Cỏ Hương Thảo - Thù Vỉ

Chương 30

Cặp tai nghe chống ồn này là món đồ yêu thích của Khương Điềm hồi cô mới mua, tuy đeo nó để nghe các bài hát của Ngụy Thuần cũng không phải là quá tốt, nhưng hoàn toàn có thể nhờ vào giọng hát dịu dàng của Ngụy Thuần để cách ly cô với thế giới bên ngoài.

Thế nên Khương Điềm nhìn người phụ nữ càng nói càng kích động ngoài cửa sổ như là đang xem kịch câm.

Không giống sự trầm lặng, lạnh lùng của người nhà họ Khương, người phụ nữ ngoài cửa sổ nhìn qua trông vô cùng cay nghiệt, đôi môi trắng bệch đóng vào mở ra, ngôn ngữ cơ thể cũng rất khoa trương.

Không biết có phải có bệnh nữ vương hay không nhưng ngón tay của bà đã suýt thì chọc thẳng vào mũi chủ nhà rất nhiều lần.

Túi xách trong tay đã đập lên người chủ nhà lần thứ ba.

Chủ nhà vẫn chưa hết sốt, cũng không tỏ ra là đang bị ốm, cứ trầm mặc đứng đó, tay vẫn đút trong túi quần, dáng vẻ lười biếng, như không thèm để ý người phụ nữ đối diện đang nói gì với mình.

Khương Điềm nắm chặt điện thoại trong tay, nhíu chặt mày.

Cô không biết người ngoài cửa sổ là ai, cũng không biết vì sao chủ nhà lại nhường nhịn bà như thế.

Cô chỉ cảm thấy tiếng hát của Ngụy Thuần đang chảy trong tai cô hơi phiền.

Đây là lần đầu tiên tiếng hát của Ngụy Thuần không có tác dụng gì.

Không thể làm dịu đi sự bực bội của cô.

Ngược lại còn khiến cô càng bực bội hơn.

Không nghe thấy cũng không đoán ra được người phụ nữ kia nói gì!

Ngay lúc Khương Điềm đang cáu kỉnh nghịch mái tóc xoăn của mình, cô bất ngờ nhìn thấy người phụ nữ ngoài cửa sổ giơ tay tát chủ nhà một cái.

Chủ nhà không tránh.

Chủ nhà nhanh nhẹn trèo qua cổng sắt, đưa cô thoát khỏi biệt thự nhà họ Khương.

Chủ nhà dù có sốt nhưng cũng vẫn tránh được cái gối cô ném vào người.

Anh không tránh, cứ lẳng lặng đứng đó, hứng trọn một cái tát.

Cái tát kia vừa nhìn đã biết là rất đau, chủ nhà bị đánh lệch cả mặt.

Anh liếm khóe miệng, vẻ mặt hững hờ.

Trên khuôn mặt bất cần đời kia là cảm xúc bị cả thế giới vứt bỏ.

Vừa cô đơn, vừa bất đắc dĩ.

Cũng trong khoảnh khắc đó, Khương Điềm bỗng nhận ra, không phải là anh không thèm để ý, cũng không phải là không quan tâm, chẳng qua là anh đang nhẫn nhịn, tránh đấu khẩu với nhau, yên lặng chờ đợi đối phương phát tiết xong.

Vì sao chứ?

Rõ ràng anh nên là một người kiêu ngạo.

Vì sao anh lại phải kiềm nén tính cách của mình rồi âm thầm chấp nhận tất cả mọi chuyện mà anh gặp phải chứ.

Mũi Khương Điềm chua xót, khi phản ứng lại thì cô đã đẩy cửa kính sát sàn ra, chân trần chạy vào trong sân vườn. 

Cô giật mình, lùi lại khi nhìn thấy người phụ nữ kia, thấy trên mặt người phụ nữ thoáng qua vẻ kinh ngạc.

Khương Điềm không tháo tai nghe ra, cũng không biết chủ nhà có nói gì hay không, quả thật cô không nên xen vào việc riêng của người khác.

Nhưng, vừa rồi cũng ngủ cùng nhau trên cùng một chiếc giường rồi, mối quan hệ thân thiết như vậy giống như, giống như...

Người yêu?

Không không không, không thể là người yêu.

Chị em!

Đúng, giống như hai chị em.

