Có Hợp Có Tan

Chương 6.2

Hoa chẳng là hoa, sương chẳng là sương,

Nửa đêm chợt đến, sáng quay về,

Đến như giấc mộng xuân không đợi, 

Đi tựa mây trời không định nơi.

(Hoa phi hoa - Bạch Cư Di)

Mở mắt ra lại nhìn thấy là khuôn mặt khác.

Vẫn luôn như vậy, khi tỉnh dậy luôn có một người đã rời đi, không có cách nào cùng nhau đón nắng sớm, lúc đầu là anh, sau đó là cô.

“Chào buổi sáng, anh ngủ có ngon không?”

“Ừ.”

Từ Tịnh Viện biết anh không thích đồ ăn bệnh viện, sáng sớm liền dậy làm bữa sáng mang vào. Cô cũng là dịu dàng như nước, là hình mẫu người vợ hiền, anh Dương Phẩm Tuyền có tài đức gì chứ.

Ăn xong bữa sáng một lúc, y tá đi kiểm tra phòng, nhìn thấy lại là một phụ nữ xinh đẹp khác, vẻ mặt có chút hoang mang. Anh ta nghĩ, không phải ai cũng có vận khí tốt như anh.

Sau khi biết được thân phận của Tịnh Viện là vợ chưa cưới của anh, thì nhìn về phía anh có chút không đồng ý. Đọc được ý khiển trách trong ánh mắt anh y tá, anh chỉ kéo nhẹ khóe môi, chỉ có anh mới hiểu được thâm ý trong tiếng thở dài đó.

“Anh có ăn chút gì hay trái cây gì không? Lê hay táo?

“Quả táo, cám ơn em.” Theo bản năng trả lời, lật trang mới, toàn bộ suy nghĩ đều đặt ở trong sách.

Sách này mấy ngày trước nhờ Tịnh Viện mang đến giúp anh.

Từ Tịnh Viện đứng yên trước bàn một lúc lâu.

Hoa hồng hai ngày trước khô một nửa đã bị thay đi, giống như mất đi màu sắc tươi đẹp của tình yêu, thay vào đó là nụ hoa chớm nở của hoa cát cánh, cành cây rõ ràng xinh đẹp tràn đầy sức sống, ngay cả cô cũng không thể không thừa nhận, nó rất đẹp.

Ngón tay khẽ vuốt nụ hoa hồng nhạt, như nghĩ đến điều gì khẽ lẩm bẩm: “Tình yêu vĩnh viễn không thay đổi sao?”

Cuối cùng anh cũng ngẩng đầu:” Em muốn nói gì?”

“Anh không biết ý nghĩ của hoa cát cánh sao?” Tầm mắt dừng lại trên tờ giấy trong tay anh, phía trên còn nhàn nhạt mùi hoa cát cánh, bị anh dùng thẻ kẹp sách.

“Hoa chẳng là hoa, sương chẳng là sương,nửa đêm chợt đến, sáng quay về, đến như giấc mộng xuân không đợi, đi tựa mây trời không định nơi. Thơ thật hay. Từ lúc nào anh có người bạn như vậy?”

“Cô ấy có nét hấp dẫn riêng như vậy.” Thanh khiết, không nhiễm khói bụi trần thế.

Dương Phẩm Tuyền tránh nặng tìm nhẹ dời mắt vào cuốn sách, ý muốn dừng đề tài này ở đây, không muốn nói nữa.

Cô cũng thuận thế nhìn vào trang sách: “Anh lại nghiên cứu tâm lý học?”

“Anh nghiên cứu tâm lý học cũng không phải mới một hai ngày.”

“Đúng vậy, lúc trước quen nhau em cũng lo lắng chính mình sẽ bị anh nhìn thấu, anh phải đáp ứng em, không được phân tích em, đem chuyên môn hàng ngày của anh dùng trên người em.” Cô cười khẽ: “Chỉ là, thời gian gần đây thấy anh đối với triệu chứng tâm lý phong bế thần kinh này đặc biệt có hứng thú.”

“Ừ.” Anh ngước mắt lên:” Là một người sau khi gặp phải đả kích rất nặng, cực điểm đau thương, trong chốc lát vượt qua giới hạn khả năng chịu đựng của bản thân, một số người sẽ lựa chọn niêm phong kí ức để trốn tránh, một số người còn lại lựa chọn không đối mặt, giả vờ như tất cả đều không có phát sinh. Dù là loại nào đi nữa, cả hai đều có điểm chung: Trốn tránh.”

Dừng lại một chút, anh yên lặng chăm chú nhìn cô nói: ”Em không cảm thấy điều này có ý nghĩa gì sao?”

