Cỏ Hương Thảo - Thù Vỉ

Chương 23

Ngụy Thuần vứt giấy vệ sinh trong tay vào thùng rác, mặc chiếc áo ngắn tay mà Khương Điềm vừa mới ném cho anh vào, anh túm cổ áo Khương Điềm: “Đứng yên không được nhúc nhích.”

Khương Điềm bị túm, rụt cổ lại, trông hơi miễn cưỡng.

“Là Lune đá đổ cốc nước, tôi mới vừa lau xong.” Ngụy Thuần giải thích.

Khương Điềm chậm rãi quay đầu lại, vẻ mặt không tin lắm: “Không phải anh nói anh đang vận động sao?”

“Plank không tính là vận động à?” Ngụy Thuần buồn cười, hỏi.

“Ồ—” Khương Điềm kéo dài giọng, dường như vừa mới phản ứng lại, “Ồ!”

Ngụy Thuần híp mắt, ung dung cất lời: “Khương Điềm Điềm, em biết nhiều thật đấy.”

“Mấy thứ tôi nói đều là nghe người khác nói mà...” Khương Điềm Điềm bị điểm mặt gọi tên cúi đầu, nhìn chằm chằm mũi chân mình.

Ngay cả hình tượng gái đểu của cô cũng không được thuận buồm xuôi gió.

Hổ giấy*, gió thổi là ngã.

*Hổ giấy: Nhìn thì trông rất đáng gờm, nguy hiểm nhưng thực tế thì không có thực lực, tài cán gì.

Ngụy Thuần thấy cô lúng túng cụp mắt, anh dứt khoát không nhắc đến chuyện này nữa, khi vén vạt áo ngắn tay lên để lau mồ hôi trên chóp mũi thì bất ngờ ngửi được mùi cỏ hương thảo thoang thoảng.

Cô nương này như là cỏ hương thảo thành tinh, áo ngắn tay chỉ được cô cầm một lát thôi mà đã nhiễm mùi cỏ hương thảo rồi?

Khương Điềm vẫn cúi đầu, có lẽ đã chú ý tới động tác của anh, cô giơ một tay lên, lẩm bẩm như một đứa trẻ nghịch ngợm bị giáo viên bắt được: “Còn một chuyện nữa, vừa rồi tôi mặc nhầm áo ngắn tay của anh, chi bằng để tôi mang đi giặt trả anh nhé?”

“Không cần đâu.” Ngụy Thuần cười cười, dường như là nhớ ra chuyện gì đó, “Hôm nay em có bận không?”

“Không bận, mấy hôm trước đều là đang điều chế nước hoa, hai ngày này có thể nghỉ ngơi một chút.” Khương Điềm nói.

Chủ nhà liếm khóe môi: “Giúp tôi một việc.”

Hôm đó Khương Điềm từng nhắc tới, Giang Việt không phải bỗng dưng rời đi, mà là đã có chuẩn bị từ trước, thậm chí còn dán sẵn hạn sử dụng trên hộp cà phê viên nang.

Ngụy Thuần vốn không quá để tâm đến lời cô nói.

Vì dù sao thì vào ngày hôm đó, thái độ của cô nương này bỗng dưng hơi nhạy cảm, không biết có phải là do cô phải tham gia bữa tiệc của cái nhà kia hay không mà Ngụy Thuần thậm chí còn lờ mờ cảm thấy Khương Điềm có phần không hài lòng và địch ý khi nhắc đến Giang Việt.

Ngày hôm đó anh chủ động vào bếp nghiên cứu cách để chiên ức gà, khi đi vào nhà kho thì phát hiện ra các hộp đựng hạt giống hoa hoa cỏ cỏ của Giang Việt thế mà lại trống không.

Hạt giống cũng không còn?

Giang Việt thật sự có kế hoạch từ trước?

