Điều hòa trong xe chủ nhà được bật toàn bộ, trên cửa sổ ngưng tụ một lớp sương màu trắng nhạt, Khương Điềm mặc một bộ sườn xám bên trong, quanh eo là áo sơ mi caro màu nâu của chủ nhà, trên người còn khoác một chiếc áo vest rộng thùng thình – này là chủ nhà vừa lấy nó ra trong một cái túi giấy trong cốp xe, vẫn chưa cắt mác.
Nhưng nhìn phong cách thôi đã không giống của anh rồi.
Áo vest màu trắng gạo được làm từ vải cotton và vải lanh mềm mại và thoải mái, tay áo dài bảy phân, cổ tay áo là thiết kế cuốn biên vải, vải cuốn lên là nhung lông vịt màu vàng nhạt.
Nhìn thế nào cũng cảm thấy đây giống như quần áo của vị bạn trai cũ kia hơn.
Ngoài cửa kính, mưa rơi ngày càng nặng hạt, chủ nhà cụp ô vứt vào trong cốp xe, xách theo một cái túi giấy khác đội mưa ngồi vào ghế lái, túi giấy dính vài giọt nước mưa nhiễm ra những vệt nước tự nhiên và mộc mạc, bên trong là một chiếc áo sơ mi trắng, trông vẫn không giống phong cách của anh.
Chủ nhà nghiêng người ném cái túi ra ghế sau, áo bị vén lên nương theo động tác ném túi, cơ bụng và cơ thắt lưng lộ ra trong bầu không khí ấm áp.
Khương Điềm nghĩ đến lúc tim cô đập lỡ nhịp khi nhào vào lòng anh lúc nãy, lúc suýt thì rung động lại thoáng thấy áo vest trên người mình và áo sơ mi trắng trong tay chủ nhà.
Rung động cũng theo đó mà dừng lại.
Cô hít một hơi thật sâu rồi thở hắt ra, loại cảm giác nửa vời này không quá thoải mái.
Càng ngày càng không vui khi nghĩ đến vị bạn trai cũ kia.
Mặc dù dường như cô còn đang khoác áo khoác của người ta.
Chủ nhà búng tay một cái trước mặt Khương Điềm, cười đùa: “Tôi thay đồ, em không tránh đi à?”
Khương Điềm khoanh tay trước ngực, đánh giá anh như một tên lưu manh, mạnh miệng: “Lần đầu tiên gặp nhau không phải đã nhìn thấy rồi sao.”
Không chỉ lần đầu tiên gặp mặt, lần thứ hai anh cũng để trần, chỉ quây một cái khăn tắm.
Câu “vậy có thể chỉ là thèm muốn cơ thể của người ta thôi” của Tô Vãn Châu chợt lóe lên trong đầu Khương Điềm, ngón tay cô mất tự nhiên cuộn lại.
“Vậy cứ ngắm đi, cơ bụng của tôi cũng khá được đấy.” Chủ nhà khẽ cười, đưa tay cởi áo ngắn tay xuống.
Khương Điềm mạnh miệng vậy thối chứ khi thấy anh cởi đồ thì lập tức quay người sang chỗ khác, nhìn chòng chọc vào tấm kính mờ sương.
Lần tới nhà họ Khương này hơi không ổn.
Chuyện gì cũng không ổn.
Ngắm chủ nhà rất không ổn.
Nghĩ đến vị bạn trai cũ của chủ nhà càng không ổn.
Nhà họ Khương quả nhiên theo huyền học thần bí gì đó, chuyên môn khắc mình.
Tiếng loạt soạt phía sau nhắc nhở Khương Điềm rằng chủ nhà đang thay quần áo, cô chép chép miệng, để dời sự chú ý, cô đưa tay vẽ một chiếc lông vũ trên màn sương.
Đầu ngón tay vẽ vẽ ở nơi cửa kính lạnh như băng, trong lòng Khương Điềm không quá bình tĩnh.
Có lẽ cảm giác với chủ nhà quá giống Ngụy Thuần, đều là tính cách kiêu ngạo, nghịch ngợm, thế nên hôm nay cô mới không như bình thường, chú ý đến nhất cử nhất động của chủ nhà như bị uống nhầm thuốc?
Nếu vì lý do này, vậy cô vẫn là đang để ý đến Ngụy Thuần nhỉ?
Bỗng dưng thở phào nhẹ nhõm.
