Có Hỉ - Bạch Giới Tử

Chương 37

Lái xe đi, Hạ Tân Nam hỏi Giang Nguyên Dã muốn ăn gì.

Nhớ đến sự kiện giao thừa hôm ấy, Giang Nguyên Dã lười cả nghĩ: "Tuỳ anh, tìm đại nhà hàng nào riêng tư là được."

Hạ Tân Nam lại cái hay không nói, toàn nói cái dở: "Sợ bị đồn thành bạn gái bí ẩn nữa à?"

"Không xui đến vậy chứ!" Giang Nguyên Dã hậm hực.

Hạ Tân Nam gật đầu: "Vậy đến nhà hàng tư lần trước đi."

Giang Nguyên Dã không ý kiến, dù gì cũng đi với anh rồi.

"Em tắt nguồn mấy ngày liền." Hạ Tân Nam đang lái xe đột nhiên nói: "Lại gây rắc rối gì hay sao, mà trốn đến độ cả điện thoại cũng không dám mở vậy?"

"..." Anh mới là người gây rắc rối ấy.

Giang Nguyên Dã dựa vào ghế nửa ngày mới thở được một câu: "Trốn nợ thôi."

Hạ Tân Nam hơi ngạc nhiên, nín cười lặp lại: "Trốn nợ?"

"Đừng hỏi." Giang Nguyên Dã vốn không muốn bàn đến, cậu đang trốn nợ tình.

Tiếc là trốn không nổi, 7-8 ngày nay cũng đủ để đầu óc rối bời sáng sủa hơn chút. Nhưng mọi thứ lại không theo mong muốn, cong queo rồi, muốn chối cũng không được.

Hạ Tân Nam hỏi cậu: "Chỗ vừa nãy là nhà bố mẹ em à?"

"Nhà ông nội." Giang Nguyên Dã thuận miệng đáp: "Trước khi lên đại học tui ở đấy."

Hạ Tân Nam: "Ừ, chỗ ấy khá ổn."

Giang Nguyên Dã nghe thấy kỳ, liếc anh một cái.

Mắt Hạ Tân Nam vẫn tập trung về phía trước, hình như chẳng có điểm bất thường.

... Ngữ khí đó là như nào?

Nửa tiếng sau đến nhà hàng, Hạ Tân Nam đã đặt trước phòng riêng yên tĩnh.

Trước khi vào cửa, Giang Nguyên Dã đột nhiên nhận ra đây là lần đầu tiên hai người đi ăn riêng, lại cúi xuống nhìn lịch trên điện thoại, hình như hôm nay là Lễ tình nhân?

Hạ Tân Nam có biết không? Là cố tình hay chỉ trùng hợp thôi?

Lúc ngồi xuống ghế, Giang Nguyên Dã vẫn còn suy nghĩ vấn đề này, Hạ Tân Nam đưa thực đơn sang: "Gọi món đi."

Giang Nguyên Dã bừng tỉnh: "Anh gọi đi."

Cậu chậm rãi uống trà ấm mới được đưa lên, tầm mắt lại không tự chủ hướng sang đối diện... Hạ Tân Nam cụp mắt lật xem thực đơn, vẻ mặt lười nhác, gương mặt này thật khiến người ta vừa yêu vừa ghét.

Giang Nguyên Dã đặt chén trà xuống, thở nhẹ ra một hơi, mệt mỏi nằm bò xuống bàn, ngước lên, ngơ ngẩn nhìn Hạ Tân Nam không chớp mắt.

Hạ Tân Nam dừng lật thực đơn, đảo mắt: "Nhìn gì vậy?"

Giang Nguyên Dã chậm chạp nói: "Thích vẻ đẹp trai của anh trai đó!"

Hạ Tân Nam hỏi: "Em nói vậy không sợ tôi hiểu lầm à?"

Giang Nguyên Dã mặt không đổi sắc: "Thì anh cứ hiểu đi."

Hạ Tân Nam nhìn cậu mấy giây, cụp mắt: "Không hiểu."

"..."

Anh cứ giả đò đi.

Ăn xong chầu này cũng 8 giờ tối, đến bãi đỗ xe lấy xe, Hạ Tân Nam vừa nhấn khoá tự động, đột nhiên nhìn về đằng trước.

Một chiếc xe đang đỗ cách đây không xa, người ngồi ghế phó lái đẩy cửa bước xuống, đi về phía họ.

