Cỏ Hương Thảo - Thù Vỉ

Chương 27

“Ùng ục—”

Ấm đun nước bốc khói, cùng với đó là tiếng nước sôi sùng sục.

Khương Điềm tắt bếp gas, tức tối dựa vào bàn bếp.

Lần đầu tiên cô thẳng thắn an ủi một người như vậy, tuy rằng không cảm động một cách sâu sắc thì vẫn rất chân thành mà?

Sao chủ nhà lại có phản ứng như thế?

Nghĩ đến động tác đưa ngón trỏ nhẹ nhàng đẩy trán cô ra, Khương Điềm nghiến răng nghiến lợi, quay người lại, cầm chiếc lọ thủy tinh trên bàn vặn đánh “cạch” một tiếng, lọ thủy tinh bị cô đặt mạnh xuống bàn, mùi hương thảo quyện trong không khí.

Lune chun chiếc mũi nhỏ ươn ướt của mình, giương gương mặt quả hồng định lại gần, nghe thấy tiếng lọ thủy tinh nặng nề va chạm với mặt bàn sứ trắng, lập tức dừng chân, ve vẩy cái đuôi, sau đó vô cùng thức thời, chạy biến.

Khương Điềm chọc chọc chiếc thìa vào tách trà hương thảo khô, chọc mạnh như là muốn trút giận, khi lá trà được đổ vào ấm pha trà trong suốt, rồi lại rót nước sôi, trong không trung lập tức tràn ngập mùi hương thơm phức, chuông điện thoại bỗng reo vang.

Không phải mấy đường link nhạt nhẽo đó của Tô Vãn Châu mà là Khương Dự gửi tin nhắn đến:

【Ngày mai đến ăn bữa cơm.】

Có lẽ Khương Dự vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện Khương Điềm “bỏ trốn” trong bữa tiệc sinh nhật của bà cụ, cảm thấy chuyện cô làm lỡ đâu sẽ gây tổn hại đến lợi ích của nhà họ Khương, đoán chắc là còn định cảnh cáo cô đây.

Trước kia, tất cả mọi chuyện liên quan đến nhà họ Khương đều là khúc mắc trong lòng của Khương Điềm, bất kể là thân thế hay là thái độ của nhà họ Khương, đều là vũng bùn mà Khương Điềm không thể tránh khỏi, không thể trốn thoát, không thể không bị hãm sâu vào trong đó.

Lúc này đây, khi cô đọc tin nhắn của Khương Dự, cô bình tĩnh rót trà hương thảo vào tách, thổi lá trà rồi nhấp một ngụm, rồi lại kiên quyết trả lời lại tin nhắn của Khương Dự:

【Không rảnh.】

Tựa như những câu chuyện cũ đã từng bủa vây lấy cô giờ đây đã cách cô rất xa, kể từ cái ngày mà chủ nhà kéo cô từ trên bức tưởng cao của nhà họ Khương xuống ấy, cô liền cảm thấy tất cả những chuyện của nhà họ Khương sẽ không bao giờ có thể làm khó cô được nữa.

Giống như một con côn trùng bị giam hãm trong lồng kính, luôn đập cánh một cách vô ích.

Nhưng rồi cuối cùng cũng có một ngày, có người đập vỡ chiếc lồng kính ấy, nhẹ nhàng hỏi nhỏ, muốn chạy trốn vì tình với tôi không?

- -

Kỳ thực khi Khương Điềm đi xuống tầng, Ngụy Thuần vẫn chưa hoàn hồn lại, mãi cho đến khi tiếng bước chân của cô đã đi xa, anh vô thức nghĩ, tiếng bước chân hình như có phần nặng nề, có phải cô nương này giận rồi không?

Bởi vì anh đẩy cô ra?

Nghĩ đến Khương Điềm với vẻ mặt tiểu nhân đắc chí kia, cô đến rất gần anh, mùi cỏ hương thảo xộc vào khoang mũi, làn da cô trắng nõn, đôi mắt hổ phách lóng lánh nhìn anh không chớp mắt khiến nơi cổ họng anh cũng thấy khô nóng.

Cái đẩy đó có lẽ còn khá dịu dàng.

Nhưng điều quan trọng ở đây là, nếu không đẩy cô ra, anh sẽ chịu không nổi.

Ánh mắt đó của Khương Điềm câu hồn người khác lắm đấy.

Ngụy Thuần liếm môi dưới.