Khương Điềm phía này vừa củng cố tinh thần xong, vừa quay đầu lại, tuy rằng chủ nhà đã mặc áo sơ mi trắng vào, nhưng hai cúc trên lại tùy tiện để mở ra, tay áo được xắn đến tận cổ tay.
Áo sơ mi nghiêm chỉnh như vậy, ấy thế mà anh lại mặc ra được cảm giác lưu manh.
Vấn đề là Khương Điềm còn đặc biệt thích phong cách này.
Phòng tuyến tâm lý vừa củng cố tức thì lung lay sắp đổ, Khương Điềm chỉ vào hai cái khuy trên cùng của chủ nhà, nhạy cảm nói: “Anh! Cài cúc trên vào mau!”
Chủ nhà không hiểu gì, liếc mắt nhìn cô rồi cúi xuống nhìn mình, miễn cưỡng cài thêm một cúc: “Cài hết ngạt thở chết đấy.”
Khương Điềm cũng cảm thấy mình hơi làm lớn chuyện, chép miệng suy nghĩ trong chốc lát, đổi chủ đề: “Chúng ta đi đâu đây?”
“Muốn về nhà hay đi chơi?” Chủ nhà hỏi một câu, rồi cười, “Không nghĩ ra phải không? Chọn một nơi nhé?”
Trở về biệt thự Bặc Âm, Khương Điềm đại khái chỉ có hai việc là chơi với mèo và điều chế nước hoa, trong lúc nhất thời muốn đi chơi mà lại không biết đi đâu.
Thật ra, điều khiến cô thấy khó khăn và thấp thỏm là:
Cô không biết chắc được chủ nhà sau khi đưa cô rời khỏi nhà họ Khương có phải muốn tìm chút chuyện để làm với cô hay không.
Khi Khương Điềm suy nghĩ sẽ làm một động tác theo thói quen, sẽ vô thức đưa tay che miệng, gương mặt quá mức xinh xắn kia sẽ phồng má, làm dịu đi vẻ đẹp sắc sảo này, như một chú cá nóc nhỏ.
Chủ nhà thấy cô không đáp lời, nghiêng đầu, thấy dáng vẻ phồng mang trợn má của cô, bật cười: “Không biết thì nói không biết, ra vẻ đáng yêu gì chứ.”
Khương Điềm mơ màng chớp mắt một cái.
Hóa ra vô ý phồng má là đáng yêu sao?
Không phải Tô Vãn Châu nói động tác này của cô trông như một tên ngốc sao...
Đúng rồi, Tô Vãn Châu.
Khương Điềm cầm di động, thầm cân nhắc xem có nên nhờ chủ nhà đưa cô đến OB uống rượu với đám Tô Vãn Châu để giết thời gian hay không.
“Không bằng...”
“Đưa em đến một nơi nhé?” Chủ nhà và cô cùng lên tiếng, nói nhanh hơn cô một chút.
Hóa ra là muốn đi chơi với nhau.
Trái tim treo lơ lửng của cô bình tĩnh lại.
Khương Điềm dựa lưng vào ghế phó lái, cả người khoan khoái, cất giọng khàn khàn nhỏ tiếng trả lời: “Được thôi.”
Sợ chậm một giây chủ nhà sẽ đổi ý mất.
Khương Điềm đã một ngày không có gì vào bụng, lúc này cả người thả lỏng thì thấy dạ dày hơi rỗng, có cảm giác râm ran.
Cô vô thức đặt tay lên chỗ dạ dày xoa nhẹ hai cái, không nhìn thấy khóe mắt chủ nhà thoáng liếc qua tay cô.
Từ vùng ngoại ô phía Tây trở về mất rất nhiều thời gian, Khương Điềm chậm rãi nhắm mắt lại, trong lúc mơ màng, cô cảm thấy xe dừng lại, cửa xe mở ra khiến một luồng gió lạnh mang theo hơi ẩm ùa vào, rất nhanh sau đó đã ấm áp trở lại.
Cô miễn cưỡng mở mắt ra, thấy chủ nhà mặc áo sơ mi trắng đội mưa chạy vào cửa hàng tiện lợi, chưa đầy hai phút sau lại đội mưa chạy ra, trong tay xách theo hai cái túi.
Khi cửa xe lần nữa được mở ra, Khương Điềm đang rất thoải mái ngồi trên ghế, lười cử động, chỉ nhìn thoáng qua, trong giọng nói để lộ vẻ biếng nhác, hỏi: “Mua gì vậy?”
