Cơ Hội Cuối Liệu Kịp Nói Yêu Em

Chương 29


Hạ Di Giai sau khi thoát khỏi được ám ảnh tâm lý về vụ bắt cóc thì cuối cùng cô cũng vui trở lại.

Cô cùng Bách Ảnh Quân ngồi xem tivi, đọc sách, nghe nhạc cứ thế trải qua cả một buổi sáng.

Đến giờ ăn trưa, Bách Ảnh Quân gọi từ bên ngoài về một vài món ăn đơn giản.

Sáng nay Hạ Di Giai có nói với anh cô rất muốn ăn hải sản nên tối nay anh định tạo cho cô một bất ngờ.
Bách Ảnh Quân đứng bên ngoài cửa phòng vừa chờ thức ăn vừa lén gọi điện thoại:
- Tối nay, tôi muốn mọi thứ phải được chuẩn bị thật hoàn hảo!
- Vâng, thưa sếp!
Giọng nói của Sở Phàm vang lên ở đầu dây bên kia rồi lập tức tắt.

Vì muốn dỗ cho Hạ Di Giai vui cũng như an ủi, bù đắp cho cô về khoảng thời gian cô phải chịu nhiều đau khổ, Bách Ảnh Quân quyết định bí mật tổ chức một bữa tiệc bất ngờ.


Anh đã âm thầm kêu Sở Phàm đặt bàn ở một nhà hàng hải sản mà Hạ Di Giai rất thích còn không quên chuẩn bị cả hoa và quà, anh muốn trong buổi tối nay cô được vui vẻ.
Đang suy nghĩ bân quơ và tưởng tượng về kế hoạch tuyệt mỹ của bản thân tối nay thì đồ ăn cũng đã giao tới.

Món ăn anh gọi cho buổi trưa nay khá đơn giản, chỉ là một vài món ăn thanh đạm tốt cho sức khỏe của Hạ Di Giai chẳng hạn như: bắp cải luộc, cháo đậu đỏ, màn thầu,...!và một vài món khác.

Sau khi nhận và thanh toán tiền thức ăn, Bách Ảnh Quân mang tất cả vào phòng định sẽ bày ra để cả hai người cùng dùng bữa.

Chưa kịp bày thức ăn ra bàn thì đập vào mắt anh bây giờ là hình ảnh cô vợ nhỏ của anh đang say giấc nồng trên giường bệnh.

Có lẽ do buổi sáng đã khóc quá nhiều nên chắc giờ cô cũng thấm mệt, cô vợ nhỏ Hạ Di Giai lúc này đang quấn chặt chăng nằm trên giường trông vô cùng thoải mái.

Cô dùng một tay để gối đầu, cả người nghiêng về một phía, xung quanh cô được quấn chặt bởi một chiếc chăn dày chỉ để lộ ra duy nhất đôi mắt.
Khẽ đặt phần ăn lên bàn rồi tiếng lại gần, Bách Ảnh Quân nhẹ nhàng kéo chăn đặt lên má Hạ Di Giai một nụ hôn dịu nhẹ.

Xong việc anh khẽ kéo ngược chăn lên trả lại vị trí ban đầu rồi ngồi xuống chiếc ghế sofa kế bên bắt đầu mở máy tính làm việc.

Cứ cách 5 phút một lần Bách Ảnh Quân nhất định sẽ nhìn lên ngắm sự xinh đẹp của Hạ Di Giai rồi tiếp tục cúi đầu làm việc.

Cứ thế trôi qua khoảng 30 phút sau thì anh nhận được cuộc điện thoại:
- Thưa sếp, đã có người phát hiện kẻ cầm đầu đang bí mật liên lạc với một người giấu mặt, họ hẹn sẽ gặp ở hẻm vắng vào 3h30 phút chiều nay.
Lời báo cáo của Thư ký Sở vang lên bên đầu bên kia khiến Bách Ảnh Quân vô cùng thích thú, anh nhoẻn miệng cười rồi khẽ lẩm bẩm:
- Cuối cùng cá cũng đã cắn câu! Hôm nay tao sẽ cho cả đám tụi bây có vào mà chẳng có ra.
Nói xong, Bách Ảnh Quân khẽ ngẩng đầu nhìn vào cô gái nhỏ vẫn đang ngủ.