Thấy Hạ Tân Nam nhíu mày, Giang Nguyên Dã liền hỏi: "Người quen à?"

Hạ Tân Nam trầm giọng đáp: "Thư ký của bố tôi."

Người nọ hoàn toàn ngó lơ Giang Nguyên Dã, mời Hạ Tân Nam lên xe bên kia, bảo bố anh có chuyện muốn nói.

Hạ Tân Nam quay đầu nói với Giang Nguyên Dã: "Em lên xe đợi tôi mấy phút."

Giang Nguyên Dã lơ đễnh gật đầu.

Cậu không lên xe mà nhìn Hạ Tân Nam đi cùng người kia, tầm mắt cũng ở bên đó luôn.

Thị lực của Giang Nguyên Dã khá tốt, qua lớp kính chắn gió vẫn thấy rõ người đàn ông ngồi hàng ghế sau, tuổi chừng hơn 50, thần thái uy nghiêm, rất có khí thế.

Đường nét trên mặt Hạ Tân Nam có mấy phần giống, nhưng khí chất lại khác hẳn.

Hạ Tân Nam kéo cửa sau ngồi vào, không biết bố con họ trao đổi cái gì mà vẻ mặt của mỗi người đều không vui.

Hình như bố của Hạ Tân Nam còn đang nhìn sang bên này.

Giang Nguyên Dã cúi đầu, đá cục đá vụn bên chân, nghĩ lại Hạ Tân Nam đã từng đề cập vấn đề đối phó với người nhà, chặc lưỡi.

Trong xe, Chung Hoành Thịnh nhíu mày hỏi con trai mình: "Cậu trai đứng đó chính là người suốt ngày lên bản tin với con à? Con với cậu ta có quan hệ thế nào?"

Hạ Tân Nam hờ hững: "Bạn."

"Bạn kiểu gì?"

Hạ Tân Nam không muốn nói nhiều: "Không liên quan đến bố."

Chung Hoành Thịnh nén cơn giận: "Con của bố có scandal ầm ĩ khắp nơi với đàn ông mà bố không thể hỏi sao?"

Hạ Tân Nam nói: "Chẳng mấy người biết con là con của bố, ảnh hưởng gì đến bố."

Chung Hoành Thịnh lạnh lùng nói: "Thái độ này của con, không sợ bố động đến cậu ta?"

Giang Nguyên Dã ở bên ngoài đã bắt đầu cất bước đi tới, Hạ Tân Nam chăm chú nhìn cậu đến gần, cười nhạt: "Bố động không nổi."

Chung Hoành Thịnh nhíu chặt này: "Con có ý gì?"

Giang Nguyên Dã đã dừng bên cạnh, khom lưng gõ lên cửa kính.

Cửa sổ hạ xuống, cậu hỏi Hạ Tân Nam ngồi bên trong: "Bao giờ mới được đi?"

Ánh mắt Chung Hoành Thịnh đầy đánh giá, bắt bẻ, Giang Nguyên Dã nhận ra nhưng chẳng để tâm. Sở dĩ cậu đi qua là vì nhìn ra Hạ Tân Nam không muốn nói chuyện với vị này, nếu thế thì cậu cũng không cần nể nang đối phương.

Hạ Tân Nam đẩy cửa định xuống xe, Giang Nguyên Dã lướt qua vẻ mặt khó chịu của Chung Hoành Thịnh, cố ý nói: "Chú ạ, cháu với Tân Nam đang yêu nhau, chú đừng giới thiệu bạn gái cho ảnh nữa. Nếu không cháu sẽ một khóc, hai nháo, ba thắt cổ, giãy đành đạch cho mọi người thấy."

Mặt Chung Hoành Thịnh lập tức tái xanh.

Hạ Tân Nam lại cười ầm lên, giống như những lời Giang Nguyên Dã nói đã lấy lòng anh, nhìn cậu bằng ánh mắt đầy thâm ý.

Giang Nguyên Dã bình chân như vại, cười đáp lại.

Hạ Tân Nam nói với cậu: "Em về xe trước đi, lát anh sẽ qua."

Giang Nguyên Dã hùa theo: "Vâng, anh nhanh lên nhé! Em không muốn chờ đâu!"

Giang Nguyên Dã quay lại xe của anh, Hạ Tân Nam đảo mắt, cảnh cáo bố mình: "Bố đừng để ý, cũng đừng có động vào em ấy."

