Ăn uống xong xuôi, trợ lý Tiểu Tề của Hạ Tân Nam lấy điện thoại chụp ảnh hai người.
Giang Nguyên Dã bị ép phải theo, một tay chống cằm, mặt lạnh lùng.
Hạ Tân Nam bên cạnh dựa lưng vào ghế, hai tay đút túi quần, nhìn thẳng vào camera, khoé miệng nhoẻn nụ cười nhẹ.
20 phút sau, bức ảnh này xuất hiện trên Weibo của Hạ Tân Nam.
【Tình cờ gặp gỡ, ăn một bữa cơm.】
Bài post lập tức lên hot search.
Hạ Tân Nam mới vào giới giải trí, chỉ ra mắt một bộ phim, tuy là Tử Vi viên nhưng fan cứng chưa đông, nên Weibo của anh nhanh chóng bị fan cp với người qua đường hóng hớt chiếm đóng.
【Ngất lịm.】
【A a a a!!! Tân Sinh Nguyên Định! Chắc chắn là tui nhảy đúng thuyền rồi!】
【Sao bảo ảnh đế lạnh lùng lắm mà? Anh cũng si tình vậy hả?】
【Cái cậu Giang Nguyên Dã này câu hồn nhanh thật đó! Đúng là Đát Kỷ phiên bản nam showbiz! [ ăn dưa ]】
【Có người đang cười ngạo nghễ kìa! Hạ Tân Nam bị bắt cóc trong nháy mắt luôn! [cười cry]】
Giang Nguyên Dã nhíu mày lướt qua bình luận, rất là không hiểu, đám người này đều bị mù hả? Không thấy cậu mới là người bị bắt cóc đem bán hả?
"Em chuyển phát đi!" Biên Lăng giục giã.
"Không!" Giang Nguyên Dã lập tức nhấn trở lại, còn khoá màn hình: "Đừng có làm như em thực sự phát cuồng vì anh ta."
Giang Nguyên Dã lì lợm không chịu chuyển phát, Biên Lăng cũng chẳng ép nổi. Cũng phải, cứ để đối phương chủ động, ba cái yêu thầm sẽ sớm bị lãng quên thôi.
Chỉ mong là thế...
Hai ngày sau, Hạ Tân Nam nhắn tin.
"Giới thiệu cho cậu buổi casting, chiều mai có rảnh không?"
Giang Nguyên Dã hiếm lắm mới có một ngày chơi game thoả thích, vốn định bỏ qua, nửa phút sau mới giật mình mở WeChat, thật sự không nhìn lầm, đúng là Hạ Tân Nam.
"???"
Cậu với Hạ Tân Nam trao đổi Wechat trong buổi tiệc ra mắt của trang sức Glamsol. Cả hai đều là đại sứ, cậu là đại sứ khu vực Trung Hoa, còn Hạ Tân Nam là đại sứ toàn cầu nên cùng tham gia hoạt động.
Hôm ấy ban tổ chức giới thiệu hai người, xã giao trao đổi liên hệ. Nếu không phát sinh scandal nọ thì chắc chắn sẽ không dính dáng đến nhau.
"Casting phim, có rảnh không?"
"Sao anh không trao đổi với quản lý của tôi?"
Mười mấy giây sau, bên kia gửi tin nhắn thoại. Giọng Hạ Tân Nam khá trầm, nghe qua sóng điện còn rất hay: "Thầy Giang này, tôi giới thiệu tài nguyên cho cậu mà còn phải thông qua quản lý? Cậu là ngôi sao lớn đến vậy hả?"
Giang Nguyên Dã trả lời: "..."
Đối phương trực tiếp gọi điện, cậu chỉ có thể nghe.
"Có đi không?" Anh vào thẳng vấn đề.
Giang Nguyên Dã hơi do dự: "Casting phim gì?"
Hạ Tân Nam giải thích: "Đặng Hữu Xuyên chuẩn bị khởi quay dự án phim thương mại. Vai cho cậu thử là nam thứ, đất diễn rất nhiều, thiên về song nam chủ."
Giang Nguyên Dã hiểu sơ sơ: "Anh là nam chính hả?"
Hạ Tân Nam: "Ừ."
"Đạo diễn cấp bậc cao như vậy mà nhìn trúng tôi mới là lạ, đi thử vai cũng làm bia đỡ đạn thôi." Giang Nguyên Dã từ chối.
Hạ Tân Nam lại nói: "Bộ phim vừa rồi của cậu cũng khá ổn, cứ thử xem sao. Nếu tôi đã giới thiệu, sẽ không để cậu chỉ lướt qua một chốc. Còn lại dựa vào khả năng của cậu."