Anh đến gần khẽ vuốt nhẹ vai cô rồi thì thầm:
- Em yên tâm, anh nhất định khiến bọn bắt cóc em và cả kẻ đứng sau trả giá đắt.
Dứt lời anh xoay gót rời đi khỏi căn phòng với dòng tin nhắn để lại trên giấy:

- Anh có việc gấp phải ra ngoài, đồ ăn anh đã để trên bàn sẵn.

Thức dậy nhớ ăn hết đó! Chiều nay 6 giờ anh muốn hẹn em cùng đi ăn tối, nhớ trang điểm thay đồ rồi chờ anh về cùng đi ăn nhé.
3 giờ 30 phút chiều tại hẻm vắng
Thân ảnh cao lớn của một người đàn ông từ xa xuất hiện, anh ta nhanh nhẹn bước đến gần nơi mà có một người khác đang chờ.

Không khó để có thể nhận ra rằng tên đàn ông cao lớn kia chính là tên thủ lĩnh còn người đang phủ nón che kín mặt kia là kẻ đứng sau sai khiến.

Sau khi người đàn ông đã bước đến gần, người đang phủ nón che kín mặt kia đột ngột xoay lại, hắn dè chừng nhìn ngắm kĩ xung quanh rồi cuối cùng mới kéo nón trùm đầu xuống.
Gương mặt của kẻ đứng sau dần hiện ra khiến ai nấy tại hiện trường lúc bấy giờ đều không khỏi bàng hoàng.

Kẻ sai khiến đứng sau chiếc nón bí ẩn kia khiến Bách Ảnh Quân có chết cũng không ngờ.

Anh sững người chết đứng khi nhìn thấy kẻ đứng sau kia lại chính là đứa em gái út của mình - Bách Mỹ Tranh!
- Mỹ Tranh?
- Bách tổng, việc này...
Bách Ảnh Quân đưa tay ra hiệu kêu Sở Phàm im lặng, anh giương mắt nhìn chằm chằm về phía Bách Mỹ Tranh và tên cầm đầu, cố gắng lắng tai nghe từng chữ:
- Bách Ảnh Quân thả tôi ra rồi!

- Anh cả không nghi ngờ gì anh chứ?
- Tôi nghĩ hắn cũng có nghi ngờ nhưng vì không có chứng cứ chứng minh nên mới thả tôi đi như vậy.
- Anh không nói gì với anh ấy chứ?
- Tôi chỉ nói về một số đặc điểm như lắc hồ ly và hình xăm hoa hồng.
Nghe đến đây, Bách Mỹ Tranh gật đầu khẽ tỏ ý hài lòng, cô nhìn tên thủ lĩnh kia, đưa cho anh ta một xấp tiền rồi dặn:
- Cứ khẳng định rằng anh không biết gì nữa cả là được rồi.
Tên thủ lĩnh nhận lấy xấp tiền trên tay Bách Mỹ Tranh khóe miệng cong lên tạo thành một nụ cười đểu, hắn nhướng mày nhìn cô ta rồi hỏi:
- Tại sao cô lại muốn giết Hạ Di Giai? Cô ta không phải chị dâu của cô sao?
Nghe đến đây sắc mặt Bách Mỹ Tranh bỗng tối sầm lại, cô ta nghiến chặt răng, khóe mắt hằn lên sự hận thù bất tận:
- Tôi hận chị ta! Chị ta cướp mất người thân, cướp luôn cả người đàn ông tôi yêu nhất.

Dựa vào cái gì tất cả đều là của chị ta?
Tên thủ lĩnh nghe xong thì hai mắt trợn tròn, hắn không tin nhìn Bách Mỹ Tranh hỏi:
- Cô thích Bách Ảnh Quân?.

Bình Luận (0)
Comment