Nhưng đẩy cô ra rồi lại chọc cô giận luôn.

Ngụy Thuần vừa nghĩ như vậy, vừa vô thức thao tác con chuột trong tay dọn rác trong máy tính.

Đợi đến khi anh bừng tỉnh thì tập tin trên máy tính đó đã biến mất, Ngụy Thuần sửng sốt, tìm trong mấy thư mục cũng không thấy đâu.

Ngụy Thuần có phần cạn lời.

Nếu bây giờ đi xuống nói với cô nương nhà người ta là mình đã vứt tập tài liệu mà cô vất vả làm giúp đi rồi, anh sợ Khương Điềm sẽ cáu đến mức xách vali bay về Pháp luôn mất.

Sau khi tra cách khôi phục tài liệu đã xóa trên mạng, Ngụy Thuần tải ứng dụng khôi phục về, khi đang gõ phím tìm tài liệu, bỗng dưng anh thấp giọng cười.

Hình như ngoài việc hơi sợ Giang Việt khi gây chuyện ra thì đây là lần đầu tiên anh dè dặt như vậy trước người khác.

Ngụy Thuần lần đầu tiên biết rén là gì, cong khóe miệng chờ tài liệu được khôi phục xong rồi sẽ đi xuống tầng dỗ dành Khương Điềm, nhưng đột nhiên trong đống tài liệu vừa khôi phục xong ấy thế mà anh lại tìm thấy tài liệu cũ mà Giang Việt đã xóa mấy năm trước.

Cái tên Giang Việt này, là một người vô cùng tỉ mỉ, nhiều khi Ngụy Thuần đùa giỡn đều sẽ cười anh trông như một cô gái nhỏ.

Ngay cả tài liệu khi xóa đi cũng sẽ được đổi tên và phân loại trước khi xóa: 【Phổ Nhạc – Xóa】, 【Lời Bài Hát – Xóa】, 【Luận Văn – Xóa】, 【Tài Liệu – Xóa】...

Ngụy Thuần nhìn những tệp tài liệu xưa cũ, khẽ thở dài trước phong cách làm việc quen thuộc ấy.

“Anh trai à, có phải anh thích cái người hội phó hội học sinh gì đó không? Em thấy trông cũng được, đủ xứng làm chị dâu của em, thích là theo đuổi luôn, bá cháy bọ chét.”

“Không thích, đừng nói bậy.”

Ngụy Thuần nhớ tới những lời anh xúi Giang Việt đi theo đuổi con gái nhà người ta.

Bây giờ anh đã gặp được cô gái mà mình thích, nhưng anh không còn có thể vô tư mà theo đuổi cô được nữa.

Ít nhất anh muốn làm rõ chuyện của Giang Việt.

Anh sẽ không dễ dàng bỏ rơi em như vậy đâu đúng không anh trai?

Nhất định là có nguyên nhân gì đó mà em không biết đúng không anh trai?

Ngụy Thuần day huyệt Thái Dương, bàn tay di chuyển con chuột, đột nhiên trông thấy một tệp tài liệu không được đặt tên.

Không được đặt tên?

Chuyện này không giống với tính cách của Giang Việt.

Tệp tài liệu này giống như một email chưa được gửi đi, bên trong chỉ có một câu:

Jiang, khi tôi đến nước Pháp lần nữa thì đi ăn một bữa nhé, tôi rất thích trà hương thảo của bạn.

Jiang?

Nước Pháp?

Trà hương thảo?

Ngụy Thuần cau mày, không biết có phải bản thân quá nhạy cảm hay không, anh đọc ba cụm từ này thì chỉ có thể nghĩ đến Khương Điềm đang ở dưới tầng.

Nhưng thời gian của tệp tài liệu này là ba năm về trước.

Có một thời gian Giang Việt thường xuyên ghé thăm nước Pháp, đi hai ba ngày lại trở về.

Đều đã là người trưởng thành, cho dù là anh em ruột cũng sẽ không báo cáo từng tí chuyện một với đối phương, hơn nữa tính cách của Ngụy Thuần vốn tùy tiện, chỉ thỉnh thoảng trêu ghẹo: “Phải lòng cô gái nước Pháp nào rồi nên mới chăm đi chăm về thế đúng không”, nhưng hoàn toàn không đặt chuyện này trong lòng.

Nhưng bây giờ lại thấy cái này...

