Có Hợp Có Tan

Chương 5.2

Trong nhà hàng vang lên tiếng nhạc nhẹ nhàng,  người đẹp có khí chất thanh lịch, nhã nhặn ngồi trước mặt anh, chính là vợ chưa cưới của anh.

Thành thật mà nói, nếu so sánh Quý Hướng Vãn với cô, khuôn mặt xinh đẹp cũng không chút thua kém, tao nhã tự tin; mà Quý Hướng Vãn lại ôn nhu như nước, giống như mùa xuân làm dịu đi tâm hồn mệt mỏi, chỉ cần là đàn ông, sẽ cực kỳ hâm mộ anh trái ôm phải ấp may mắn có được cả hai người đẹp.

Tay trái nâng chén nước lên khẽ nhấp miệng, anh ngẩng đầu nhìn cái nhìn chăm chú dịu dàng ở phía đối diện, giống như nhìn như thế nào cũng không đủ, quyến luyến say mê không muốn dời mắt.

“Em kêu đói, ra đây lại ngồi xem anh, không chán sao?”

Từ Tịnh Viện lắc đầu: “Không chán.”  Có thể nhìn thấy anh, sao có thể lãng phí thời gian ăn cơm trước được. “Thật hi vọng thời gian có thể dừng lại, có thể nhìn anh như vậy cả đời.”

Thật ngốc, chuyện này là không có khả năng.

Không thể tưởng tượng được một cô gái thành thục tự chủ lại có thể nói lời này. Thời gian làm sao có thể dừng lại được?

Anh cúi mắt, nhìn khăn ăn sạch sẽ trên bàn nói: “Em có biết cả đời dài bao nhiêu không?”

“Em không biết cả đời dài bao nhiêu, nhưng nếu là anh, với em ba đời cũng không đủ.”

Anh mở miệng đang muốn trả lời, thì chuông điện thoại vang lên, vốn không muốn để ý đến, khóe mắt lướt qua tên người gọi, liền lập tức nói lời xin lỗi, đi qua một bên nhận điện thoại.

“Đã ăn cơm chưa?” Không cần chào hỏi, không cần khách sáo, dường như đã làm ngàn lần, không hỏi có gì quan trọng không cũng chỉ nói đến việc thường ngày, không có tình cảm tốt sẽ không làm được điều này.

“Chưa ăn, không biết muốn ăn gì. Còn anh?”

“Đang ăn, em đang ở đâu?”

Cô ngẩng đầu đọc tên đường ở phía trên.

Thì ra chỉ cách chỗ anh hai con phố thôi. Ánh mắt anh không tự giác nhìn theo phương hướng con phố mà cô nói, đường cong chân mày trở nên nhu hòa: “Vậy em có thể đi thử một số nhà hàng bên đó, sức ăn của em nhỏ, có thể dùng một ít súp bánh ngọt và bánh nướng xốp cá ngừ, anh nghĩ em sẽ thích.”

“Dương Phẩm Tuyền…”

“Ừ?”

“Em nghĩ sẽ thử làm một chút chuyện trước kia, có thể tìm lại cảm giác và trí nhớ.”

“Ví dụ như?”

“Em đi dạo ở công ty bách hóa, anh có muốn em mua cái gì đó giúp anh không?”

Rất nhanh hiểu ý cô, anh cười nói: “Quý Vãn Vãn, sẽ không có ai hỏi giống như em.”

Tim không hiểu sao đập mạnh, cô thích anh gọi cô như vậy cùng với giọng điệu đó. “Nếu không em hỏi như thế nào?”

“Không cần hỏi. Trong lòng em nhớ thương một người, tự nhiên sẽ nghĩ được anh ta cần gì.”

“Nhưng mà…” Cô nhớ thương anh sao? Cũng không hẳn. Chẳng qua hiện tại anh là người duy nhất mà cô có thể nghĩ tới.

“Nếu không, em mua áo lông đi. Khí trời đang lạnh.”

“Anh lại không thích mặc áo lông.” Cô theo bản năng trả lời.

Ở bên kia yên lặng một hồi: “Anh chưa nói qua là không thích.”

“....” Cô thấy sợ, vì ở trong đầu xuất hiện hình ảnh lướt qua nhanh chóng rồi biến mất. Cô biết đó là hình ảnh thuộc về người đàn ông đó.

