Cô Học Trò Lăng Nhăng

Chương 11

Quân Kì đặt chân xuống sân bay Amterdams, Hà Lan. Đất nước chỉ bằng phân nửa Việt Nam, vô cùng an toàn, đôi chút cổ kính, toát lên vẻ hoàng gia sẵn có. Đây là một trong số ít đất nước còn vua, ông ngoại Quân Kì là người Hà Lan cũng là tể tướng, một tướng lớn ở hoàng gia. Họ Houtum là một họ có nhiều đời làm tướng phục vụ vua nên Quân Kì được sinh ra là ngậm muỗng vàng rồi.

– Chào đại tiểu thư_một người mặt đồ bồi hoàng gia cuối chào.

– Ông tôi đâu_Quân Kì giọng hơi nhìn tên người hầu.

– Thưa, Lou van Houtum tể tưởng trêи xe chờ cô.

Quân Kì đi thẳng lên chiếc Limous đen phía trước. Cuối người chào ông trước rồi mới lên xe.

– Bà con có chuẩn bị vài món đặt biệt, về nhà thôi.

Ông ngoại dùng ánh mắt đầy tình thương dành cho Quân Kì.

“Nhà gì chứ, cung điện thì cứ nói là cung điện, cái nhà đó, muốn bước vào cửa cũng phải dùng xe”_Quân Kì thật khinh bỉ cái “nhà” đó.

Chiếc xe bắt đầu lăng bánh, không như cái biệt mini ở Việt Nam, cánh cổng này đặt biệt lớn, làm toàn bộ bằng gỗ, nằm ngang cách đều là các gờ sắt cứng kiểu cách phong kiến.

– Con chào bà_Quân Kì cuối người.

Bà ngoại mỉm cười khi thấy Quân Kì bước vào, trêи người là bộ vest đắt tiền. Ông bà ngoại và Quân Kì bước vào bàn ăn.

– Con muốn lên gặp mẹ con trước khi ăn không?

Quân Kì gật đầu rồi cùng ông bà đi vào cái phòng lớn nằm ngay góc tầng trệt. Trong phòng là những món đồ yêu thích của mẹ Quân Kì, chiếc bàn thờ lớn, trêи đó là khung hình người phụ nữ.

– Lâu rồi con không thắp nhang cho mẹ, cũng có lẽ từ lúc bà chuyển mẹ qua đây. Con sống vẫn tốt, lúc ở Việt Nam dì Bân chăm sóc con cũng rất tốt.

Mắt Quân Kì hơi đỏ, giọng càng lúc càng ngọt ngào, nhớ lại lúc ba mình vì bị mẹ phát hiện ngủ cùng người khác mà đánh bà, sau đó mẹ Quân Kì vì đau thương chạy ra đường bị xe đụng chết, Quân Kì hận không thể giết ông ta.

– Thôi, xuống ăn đi con.

Quân Kì gắm nhanh vào lư hương rồi cùng ông bà xuống dùng cơm.

– Sắp tới con sẽ học cùng các hoàng tử và công chúa trong cung điện, theo đó ông sẽ sắp xếp người dạy võ cho con, con sẽ là người nối tiếp dòng họ Houtum. Ta sẽ đổi họ và tên của con.

– Nhưng mà làm vậy sau được chứ ông?

– Thằng rễ như cha con ta không cần, coi như mẹ con là mẹ đơn thân đi.

– Sao ông không chọn anh con?

– Phá phách, nghịch tử ta cũng không cần.

– Nhưng luyện võ sẽ rất đau, rồi con tập kiếm nữa.

– Con không muốn?

– Thôi được rồi, con nghe lời ông hết.

Dù lời nói là hỏi ý muốn nhưng chỉ cần thốt lên một chữ “không muốn” thử xem? Sát xuất bị thương cao à nha.

– Hay để tôi sắp xếp cho nó_bà của Quân Kì.

– Cũng được.

Rồi mọi người tiếp tục ăn cơm.

———

Ngã người xuống chiếc giường lớn. Nhìn lên cái trần nhà cách 3m. *Reng* chiếc điện thoại trong túi rung lên, Quân Kì thò tay vào túi quần lấy chiếc điện thoại.

– Mới ăn trưa xong.

Bỏ qua các màn chào hỏi alo alồ.

– Sắp ăn chiều nè.

Chẳng qua là Việt Nam chạy trước Hà Lan 5 tiếng.

– Ở bển sao rồi?

– Bình thường, tao là con ông cháu cha mà.

– Okok, biết mày ngon rồi.

Hai đứa nằm nói chuyện hết 2 tiếng đồng hồ rồi mới chịu nghỉ, Quân Kì thầy gần chiều thì bảo tài xế ra dòng sông con Hà Lan uống coffee chiều.

– Cho tôi một coffee đen, bánh quy lúa mạch.

Cô phục vụ đi vào, đâu đó có sức hút ở bàn bên cạnh.

– Wow. Con gái Hà Lan xinh như vậy trời, biết vậy qua đây sớm.

Người ngồi kế cạnh là cô gái tầm 20, 22 tóc vàng, mắt to, mũi cao, người thanh mảnh.

– Hello.

Quân Kì giơ tay lên chào, cô gái quay qua nở một nụ cười hút hồn khiến tay sát gái cũng bị đơ vài giây.

– Hello.

– What your name?

– My name is Rina. You?

– My name is Loti.

Hai người chào hỏi, Quân Kì từ từ chuyển sang bàn bên cạnh để ngồi lúc nào không hay.

– Chị có vẻ rất hiểu biết về coffee.

– Chị ngày nào cũng uống coffee và tìm hiểu về coffee.

– Em vừa mới qua đây thôi, chị ở đây, có cơ hội chị có thể dẫn em đi tham quan và tới các quán coffee nổi tiếng được không?

– Cũng được, nếu em muốn chị sẽ không ngại.

Ngồi bàn chuyện tới gần chập tối, Quân Kì mời Rina một buổi ăn tối.

– Cám ơn em nha.

– Không gì, sau này sẽ phiền chị dài dài.

Lúc bước ra khỏi nhà hàng, Quân Kì chen lên một chút, lấy bàn tay mình đan vào tay Rina. Rina cũng nở nụ chứ không phản bác.

– Em có thể chở chị về nhà được không?

– Như vậy có qua phiền không?

– Chuyện phải làm thôi. Chị cho em số điện thoại được không?

– Được, em đưa điện thoại đây.

Quân Kì lấy điện thoại ra. Quân Kì cố gắng thật ga lăng trước gái đẹp, lên chiếc BMW trắng, chở Rina về nhà, sẵn tiện biết được nhà người đẹp.

– Cậu nhớ địa chỉ nhà này.

Lúc này Rina đã đi vào nhà, Quân Kì nhàn nhã đọc vài trang báo dặn dò tài xế riêng của mình. Chiếc xe bắt đầu im lặng từ đó đến khi về tới biệt thự.

———

Có nhạt quá không? Góp ý hoặc đóng góp mong muốn nha️
Bình Luận (0)
Comment