Cô bị nhìn không được tự nhiên, rời mắt đi: "Em không có chuyện gì bi thảm, làm sao biết được có ý nghĩ gì.”

“Được rồi, anh sửa lại. Phải nói điều này rất đáng giá để nghiền ngẫm.”

"Anh nói khó hiểu quá.” Cô cắn nhẹ môi, nghiên người tránh đi tầm mắt của anh:” Em để quên hoa quả trên xe rồi, em đi ra lấy.”

Khoảng chừng 20 phút, Tự Tịnh Viện quay lại, vừa lau nước dính trên người.

“Làm sao vậy?” Anh nhìn thoáng qua, để ý thấy.

“Bên ngoài trời mưa lớn, còn có sấm sét, chỉ có khoảng cách ngắn, dù em có che dù quần áo vẫn bị mưa ướt như vậy….” Chưa nói hết lời liền phát hiện anh biến sắc.

“Bên ngoài mưa lớn?” Anh cả kinh nhảy dựng lên.

“Có gì không đúng sao?” Vẻ mặt cô khó hiểu.

Đáng chết! “ Mau giúp anh xuất viện.”

“Nhưng bác sĩ nói anh phải nằm viện một tuần, tránh cho miệng vết thương chuyển biến xấu sẽ bị nhiễm trùng.”

“Anh muốn xuất viện, ngay lập tức.” Vừa nói, anh vừa dùng một tay cởi đồ thay quần áo.

Tự Tịnh Viện nhìn anh thật sâu một cái, đem tiếng thở dài nuốt vào trong bụng, ra khỏi phòng giúp anh xuất viện.

**** 

Gọi một chiếc taxi, dùng tốc độ nhanh nhất đi đến nhà của Qúy Hướng Vãn. Anh vội vàng nhấn chuông cửa, nhưng không có ai trả lời.

Chợt nhớ tới lúc ban đầu, khi cô tìm anh giúp đỡ điều trị tâm lý thì tình trạng tệ nhất là không nhớ được lần trước mình dùng cơm vào lúc nào, lúc về nhà lại thường xuyên không nhớ mình để chìa khóa ở đâu, có cầm đi theo không…

Vì vậy anh đã đề nghị cô mang theo một cuốn sổ bên người, ghi lại từng việc chính bản thân đã làm, trên đầu sổ ghi lại nơi để chìa khóa…

Anh mở tủ dép bên ngoài, suy nghĩ một chút, ở kệ thứ ba trong miếng lót giày cao gót màu trắng bên phải, tìm được chìa khóa, thuận lợi mở cửa.

“Hướng Vãn.” Bên trong im ắng, không tìm thấy bóng người.

“Hướng Vãn, Hướng Vãn…” Đi vào trong phòng ngủ, cửa sổ mở lớn, từng hạt mưa lớn rơi vào trong phòng, gió mạnh thổi tung rèm cửa bay rối loạn.

Cô ngồi bên cạnh cửa sổ, cuộn tròn thân mình ôm đầu gối, mặc cho mưa rơi ướt hết cả người, vẻ mặt vẫn mù mịt, sâu trong đôi mắt mơ hồ kiềm nén mê loạn, sợ hãi.

“Anh đến rồi, Hường Vãn.” Anh khẽ gọi, vượt qua cả giới hạn ban đêm lẫn ban ngày, đi đến trước mặt cô.

Cô không có nghe thấy.

Rất nhiều hình ảnh điên cuồng bay qua, làm chấn động trí nhớ của cô.

“Anh ấy không có cách nào nói chia tay với cô, bởi vì anh ấy mắc nợ cô.”

“Buông tha anh ấy đi, anh ấy không còn thương cô nữa.”

“Hướng Vãn, tối nay chờ anh, anh có chuyện muốn nói với em.”

….. 

Đêm đó, cũng là trời mưa thế này, thời tiết xấu điên cuồng khiến lòng người kinh sợ…. 

“Là Quý tiểu thư phải không? Tôi gọi từ bệnh viện XX, xin hỏi tiểu thư có quen biết với Hàn tiên sinh không? Anh ấy xảy ra tai nạn xe, hiện còn đang trong phòng cấp cứu, trong ví của anh ấy tôi tìm được tên cô….”

Vì sao, vì sao, vì sao… Anh không còn thương cô, đem tình yêu cuồng nhiệt cho người phụ nữ khác, vì người đó quên cả sống chết, cô không còn gì hết nữa, tại sao còn bắt cô gánh chịu tất cả?

Cho đến cuối cùng, còn muốn cô phải đối mặt với nỗi đau phản bội, nỗi đau mất mát, chỉ còn hai bàn tay trắng… Cũng bởi vì anh không còn thương cô nữa sao? Hàn Tử Uy, anh thật độc ác.