“Dương Phẩm Tuyền? Anh tức giận hả?”

“Không có.” Giọng anh trầm lại nghe không ra tâm tình: “Anh nghĩ có lẽ đây là biểu hiện cho thấy em bắt đầu đối diện với quá khứ rồi, em muốn làm gì thì đi làm đi.”

Tắt điện thoại quay lại chỗ ngồi, vợ chưa cưới cũng không hỏi về cuộc điện thoại kia, lại quan tâm rót nước cho anh: “Anh dùng cơm đi, đồ ăn sắp nguội hết rồi.”

Ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái, anh không nói gì, lặng lẽ dùng cơm.

Hôm nay là chủ nhật cũng không cần vội vã về đi làm, dùng cơm xong lại nói chuyện phiếm về cuộc sống hằng ngày, về công việc, bồi bàn đưa cà phê tới, anh khẽ nhấp miệng, im lặng lắng nghe cô nói, lơ đãng nhìn phía trên xuyên qua cửa sổ thủy tinh thấy ti-vi quảng cáo treo trên tường, phút chốc liền biến sắc.

“Phẩm Tuyền?” Cô không hiểu nhìn theo hướng anh nhìn. Ti-vi quảng cáo trên tường chỉ đang phát sóng tin tức, có gì không đúng sao?

Ạnh không tiếng động đột ngột đứng dậy, làm đổ cả ly cà phê trên bàn văng tung toét, làm ướt luôn cả ống tay áo trắng tinh, nhuộm lên vết bẩn nhợt nhạt.

“Chỉ là đám cháy thôi mà.” Không phải cô vô tình, tại vì ở Đài Loan này mỗi ngày đều có vài trận hỏa hoạn, phản ứng của anh quá mức rồi. “Có người quan trọng ở chỗ đó sao?”

Hỏa hoạn không làm anh kinh sợ, anh sợ là địa điểm hỏa hoạn… Anh nắm chặt hai bàn tay đang run rẩy.

“Anh bình tĩnh lại chút đi Phẩm Tuyền.” Bàn tay non mềm giữ anh lại.

Anh thở nhẹ, đẩy tay cô ra: “Xin lỗi, Tịnh Viện, anh phải đi.”

Cô lo lắng muốn ngăn anh lại: “Chỗ đó quá nguy hiểm, Phẩm Tuyền, giờ anh đi đến nơi đó cũng không làm được gì đâu.”

“Anh phải ở bên cạnh cô ấy.” Anh gầm nhẹ, không thể duy trì bình tĩnh như trước được.

Cho tới bây giờ, anh chưa bao giờ vì cô mà mất khống chế cảm xúc như vậy.

Trong lòng biết không thể ngăn anh lại, cô nhắm mắt lại nói: “Phẩm Tuyền, em yêu anh.”

Anh chăm chú nhìn cô một lúc lâu, cho cô một nụ cười nhợt nhạt: “Anh biết.”

“Anh biết em cái gì cũng không để ý. Em chỉ muốn anh luôn ở bên cạnh em, để em nhìn thấy anh, như vậy là đủ rồi.”

“....Ừ.”

“Anh đi đi.”

Anh không chút do dự xoay người rời đi, chạy như bay đến chỗ cháy.

Vụ nổ khí ga chết tiệt. Tiệm ăn này đã mở lâu như vậy, từ lúc khai trương tới giờ chưa từng xảy ra loại chuyện vớ vẩn này, bọn nhà bếp làm cái gì vậy.

Chỗ xảy ra tai nạn bốc lên từng đợt khói dày đặc, người xem đứng tụ tập bốn phía, xe cứu hỏa đang ở một bên đợi lệnh, anh đẩy đám người lên hỏi: “Bên trong còn có người không?”

“Chắc là có, nhân viên cứu hộ đang vào cứu.”

Anh thấp giọng chửi, lấy điện thoại ra bấm số, vừa mới kết nối được đã nghe tiếng kêu yếu ớt đứt quảng bên kia vang lên: “Dương… Phẩm… Tuyền.”

“Hướng Vãn.” Quả thật cô vẫn ở bên trong.

