Cỏ, Hoa Và Tình Yêu

Chương 10

Giọng Phi Nga giả lả:

- Có thể là em đã nghe lầm.

Thế Quân hùng hồn:

- Không phải như thế đâu.

Phi Nga cười gượng:

- Anh Khải Nguyên đã hiểu lầm chị. Thật ra chị và anh Khải Nguyên của em chỉ có... giận nhau sơ sơ thôi, nhưng vì chị và anh của em tự ái cao ngút trời nên không ai chịu làm hòa trước.

Thế Quân tròn mắt:

- Thề vì sao hôm nay chị chịu làm hòa trước với anh Khải Nguyên?

Phi Nga sượng sùng. Cô ước gì có thể véo mũi thằng nhóc đang đứng trước mặt cô cho đến lúc nó phải khóc thét lên vì đau. Cô không hề muốn đá động đến một chuyện mà cô đã cố né tránh.

Giọng cô thản nhiên:

- Chị là người sống vị tha, cao thượng.

Thế Quân mở to mắt nhìn Phi Nga. Cậu vẫn còn nhớ Phi Nga đã hằn học với Thiên Dung như thế nào trong bệnh viện.

Giọng cậu chán nản:

- Em vào dán tiếp diều...

Phi Nga phẩy tay:

- Khoan đã, Thế Quân...

Nhìn như xoáy vào mặt Thế Quân, Phi Nga rít giọng:

- Có phải em cố tình ngồi lì trong phòng để phá chị không?

Thế Quân lúng túng nhìn cô. Nếu nói là cậu muốn... cứu anh của cậu thì đúng hơn. Thật tình cậu rất sợ anh của cậu mềm lòng vì những giọt nước mắt hết sức dối trá của Phi Nga.

Phi Nga nói qua kẻ răng:

- Một người lịch sự là người biết rút lui đúng lúc, không xía vào chuyên của thiên hạ. Lẽ ra khi thấy chị và anh Khải Nguyên nói chuyên với nhau, em phải tìm cách đi chỗ khác.

Thế Quân cố cãi:

- Em dán diều mà.

Phi Nga nhướng mày:

- Chị sẽ cho em số tiền để mua đủ một chục con diều.

Thế Quân lắc đầu:

- Em không muốn nhận tiền của chị.

- Hay là chị sẽ mua một con diều cho em?

Thế Quân nguầy nguậy lắc đầu:

- Em chỉ thích thả con diều do mình tự dán thôi.

Phi Nga cười nhạt:

- Rượu mời không uống, chỉ thích uống rượu phạt sao?

Thế Quân vội quay đi nhưng Phi Nga đã giữ tay câu lại

Nhìn Thế Quân bằng ánh mắt hằn học:

- Lẽ ra Khải Nguyên phải biết dạy mày đến nơi đến chốn.

Thế Quân phản kháng:

- Sao chị lại xài xể em?

Phi Nga long mắt:

- Phải cho mày mấy cái bạt tai tao mới hả giận.

Thế Quân sợ hãi co rúm người lại nhưng Phi Nga đã vặn lấy can1h tay của cậu giọng hằm học:

- Giờ thì mày chịu biến ra khỏi phòng Khải Nguyên chứ?

Cố vùng khỏi bàn tay của Phi Nga, Thế Quân kêu lên:

- Chị buông em ra đi.

Phi Nga giọng đe dọa:

- Liệu hồn đi Thế Quân. Nếu mày không biết điều, sau này thành chị dâu của mày tao sẽ không tha thứ cho những hành độn ngu ngốc của mày đâu.

Chợt có tiếng tằng hắng. Vừa nhìn thấy bà Khang, vội buông Thế Quân ra Phi Nga mỉm cười giả dối:

- Nội đi ra xem vườn à?

Bà Khang nhìn Phi Nga với vẻ thắc mắc:

- Có chuyện gì giữa cháu và Thế Quân thế?

Phi Nga cười lếp liếm:

- Cháu đang đùa với Thế Quân.

- Thế Quân...

Bà Khang thảng thốt gọi nhưng Thế Quân đã vù chạy đi m6ọt mạch. Cậu không thể nào chịu nổi những lời nói và cử chỉ dối trá của chị Phi Nga.

Nhìn thẳng vào mắt Phi Nga, bà Khang giọng trâm tĩnh:

- Ta đoán là không phải như cháu nói. Hình như Thế Quân có điều gì đó muốn giấu ta.