Một chiếc túi nilon ướt mưa rơi xuống bệ kê tay giữa hai người, chủ nhà lấy một chai thủy tinh màu hồng ra, mở nắp chai đưa cho cô: “Mua một túi to như vậy mà không uống à? Đi chịu tội hả?”
Chủ nhà vô lại này thể hiện không được chuyên nghiệp lắm, thỉnh thoảng cũng sẽ lộ ra một mặt dịu dàng:
Ví dụ như là dừng xe mua sữa bò cho cô.
Ví dụ như mỗi lần đưa bia hay sữa bò thì anh đều mở nắp giúp cô trước.
Những thói quen này là của chính anh, hay là học được từ người bạn trai cũ đó?
“Đợi tôi đút cho em à?” Chủ nhà cầm chai thủy tinh khua khua trong không khí, trêu ghẹo giục cô một tiếng.
Khương Điềm vội lấy một chai thủy tinh ra, bên dưới nhãn hiệu tiếng Nhật là hai quả dâu tây, có lẽ là lấy ra từ trong tủ giữ nhiệt, vô cùng ấm áp.
Mở nắp ra, trong không khí thoang thoảng mùi sữa dâu ngọt ngào, Khương Điềm bỗng cong mắt cười.
Đây có lẽ là lần đầu tiên cô giống một cô gái nhỏ nhất, lần đầu tiên có người mua sữa dâu cho cô uống, còn ấm nữa chứ.
Chủ nhà đang khởi động xe, nghe thấy tiếng cười thì quay đầu nhìn sang, cũng cong khóe miệng theo: “Thích à?”
“Vâng.” Khương Điềm nhấp một ngụm sữa bò, vui vẻ gật đầu.
Sữa dâu ấm áp khiến dạ dày thấy ổn hơn.
Quả nhiên đi giết thời gian với chủ nhà là đúng, nếu đi cùng với Tô Vãn Châu, nói không chừng khi bị đói cũng chỉ có thể cướp cẩu kỷ mà cậu Tô chuẩn bị thả vào trong rượu để ăn đỡ.
Sau đó còn bị cậu Tô uống quá chén giục, “Uống xong chưa em gái Điềm ơi, để thừa nhiều thế là định nuôi cá à?”
Ừm, vẫn là chủ nhà tốt.
Chủ nhà tốt quá đi!
Xe đi thật lâu, hai người không nói chuyện với nhau câu nào, nhưng cũng không cảm thấy xấu hổ hay chán với cách ở chung này.
Một người chán là chán, hai người chán với nhau thì lập tức vui hơn nhiều.
Giống như các mảnh ghép không đều nhau của trò chơi xếp hình, mặt trên của nó cũng mang lại cảm giác khoan khoái như này, vô cùng khoan khoái.
Mưa ngớt dần, chủ nhà đậu xe vào bãi đỗ khi trời đã tạnh hẳn, Khương Điềm ngồi trong xe nhìn ra ngoài, thấy trên mặt đất của bãi đỗ xe đã được nước mưa gột rửa, để lộ ra hàng chữ to được sơn màu hồng: Bãi đỗ xe dành cho công, nhân viên Trường Trung học Trực thuộc.
Bãi đỗ xe dành cho công, nhân viên?
Ngài đúng là một người thần bí đấy chủ nhà ạ.
Chẳng những là một anh gay thất tình, là một anh chàng làm việc trong hộp đêm, là một tên lưu manh dịu dàng...
Ngài còn là một vị công, nhân viên có văn hóa của trường học nữa sao?
Khương Điềm đầu đầy dấu chấm hỏi nhìn về phía chủ nhà, chủ nhà ghé vào cửa sổ xe nói chuyện với người bảo vệ: “Chú Tào, đã lâu không gặp chú, chú cho cháu đậu nhờ xe ở đây được không?”
“Nhóc con, cứ đậu đi, các thầy cô đều đang nghỉ phép hết rồi.” Chú Tào mở cửa phòng bảo vệ ra, “Muốn đi dạo trong trường hở? Đừng giật vành bóng rổ xuống nữa đấy! Một năm bị nhóc giật xuống mấy lần, à mà, có phải rất lâu rồi nhóc không về thăm trường đúng không?”