Bất tri bất giác, cô nghẹn ngào khóc nước nở, nước mắt chảy điên cuồng từ khóe mắt.

“Vì sao… Mang em theo… Thật thống khổ… Hàn…” Giọng nói cô khàn khàn, khóc đứt quảng lẩm bẩm.

Dương Phẩm Tuyền khom người xuống, đưa cánh tay ôm lấy cô vào lòng, thân thể trong lòng mềm mại yếu đuối lạnh như băng mà lại run rẩy.

Mười ngón tay trắng bệch nhanh chóng nắm chặt lấy áo anh, nước mắt tranh nhau từ trong hốc mắt chảy xuống, làm ướt hết một vùng áo trước ngực anh, anh không nói lời nào, chỉ lặng lẽ ôm cô thật chặt, truyền cho cô một chút ấm áp, để cô cảm nhận bản thân không cô đơn, dồn ép chính mình rơi vào đường cùng.

Sau khi khóc liên tục, buông thả áp lực, cảm giác mệt mỏi kéo tới, cô ngủ ở trong lòng anh. Bàn tay anh ôm lấy cô, đặt lên trên giường, cởi ra quần áo ẩm ướt lạnh lẽo của cô, thay bộ đầm ngủ liền thân màu trắng, nằm xuống bên cạnh cô, ôm cô vào vị trị an toàn nhất trong ngực.

*** 

Nửa đêm tỉnh lại, sờ vào gối không vắng lạnh bên cạnh, anh ngồi dậy, tầm mắt nhìn trong bóng tối tìm kiếm hình ảnh quen thuộc.

Cô không có ở đây.

Chỉ cần ba giây, anh liền cảm nhận được cô không ở cùng không gian với mình.

Có lẽ đói bụng, đi xuống phòng bếp kiếm đồ ăn, tối nay cô không ăn được nhiều lắm.

Mở cửa phòng, dọc theo đường đi tìm kiếm, tìm khắp trong và ngoài phòng đều không thấy anh khẽ nhíu mày, đang muốn đi ra ngoài tìm cô, thì nghe thấy tiếng mở khóa cửa ngoài cửa chính.

Anh mở miệng muốn gọi cô, lại phát hiện vẻ mặt cô không đúng.

Vẻ mặt cô nhìn vào khoảng không, đôi mắt trống rỗng, khom người ở trước cửa cởi giày, anh nhìn kỹ đôi giày bị cô thay, dính đầy bùn.

Đi theo phía sau cô quay về phòng, cô thay cái quần áo ướt bỏ vào giỏ đồ bẩn, mặc lại chiếc đầm ngủ liền thân lúc đầu mặc, lấy máy sấy ra sấy khô tóc, trở lại trên giường, nằm xuống, đắp chăn, sau đó nhắm mắt lại ngủ.

Từng bước ngay ngắn trật tự, chỉ kỳ lạ ở chỗ, cô không thấy anh.

Sáng hôm sau thức dậy, hỏi cô tối qua đi đâu?

Đang ăn điểm tâm, cô dừng lại:” Tối qua em có đi ra ngoài sao?”

Cô không nhớ rõ.

Không nhớ rõ tối qua tại sao ra ngoài, cũng không nhớ khoảng thời gian đó đi đâu, làm gì.

Kỳ lạ sao? Tình trạng bệnh này không phải chưa từng có, cô không phải là người đầu tiên, cũng sẽ không là người cuối cùng.

“Tay em…” Ý bảo cô đưa hai bàn tay lên xem, vốn dĩ mười ngón tay trắng nõn tinh tế, bây giờ lại có vết thương chồng chất.

Anh đi lấy hòm thuốc giúp cô bôi thuốc, cũng kiên nhẫn cắt móng tay bị gãy lại gọn gàng.

“Nửa đêm không ngủ, lại mạo hiểm giữa trời mưa lớn đi trồng hoa sao? Sở thích hay thật.” Anh lấy bùn đất từ trong móng tay ra, gãy móng tay khiến tay cô bị thương, mà cô cũng không nhăn mày một cái.

“Em không biết… Em không nhớ.” Cô thật sự đi trồng hoa sao? Trên người cô thường xuất hiện loại vết thương này, rồi cũng không nhớ nỗi vết này từ đâu mà có, đã lâu rồi cũng không đi tìm tòi nghiên cứu nữa.

Trận mưa này mưa suốt một tuần lễ.

Ban ngày, cô vẫn như bình thường, ánh mắt, vẻ mặt lại không che giấu được có chút hoảng hốt, anh ngày đêm ở bên cạnh trông coi cô, không dám rời nửa bước.

Lại đến một đêm tối mịt mù không trăng, ôm vào trong ngực một khoảng trống không, nhận thức này khiến anh tỉnh dậy, vội vàng nhảy xuống tìm kiếm.