Phi Nga giả lả:

- Không đâu... Thế Quân đang dán một con diều giấy. Nó đang làm thì cháu rủ ra vườn.

Bà Khang giọng quan tâm:

- Cháu đã gặp Khải Nguyên chưa?

Phi Nga mỉm cười:

- Tụi cháu đã làm hòa với nhau. Chỉ là sự hiểu lầm.

Bà Khang thảng thốt:

- Chứ không phải nghe nói cháu có dự định đính hôn với một Việt kiều giàu có nào đó?

Phi Nga kêu lên:

- Không... Thật ra cháu cố tình chọc tức Khải Nguyên đó thôi.

Biết là Phi Nga nói dối, bà Khang lắc đầu nhè nhẹ. Xoay lưng lại, bà chậm rãi đi dọc những luống hoa buồn xác xơ...

*

* *

Đang ngồi xem lại các hợp đồng mua bán, Khải Nguyên chợt giật mình vì tiếng gõ cửa. Anh hắng giọng:

- Mời vào...

thật bất ngờ. Người xuất hiện ở ngưỡng cửa không ai khác lạ. Đó chính là Thiên Dung.

Cô lúng túng nhìn Khải Nguyên:

- Là anh à?

Khải Nguyên hóm hỉnh:

- Tôi đây chứ không phải ai khác. Trời không có bão, nhưng ngọn gió độc nào đã thổi cô đến đây?

Thiên Dung ngắc ngứ:

- Không có ngọn gió độc nào cả. Chỉ có lời nói của anh là độc ác.

Khải Nguyên nheo mắt:

- Mời vào. Tối rất muốn biết tại sao cô đi tìm tôi.

Thiên Dung đi vào. Chiếc cặp sách sinh viên đung đưa bên hông. Sáng nay cô mặc một chiếc váy hoa màu tơ trời, dài qaú gối. Tóc cột nhỏng lên cao. Môi có phớt một chút son hồng hồng.

Dường nhu cô đang cố tạo cho mình một chút... nữ tính và tập làm người lớn thì phải. Không còn đi đứng theo kiểu ào ào.

Ngồi xuống chiếc ghế xoay, Thiên Dung mở to mắt nhìn xung quanh. Hóa ra Khải Nguyên là chủ xí nghiệp này mà cô không biết.

Khải Nguyên nheo mắt hỏi:

- Sao? Cảm giác của cô?

Thiên Dun chun mũi:

- Về cái gì?

Khải Nguyen cười lớn:

- Về tôi. Về cơ sở này.

Thiên Dung cười:

- Kể ra anh cũng oách nhưng...

Khải Nguyen hỏi dồn:

- Cô nói đi. Sao lại ngập ngừng?

Thiên Dung dẩu môi:

- Phòng giám đốc nóng như một cái lò mì đốt củi.

Khải Nguyen cười:

- Tôi không phải là giam đốc. Cơ sở này chưa đủ tầm cỡ của một xí nghiệp nói gì đến tầm cỡ một công ty. Gọi tôi là chủ một doanh nghiêp có lẽ đúng hơn là một giám đốc.

Thiên Dung cười hồn nhiên:

- Thì anh cứ tự phong mình là giám đốc đi, ai cấm.

Khải Nguyên đùa:

- Được thôi. Nhưng vì biết là có một ngày đẹp trời cô lại đến đây nên tôi không dám... tự phong mình là giám đốc.

Thiên Dung cười:

- Thế là một cơ hội bằng vàng đã trôi qua trước mũi giày của anh.

Khải Nguyên cười. Chỉ một Thế Quân nhiễm ngôn ngữ của bóng đá anh cũng đã khổ. Giờ đây lại có thêm cả Thiên Dung.

Chợt nhó ra nãy giờ cười với cô thật thoải mái, Khải Nguyên băn khoăn tự hỏi tại sao anh đã trút bỏ lớp băng giá lạnh lùng cố hữu?

Phải chăng sự hồn nhiên của cô đã làm anh thay đổi?

Thiên Dung dẩu môi:

- Anh không có thư ký riêng sao?

Khải Nguyên cười:

- Không.

- Tiếc ghê nhỉ.

- Sao lại tiếc?

Thiên Dung hếch chiếc mũi cao lên:

- Nói chung là... Oách. Có một cô thư ký xinh đẹp mỹ miều ôm cặp táp đi bên cạnh anh, anh sẽ thấy mình là người quan trọng... nhất thế giới.

