: "Em coi như đây là ngọn cỏ cuối cùng cứu vớt cảm xúc đang sắp chạm đáy của Trịnh Tiểu Lỗi đi. Ban đầu cậu ta đã mang tâm lý đà điểu, bây giờ lại nhận ra mọi chuyện ngay từ đầu đã là một âm mưu, và mình chính là con mồi."

Giang Nguyên Dã khinh bỉ: "La Bân chính là tên khốn nạn."

Hạ Tân Nam cười ra tiếng: "Thật ra cũng không hẳn, em đã xem kịch bản của tôi chưa? Sau này anh ta tranh cãi với bạn mình, đắn đo không biết có nên tiếp tục phi vụ lừa đảo này hay không. Nếu không phải anh ta lung lay, chủ động đi đầu thú thì sẽ không dễ dàng sa lưới đến vậy."

"Nhưng anh ta vẫn lừa tiền, lừa tình, lừa..."

Được rồi, không lừa thân, nhưng cũng gần như vậy.

Dẫu gì kịch bản viết thế, khi ra rạp sẽ có rất nhiều khán giả thay họ viết tiếp phần kết.

Hạ Tân Nam làm như không hiểu: "Lừa gì?"

Giang Nguyên Dã khinh bỉ lườm anh, ngậm miệng không đáp.

Cậu đã hoá trang xong, quần áo cũng thay rồi, mặc kệ Hạ Tân Nam, đứng dậy bỏ đi trước.

Buổi sáng quay bổ sung, Trịnh Tiểu Lỗi tuy sợ sệt, rụt rè trước mặt cảnh sát Vương, nhưng vừa nghe đến tên La Bân liền như bị chọc phải tiết, biểu cảm từ phẫn nộ cùng cực đến khóc tràn bờ mi, cuối cùng hoàn toàn im lặng, biến đổi không ngừng nghỉ.

Giang Nguyên Dã biến hoá cảm xúc liên tục, biểu hiện khoa trương lố lăng, nhưng hiệu quả lại vô cùng tự nhiên trôi chảy, quay hai lần đã đạt.

Đặng Hữu Xuyên cực kì hài lòng, cười khen cậu: "Sắp đóng máy mà Tiểu Giang như đột nhiên tỉnh ngộ hoàn toàn vậy."

Giang Nguyên Dã lại không nghĩ vậy, chỉ là trong khi nhập vai, cậu có sự đồng cảm với nhân vật thôi...

Đều bị ai kia dùng nhan sắc lừa phỉnh.

Trước 11 giờ đã quay xong cảnh bổ sung, ngay sau đó bắt tay vào cảnh đóng máy giữa Giang Nguyên Dã và Hạ Tân Nam.

Chính là kết phim, cũng là sự kết hợp cuối cùng của hai người.

La Bân bị tống vào tù, mang theo đồ đạc cá nhân bước vào phòng giam, thấy cái giường được phân trong góc, vừa mới thả đồ xuống, Trịnh Tiểu Lỗi ở giường trên thò đầu xuống vô cảm nhìn anh.

La Bân nhìn thẳng cậu, xung quanh ồn ào tiếng nói chuyện và sinh hoạt, giống hệt lần đầu chạm mặt trên tàu hoả.

Nhưng lần này lại khác, người cợt nhả chủ động tiếp cận trước lại là La Bân.

Một khởi đầu mới, ai rơi vào bẫy trước vẫn chưa biết được.

Sau monitor, đạo diễn giơ tay ra hiệu: "Cắt!", toàn bộ phim trường vang lên tiếng vỗ tay và hò reo như sấm.

Giang Nguyên Dã ngã xuống nệm, nhìn đèn sáng choang trên đỉnh đầu, thở phào.

3 tháng, bộ phim điện ảnh đầu tiên của cậu cuối cùng cũng đóng máy rồi.

Hạ Tân Nam ở giường dưới đứng dậy, xoay người ghé sát, cụp mắt nói với cậu: "Nguyên Dã, đóng máy vui vẻ!"

Giang Nguyên Dã đang nằm, quay đầu sang, bốn mắt giao nhau.

Âm thanh ồn ã khắp nơi dường như chững lại, bên tai Giang Nguyên Dã chỉ còn nghe được tiếng trái tim đập rộn, chẳng thể che giấu khỏi đôi mắt dịu dàng chỉ hướng về mình của Hạ Tân Nam.

Cưới đi còn chờ gì nữa...

Suy nghĩ này vừa bật ra khỏi đầu, tự bản thân choáng váng trước, bật dậy như cá chép.

Bầu không khí thân mật biến mất, Giang Nguyên Dã thoăn thoắt leo xuống, quay đầu không dám đối mắt với Hạ Tân Nam: "Cùng vui! Cùng vui hehe!"