Trường Trung học Trực thuộc là trường cũ của Ngụy Thuần và Giang Việt, sau khi Giang Việt đi rồi, anh không còn đến nữa.
Ngụy Thuần rũ mắt xuống che giấu vẻ mất tự nhiên, quệt chóp mũi, khi lên tiếng lần nữa đã lại là giọng điệu không đứng đắn đó: “À, mới hơn một năm thôi mà, đây không phải là vì tâm trạng không tốt lắm nên mới lười ra ngoài sao.”
Mặt chú Tào đầy vẻ không tin, còn cười trêu chọc anh: “Bị phê bình trước toàn trường nhóc còn có tâm trạng ngồi trong phòng chú nấu mì ăn, lại còn tâm trạng không tốt nữa à? Nhóc quên là nhóc...”
“Aiz, chú Tào à chú Tào,” Ngụy Thuần nhanh chóng ngắt lời ông, chỉ chỉ xe ở đằng sau, “Xin chừa cháu tí mặt mũi, nay đến với bạn.”
Lúc này chú Tào mới chú ý đến Khương Điềm đang ngồi trong xe, sau khi nhìn thấy còn cười toe toét, vẻ mặt hóng hớt: “Là bạn gái hở?”
Khóe miệng Ngụy Thuần cong cong, không trả lời: “Chú mở cửa lớn đi, cháu đưa cô ấy dạo một vòng trong trường, lát nữa tụi cháu ra cùng đi ăn trưa nhá chú Tào, muốn ăn mì ăn liền chú nấu, phải thêm cả xúc xích và cá viên nữa đấy.”
Người được gọi là chú Tào nói chuyện phần lớn bằng tiếng địa phương, Khương Điềm nghe không hiểu, chỉ ngượng ngùng cười cười khi anh nhìn qua đây.
Chú Tào cũng cười với cô, còn gật gật đầu.
Chú Tào này khi cười lên vô cùng dễ gần, nếp nhăn nơi khóe mắt hiện lên, mặc một chiếc áo cộc tay trung niên, đeo kính, là trang phục tiêu chuẩn của một người cha hiền từ trong tưởng tượng của Khương Điềm.
Khương Điềm không khỏi nhìn nhiều hơn mấy lần.
“Này, đang nhìn gì thế.” Chủ nhà búng tay một cái, “Đi thôi, đừng cởi áo khoác ra, rất lạnh đấy.”
Khương Điềm không đành lòng bỏ chai sữa dâu thứ hai trong tay lại, mới uống được hơn một nửa, cô cầm theo sữa xuống xe, học theo cách xưng hô của chủ nhà chào hỏi người đang đứng trong phòng bảo vệ: “Cháu chào chú Tào.”
“Vào chơi đi, trường học được nghỉ không có người khác đâu.” Chú Tào nói, “Phải trông Tiểu Ngụy đấy nhé, đừng để nó giật vành bóng rổ.”
Khương Điềm chưa bao giờ cảm nhận được sự nhiệt tình từ người lạ lớn tuổi thế này, hơi ngại ngùng, cũng không hành xử như một kẻ cặn bã nữa, không biết có nghe hiểu hay không nhưng cứ ngoan ngoãn gật đầu trước đã.
Khi bước đến sân thể dục cô mới hỏi: “Chú Tào nói gì thế? À đúng rồi, anh tên là Tiểu Vĩ sao? Vĩ trong vĩ đại hả?”
“Là Ngụy trong ngụy trang.” Chủ nhà nói.
Sao miệng người này không có một câu nói thật nào vậy!
Eo Khương Điềm buộc áo sơ mi của chủ nhà, trên vai khoác áo vest có lẽ là của bạn trai cũ của chủ nhà, đi giày da mũi nhọn phối với sườn xám, tổng thể cô cảm thấy hôm nay mình ăn mặc chẳng ra cái gì cả.
Đi theo sau chủ nhà, Khương Điềm âm thầm cởi áo sơ mi trên eo xuống, vắt trên tay.
Sân cỏ nhân tạo màu xanh óng ánh nước mưa, đường chạy màu đỏ được nước mưa rửa trôi trông tươi sáng khác thường, khu dạy học dán dòng chữ lớn màu vàng: Không ngừng vươn lên, không ngừng học hỏi*.
*Tự cường bất túc, hậu đức tái vật.