Khải Nguyên đùa:

- Cơ sở dản xuất của tôi không đủ tiền để tuyển thư ký. Cho dù đôi lúc tôi cũng muôn được trở thanh người... quan trọng.

Thiên Dung bụm miệng cười. Cô cảm thấy vui vui vì Khải Nguyên đã trút bỏ... lớp kem lạnh toát trên khuôn mặt điển trai của anh.

Ôi, không chừng gã anh trai của Thế Quân sẽ làm cho khối trái tim cô gái xinh đẹp phải rụng rơi vì nụ cười rất đàn ông rất quyến rũ của anh ta quá.

Sực nhớ là Thiên Dung chưa trả lời câu hỏi lúc nãy, Khải Nguyên giọng quan tâm:

- Cô đến đây để làm gì?

Thiên Dung chớp mi:

- Tôi đi thực tập. Một người quen giới thiệu tôi đến đây.

Khải Nguyên gật gù:

- Tôi quên. Còn một năm nữa là cô ra trường.

Cô hất mặt lên:

- Anh đồng ý cho tôi được thực tập ở đây chứ?

Xoay xoay cây bút trong tay, Khải Nguyên trầm giọng:

- Có biết bao công ty ngay trung tâm thành phố sao cô không chọn mà lại tìm đến đây?

Thiên Dung ngẩng cao đầu:

- Đề tài của tôi là sự thành công của một cơ sở đã sản xuất được mặt hàng có thể cạnh tranh với các nước tiên tiến.

Khải Nguyên cười:

- Ai đã giới thiệu cô đến đây?

Thiên Dung nghiêm giọng:

- Một thương gia có uy tín, bạn của mẹ tôi.

Khải Nguyên đón lấy tờ giấy giới thiệu. Đọc thật kỹ, anh hắng giọng:

- Mọi chuyện có thể khó khăn cho cô đấy.

Thiên Dung tròn mắt:

- Anh có thể nói rõ lý do không?

Khải Nguyên so vai:

- Mô hình sản xuất ở cơ sở tôi không giống như những nơi khác.

Thiên Dung mỉm cười:

- Tôi thích sự đột phá. Trong kinh doanh hay bất cứ lãnh vực nào cũng thế, đi theo lối mòn khó có sự sáng tạo. Cơ sở sán xuất của anh đã không đi theo lối mòn. Chính điều ấy đã lôi cuốn tôi.

Khải Nguyên chăm chú nhìn Thiên Dung. Anh không hề nghĩ là cô nhóc này lại có một suy nghĩ độc đáo như thế.

- Cô làm cho tôi ngạc nhiên đấy.

Thiên Dung nheo mũi:

- Chính anh mới là người làm cho tôi phải ngạc nhiên.

Khải Nguyên cười:

- Cô không ngờ tôi là chủ doanh nghiệp chứ gì?

Thiên Dung lắc đầu cười:

- Không.

- Thế là cái gì?

Thiên Dung bặm môi lại phán:

- Anh hãy tự tìm ra câu trả lời.

*

* *

Vừa đặt chân vào phân xưởng thủy tinh, Trung Vĩnh chợt ngẩn người ra khi nhìn thấy Thiên Dung. Cô đang đúng bên nững cổ máy với cuốn sổ nhỏ trong tay.

Vội lao đến bên cô, Trung Vĩnh kêu lên:

- Thiên Dung...

Cô mở to mắt giọng nghịch ngợm:

- Anh biết tên tôi hả?

Trung Vĩnh cười:

- Khải Nguyên nói cho tôi biết. Nhờ vậy tôi mới viết Thiên Dung.

Cô nghiêng đầu hỏi:

- Anh làm ở bộ phận nào?

Trung Vĩnh vui vẻ:

- Tôi không làm ở đây. Tôi là bạn thân của Khải Nguyên. Lâu quá tôi không thăm hắn, hôm nay mới tạt về đây xem cơ sở của hắn làm ăn như thế nào.

Thiên Dung mở to mắt. Cô không hiều vì sao Khải Nguyên lại nói về cô với bạn của anh ta.

Trung Vĩnh tự giới thiệu:

- Tôi là Trung Vĩnh. Có bao giờ cô nghe Khải Nguyên nhắc đến tôi chưa?

Thiên Dung lắc đầu:

- Chưa bao giờ.