Giang Nguyên Dã cũng cảm thấy kì quái: "Đây chính là tài nguyên mà bên anh trao đổi với sếp của tôi?"
Hạ Tân Nam nói: "Xem là vậy đi."
Đúng là nhiệt tình, đúng là Bồ Tát sống.
Giang Nguyên Dã lại rụt rè hỏi: "Có kịch bản không? Tôi cần bàn bạc với quản lý, rồi sẽ cho anh câu trả lời."
Cúp điện thoại, Hạ Tân Nam thả lỏng dựa vào ghế, tiếp tục xem hai tập cuối của "Cửu tiêu ca", thỉnh thoảng lại tua nhanh, hoặc xem lại một đoạn nào đó...
Tua nhanh đều là những tình tiết của vai phụ, còn xem lại lúc Giang Nguyên Dã xuất hiện.
Quản lý đi ngang qua, liếc mắt thấy cảnh này liền hỏi: "Em định giúp cậu ta giành vai bên Đặng Hữu Xuyên à? Rốt cuộc em nghĩ gì vậy? Thực sự muốn hạ mình để PR mấy cái này? Ngay cả tài nguyên điện ảnh cũng phải trói chặt?"
Hạ Tân Nam rũ mắt, vẫn luôn nhìn chằm chằm người trên màn hình: "Anh cứ làm tốt việc trong phận sự của mình đi, những cái khác đừng xen vào."
Giang Nguyên Dã vừa nói xong với Hạ Tân Nam thì Biên Lăng gọi, chủ đề cũng là vấn đề đó.
"Anh đã đọc qua kịch bản rồi, rất phù hợp với em, cơ hội này rất khó có lần hai, cứ thử đi cho biết."
Giang Nguyên Dã mở file Hạ Tân Nam gửi đến, là một đoạn kịch bản thử vai nhân vật dành cho cậu.
Bộ phim này hơi hướng hài hước xen chút phóng đại. Thanh niên mắc bệnh nan y tình cờ gặp được tên lừa đảo chuyên nghiệp trên chuyến tàu xanh(*), sau đó cùng trải qua đủ tình huống dở khóc dở cười.
(*)Thuật ngữ tàu da xanh và tàu xanh dùng để chỉ một kiểu thiết kế từng là trụ cột của các đội tàu chở khách của Trung Quốc và các nước cộng sản khác trong Chiến tranh Lạnh. Những từ này mang hàm ý chỉ việc di chuyển chậm chạp trên những phương tiện cũ kỹ, ít tiện nghi, đặc biệt nhất là thiếu điều hòa.
Vai Giang Nguyên Dã cast chính là cái tên hành nghề lừa đảo.
Vai diễn sẽ xuyên suốt hết bộ phim, và cũng không quá thử thách, nhưng mà...
"Chẳng phải còn 'Khởi đầu ngôi sao' à? Em kín lịch rồi mà?"
Biên Lăng nói: "Cũng đang định báo cho em đây. Chương trình kia rời lịch quay từ quý tư năm nay sang quý đầu năm tới, là sau Tết âm lịch, vừa lúc có lịch trống."
Giang Nguyên Dã cảm thấy cũng khả thi: "Đã đưa đến rồi thì cứ thử xem sao."
Sắp xếp xong xuôi, cậu liền trả lời Hạ Tân Nam.
Đối phương gửi định vị: "Cứ nghiền ngẫm xem nên diễn thế nào đi. Hẹn gặp cậu vào 4 giờ chiều mai."
Giang Nguyên Dã chọc hai phát lên màn hình, nể mặt gửi lại emo tươi cười.
Ngày casting Biên Lăng lại có việc nên không đi cùng Giang Nguyên Dã được. Trên đường cứ gọi điện dặn dò mãi, nhớ phải khiêm tốn với đạo diễn và nhà sản xuất, nếu lỡ trượt vai thì người ta cũng có ấn tượng tốt với mình.
Giang Nguyên Dã ậm ờ dạ vâng, cúp điện thoại, xuống khỏi xe bảo mẫu. Đinh Minh đột nhiên nói: "Anh, Tống Tư Trạch kìa."
Cậu vừa ngẩng đầu thì thấy có người bước ra khỏi xe đang đỗ đối diện, đúng là oan gia ngõ hẹp mà.