Ngụy Thuần chợt cảm thấy anh không hiểu về người anh trai ruột của mình một chút nào, tuy rằng họ đã sống cùng nhau 23 năm.

...

Vốn dĩ Khương Điềm nghe thấy chủ nhà có chuyện cần mình giúp đỡ thì vô cùng vui vẻ, nhưng câu sau của chủ nhà lại là: “Nhà điều chế hương liệu có phải là tương đối hiểu về các loại thực vật đúng không? Có thể giúp tôi phân tích ý nghĩa của các hình chạm khắc hoa này được không?”

Lại là người bạn trai cũ âm hồn bất tán kia!

Khương Điềm trợn mắt.

“Tôi cũng không rõ lắm, chỉ có thể nói được tên thực vật để anh tham khảo thôi.” Khương Điềm ngồi xổm trên cầu thang, nhìn hoa văn chạm khắc, “Cho tôi mượn điện thoại của anh một lát, lúc lên đây tôi không cầm điện thoại theo.”

Chủ nhà lấy điện thoại trong túi ra đưa cho cô.

Khương Điềm xem kỹ từng cột chạm khắc hoa văn, hệ điều hành điện thoại của chủ nhà khác điện thoại cô, đánh chữ không được quen cho lắm.

Thỉnh thoảng vẫn cần chủ nhà giúp đỡ để tìm những chữ mà cô không tìm được.

Anh khom lưng đứng phía sau Khương Điềm, đầu ngón tay lướt qua cô chỉ vào màn hình điện thoại.

Khương Điềm liếc trộm chủ nhà một cái qua khóe mắt, ánh mắt lần nữa trở lại với màn hình, lại trắng trợn quay đầu, ngẩng lên, đối diện với tầm mắt đang cụp xuống của chủ nhà, cất lời: “Muốn tìm hiểu là bởi vì không buông bỏ được anh ta sao?”

Cô không biết vì sao mình lại muốn hỏi vậy.

Nhưng cô biết nếu bây giờ mình không hỏi ra thì sẽ kiềm nén đến chết.

Sắc mặt chủ nhà không đổi, thậm chí còn cười với cô: “Ừm, hiện giờ là có phần không buông bỏ được.”

Khương Điềm không còn chỗ để nhìn liền quay lại nhìn hoa văn trên cầu thang gỗ, giọng nói như bị nhiễm một tầng bụi, ậm ừ: “Ồ, là vậy sao.”

“Chẳng qua là em hiểu lầm lý do rồi.” Chủ nhà trầm mặc hai giây, lười biếng ngồi xuống bậc cầu thang, cánh tay đặt trên đầu gối.

Vẻ mặt anh mơ hồ, trong đáy mắt đong đầy cảm xúc nặng nề, “Không phải là do không buông bỏ được nên mới tìm hiểu, mà bởi vì muốn buông bỏ, muốn được giải thoát, nên mới tìm hiểu.”

Khương Điềm không nhìn nổi cách chủ nhà nhắc đến bạn trai cũ, cau mày: “Anh không thể gọi điện thoại hỏi xem vì sao anh ta rời đi sao?”

Chủ nhà nhướng mi nhìn cô, chậm rãi đáp lời: “Không gọi điện thoại được, nơi anh ấy đi... hơi xa.”

“Xa đến đâu được chứ? Bây giờ vùng sâu vùng xa cũng có mạng rồi... Không phải là đến châu Phi rồi chứ...” Khương Điềm nói một nửa thì đột nhiên dừng lại, nhận ra được một khả năng vô cùng phi lý cũng vô cùng kinh khủng.

Có phải là...

Khương Điềm hé miệng, mấp máy môi nhưng không nói gì.

Có lẽ chủ nhà không nhìn nổi dáng vẻ ngốc nghếch này của cô, giơ tay vỗ nhẹ đầu cô một cái, cười nhạt: “Đoán ra rồi à?”

Khương Điềm khó khăn đáp lời: “Có phải anh ấy...”