Trung Vĩnh than thở:

- Cái thằng thật tệ. Tôi là bạn thân của hắn thế mà quen Thiên Dung đã mấy tháng nay, hắn không thèm đề cập đến tôi. Ít ra hắn phải giới thiệu Thiên Dung và tôi quen với nhau mới phải chứ.

Thiên Dung ngạc nhiên nhìn Trung Vĩnh. Cô không hiểu anh chàng bạn Khải Nguyên muốn nói gì. Làm như cô là... bạn gái của Khải Nguyên không bằng.

Cô ngắc ngứ:

- Tôi đâu có... thân với Khải Nguyên như anh nghĩ đâu.

Trung Vĩnh vười:

- Tôi hiểu. Con gái phủ định có nghĩa là xác nhận. Tôi không trách Thiên Dung đâu. Nếu có trách là trách tên bạn thân của tôi đã giấu Thiên Dung quá kỹ.

Chợt nhìn cuốn sổ trên tay Thiên Dung, Trung Vĩnh tò mò:

- Khải Nguyên bảo Thiên Dung ghi chép mấy số liệu để cho hắn nghiêm cứu à?

Thiên Dung lúng túng:

- Không, tự Thiên Dung làm.

Trung Vĩnh lại cười:

- Như thế là tốt. Quan tâm đến công việc của người mình yêu là tốt. Sau này biết đâu Thiên Dung lại giúp Khải Nguyên quản lý công ty. Trong sự thành công của người đàn ông luôn luôn có bóng dáng của người phụ nữ, phải không Thiên Dung?

Thiên Dung dở khóc dở cười:

- Anh nói gì lạ thế?

Trung Vĩnh gật gật đầu:

- Thiên Dung đừng ngại. Tôi mừng cho hai người thôi.

Cô chưa kịp nói gì thêm thì có ai đó gọi Trung Vĩnh ngoài cửa. Mỉm cười với cô, anh sôi nổi:

- Xin lỗi Thiên Dung nhé. Lần sau chúng ta sẽ nói chuyện với nhau lâu hơn.

Nhìn theo bóng dáng Trung Vĩnh, Thiên Dung ngán ngẩm lắc đầu. Cô không hiểu tại sao Trung Vĩnh lại có thể hiểu lầm tai hại như thế. Mai mốt gặp anh, cô phải nói cho anh rõ mới được.

*****

Nếu bây giờ tất cả các nhà khoa học trên thế giới đồng loạt bảo rằng quả đất hình vuong hay hình gì gi đó thì Thế Quân là người duy nhất tin rằng quả đất hình tròn.

Cậu không gnờ lại gặp Thiên Dung ngay ở cơ sở sản xuất của Khải Nguyên. Lao vào phòng Khải Nguyên, giọng cậu rổn rảng:

- Em tin là có số mệnh.

Đang làm việc, Khải Nguyên ngẩng đầu lên nhìn Thế Quân:

- Sao?

Thế Quân cười toe toét:

- Anh có bao giờ tin có số mênh không?

Khải Nguyên nhún vai:

- Không. Nhưng vì sao em lại hỏu như thế.

Thế Quân tỉnh bơ:

- Số mệnh đã đưa chị Thiên Dung đến đây.

Khải Nguyên phì cười:

- Không có số mệnh nào cả. Bà chị kết nghĩa của em đang bấm ruột vì lo cho đồ án thực tập. Em đừng rộn lên như thế.

Thế Quân hùng hồn:

- Vì sao chị Thiên Dung lại chọn cơ sở của anh để làm đồ án? Đó chính là số phận.

Nghiêm nét mặt nhìn Thế Quân, Khải Nguyên nạt ngang:

- Em học bói toán nhảm nhí từ hồi nào thế?

Thế Quân cười toe toét:

- Có lẽ từ hồi chị Thiên Dung bị hư xe và gặp em. Từ lúc ấy, em có cảm giác chị Thiên Dung nhất định đóng vai trò quan trọng trong cuộc đời của...

Lừ mắt, Khải Nguyên cắt ngang:

- Thế Quân...

Thế Quân vội nói:

-... trong cuộc đời của... em.

Khải Nguyên dọa:

- Liệu hồn đấy nhóc. Anh Hai thừa hiểu em định nói gì. Có muốn bị cú lủng sọ không?

Thế Quân rùn vai:

- Dĩ nhiên không bao giờ em muốn như thế cả.

Khải Nguyên cau mày:

- Em đi đâu đây?

Thế Quân gãi đầu:

- Chiều nay em rảnh nên phóng xe đến chỗ anh chơi. Vừa đạp tới cổng thì sợi dây xích bị đứt, pê đan rớt mỗi thứ mỗi nơi.