Anh nhìn chằm chằm hàng chữ ngắn ngủi này, đột nhiên tức giận, rút điếu thuốc, ngậm trong miệng, bật lửa.

Mãi cho đến khi trong gạt tàn đã có ba mẩu đầu thuốc lá, khi trong phòng đã ngập ngụa mùi khói thuốc, Ngụy Thuần vẫn chưa hết tức giận.

Anh đứng bật dậy, động tác hơi mạnh, ghế dựa cọ vào sàn nhà phát ra tiếng “két—” kéo dài.

Mà Ngụy Thuần lúc này đã dẫm lên âm thanh cuối cùng ấy chạy nhanh xuống tầng, đến chỗ chiếu nghỉ ở cầu thang, anh thấy Khương Điềm đang ngồi trong phòng ăn.

Ánh nắng xuyên qua tấm kính màu ghép, chiếu một vệt màu lớn lên bàn ăn màu gỗ, Khương Điềm ngồi ở đó, cô mặc một chiếc váy ngủ hai dây làm từ vải cotton và vải lanh màu xanh lục, trong tay là tách trà.

Hương cỏ hương thảo thanh mát tràn ngập trong không khí.

Trà hương thảo.

Mắt Ngụy Thuần co rút.

Cô biết bức tranh trên cửa sổ là câu chuyện Adam và Eva bị rắn dụ dỗ ăn trái cấm trên vườn Địa Đàng, cô biết hoa văn chạm khắc trên cầu thang đều là một loại cây nào đó.

Cô nói Ngụy Thuần là nam thần của cô, nhưng lại không biết những bài hát đó đều do Giang Việt phổ nhạc.

Cô và Giang Việt đều thích thú cưng nhỏ.

Hiện giờ cô nương này đang đeo tai nghe Bluetooth chống ồn, yên tĩnh ngồi dưới tầng ánh sáng chiếu xuyên qua cửa sổ, thưởng thức trà hương thảo.

Ngụy Thuần bỗng nhớ tới một lần nọ khi Giang Việt trở về từ nước Pháp, trong tay cầm một ấm trà thủy tinh nhỏ, pha một ấm trà hương thảo cho anh nếm thử.

Dường như từ sau ngày đó mới bắt đầu đặc biệt thích vị của cỏ hương thảo.

Nếu Giang Việt ở đây, có phải anh ấy sẽ thích cô gái vô cùng ăn ý và có chung sở thích với anh này hay không?

Hay, Giang Việt có phải đã quen cô gái ngồi trong phòng ăn này trước cả anh rồi không?

Ngụy Thuần cảm thấy huyệt Thái Dương bắt đầu giật đùng đùng.

Anh giơ tay day day.

Khương Điềm đeo tai nghe, dường như đang ngăn cách với thế giới này, bên tai đều là tiếng hát của Ngụy Thuần, một bài <Thiên đường rực cháy> phát đi phát lại nhiều lần, giai điệu du dương giúp người ta cảm thấy bình tâm.

Cô thong thả thưởng thức tách trà, vô tình ngước mắt lên, bị chủ nhà đang đứng dựa trên cầu thang dọa sợ.

Chủ nhà rũ mắt, không biết đang nghĩ đến chuyện gì, quanh người tỏa ra một loại cảm giác nặng nề.

Khương Điềm ngẩn người, đang định gọi anh thì nghĩ tới động tác chủ nhà đưa tay đẩy cô ra khi ở trên tầng lúc nãy, cô bĩu môi, ghét lắm nên không gọi đâu.

Nhưng cô thật sự không nhìn nổi dáng vẻ trầm mặc của chủ nhà đó.

Không phải chứ, xảy ra chuyện gì rồi sao?

Có phải là đã tìm được manh mối về cái c/h/ế/t của bạn trai cũ từ bên trong đống ngôn ngữ của các loài hoa đó rồi không?

Khương Điềm không mở lời, lại cố ý không nặng không nhẹ đặt tách trà xuống bàn, phát ra tiếng vang nhỏ.

Chủ nhà như cái xác không hồn, không phản ứng lại tí nào.

“E hèm.” Khương Điềm làm bộ bị ngứa họng, ho khan vài tiếng, “Khụ khụ khụ!”

Cuối cùng người đứng trên cầu thang cũng có phản ứng, như là bừng tỉnh khỏi giấc mộng, nhướng mắt nhìn về phía này, trong đày mắt đè nén một cảm xúc không tên, cười cũng hơi gượng gạo: “Mời tôi uống tách trà sao? Trông rất thơm đấy.”