Có phải đã qua đời rồi không?

“Ừm,” Chủ nhà đưa tay day huyệt Thái Dương của mình, đè nén cảm xúc, khó khăn nói, “Anh ấy đi thiên đường rồi.”

Khương Điềm ngẩn người.

Bỗng dưng rất muốn ôm lấy chủ nhà đang muốn day huyệt Thái Dương đến đỏ bừng này.

Giọng nói mang theo chút thương cảm mơ hồ của chủ nhà ngày ấy đã kích thích Khương Điềm, cô bắt đầu nhìn chằm chằm những hình hoa chạm khắc đó rồi phân tích.

Nhũng địch ý đối với vị bạn trai cũ kia cũng tiêu tan.

Chỉ cảm thấy thật đáng tiếc.

Chủ nhà để ý nguyên do anh ấy qua đời như vậy, vậy chắc hẳn là t.ự s.á.t nhỉ?

Người dịu dàng như vậy, lãng mạn như vậy, có tấm lòng như vậy.

Vì sao chứ?

Hoa oải hương, phong lữ, bạc hà.

Hoa cam, hoa oải hương, cỏ hương thảo.

...

Tổ hợp này là có ý gì?

Suy cho cùng, Khương Điềm cũng chỉ là nhà điều chế hương liệu chứ không phải là nhà phân tích hành vi, nếu để cô điều chế nước hoa theo tổ hợp này thì cô có mấy chục cách phối hương với tỉ lệ khác nhau để tạo ra nước hoa.

Nhưng để phân tích mục đích của một người dựa trên các loài thực vật trên tay vịn cầu thang này, cô không thể lần ra được manh mối.

Nơi xuất sứ? Độ bay hơi?

Đều không phải.

Khương Điềm liệt kê thời kỳ nở hoa, màu sắc và tập tính thực vật ra kín mấy tờ A4 nhưng vẫn không lần ra manh mối.

Đã hứa với Tô Vãn Châu ngày kia tới OB nên Khương Điềm không thể không tạm bỏ xuống công việc về “bạn trai cũ quá cố của chủ nhà” để chuẩn bị ra ngoài.

Sau khi ra cửa cô vẫn có chút không yên tâm, gửi một tin nhắn trên cánh cụt nhỏ cho chủ nhà:

【Những hoa văn chạm khắc đó vẫn chưa tìm ra được thông tin hữu ích nào, nhưng ngôn ngữ của hoa hồng vàng trong sân vườn chắc chắn là tạ lỗi vì tình yêu, có lẽ anh ấy có nỗi khổ tâm gì đó, anh đừng quá đau lòng.】

Gửi tin nhắn xong, Khương Điềm bỗng dưng cảm thấy lời mình nhắn quá cứng nhắc, không có tí tác dụng an ủi thực tế nào nên dứt khoát gửi thêm một tin nhắn khác:

【Buổi tối về sẽ mang đồ ăn khuya cho anh, vẫn là đồ nướng Mộc Ốc trên đường Học Viện đó nhé.】

Đồ nước Mộc Ốc trên đường Bắc Học Viện kia không mở bán 24/24, Khương Điềm thầm tính toán trong lòng: 

Hôm nay không thể điên khùng với bọn Tô Vãn Châu quá muộn được.

Tốt nhất nên gọi trước cho ông chủ để đặt đồ ăn.

Lần trước trông chủ nhà có vẻ khá thích ăn đậu hũ cá.

Và hai xiên....

Khương Điềm nghĩ đến đây liền ngẩn người, cô để ý đến chủ nhà nhiều vậy sao?

Anh ăn mấy xiên đậu hũ cá mà cô cũng nhớ hết?

Xe taxi lái đến phố Thiên Đường, dừng ở trước cửa OB, Khương Điềm trả tiền xong liền xuống xe đi vào OB.

