Sau khi tổ chức hôn lễ, vua cha liền bảo cả hai tìm ngay cho ông một đứa cháu, ông cô đơn chết được rồi, đại hoàng tử chỉ mới 16 tuổi, ông không thể chờ thêm được nữa, vốn Jennie không đồng ý nhưng Quân Kì cũng muốn nên Jennie cũng đồng ý. Sau hai lần thất bài thì lần thứ 3 cũng thành công. Lúc này Jennie đã mang giọt máu của cả hai trêи người được 4 tháng.
– Jack, cậu đem sổ sách chi tiêu ra đây.
Lại tới thời gian kiểm sổ chi tiêu của cả hai, đôi lần Jennie có hỏi Quân Kì tại sau mỗi tháng đều có 10.000€ ra đi không lí do. Quân Kì cứ nói gửi về cho bạn mượn nhưng cả hai cưới nhau được 6 tháng, tháng nào người đó cũng mượn sao.
– Cậu điều tra tài khoản này cho tôi.
Jennie bắt đầu nghi ngờ không biết Quân Kì có nuôi “mèo” nào ở Việt Nam không, ngay liền lập tức bảo Jack điều tra số tài khoản này.
– Dạ đây thưa công chúa.
Jack đưa cho Jennie lí lịch của người đó. Không phải là…cô gái mùa hè năm đó lúc mình về Việt Nam cùng Quân Kì sao? Vân Quân?
– Chào cô.
– Ai vậy?
Jennie gọi điện ngay cho Vân Quân vì lúc trước có chạm mặt, thái độ của Quân Kì rất là lạ.
– Tôi là Jennie, vợ của Quân Kì.
– À, chào công chúa.
– Tại sao mỗi tháng Quân Kì đều gửi tiền cho cô?
– Đó là bí mật giữa tôi và Quân Kì.
– 100.000€
– Cái gì?
– Cô sẽ nhận được 100.000€ nếu nói ra.
– Được, đừng nuốt lời.
Tiền tới tay còn không nhận, sau khi cúp máy, liền có tin nhắn đến cho Jennie. Không phải gì khác chình là hình ảnh Vân Quân đã dùng để đe doạ Quân Kì 4 năm trước.
Trời gần sập tối Quân Kì trở về, Jennie đang nằm trêи giường Quân Kì liền nhào vào xoa bụng Jennie và ôm lấy Jennie.
– Em về rồi nè, ba về rồi nè.
Jennie đẩy Quân Kì té luôn xuống giường.
– Em biết chị có thai tính tình thai đổi nhưng em đau lắm đó.
Quân Kì lại giở lại chiêu nũng nịu mà ngày nào cũng vậy.
– Tự xem.
Jennie để chiếc điện thoại lên bàn. Quân Kì cầm lên mắt mở to. Những tấm ảnh này?
– Em…
Jenni bắt đầu mất kiểm soát cảm xúc của mình, Quân Kì định chạy lại thì…
– Đi ra ngoài.
– Em…
- …
– Cho em giải thích đi.
– Ra ngoài.
Quân Kì nắm lấy tay Jennie. *chát* Jennie tán vào mặt Quân Kì một cái thật đau.
– Vô liêm sĩ.
Quân Kì bỗng nhiên tức giận lên, quay lưng bỏ ra cửa.
– Chị vốn không tin tưởng em.
Thế là bỏ đi ra khỏi phòng, thẳng đến quá rượu hơi xa đó một chút, cứ hết ly này tới ly kia, muốn hiểu lại không cho giải thích, vốn muốn cho mình cơ hội lại không tin tưởng mình.
– Sao lại ngồi một mình vậy?
Một người con gái rất đẹp choàng vai Quân Kì, đưa mặt qua, mùi hương của cô gái đó bị mũi của Quân Kì thu vào.
– Nếu cô gái đây ngồi cạnh sẽ không còn một mình.
– Được thôi.
Uống một chút cô gái phả chút hơi nóng vào lỗ tai Quân Kì.
– Không biết ai đó tối nay có rảnh không?
– Chỉ cần xinh đẹp như thế này có bận cũng thành rảnh thôi.
Thế là cả hai dìu nhau vào phòng nghỉ của quán rượu đó.
*Cốc cốc*
– Thưa ngài nếu không quay trở về sẽ không kịp dùng bữa sáng với nhà vua.
Tên hầu cận ở ngoài hơi lo sợ gõ cửa, không kêu Quân Kì để chậm trễ thì bị nhà vua trách tội. Kêu Quân Kì thì sợ phá hỏng…cũng bị trách tội.
– Tôi ra ngay.
“May quá, không giống với mấy tên hoàng tử trong cung, nhưng không biết hôm qua khiến cho ngài ấy như vậy nhở?”
Quân Kì bước ra ngoài với trang phục đàng hoàng lên xe nhanh trở về. Xe vừa dừng đã thấy Jennie từ trong đi ra.
– Cùng đi thôi.
Jennie khoác lấy tay Quân Kì, có chuyện gì cũng không thể để vua cha biết được nên đành cùng nhau diễn vở diễn này thôi.
– Sau sắc mặt con không tốt vậy Jennie?
– Có lẽ chị ấy có thai nên ăn uống không ổn định.
– Con phải giữ gìn sức khoẻ đấy.
Cả hai bắt đầu ăn sáng cùng vua cha, hoàng hậu và vài hoàng tử, công chúa chăm chỉ dậy sớm khác. Vẫn hành động ân cần như bình thường ấy của Quân Kì nhưng tâm trạng Jennie bây giờ khác hẳn. Khi lén ngó sang còn thấy một vệt đỏ ở cổ Quân Kì. Hết bữa ăn, Jennie trở về phòng lại khóc. Tại sao lại đối xử với mình vậy chứ?
Còn Quân Kì nhìn rất đau lòng nhưng vẫn đang còn rất giận nên lấy gối ra ghế đệm dài cạnh giường ngủ. Quay mặt vào trong, tay bấu lấy gối, không được phân tâm bởi tiếng khóc đó, tất cả là do chị không tin tưởng em thôi.
Tối đến Quân Kì lại đến quán rượu đó, sáng rồi lại về sớm kịp dự bữa sáng, cả hai cứ như vậy, tất cả những gì Quân Kì làm Jennie đều biết cả. Nhưng im lặng thì vẫn im lặng, nếu gây nhau thật to rồi thôi như bao lần thì còn nhẹ nhàng hơn cách im lặng này. Một thời gian dài rồi ấy chứ.
———
Mai au thi Văn – Sử, biết môn Văn là au ngon rồi