Cơ Hội Cuối Liệu Kịp Nói Yêu Em

Chương 16


Dinh thự Bách gia
Sau 30 phút đi xe cuối cùng Bách Ảnh Quân và Hạ Di Giai cũng tới, tiệc được tổ chức vào lúc 7 giờ nên khi cả hai đến nơi thì khách khứa đã có mặt đông đủ.
Dinh thự Bách gia được xây dựng trên một khu đất rộng lớn bao quanh bởi một khu rừng là một nơi có cảnh vật vô cùng đẹp, nhìn từ xa dinh thự Bách gia như một lâu đài nguy nga mọc lên giữa đám rừng cây xanh thẳm tạo ra cho người ta một cảnh quan đẹp đến động lòng người.
Dinh thự Bách gia có tổng diện tích là khoảng 1500m2 bao gồm cả khuôn viên xung quanh và lối đi vào dinh thự.

Tòa dinh thự được xây cất theo phong cách cổ xưa được dẫn vào bởi lối đi trãi đầy đá trắng.

Phía trước dinh thự là một khu vườn với rất nhiều loại cây bao gồm cả cây ăn quả và cây cảnh.

Hai bên lối đi vào là nơi trồng rất nhiều hoa nào là hoa lan, hoa hồng, lavender...!Phía bên phải dinh thự đặt một chiếc bàn trà, bên trái là một chiếc xích đu và ở giữa là đài phun nước.


Ngoài ra xung quang đài phun nước là một hồ cá koi còn kế bên dinh là một hồ bơi trong suốt.
Tổng quan khu dinh thự được bao bọc bởi rất nhiều cây xanh tạo cho người ta một cảm giác yên bình dễ chịu.

Phía sau dinh thự là một biển hoa vô cùng rộng lớn được bắt ngang bởi một thác nước thiên nhiên, phía dưới thác là một dòng suối với lối đi vào bằng đá trắng giúp người ta dễ dàng đi đến giữa dòng.

Dinh thự Bách gia khiến ai bước vào cũng phải trầm trồ khen ngợi.
Trở lại với bữa tiệc, Bách Ảnh Quân sau khi cho tài xế lái xe vào thẳng bãi đổ nằm ở phía sân sau của dinh thự thì dắt tay Hạ Di Giai cả hai cùng đi vào sảnh chính dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người.

Sảnh chính của dinh thự là nơi thường ngày gia đình anh vẫn hay tụ tập, vì hôm nay là tiệc mừng thọ của lão gia tử nên sảnh chính càng nhộn nhịp, đông vui.
Khi Hạ Di Giai và Bách Ảnh Quân bước vào thì ở đây các bậc trưởng bối đều đã có mặt chờ sẵn.

Người ngồi ở giữa là Bách lão gia tử cũng là ông nội của Bách Ảnh Quân, hôm nay là tiệc mừng thọ của ông nên trông ông đặt biệt vui vẻ.

Bách lão gia tử hôm nay mặc một chiếc áo màu vàng có thêu hình rồng vô cùng sắc sảo phối với một chiếc quần nâu một tay cầm gậy gỗ còn một tay vừa vuốt râu vừa cười.
Phía bên trái ông là ba của Bách Ảnh Quân - Bách lão gia, hôm nay ông mặc một bộ tây trang màu nâu, gương mặt nghiêm nghị thường ngày cũng được thay bằng nét mặt vui tươi, hòa nhã.

Kế bên Bách lão gia là Vũ Kiều cũng chính là mẹ của Bách Ảnh Quân - Bách phu nhân.
Chiếc váy bà mặc hôm nay mang màu vàng nhạt, phía dưới thắt eo còn đính một vài bông hoa trông vừa thanh tao lại vừa quý phái.
Vừa trông thấy Hạ Di Giai và Bách Ảnh Quân, Bách phu nhân liền vui mừng lên tiếng:
- Hai đứa đến rồi à? Đi đường có vất vả không con?
- Dạ tụi con không mệt! Trên đường đến đây xe đã gặp chút trục trặc nên đến trễ xin ông và ba mẹ đừng để ý.

Vũ Kiều nghe vậy thì đứng dậy từ từ bước lại gần Hạ Di Giai rồi ôm cô vào lòng:
- Hai đứa đến là rất tốt rồi.

Cả nhà không trách các con đâu!
Gương mặt Vũ Kiều toát lên sự nhân từ, hiền hậu đúng chuẩn người mẹ chồng tâm lý cưng chiều con dâu hết mực.
Sau khi nói chuyện với Bách phu nhân xong, Hạ Di Giai và Bách Ảnh Quân bước đến trước mặt Bách lão gia tử rồi cùng đồng thanh nói:
- Ông nội, chúc ông trường thọ trăm năm.
Nghe được câu chúc của hai người, Bách lão gia tử liền ngoắt tay bảo Hạ Di Giai lại gần.

Ông bảo cô ngồi xuống cạnh ông rồi quay sang nhìn Bách Ảnh Quân nói:
- Trường thọ trăm năm? Chỉ e lão già này không có cái phúc ấy.
Bách Ảnh Quân thấy thế thì ngạc nhiên:
- Sao ông nội lại nói thế?
- Tại sao ta nói thế chẳng lẽ cháu không biết à? Hai đứa cưới nhau cũng 1 năm rồi cũng đã đến lúc nên sinh cho ta một chắt nội để bế.
Bách Ảnh Quân và Hạ Di Giai sau khi nghe xong thì lập tức hiểu ra, hai người quay sang nhìn nhau rồi nói:

- Ông à, chúng cháu còn trẻ, việc này không nên vội cứ để thêm vài năm nữa.
Lão gia tử nghe xong thì tức giận, ông cầm cây gậy đánh mạnh vào vai Bách Ảnh Quân khiến anh đau đớn chau mày:
- Ông nội...
- Thôi! Vài năm nữa là ta về trời rồi, còn cơ hội đâu mà bế được chắt trai yêu dấu.
Hạ Di Giai thấy Bách lão gia tử nổi giận thì nhẹ giọng thủ thỉ:
- Ông nội, chúng cháu nhất định sẽ sinh chắt cho ông thế nên ông phải sống thật lâu để còn thấy nó lớn chứ.

Ông đừng tức giận mà không tốt cho sức khỏe.
Nghe Hạ Di Giai nói vào, Bách lão gia tử lập tức lấy lại nụ cười quay sang cháu dâu bảo:
- Được được! Đúng là chỉ có Di Giai hiểu chuyện không giống thằng nhóc kia chẳng hiểu chuyện chút nào.
Nói rồi Bách lão gia tử hài lòng cười lớn để lại hai con người đang lặng lẽ nhìn nhau bất lực chẳng biết tính thế nào..

Bình Luận (0)
Comment