Máy lạnh trong OB chạy hết công suất, nhưng điệu nhảy disco cũng cực kỳ nhiệt tình.

Một chiếc quạt giấy giá vài tệ bên ngoài nhưng bán trong này có thể lên đến mấy trăm, ấy vậy mà vẫn có không ít người vung tiền như rác, cầm quạt nhảy Disco.

Tô Vãn Châu vung tiền như rác lúc này đang hòa mình trong đám người ở đây, trên mặt quạt có chữ “Đẹp Trai” siêu to khổng lồ.

Người này như được lắp radar, ngay khi Khương Điềm nhìn thấy cậu ta, Tô Vãn Châu cũng thấy cô.

Cậu Tô nhảy nhót uốn éo đến bên người Khương Điềm, quạt cho Khường Điềm vài cái, chào hỏi Khương Điềm trong tiếng ồn ào náo nhiệt khi DJ điên cuồng chà đĩa: “Em gái Điềm!”

Khương Điềm giật quạt của cậu ta quạt cho mình, cũng hét lên: “Sao không lên tầng!”

Chỉ có hai người họ đến OB với nhau.

Cũng không biết cậu ta muốn nói gì.

Phòng VIP trên tầng của OB rất nhiều nhưng cậu Tô ngu ngốc lắm tiền dứt khoát bao đứt cả năm, còn tự động gia hạn, cho dù người có đến hay không thì phòng này đều được giữ lại quanh năm cho cậu ta.

Dưới tầng hỗn loạn, ánh đèn nhấp nháy và tiếng người ồn ào, nhưng hôm nay Tô Vãn Châu lại muốn kiểu hỗn loạn như vậy.

Cậu ta mượn ánh đèn giấu đi chút căng thẳng của mình, ở nơi ồn ào, lớn tiếng hỏi một câu: “Em gái Điềm, cậu yêu rồi à?”

Khương Điềm không hiểu ra sao nhìn cậu ta một cái, bốc phét: “Yêu 24/24, sao đấy!”

Tô Vãn Châu nhở phào nhẹ nhõm, cười, đẩy Khương Điềm đến một nơi ít người: “Vẫn là đi đi đi lên tầng đi, tầng dưới ầm ĩ quá.”

“Tôi thấy cậu vừa nãy nhảy hăng lắm cơ mà, vặn eo lắc mông.” Khương Điềm vừa quạt vừa theo sau cậu ta rời khỏi sàn nhảy.

“Do chờ cậu quá lâu, thấy chán quá nên mới khoe cặp đào mê người này cho các chị gái tầng dưới ngắm một chút đấy.” Tô Vãn Châu cợt nhà, “À, Khương Dự nói cậu bỏ trốn với một người đàn ông, thật không?”

Khương Điềm tránh hai cô gái đang nhảy nhót vui vẻ ra, cũng cười đùa: “Không phải đã kể với cậu rồi à, người đó là chủ nhà nhà tôi.”

“Chủ nhà?” Tô Vãn Châu nhíu mày ở nơi mà cô không nhìn thấy, tần suất chủ nhà này được lên sân khấu hơi cao rồi đấy nhỉ, “Có chuyện gì thế? Ở chung một căn biệt thự mà ở ra được tình cảm luôn rồi à? Hay ấy cậu chuyển đến căn nhà ở ven sông Đông Dương của tôi cũng được, mỗi năm tôi chỉ đến đó một lần, để không đấy.”

“Không chuyển.” Ngay cả khi ở hộp đêm, Khương Điềm cũng không quên giúp chủ nhà suy nghĩ hàm ý của những hoa văn chạm khắc đó, thuận miệng từ chối Tô Vãn Châu, “Tôi với chủ nhà có tình bạn cách mạng vượt tường với nhau, gần đây đang giúp anh ấy làm chút chuyện.”