Chung Hoành Thịnh càng sầm mặt: "Nếu con cứ nhất quyết muốn vậy, bố chỉ có thể dùng thủ đoạn vô cùng..."

"Em ấy là cháu nội của ông Giang Hưng Bình, cháu trai của Chu Quân Hằng, bố có dám động vào không?" Hạ Tân Nam khinh bỉ: "Con đã nói rồi, sau này đừng quản chuyện của con nữa, vậy đi."

Lúc Giang Nguyên Dã quay lại thì Giang Nguyên Dã đang đần mặt dựa vào ghế.

Xe của Chung Hoành Thịnh lướt qua hai người, rời khỏi bãi đỗ xe trước. Giang Nguyên Dã nhìn chiếc xe dần đi xa, cười gượng: "Bố anh có tin lời tui không? Sẽ không tạo áp lực lên anh chứ?"

Hạ Tân Nam chọc cậu: "Vừa nãy mạnh miệng lắm mà? Giờ lại sợ bị nhắm vào hả?"

Giang Nguyên Dã nhíu mày: "Tui mới giúp anh đó! Anh có chút lương tâm nào không vậy?"

"Ừm, cảm ơn em." Hạ Tân Nam sửa lời, đeo đai an toàn, khởi động xe: "Không có vấn đề gì cả."

Giang Nguyên Dã hỏi: "Mối quan hệ của cha con anh đúng là không ổn nhỉ?"

"Cũng chẳng phải chuyện to tát." Hạ Tân Nam giải thích đơn giản: "Bố mẹ ly hôn từ hồi tôi mười mấy tuổi, tôi theo mẹ sang nước ngoài, còn chị gái ở lại với bố, đúng là ít tình cảm. Trước đây em hỏi tôi có phải con lai không đúng không? Mẹ tôi là người ngoại quốc, mấy năm rồi tôi cũng không có ý định về nước."

Giang Nguyên Dã tò mò hỏi: "Thế sao cuối cùng anh lại quay về?"

Tầm mắt của Hạ Tân Nam đặt ở phía trước, vẻ mặt ẩn giấu trong bóng đêm nên không đoán được suy nghĩ, lúc lâu sau mới đáp: "Sau này sẽ nói em nghe."

"..." Không nói thì thôi.

Giang Nguyên Dã quay đầu: "Quan hệ giữa hai cha con đã không tốt rồi, mà ổng vẫn muốn nhúng tay vào chuyện yêu đương của anh hả?"

Hạ Tân Nam bình tĩnh nói: "Bố tôi vốn là thế mà."

Giang Nguyên Dã im lặng, tâm trạng hơi phức tạp. Trước đây cậu vẫn luôn nghi ngờ Hạ Tân Nam chỉ vẽ ra chuyện đối phó với người nhà, hoá ra muốn xào cp với cậu thật sự là để qua mắt ông bô.

Đương nhiên Hạ Tân Nam cũng chẳng trong sạch, khả năng cao là tên này chay mặn không chê, thoải mái đón nhận mọi thứ, nên vẫn luôn chơi trò mập mờ với mình, nhưng bảo nghiêm túc thì chắc khó.

Kết quả chỉ có mình cậu là người chui đầu vào rọ.

Cậu thảm thật sự!

Giang Nguyên Dã nhìn ánh đèn mờ ảo bên ngoài trong màn đêm giá lạnh, càng nghĩ càng khổ đau, cả người héo úa.

Hạ Tân Nam hỏi muốn về chỗ nào, cậu thều thào bảo: "Đâu cũng được."

Hạ Tân Nam quay sang nhìn cậu, không thắc mắc nhiều.

40 phút sau, xe đi vào gara ở chung cư họ ở.

Giang Nguyên Dã đang mơ màng gà gật, nhận ra xe dừng mới mở mắt, vẫy tay với Hạ Tân Nam, tháo đai an toàn định xuống xe thì bị đối phương nắm tay giữ lại.

Giang Nguyên Dã lập tức tỉnh táo: "Anh muốn làm gì?"

Hạ Tân Nam nhẹ nhàng bóp cổ tay cậu: "Muốn đến nhà tôi không?"

Giang Nguyên Dã: "... Đến làm gì?"

"Em muốn làm cái gì?" Hạ Tân Nam nhìn thẳng vào mắt cậu, sau một chốc im lặng mới nói: "Thầy Giang mới là người hiểu lầm đi?"