“Em… đau quá… nhanh… em không… thở được…”

“Cố gắng chịu đựng, Hướng Vãn. Có anh ở đây, em nghe thấy không... Hướng Vãn, Hướng Vãn.” Anh không nghe thấy tiếng đáp lại, bên kia đã ngắt tín hiệu.

Anh chạy nhanh vào đám cháy, hành động nhanh chóng của anh làm cho những người xung quanh muốn giữ anh lại cũng không kịp.

Từng trận khói đặc xông vào mắt gây đau đớn, khói đen dày dặc không nhìn rõ phương hướng phía trước, anh đè thấp cơ thể, dựa vào trí nhớ nhiều năm bước tới: “Hướng Vãn, em ở chỗ nào... khụ khụ! Trả lời anh!” Khói dày đặc làm cổ họng bị đau, anh ho ra nước mắt, càng vào trong nhiệt độ càng cao, cả người anh chảy mồ hôi, không rõ là do nóng hay sợ nữa.

Lần mò đến cầu thang, tiếng thở gấp tinh tế truyền vào tai, tim Dương Phẩm Tuyền ngừng lại: “Hướng Vãn.”

Anh biết là cô, không cần lý do, biết chính là biết.

“Dương…”

Đi lần đến cơ thể mềm mại, anh thở mạnh một hơi, dang tay ra kéo nhanh cô vào trong lòng.

“Dương…” Cô thở gấp, tay ôm lấy ngực, đau đớn thở gấp.

Để ý thấy cô khác thường, sắc mặt anh trở nên gấp gáp: “Hướng Vãn, hít vào!”

“Em… Không… Thở được..”

Anh cúi đầu, phủ lên môi cô, đưa dưỡng khí trân quý ép buộc đi vào.

Không khí quanh mình càng lúc càng ít, cô thở ngày càng dồn dập… Anh kinh hãi, hô to: “Vãn Vãn.”

Trước lúc cô mất đi ý thức, hình ảnh cuối cùng là một mảnh gỗ đang cháy rớt xuống người cô, anh lấy tay đỡ không chút do dự.

**** 

Nhiệt độ cực nóng, sự đau đớn bỏng rát, hô hấp khó khăn, tất cả những thứ đó dần dần cách xa nhưng sự chờ đợi phía trước là đau đớn gấp trăm ngàn lần, giống như da thịt bị cắt rời, máu chảy đầm đìa hành hạ.

Sau khi phổi đã hít thở không khí được bình thường, anh nằm úp nghiêng bên giường ngắm nhìn dung nhan xinh đẹp.

Ngón tay dịu dàng mơn trán làn da non tuyết trắng.

Lông mi dài khẽ giật giật, bừng tỉnh. “Dương Phẩm Tuyền, anh tỉnh rồi.”

“Ừ.” Thu tay trở về, uốn quanh cổ tay đang gắn tiêm thuốc.

“Anh đừng lộn xộn. Tay anh đang bị thương.”

Anh không chú để ý băng gạc nặng nệ trên cánh tay trái.” Chỉ cần chưa chết, những cái khác không sao cả.”

“Nghiêm trọng lắm, bác sĩ nói vết thương rất nặng, có thể lưu lại sẹo.” Khi cô tỉnh lại đã ở bệnh viện, nghe nhân viên nói, anh bị thương nhiều chỗ nhưng lại bảo vệ cô không có chỗ nào bị thương, đến khi ôm cô ra đến bên ngoài, cả người mới ngã xuống, không biết ý chí chống đỡ của anh ở đâu ra, nhất là vết thương ở cánh tay trái, người bình thường chống đỡ còn không được lâu đừng nói tới ôm thêm cô.

Vết thương trên tay, cô nhớ rất rõ, vốn dĩ là rớt xuống người cô, đủ để hủy dung.

Có người hỏi, bọn họ có phải vợ chồng không? Hay là người yêu? Nếu không, sẽ không có ai bỏ mặc an nguy của bản thân để bảo hộ an toàn cho một người khác.

Thật không? Như vậy gọi là yêu sao? Cô cho là giữa bọn cô không có yêu, anh không yêu cô, và anh cũng không hi vọng cô yêu anh.