Tô Vãn Châu và Khương Điềm cuối cùng cũng thoát ra được khỏi đám người, chỉ khi DJ nghỉ giải lao, hộp đêm mới được yên tĩnh trong giây lát.

Cậu Tô vừa yên tâm nhếch miệng cười, còn chưa cười được thành tiếng thì Khương Điềm đã nói thêm một câu: “Nhưng kiểu người như anh ấy lại khiến tôi rất hứng thú, gần đây nhìn anh ấy có vẻ càng ngày càng hợp mắt.”

DJ không chà đĩa nữa nên những lời này rõ ràng từng từ truyền thẳng đến tai Tô Vãn Châu.

Mẹ nó.

“Cậu vừa ý chủ nhà của cậu rồi?” Tô Vãn Châu không thể tin được mà hỏi lại.

Khương Điềm không thấy cậu ta, có lẽ còn không nghe thấy lời cậu ta nói, cô híp mắt nhìn về phía bên kia sàn nhảy.

Cậu Tô nương theo ánh mắt cô nhìn qua, thế mà lại thấy một bóng dáng cao lớn của đàn ông?!

Vấn đề của chủ nhà vẫn chưa giải quyết xong, sao lại có thêm một vấn đề nữa rồi!

Khương Điềm nhìn chằm chằm người kia, chọc cây quạt vào người Tô Vãn Châu: “Hình như tôi thấy người quen.”

“Ai cơ?”

“Khoảng một tháng trước, tôi nói với cậu tôi gặp được một anh đẹp trai ở đây, lần đó cậu chỉ tôi cách đi tán tỉnh người ta suốt cả đêm.” Khương Điềm nói.

Chỉ cậu cách tán tỉnh chẳng phải mẹ nó biết chắc cậu sẽ không làm vậy sao!

Sao vẫn còn nhập vai gái đểu thế?

Tô Vãn Châu bĩu môi nói một câu: “Bóng người cũng nhớ kỹ được sao? Khéo già rồi nên hoa mắt, đi thôi đừng nhìn nữa, đi uống Chivas ngâm cẩu kỷ thôi!”

Khương Điềm nhớ rõ ngày hôm đó, ánh đèn xanh lam chiếu lên người người đàn ông, khi anh ta cúi đầu nghịch điện thoại, độ cong bả vai với cổ trông thật gợi cảm.

Hiện giờ người đàn ông đó đang đưa lưng về phía cô và Tô Vãn Châu, chống bàn không biết đang nói gì, động tác y như ngày đó.

Nhưng nếu Khương Điềm nhớ không lầm, điều khiến cô nhớ mãi bóng dáng này không hoàn toàn là do “đẹp trai”, ngày đó cô cảm thấy bóng dáng này rất quen thuộc, trong lòng cô dâng lên một cảm giác thân thuộc không thể giải thích được.

Rốt cuộc là ai? Có quen biết sao?

“Vãn Châu, cậu lên trước đi, tôi đi xem thử xem.” Khương Điềm bỏ lại một câu như vậy, đi về phía đối điện.

Người ở bàn đó đều đang ngồi, chỉ có bóng lưng đẹp trai đang chống bàn đứng đó, khi chỉ còn cách bàn vài bước thì thấy một người phụ nữ lớn tuổi vỗ vào bả vai của người đàn ông.

Dường như người đàn ông cũng đang cười, tay nắm nhẹ, che bên miệng.

Khương Điềm cũng bất ngờ, cô không ngờ tới bóng lưng đẹp trai quen thuộc này... thế mà lại là...

Thế mà lại là chủ nhà sớm chiều ở chung với cô!

Cô kinh ngạc, buột miệng thốt ra: “Sao anh lại ở đây!”

Hỏi xong lại nhìn bà cô vừa vỗ vai anh cùng ly rượu trên tay.

Cô hiểu rõ trong lòng, à, quả nhiên anh là thiếu gia tiếp rượu ở hộp đêm.
Bình Luận (0)
Comment