Ekip gửi tặng hai bó hoa tươi chúc mừng đóng máy.

Các diễn viên khác cũng hân hoan tiến đến chụp ảnh kỉ niệm, Giang Nguyên Dã thoáng thở phào, may mà phim trường đông người, cậu không phải đối mặt với mình Hạ Tân Nam.

Đoàn phim có ekip chuyên mảng hậu trường nên Giang Nguyên Dã được gọi đi phỏng vấn.

Lúc được hỏi cảm nhận lớn nhất qua bộ phim này là gì, cậu lơ đãng đảo mắt, thoáng thấy Hạ Tân Nam đứng nơi xa đang nói chuyện với đồng nghiệp, khô khốc đáp: "Lời của đàn ông đều là dối lừa."

Sau đó tự sửa lời: "Tôi đùa thôi, thật ra là đừng trông mặt mà bắt hình dong, phải có ý thức đề cao cảnh giác để không đánh mất bản thân. Đó là bài học tôi muốn khuyên mọi người."

Sau đó chụp ảnh tập thể, Giang Nguyên Dã và Hạ Tân Nam đứng cạnh nhau, cùng làm trung tâm trong đám đông.

Màn trập loé lên.

Chụp ảnh xong, mọi người ồn ào rã đám, Giang Nguyên Dã xoay người định chạy, bị Hạ Tân Nam túm lại: "Chụp với nhau một tấm đi."

Thật lòng Giang Nguyên Dã không muốn chụp choẹt gì hết, nhưng nghĩ lại lát phải đăng Weibo, đành chịu vậy.

Tiểu Tề giơ camera, nhắc cả hai dựa sát một chút, Hạ Tân Nam đưa tay ôm cổ Giang Nguyên Dã, ôm cậu ở đằng trước mình.

Tiếng chụp ảnh vang lên.

Giang Nguyên Dã lập tức dẹp luôn ý định đăng ảnh này lên, chắn chắn sẽ không!

Chụp ảnh xong, vài staff đưa postcard xin chữ kí, Giang Nguyên Dã ký rồi đưa bút cho Hạ Tân Nam.

Chờ Hạ Tân Nam ký xong, staff cũng đi khỏi, Giang Nguyên Dã đột nhiên nói: "Không ký cho tôi à?"

Hạ Tân Nam giương mắt: "Ký ở đâu?"

Giang Nguyên Dã không mang thứ gì có thể ký được, ban nãy chả hiểu sao lại buột miệng, đang định bảo thôi không cần, thì Hạ Tân Nam tiến lên một bước, kéo tay cậu, trực tiếp ký tên trên bàn tay.

Ngòi bút nhảy nhót trên lòng bàn tay làm Giang Nguyên Dã hơi nhộn nhạo, thấy Hạ Tân Nam chăm chú cụp mắt, vốn muốn rút tay rồi lại thôi.

Dù không xem, nhưng cậu vẫn cảm nhận được từng nét tên của Hạ Tân Nam trong lòng bàn tay. Giang Nguyên Dã nhận ra con tim lại bắt đầu nhảy tưng tưng, không khỏi oán thán.

Hạ Tân Nam viết nét cuối cùng, vẫn kéo tay đối phương không rời, hài lòng thưởng thức nét chữ của mình.

"Cũng được, thầy Giang cũng ký cho tôi đi?"

Giang Nguyên Dã liếc sang, lấy bút mạnh bạo kéo tay Hạ Tân Nam, đầu ngón tay dí mạnh ngòi bút tốc ký.

"Muốn ôm một cái không?" Hạ Tân Nam đề nghị.

Đầu lông mày của Giang Nguyên Dã giật giật, buông tay đối phương, nhìn chòng chọc.

Hạ Tân Nam nghiêm túc nói: "Coi như chúc mừng hai ta đóng máy suôn sẻ."

Lý do quá hợp lý, Giang Nguyên Dã không thể từ chối, như bị giọng nói và ánh mắt của Hạ Tân Nam hớp hồn.

Hạ Tân Nam mở rộng vòng tay, Giang Nguyên Dã không từ chối, nhẹ nhàng sà vào ngực anh.

Hạ Tân Nam giữ chặt đôi tay, cứ thế ôm ấp.

Ngửi được mùi kem cạo râu thoang thoảng của Hạ Tân Nam, Giang Nguyên Dã chậm chạp nhắm mắt, cố gắng nín thở, thêm một lần nghe rõ những nhịp tim đập rộn rã.

... Hình như cậu thật sự... toi rồi!

------

Tác gi có chuyn mun nói:

Tiến độ đổ gục: 100%

Bình Luận (0)
Comment