“Anh thiếu chút nữa là chết rồi.” Cô cao giọng nói. Nhưng cô lại còn muốn hỏi anh, vì sao anh lại có thể bỏ cả tánh mạng để cứu cô, gas nổ rất nguy hiểm, chỉ thiếu may mắn một chút thôi, bọn họ sẽ táng thân vào biển lửa cùng nhau rồi.

Anh chỉ cười qua loa nói:” Giờ không phải còn sống tốt sao? Nếu em không ngại, anh muốn hôn em để ăn mừng thoát nạn.”

Quan sát vẻ mặt của anh một lát, biết là anh không nói giỡn, vì vậy cô cúi người xuống phủ lên môi lạnh của anh, anh lấy tay đè gáy cô xuống, hôn sâu thêm, nồng nhiệt dây dưa.

“Em nghĩ nếu chúng ta làm tình trên giường bệnh viện, có thể bị y tá đuổi ra khỏi phòng không?” Anh lớn mật nói lời đùa giỡn, sau đó kinh ngạc phát hiện cô đỏ mặt.

“Em không muốn, làm vậy mất mặt lắm.” 

“Có thể khóa cửa mà.” Chưa từ bỏ ý định, anh tiếp tục dụ dỗ cô.

“Anh không đau hả?” Cô cố ý lấy tay chọc tay trái của anh, không ngoài ý muốn nghe tiếng “Ư…” của anh.

Anh thở mạnh một hơi:” Đúng là độc nhất lòng dạ đàn bà.” Anh trừng mắt nhìn cô, trong phút chốc lại nhìn cô ngơ ngác.

Bờ môi kia khép mở, cô từ từ nở nụ cười tươi nhẹ nhàng.

“Em có thể…” Anh khàn giọng, nhỏ tiếng lẩm bẩm:” Lại hôn anh thêm lần nữa được không?”

***** 

Giống như đã định trước, cô chỉ đến vào buổi tối. Có lúc cô tới sớm, anh ngồi dựa vào giường bệnh xem tạp chí chờ cô, có khi cô tới trễ, anh đã ngủ rồi, lúc khuya giật mình tỉnh giấc, liền thấy cô ngồi ở bên giường, ấm nước trên đầu giường lúc nào cũng được giữ độ ấm thích hợp.

Có lần Từ Tịnh Viện đề nghị ở lại chăm sóc anh, anh chỉ cười nhẹ, vẻ mặt kiên quyết trả lời:”Không cần đâu em.”

Cô quan sát anh một lúc lâu, sau đó gật đầu không nói gì nữa.

Anh nghĩ, cô đã biết gì đó, chỉ là không có nói ra, đến gần tối liền đi về, để anh chờ đợi người phụ nữ khác tới.

Hướng Vãn, tên của cô đầy ý thơ, nhưng không đủ may mắn. Luôn hướng về phía sau, sao có thể nhìn thấy ánh mặt trời? Có lẽ chính cái tên đã nguyền rủa cô, làm cho cô chỉ có thể sống trong bóng tối.

Cửa phòng bệnh bị mở ra, cô bước chân nhẹ nhàng đến giường bệnh, kéo chăn đắp lại cho anh, cầm lấy ấm nước đi ra ngoài.

“Hướng Vãn.” Anh mở mắt ra, trong bóng tối chỉ nhìn thấy hình ảnh mơ hồ, nhưng anh biết người đến là cô.

Tay cầm nắm cửa, cô quay người lại hỏi:” Anh chưa ngủ à?”

‘“Anh chờ em đến.”

“Đợi em một chút, em đi đổi nước trước.”  Trong chốc lát, cô đổi lấy bình nước trà đầy trở về, sau đó cầm lấy bình hoa đi thay nước.

“Em cầm hoa tới?” Anh ngửi được mùi hoa thoang thoảng.

“Là hoa cát cánh. Em không biết anh thích hoa gì.”

“Hoa cát cánh,” Anh im lặng thấp giọng lẩm bẩm. “Em biết ý nghĩa của hoa cát cánh không?”

Ý nghĩa của hoa? Cô không nghĩ nhiều như vây. “Em không nên mang hoa này vào 

“Không, không phải. Hướng Vãn, chỉ là lần sau em đừng mang hoa tới nữa.”

“Ừ.”  Cô đã nhìn thấy ở bên cạnh có bó hoa hồng. Cho dù không rõ ý nghĩa của các loài hoa, cô cũng biết ý nghĩa của hoa hồng là tình yêu nồng nhiệt.