Nhận ra đối phương lại đang chọc mình, Giang Nguyên Dã ẩn anh một cái, đẩy cửa xuống xe.

Hạ Tân Nam cũng đi xuống, vòng qua đầu xe, ấn Giang Nguyên Dã đang tức điên lên cửa xe: "Chỉ đùa chút thôi, sao bực bội vậy? Trước đó vẫn ổn mà, tôi lại chọc em à?"

Đâu chỉ có chọc thôi, Giang Nguyên Dã uất hận: "Tôi muốn đánh với anh một trận!"

Hạ Tân Nam hỏi cậu: "Đánh thế nào? Ở đây à?"

Chắc chắn là không đánh ở đây được, hầm để xe camera mọc khắp nơi.

Giang Nguyên Dã hất cằm: "Đến nhà anh."

Ánh mắt Hạ Tân Nam chững lại mấy giây: "Đi thôi."

Vào thang máy, lên tầng, ai cũng không mở lời.

Vừa vào đến cửa, ngay cả đèn cũng không bật, Giang Nguyên Dã vươn tay đẩy mạnh Hạ Tân Nam, vung nắm đấm.

Hạ Tân Nam chiều theo, cứ mặc kệ Giang Nguyên Dã vừa đấm vừa cắn mình mà không đánh trả.

Ôm ấp, cắn xé từ huyền quan đến phòng khách.

Những tiếng thở d.ốc, hổn hển lửng lơ trong không gian, hai đôi mắt vô tình chạm nhau trở nên ám muội khó tả trong chút ánh sáng thỉnh thoảng vươn qua cửa sổ.

Kiểu đánh nhau này lại như một kiểu tiếp xúc da thịt.

Giang Nguyên Dã xuống tay không nhẹ cũng chẳng nặng, dù Hạ Tân Nam luôn nhường cậu, cũng dần bị đụng chạm đến phản ứng.

Ngã xuống mặt sàn gỗ, Giang Nguyên Dã ngồi đè lên người anh, còn rất vô tri uốn éo lung tung.

Yết hầu của Hạ Tân Nam chuyển động, cố gắng kiềm nén, đưa tay bóp chặt eo Giang Nguyên Dã, xoay người đổi vị trí trong khi đối phương đang chủ quan.

Giang Nguyên Dã vẫn chưa đánh hơi được mùi nguy hiểm, hai tay bị Hạ Tân Nam áp lên đỉnh đầu, hai bên đùi cũng bị thân người anh chặn lại không cựa quậy nổi.

"Còn đánh nữa không?" Hạ Tân Nam thở d.ốc bên tai cậu, giọng điệu hung hãn.

Giang Nguyên Dã giãy mình rồi cứng đờ khi cảm nhận được phản ứng của Hạ Tân Nam, lập tức xin thua: "Không đánh nữa."

Hạ Tân Nam vẫn giữ chặt không buông.

Môi anh dán lên tai Giang Nguyên Dã rồi chậm rãi lả lướt lên cổ. Giang Nguyên Dã nghiêng đầu nhưng không thể tránh nổi, nuốt nước bọt liên tục mới cất tiếng: "Không đánh thật mà, đau tay..."

Hạ Tân Nam gằn giọng: "Giang Nguyên Dã, em quên tôi là bi.ến th.ái à?"

Giang Nguyên Dã nhớ lại hành vi cầm thú của anh, hơi hoảng hốt: "Đừng mà... tui sai rồi... không đánh nữa..."

Cương một trận, những ý đồ xấu xa đang không ngừng trồi lên trong lòng lại bị Hạ Tân Nam đè xu.ống....

Vẫn chưa phải lúc.

Anh từ tốn buông Giang Nguyên Dã, người mới được trao trả tự do dột nhiên ngửa đầu, hung dữ cắn lên cổ anh.

Hạ Tân Nam không hề đề phòng, khẽ kêu: "A!".

"Tên lưu manh này! Anh tự chơi một mình đi!" Cắn người xong, Giang Nguyên Dã đẩy mạnh, bò dậy chạy biến.

Hạ Tân Nam bật đèn, cửa nhà mở toang, bên ngoài vang tiếng thang máy đón người.

Anh sờ vị trí ướt át trên cổ, xoa nhẹ lòng bàn tay, cười gằn.

Bình Luận (0)
Comment