Quá trình trưởng thành của Khương Điềm không quá giống những đứa trẻ bình thường khác, khi đã hiểu chuyện chỉ được học phải điều chế nước hoa thế nào hoặc là đi theo cô giáo đi đến nơi sản xuất nguyên liệu để giám định chất lượng nguyên liệu.
Dường như cô chưa từng tới trường học, thấy gì cũng tò mò, chạy thật nhanh về phía khu dạy học, còn quay đầu về sau ngắm sân thể dục, hỏi: “Này, cái bục dưới cột cờ đó để làm gì thế?”
Là sân khấu phải không?
Chủ nhà đầu cũng không thèm ngoảnh lại, đút tay trong túi quần, cà lơ phất phơ đi phía trước: “Cái đó hả, học sinh giỏi được khen thưởng, học sinh hư bị phê bình, đều đứng ở đó đấy.”
“Anh từng đứng ở đó rồi sao?” Khương Điềm đi theo anh lên cầu thang.
“Từng đứng rồi,” Chủ nhà nói, “Đứng đó đọc bản kiểm điểm, toàn bộ giáo viên và học sinh trong trường đều đứng phía dưới nghe, khá kích thích.”
Khương Điềm cảm thấy bản thân có thể mường tượng ra khung cảnh ấy, người này khi đứng trên đó chắc chắn sẽ không sợ hãi, đoán không chừng còn rất kiêu ngạo, thậm chí tay còn đút túi quần, hếch mặt, coi khinh hết thảy.
Cô tự suy đoán lung tung, tự mình chọc mình cười.
Khu dạy học đặc biệt yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân của hai người họ.
Khương Điềm ghé vào cửa kính nhìn vào trong phòng học, các dãy bàn ghế phủ một lớp bụi mỏng, trên bảng đen có dòng chữ “Đếm ngược ngày thi đại học: 0” được viết bằng phấn, bên cạnh là một đống chữ ký trông như vẽ bùa trừ quỷ.
Tiếng chủ nhà cười nói từ phía trước truyền đến, vang vọng khắp hành lang vắng lặng: “May mà đưa em đến đây trong kỳ nghỉ, nếu không em đã bị đánh rồi.”
“Hả?” Khương Điềm vẫn đang áp mặt vào cửa kính, khó hiểu hỏi, “Vì sao?”
“Em không biết là đối với học sinh mà nói, đột nhiên ở cửa sau xuất hiện một cái mặt lớn thì sẽ đáng sợ lắm.” Chủ nhà cười.
Khương Điềm vẫn không hiểu lắm, chạy vài bước đuổi theo chủ nhà.
Chủ nhà đút hai tay trong túi, dừng lại trước cửa một phòng học, lớp 12 (1), anh hỏi: “Muốn vào không?”
Chiếc khóa vàng lấp lánh được treo trên cửa, trông khá cũ nhưng không có nghĩa là họ có thể mở được...
Chủ nhà nắm càng khóa của khóa cửa, dùng sức, “cạch”, mở khóa.
Khương Điềm đờ người: “...Anh thế này có tính là phá hoại của công không?”
“Không phá, chỉ mở ra thôi.” Chủ nhà đút ổ khóa vào túi, đẩy Khương Điềm vào, “Khóa này mấy năm trước phải đổi rồi chứ, trường này càng ngày càng keo kiệt, đúng là xã hội yên bình, không ai sợ bị trộm cả.”
Khương Điềm ngồi vào một bộ bàn ghế, hưng phấn không nói nên lời, vặn nắp chai sữa bò vị dâu uống một ngụm, nhìn về phía chủ nhà đang đứng trên bục giảng: “Đi học rất thú vị nhỉ, ngồi thành hàng, nghe thầy cô giảng bài.”
Chủ nhà cầm một mẩu phấn, chỉ chỉ cô: “Nào, để tôi dạy em một tiết.”
Khương Điềm lập tức nhìn anh đầy mong đợi.
Chủ nhà đưa lưng về phía Khương Điềm, ngón tay sạch sẽ cầm viên phấn tinh tế vẽ hai đường cong trên bảng, ở giữa hai đường cong vẽ thêm một thứ gì đó giống như một cây kem.
Cây kem còn đi giày nữa hả?
“Hôm nay chúng ta học tiết đầu tiên,” Chủ nhà tiêu sái đánh một dấu X lớn lên bức tranh trừu tượng của mình, quay đầu, vứt phấn đi, “Bạn học Khương, đi học không được mặc sườn xám xẻ tà.”