Khải Nguyên cười:

- Giỏi đó. Lát nữa về báo cáo với nội. Để coi nội có nhằn không.

Thế Quân le lưỡi:

- Đâu phải tại em. Tại chiếc xe đạp anh mua cho em đã gần một năm rồi. Đi lâu cũng phải hư chứ.

Khải Nguyên nhướng mày:

- Xe đã đem đi sửa chưa?

Giọng Thế Quân rổn rảng:

- Gần đây có tiệm sửa xe nào đâu. Vì thế, em định nhờ anh ra tay.

Khải Nguyên nhăn mặt:

- Anh chỉ quen sửa xe máy thôi. Xe đạp anh đâu có rành.

Thế Quân cười cười:

- Dễ ợt anh Hai à. Nghe nói sửa xe đạp dễ như ăn cơm vậy.

Khải Nguyên nheo mắt:

- Vậy em cứ... ăn cơm đi. Đi tìm anh làm chi.

Thế Quân cười vang. Cậu phóng đến cửa sổ nhìn ra ngoài. Có một điều gì đó thật thú vị khiên1 cậu quay lại nhìn Khải Nguyên toe toét cười.

Vẻ mặt lém lỉnh của Thế Quân buộc Khải Nguyên phải lên tiếng. Anh tò mò hỏi:

- Gì vậy Thế Quân?

Thế Quân lấp lửng:

- Hèn gì lúc nãy đang ngồi nói chuyện với anh, em nghe tiếng chuộc reo liên hồi.

Khải Nguyên tặc lưỡi:

- Sao lại chuột và mèo ở đây?

Thế Quân tủm tỉm:

- Chuột reo có nghĩa là anh chuẩn bị có khách.

Khải Nguyên nhún vai:

- Một ngày anh tiếp đến mấy chục lượt khách đấy. Dĩ nhiên không phải nhờ vào mấy tei61ng kêu của chuột. Mà nhờ vào nỗ lực trong công việc của anh và của mọi người.

Thế Quân lấp lửng:

- Khách đặc biệt của anh, không hạp với em.

Nói xong cậu liền xô cửa đi ra ngoài một hơi.

Lạ lùng vì thái độ của Thế Quân nhưng Khải Nguyên vẫn im lặng ngồi yên thay vì gọi giật Thế Quân quay trở lại.

Đột nhiên một mùi nước hoa thơm ngát từ đầu xộc thẳng vào mũi anh.

Khải Nguyên ngẩng đầu lên

Một Phi Nga thật diễm lệ đang đứng trước mặt anh. Váy ôm màu mận chín, cùng tông màu với màu son môi trên đôi môi quyên rũ của cô.

Mỉm cười với anh, cô nói giọng thánh thót:

- Để tìm ra cơ sở sản xuất của anh, em mệt muốn bở hơi tai.

Khải Nguyên nghiêm mặt:

- Cô tìm tôi làm gì?

Vờ như không nhìn thấy vẻ bực dọc trên mặt anh, cô chớp chớp mi:

- Tìm anh vì em muốn gặp anh, em nhớ anh.

Khải Nguyên cau mày nhìn Phi Nga. Cô luôn luôn đẹp và gợi cảm. Trái tim anh chợt nhói lên.

Ngồi xuống chiếc ghế banh êm ái, giọng Phi Nga sũng ướt:

- Em tin rằng anh là một người đàn ông cao thượng, biết tha thứ. Em yêu anh. Nếu không chấp nhận sự quay về của em, tại sao chúng ta không thể là bạn của nhau.

Khải Nguyên nhếch môi chua chát. Cao thượng không có nghĩa là mù quáng, ngu ngốc.

Anh nhún vai:

- Tôi nghĩ là cô không nên gặp tôi nữa. Biết nói như thế nào để cô hiểu là cô đã quấy rầy tôi quá nhiều.

Phi Nga ngước mắt nhìn anh:

- Em yêu anh mà Nguyên.

Khải Nguyên khẽ thở dài. Anh cũng không hiều được lòng mình lúc này nữa. Anh không biết là anh có còn yêu Phi Nga nữa không. Hình như yêu và sự khinh thường ngang nhau.

Phi Nga sụt sịt:

- Hãy tha thứ cho em nghe anh.

Một khoảng không gian im lặng ngự trị giữa hai người.
Bình Luận (0)
Comment