Đối phương cũng thấy cậu, chẳng bất ngờ lắm, hai tay bỏ túi áo, lúc đi ngang qua mới dừng bước, cười như không cười chào hỏi: "Lâu không gặp, Giang Nguyên Dã."
"Cũng không lâu lắm." Giang Nguyên Dã chậm rãi nói: "Gặp ở tiệc Glamsol rồi, nhưng tôi là đại sứ, còn cậu chỉ là KOL, không ngồi chung mâm nên không có cơ hội chào tôi."
Biểu cảm của gã không thay đổi, nhưng ánh mắt lạnh xuống: "Nhanh mồm nhanh miệng như vậy, không sợ phật ý ai sao?"
"Phật ý ai nào? Cậu ấy hả?" Giang Nguyên Dã cười khinh thường.
Tên này là đồng đội cũ, ở chung kết xếp thứ ba và cùng cậu thành đoàn. Hai người trong ngoài đều không hợp, fans cũng đấm nhau tưng bừng khói lửa.
Giang Nguyên Dã vốn chẳng thích kết thù với ai. Nhưng cái tên Tống Tư Trạch này cứ xấu tính thế nào ấy, ngay từ đầu đã bày trò tẩy chay nhắm vào cậu. Mà Giang Nguyên Dã cũng chẳng phải đoá liên hoa, nếu muốn chiến thì cậu khô máu luôn! Ông cóc sợ đứa nào hết!
Vốn đã chẳng ưa nhau nên nửa câu cũng ngại nói, đối phương liền lướt qua đi vào thang máy.
Trong lúc chờ thang máy, Giang Nguyên Dã tự nhiên nghĩ ra: "Cậu ta ở đây, chẳng lẽ cũng đi thử vai à?"
Trợ lý đáp: "Chắc thế ạ, năm ngoái anh ta mới ăn máng khác, nhảy sang Tống Nghệ, tài nguyên liền tốt hơn, giữa năm mới có vai chính phim cổ trang thành công, bây giờ làm ăn khá khẩm rồi. Em có nghe mọi người bàn tán hình như anh ta ôm chân được kim chủ lớn, là ai thì không rõ, nhưng có vẻ là gốc đại thụ."
Giang Nguyên Dã chép miệng: "Thì cậu ta được mỗi cái mặt mà."
"Nhưng sao so với anh được." Đinh Minh cười bảo.
Giang Nguyên Dã: "Nói gì mới hơn đi."
Lúc đầu chỉ định đến casting thử sức, bây giờ thì bùng lên lửa chiến, thầm hạ quyết tâm nhất định phải giành được vai này.
Giang Nguyên Dã phải đi trang điểm trước, vì nhân vật này đến từ tầng lớp thấp, nên phải tạo hình sao cho giống người bình thường nhất có thể. Sau khi triệt sắc giảm đi nét đẹp sắc xảo, làm bật vẻ ngây thơ và tươi sáng, còn rất phù hợp với tính cách nhân vật.
Tống Tư Trạch thử vai trước cậu, khi Giang Nguyên Dã đi vào thì đối phương cũng xong xuôi.
Lúc đi ngang còn làm lơ nhau.
Giang Nguyên Dã vừa chào hỏi mọi người thì Hạ Tân Nam xuất hiện, vừa vào cửa đã đến chỗ đạo diễn Đặng Hữu Xuyên, nhưng không ngồi xuống.
Đối phương rất bất ngờ, nhướn mày hỏi: "Sao chú lại ở đây?"
Hạ Tân Nam thuận miệng đáp: "Đang rảnh nên đến xem."
Đặng Hữu Xuyên cũng là đạo diễn có tiếng trong giới, tuy đây là lần đầu hợp tác với Hạ Tân Nam, nhưng có vẻ hai bên rất thân thiết.
Nói xong mấy câu, Hạ Tân Nam bảo với Giang Nguyên Dã: "Tôi giúp cậu đối diễn."
Đặng Hữu Xuyên gõ gõ cằm, hình như nhìn ra được gì đó.
Giang Nguyên Dã không ngờ Hạ Tân Nam sẽ tự thân đối diễn với mình, liếc mắt đánh giá đầy nghi ngờ.
Hạ Tân Nam hếch cằm: "Nhìn tôi làm gì? Bắt đầu đi."
Giang Nguyên Dã dời mắt, cũng được, càng giúp cậu phát huy tốt hơn.
Phân đoạn diễn thử là cảnh hai nhân vật chính lần đầu đụng độ.