Muốn uống trà thì nói luôn đi.

Đứng đó uốn éo gì chứ!

Mất công khiến người ta lo lắng.

Khương Điềm thở phào nhẹ nhõm, tháo tai nghe ra và rót một tách trà: “Đến đây uống đi, độ ấm vừa vặn luôn.”

Khi chủ nhà sải bước đi tới, Khương Điềm bỗng có ảo giác, bước chân người này hùng hổ, mạnh bạo thế này là đang dỗi hả?

Dỗi ai vậy?

Cô mơ màng, chớp chớp mắt, đẩy tách trà về phía đối diện, thăm dò hỏi: “Anh tìm ra được manh mối gì rồi sao?”

Chủ nhà không ngồi xuống chiếc ghế đối diện như cô nghĩ mà đột nhiên bắt lấy lưng ghế cô đang ngồi, xoay cô và chiếc ghế lại, cánh tay chống trên lưng ghế.

“Em nguôi giận chưa?” Chủ nhà rũ mắt, nhìn cô.

Khương Điềm ngây người, vừa nãy ở trên tầng, cảm xúc của cô rõ ràng vậy sao?

“Tôi không...” Khương Điềm vừa cất lời, chủ nhà đã ghé mặt sát lại gần.

Gần đến độ có thể thấy rõ hàng mi và đường vân môi của anh.

Khương Điềm hoảng loạn, không nói được thành lời, đưa ngón trỏ chọc trán anh, rồi nhẹ nhàng đẩy ra sau một chút.

Làm xong, cô mới phản ứng lại, động tác của cô giống động tác chủ nhà làm hồi nãy y như đúc.

Thế nên vừa rồi ở tầng trên, là bởi vì cô dựa gần quá nên người ta mới đẩy cô ra?

Cô tức giận vậy có phải hơi vô lý rồi không?

Ngụy Thuần nắm lấy cổ tay Khương Điềm, tựa trán lên lưng ghế, quay qua là có thể thấy được vành tai trắng đến mức trong suốt của Khương Điềm và mái tóc xoăn tự nhiên bên tai cô.

Giọng Ngụy Thuần khàn khàn: “Khương Điềm, có phải là em...”

Có phải là em đã từng uống trà hương thảo với người khác không?

Có phải đã từng quen biết một người tên là Giang Việt không?

Ngụy Thuần không nói hết câu, trầm mặc nhìn sườn mặt Khương Điềm.

Khương Điềm dựa lưng vào ghế, chậm rãi quay qua, nhìn thẳng vào trong đôi mắt gần trong gang tấc kia của chủ nhà, hơi khó hiểu: “Có phải gì cơ?”

“Cảm ơn.” Chủ nhà đột nhiên nói.

“Hả?” Khương Điềm càng khó hiểu hơn.

“Cảm ơn.”

Khi chủ nhà nói những lời này, anh đã đứng thẳng dậy, nhưng bàn tay đang nắm lấy cổ tay cô lại chưa từng buông ra.

Khương Điềm cũng không biết vì sao cô lại thuận theo sức anh mà đứng dậy cùng, thật ra cô cũng hơi khiếp sợ rồi.

Chắc là chuyện an ủi anh lúc ở trên tầng một tiếng trước phải không?

Bây giờ nói cảm ơn gì vậy?

Cung phản xạ của chủ nhà cũng dài quá rồi đấy.

Hơn nữa, cảm ơn chuyện gì nhỉ?

Tự dưng khách sáo như vậy khiến cô hơi không quen.

Trong lòng Khương Điềm đầy thắc mắc, không nhịn nổi nên nói nhỏ một câu: “Tự dưng khách sáo gì vậy chứ, vừa rồi ở trên tầng cũng không thấy anh khách sáo vậy.”

“Không phải chuyện vừa nãy, mà là nói lời cảm ơn trước.” Chủ nhà nói xong liền nhẹ nhàng kéo cổ tay của Khương Điềm.

Cô cảm giác mũi mình va vào lồng ngực anh, cả người được anh ôm vào trong lòng, trên người anh phảng phất mùi thuốc lá nhàn nhạt, Khương Điềm vô thức nhắm mắt lại.

Anh nói: “Mượn em một cái ôm, khi nào em cần thì trả lại em.”
Bình Luận (0)
Comment