Dương Phẩm Tuyền đưa tay về phía cô, cô đặt tay vào lòng bàn của anh, theo động tác của anh ngồi xuống bên giường, anh dịch ra một bên, để cô nằm bên cạnh, tay khẽ vuốt mái tóc mềm mại của cô:” Kết quả xét nghiệm thế nào rồi?”

Hôm đó, sau khi tỉnh lại, anh muốn cô đi kiểm tra cơ thể đầy đủ, mặc dù cô cho rằng được anh bảo hộ cẩn thận như vậy vốn dĩ sẽ không bị thương, nhưng anh đặc biệt kiên trì, nhờ vậy mới phát hiện…

Cô ngẩng đầu lên nói:” Dương Phẩm Tuyền, em không biết em bị hen suyễn.”

“Em chỉ quên thôi.” 

“Nhưng em chưa từng bị phát bệnh.”

“Bởi vì chúng ta chú trọng cảnh vật xung quanh nhà. Giữa lúc giao mùa thu đông, nhiệt độ ban đêm có sự chênh lệch lớn, hen suyễn rất dễ phát tác.

Trong lòng anh, cô kì quái hỏi:” Anh là bác sĩ tâm lý, cái này cũng biết sao?”

“Em nhớ lúc nào cũng cầm theo thuốc phun bên người.”

Vốn dĩ ngầy đó gặp chuyện không may, cô bị phát tác hen suyễn, nếu không có anh ở bên, bây giờ cô đã không còn ở dương gian này.

Dường như cảm nhận được suy nghĩ của cô, trong bóng tối anh vươn tay giao với năm ngón tay của cô.

Lòng bàn anh bị thương có nổi bọng nước, cảm giác không được trơn nhẵn lắm, cô không biết trên người anh còn bao nhiêu vết thương nghiêm trọng hơn so với cái này nữa.Cô nắm tay anh chặt hơn:” Đau không?”

“Không đau.”

“Cám ơn.” Cô thấp giọng nói.

“Bởi vì anh đến cứu em?”

“Bởi vì anh vẫn luôn ở bên cạnh em, không bỏ mặc em cô đơn một mình; bởi vì anh luôn đối tốt với em như vậy, vào thời điểm em cần anh nhất anh đều xuất hiện; bởi vì… anh tuân thủ lời hứa, một bước cũng không rời bỏ em.” Cái chết không đáng sợ, chỉ sợ ra đi với đôi bàn tay trắng, ngay cả kí ức cũng không có, nếu không có anh, cô thật sự không biết làm sao để tìm về chính mình.

Như nhận ra điều gì, anh ngừng một lát:” Đừng tìm kiếm đời đời bền vững trên người anh, Hướng Vãn. Anh chỉ có thể ở bên em một thời gian thôi.”

Đúng vậy, sao cô có thể quên? Anh còn có một người vợ chưa cưới, chỉ là gặp nhau vào lúc cô đơn nhất thôi, giúp đỡ nhau, cuối cùng anh cũng sẽ quay về với người yêu của anh, anh chỉ có thể ở bên cô một thời gian thôi.

“Con đường sau này, em phải một mình bước đi…” Anh thở dài, cẩn thận khẽ vuốt hai gò má trắng tỉ mỉ của cô.

Vì sao? Nếu tính toán chỉ muốn cùng cô một đoạn thời gian, sao lại thể hiện nhớ thương tràn đầy, ngón tay dường như kiềm nén thương tiếc vô tận? Vì sao ngay cả tánh mạng cũng muốn chơi trò may rủi muốn đồng sanh cộng tử, không để ý tất cả để cứu cô?  Anh không biết, anh như vậy khiến phụ nữ sẽ không thể kiềm chế yêu anh sao?

Cô thật sự không thể hiểu anh.

“Dương Phẩm Tuyền, anh sẽ ở bên em đến khi nào?”

“Cho đến khi em tìm lai chính mình.”

“Vậy sau khi em tìm lại chính mình.”

“Chúng ta chia tay. Cả đời này, vĩnh viễn không gặp lại.” Giọng nói bình tĩnh không chút gợn sóng thốt ra, rõ ràng, dứt khoát
Bình Luận (0)
Comment