Nhóc lừa đảo ngồi dối diện với thanh niên mắc bệnh nan y, dựa vào đoạn hội thoại đối phương nói chuyện với người nhà qua điện thoại mà y nghe lén trong toilet, bắt đầu ba hoa chích choè, khiến đối phương tưởng hai người là họ hàng xa chưa gặp 20 năm, gần như lừa được người ta.
Giang Nguyên Dã cố tình diễn hơi cường điệu. Bộ phim này là hài kịch đen, dùng lối diễn cường điện để lột tả tính cách nhân vật cũng rất hiệu quả.
Hạ Tân Nam trong vai thanh niên sầu đời bị tên lừa đảo làm phiền đến khó chịu, lạnh lùng liếc đối phương bắt im miệng... Thì đúng là kịch bản viết như vậy, nhưng Hạ Tân Nam lại phát huy kiểu khác. Ngay lúc Giang Nguyên Dã lại gần và cố gắng tỏ ra thân thiện, anh đưa tay lên bịt mồm cậu rồi đẩy người ra: "Im lặng đi."
Giang Nguyên Dã hơi bất ngờ, nhưng không ai hô cắt nên chỉ có thể căng não tiếp tục, ánh mắt kinh ngạc nhanh chóng đổi thành cười lấy lòng, mặt dày bắt tay Hạ Tân Nam vung vẩy, tiếp tục lời thoại, thuyết phục đối phương tin mình là họ hàng.
Kết thúc thử vai, Giang Nguyên Dã thầm chửi không biết là Hạ Tân Nam đang giúp hay bẫy mình, nhưng ngoài mặt vẫn phải cảm ơn đối phương.
Sau đó đạo diễn bảo cậu tự diễn thêm hai đoạn ngẫu hứng, gật đầu, bảo cậu về nhà đợi kết quả.
Giang Nguyên Dã là người thử vai cuối cùng, chờ cậu đi khỏi, Hạ Tân Nam đã ngồi xuống nghiêng đầu hỏi Đặng Hữu Xuyên: "Thấy sao?"
Đặng Hữu Xuyên cười cười: "Thật ra bạn nhỏ chú đề cử diễn xuất cũng tốt, rất tự nhiên, phản ứng cũng nhanh. Nhưng cậu ta đẹp quá, hơi áp đảo nhân vật."
Hạ Tân Nam hỏi: "Anh còn cân nhắc cái gì?"
Đối phương không trả lời mà lại cười hỏi: "Lần trước chú bảo cậu ta gốc gác Hồ Đồng có thật không? Hay cố ý lừa anh?"
Hạ Tân Nam chỉ nói: "Đừng nhắm vào cậu ấy, bớt hỏi thăm."
Đặng Hữu Xuyên trong công việc là người tài, nhưng đời sống cá nhân lại hơi đáng lo ngại. Hạ Tân Nam nói vậy làm hắn chỉ có thể xìu xuống: "Rồi rồi, người chú để ý thì thôi!"
"Nhưng anh phải nói với chú thế này, người thử vai trước cậu ta có ô dù rất lớn. Anh cũng phải nể nang bên đó, nên giờ chú đang làm anh khó xử đấy."
Hạ Tân Nam không để mình bị đẩy ra: "Nhân vật này được chọn để đồng hành với vai của em. Nếu vẫn muốn cả nể đối phương thì cứ làm, chỉ cần ông anh không muốn mất danh tiếng của mình thôi."
Đối phương hạ giọng: "Tên nhóc thối còn uy hiếp anh nữa! Được rồi, để anh tính toán xem thế nào."
"Thiên Hành có thể rót thêm vốn." Hạ Tân Nam chốt hạ.
Lúc đi thang máy xuống dưới, Giang Nguyên Dã tự dưng nói: "Sao anh cảm thấy ánh mắt của đạo diễn lúc nhìn anh đối diễn với Hạ Tân Nam bất thường lắm, người ta cũng nhìn ra Hạ Tân Nam có ý với anh rồi."
"Ặc..." Đinh Minh nói: "Có phải anh nghĩ nhiều quá không..."
Giang Nguyên Dã lắc đầu, cũng hi vọng là thế. Nhưng ngay cả người ngoài cuộc cũng thấy Hạ Tân Nam đối xử khác biệt với cậu.
Đinh Minh nhỏ giọng nói: "Kể cả thế thì anh là người tỏ tình trước, làm người ta hiểu nhầm. Có cái câu gì ấy nhỉ, tiểu yêu tinh, em đã thu hút tôi, là anh đã thu hút sự chú ý của thầy Hạ mới đúng..."
"..." Lời hay ý đẹp thì không nói, nói cái thấy dở liền...