Cô Học Trò Lăng Nhăng

Chương 17

Quân Kì hơi cựa mình một chút, cảm thấy có chút là về trọng lượng nên ngó quá, mắt Quân Kì mở to nhớ lại những việc đã xảy ra lúc tối qua. Ngồi phắc dậy mặc đồ vào, ngồi trêи ghế đối diện nhìn vào bóng lưng đó.

“Mình…tại sao lại mất kiểm soát như vậy chứ? May là tối qua chưa phá vỡ cái đó không thì trách nhiệm thật lớn”

Ngồi thẩn thờ một thời gian không biết bao lâu thì người trêи giường cựa quậy tỉnh dậy. Quân Kì vừa định ra cửa bỏ đi chân cứ khựng lại, không thể cứ quay mặt bỏ đi như vậy. Mình cũng phải có trách nhiệm.

– Quân Kì…

Vân Quân quấn lấy cái mền kéo tay Quân Kì lại, Quân Kì lại tuột cái tay đó ra, không còn cách nào, Vân Quân áp cả cơ thể vào lưng Quân Kì mặc cho cái mền rớt xuống.

– Đừng bỏ đi, em không biết mình đã làm gì sao?

– Cô muốn em chịu trách nhiệm.

– Em cũng đã thấy hết rồi.

– Buông ra đi, em thật rất thất vọng, cô bỏ thuốc vào nước, ép em phải làm cái chuyện này, trước đây tại sao không, bây giờ lại ép em?

– Cô yêu em, muốn ở cạnh em.

– Tôi khinh, may là tôi chưa động cái gọi là ngàn vàng của cô, không thì, mọi chuyện sẽ đi rất xa. Nếu trước đây cô nói, cô biết hết tất cả những gì tôi làm vậy thì hôm nay tôi cũng sẽ nói, các thầy giáo trong trường bị cô quyến rũ tôi không biết sao, tin nhắn, bình luận trêи mes và facebook tôi đều thấy cả, tôi không ngốc nhưng là tôi quá tin tưởng. Tìm tới tôi vì tiền? Tôi không có rồi.

– Cô…

– Hết lời rồi chứ gì? Xin lỗi, cho tôi yên. Chuyện tối hôm qua cứ như là không có, hoặc cô có thể coi như bản thân trải nghiệm 419.

Hết những gì cần nói, Quân Kì tung cửa đi ra khỏi căn nhà đó, trong đầu bây giờ hỗn độn, quá khứ, hiện tại, đôi lúc còn tưởng tượng ra những gì sẽ xảy ra vào tương lai phía trước. Cứ ngỡ người mình từng nghĩ tới rất nhiều là một cô gái trong sáng, thánh thiện, rồi lộ ra bộ mặt thật, không khác gì một con điếm, tìm tới đàn ông vì tiền, lúc này nó mới thấy tội thầy Nguyên Phong tới chừng nào.

Vừa về nhà thì Thiên Trúc cũng vừa học sáng về, Thiên Trúc lôi nó lên phòng rồi bắt đầu tra hỏi đủ điều.

– Chuyện mày kể là thật?

– Không sai một tí, chuyện này chỉ có 3 người biết thôi, được không?

– Được rồi, nhưng tao hỏi cái này, bây giờ mày thấy bản thân có lỗi với ai nhất?

– Chị…chị Jennie.

– Thôi được rồi, xuống ăn cơm đi.

Rồi cả hai cùng xuống ăn cơm, Quân Kì có phần rối rắm, ăn không được bao nhiêu thì lên lầu gọi điện cho Jennie, giờ này chị ấy chắc cũng đã dậy rồi.

– Chị mới dậy à?

– Không, tôi dậy được một lúc.

– Đang ở đâu vậy?

– Vườn hoa.

– Ừm~ nhớ chị chết được.

– Tôi cũng…bận rồi.

Thế là lại cúp máy ngang, nghe giọng nói ngượng ngùng của Jennie khiến tâm trạng Quân Kì phần nào đỡ hơn. Tâm trạng đang chìm đắm thì Thiên Trúc gõ cửa.

– Ê, muốn vào trường chơi không?

– Cũng được, để tao thay đồ đàng hoàng đã.

Quân Kì thay đồ rồi Thiên Trúc lấy xe đạp rồi cả hai cùng tới trường.

———

Vào thì rất nhiều người chạy lại, tưởng Quân Kì không quay lại, nhưng hơi buồn vì chỉ về chơi thôi.

– A cô Vân Quân, Quân Kì về này.

Một bạn nam chạy ra chỉ cho Vân Quân, lúc sáng còn nói “cô yêu em” vừa đầu chiều lại cùng thầy Nguyên Phong tay trong tay vào trường. Khá tổn thương, Quân Kì không thèm nhìn nữa.

*Reng*

Trường reng chuông mọi người cũng bắt đầu vào tiết thể ɖu͙ƈ. Vân Quân có liếc nhìn Quân Kì nhưng bị Quân Kì lơ đẹp. Nguyên Phong cũng thấy điều gì đó lạ lầm ở 2 người này.

Được 15 phút, Quân Kì lên thư viện thăm cô Vân Mây. Đi chưa được 1 tháng đã quay lại, các cô trong thư viện giờ trống tiết cũng cười tới mang tai.

– Chừng nào em đi?

– Tầm 1 tuần nữa.

– Ừm.

– Hè em lại về thôi, em đi cứ tưởng lâu lắm mới được về, không ngờ có thể về thuogwf xuyên được.

– Ở bên đó lạnh lắm, ráng giữ sức khoẻ.

Hai cô trò ngồi nói chuyện cũng gần giừo ra chơi, Quân Kì đi xuống tìm Thiên Trúc.

– Anh làm bạn trai em được không?

Một cô bé lớp 7 đứng trước mặt Thiên Trúc chìa hộp quà trái tim đỏ mắt.

– Nãy giờ em đi tìm anh.

Quân Kì thấy gương mặt của Thiên Trúc như thế liền biết ngại từ chối, khoác vào tay Thiên Trúc sau đó dõng dạc.

– E hèm.

Từ đâu cô Lâm Lâm bước ra ho khan nhẹ, Quân Kì vừa nhìn thấy liền ôm đầu.

– Ay da, vừa nãy mình vừa nói gì nhở? Đau đầu quá.

Cứ thế lượn luôn xuống cantin, ôi má ơi, có bị xử tử không ta? Nguy hiểm vờ lờ, cũng ngu nữa, đi nhận bậy.

– Em lên phòng giúp cô một số việc.

– Anh Thiên Trúc trả lời em được không?_cô bé đó vẫn cố chấp trước miệng núi lửa phun trào.

– Nhanh lên, cô còn việc khác phải làm_xem ai thắng nào.

– Xin lỗi em nha, anh có người yêu rồi.

Thiên Trúc liền đi theo sau cô Lâm đi lên phòng giáo viên.

– Em nhập điểm này vào giúp cô.

– Dạ.

Lúc Thiên Trúc đang chăm chú, câu hỏi từ phía nào đó vang lên.

– Em có người yêu sao?

– Em nhận người ta bừa, chứ người ta chưa chịu.

– Ai?

– Nhìn vào gương này.

Thiên Trúc lấy trong túi ra một cái gương.

– Làm tiếp đi.

———

Thấy sao?
Bình Luận (0)
Comment