Không có ở đây, cô lại đi ra ngoài rồi.

Cô sẽ đi đâu? Anh cau mày suy nghĩ.

Mở cửa sổ sát đất ra, ngoài trời mưa to rơi tầm tã, bầu trời tối mịt xẹt qua một tia chớp, sau đó cửa thủy tinh cũng bị chấn động bởi tiếng sấm. Thời tiết như vậy, cực kỳ giống…

Cả người anh chấn động, trong nháy mắt liền hiểu, nhanh chóng cầm lấy dù chạy ra ngoài

Hiện tại cô đang trong tình trạng vô ý thức hoàn toàn, sẽ phát sinh chuyện gì chính anh cũng không thể dự đoán trước được.

Anh biết rõ chuyện gì đã xảy ra với cô, vẫn luôn hiểu rõ, nếu nhưng không phải vì cứu cô, đời này anh và cô sẽ không gặp nhau, càng sẽ không ở trong sinh mệnh của cô sắm vai một nhân vật như vậy- là người hết sức quan trọng lại chỉ thể sắm vai người qua đường thôi.

Một đường lái xe tới, đưa mắt tìm kiếm, bốn phía yên ắng, vắng vẻ, ở chỗ xa xăm lại có chút quỷ dị.

Đây là một nghĩa trang công viên.

Anh biết cô nhất định sẽ ở trong này, ở trước mộ của người đó.

Anh mở dù, giẫm lên vũng nước lầy lội, đi đến trước một ngôi mộ. Nhiều nhất  không quá một năm, chưa đến tình trạng cỏ dại mọc thành bụi, không xem là cũ; cỏ nhân tạo được cấy đã mọc dài, cũng không xem là mới.

Không khó để biết, người đàn ông đó đã an nghỉ ở đây. Trước mộ bia khắc rõ ràng hưởng dương hai mươi chín tuổi, khiến người thương tiếc cảm thán tuổi trẻ mất sớm.

Thở dài, đi vòng qua bên kia, tại góc bị che khuất, bóng dáng quen thuộc quỳ bên cạnh mộ, bàn tay vuốt ve đất mộ kia, chảy xuống gò má không rõ là nước mắt hay là nước mưa nữa.

Anh liền đi tới, đem dù đưa tới che mưa cho cô, tuy nhiên trời không như ý muốn, mưa rơi xuống như giông bão, cho dù một mình đứng ở trong mưa, vẫn không thể khiến cho cô không bị mưa ướt, dù là thời tiết tối nay, cô vẫn sẽ sinh tâm bệnh.

“Vì sao… Gạt em…” Cô thì thào tự nói trong miệng, đều lặp lại một câu, hai tay vô ý thức dùng lực, lần sau so với lần trước càng dùng nhiều lực, động tác càng kịch liệt hơn.

“Vì sao… Gạt em… Vì sao...”

Cô lại bới mộ phần.

Khó trách, tay cô vết thương chồng chất, vết thương cũ chưa lành, lại có thêm vết thương mới.

“Anh nói cho em biết, cho em biết… Vì sao… vì cái gì…” Thì thào nói xong, kiên trì phải tìm người đàn ông lừa gạt cô hỏi cho rõ ràng.

“Đừng như vậy, Hướng Vãn, anh ta đã chết rồi.” Dương Phẩm Tuyền hít sâu một hơi nặng nề, ngồi xuống lấy thân ngăn cản cô, lại làm cho cô né tránh, lặp lại cùng một động tác, cùng lặp lại một câu nói.

“Vì sao… Vì sao…?” Giọng nói ai oán, câu sau so với câu trước lại càng thê lương, lại càng bi thảm hơn.

Bây giờ có nói gì đi nữa cô cũng không nghe thấy nữa.

Hai tay anh vòng qua cô ôm chặt vào lòng, cái dù rơi xuống dưới chân, mưa rơi tầm tã ướt hết cả hai người, cô điên cuồng giãy giụa, khóc la, cào anh bị thương, anh cũng không buông tay.

Mọi người chỉ thấy cô lạnh nhạt, thờ ơ, có ai thấy được cô bất lực bi thương, tiếng khóc đau đớn tới tận tim này?

Cô không phải là không để ý, không quan tâm, mà trên thực tế, điều cô thừa nhận không có bất luận người ngoài nào có thể tưởng tượng được, nhiều hơn thế, nhưng cô lại đè nén hết tất cả cho đến lúc không chịu đựng được nữa, buộc phải lấy phương thức này để phát tiết khổ sở cực độ này.

Cho đến khi hết hơi sức, thân thể yếu đuối của cô ngã xuống, ngất ở trong lòng anh.
Bình Luận (0)
Comment