Mối quan hệ thân mật như vậy mà cô có thể trơ mắt nhìn chủ nhà bị đánh, còn mình thì ở trong phòng nghe nhạc sao?

Đương nhiên là không rồi.

“Dì này, cháu nghĩ đánh người là cách trút bỏ cảm xúc của những kẻ yếu đuối, đầu óc đơn giản, không tìm được cách giải quyết vấn đề.” Khương Điềm đeo tai nghe, đứng trước mặt chủ nhà, cau mày, nói.

Khương Điềm không phải là một cô gái không hiểu chuyện đời, nhóm bạn xấu của Tô Vãn Châu đã từ bỏ ý định bảo vệ cô chu đáo từ rất sớm và trở thành những người anh em của cô, đó cũng là bởi vì cô tiếp xúc với thế giới này sớm hơn bất kì ai khác.

20 tuổi đã ngồi lên được vị trí giám đốc điều chế nước hoa, cô có rất nhiều sự tự tin khi đôi co với người khác.

Tiếc nuối duy nhất là, Khương Điềm tuân thủ nguyên tắc không hỏi han việc riêng của chủ nhà, nên ngay cả khi cô đứng ra, che chắn cho anh, cô cũng không tháo tai nghe ra.

Chỉ có thể thấy sắc mặt người phụ nữ đứng đối diện càng khó nhìn hơn, không biết đã nói gì, dù sao cũng không phải là lời hay ý đẹp.

Không được rồi, đeo tai nghe thì không cãi nhau được.

Khương Điềm bèn tháo tai nghe xuống, thấy người phụ nữ trước mặt nói với giọng khinh thường: “...Mày vì đứa con gái như này mà đến sinh nhật của Giang Việt cũng không đi thăm mộ thằng bé à? Rốt cuộc mày có trái tim không hả?”

Người phụ nữ đó nhìn Khương điềm, cười lạnh: “Vô giáo dục.”

Khương Điềm không biết Giang Việt là ai.

Nhưng thông qua hai từ “thăm mộ” và “sinh nhật”, cô cảm thấy người phụ nữ trước mặt là mẹ của bạn trai cũ của chủ nhà.

Không giống vị bạn trai cũ tinh tế, tỉ mỉ một chút nào.

Khương Điềm cười cười, nhìn thẳng vào mắt người phụ nữ: “Có một số người, luôn chỉ tin vào những gì mình thấy mà đi đánh giá người khác, còn cảm thấy bản thân mình vô cùng đúng, vô cùng thông minh, như vậy có phải quá tự cho mình là đúng không?”

Chủ nhà từng nói tính tình cô không được tốt, chính xác thì không được tốt cho lắm, nhưng kì thực số lần cô cãi nhau với người khác rất ít, đó là do cô lười, cô lười để ý đến hầu hết mọi người, hầu hết mọi chuyện.

Lần duy nhất cô thực sự tức giận là ở trụ sở chính công ty vào năm ngoái, có người tự ý thử điều chỉnh nước hoa của cô, Khương Điềm 19 tuổi xông thẳng vào phòng họp gây chuyện với lãnh đạo cấp cao, cô cởi giày cao gót đập nát một góc logo của công ty.

Hiện giờ cái logo kia còn vá chưa xong kia kìa, cô cảm thấy vô cùng khoan khoái.

Cô còn chưa tính đến người nhà họ Khương, cô vẫn luôn cảm thấy là do mẹ ruột cô nợ nhà bọn họ, nên mới một điều nhịn, chín điều lành.

Bây giờ, người phụ nữ này lại nói cô vô giáo dục gì cơ?

Khương Điềm đẩy người phụ nữ kia ra, chỉ tay vào bà: “À mà, cháu thấy loại người mới sáng sớm tinh mơ đã chạy đến nhà người khác, hết gây rối rồi lại đánh người thì có bao nhiêu giáo dưỡng chứ, nói thật, bệnh viện tâ//m t//hần trên đường vành đai bốn cũng không có được mấy bệnh nhân như dì.” 

Khóe mắt chủ nhà giật giật, anh đặt tay lên vai cô, Khương Điềm quay phắt đầu lại: “Anh yên lặng đi, không được cản tôi.”

Nói xong, cô lại quay lại, nhìn người phụ nữ kia: “Cho nên, rốt cuộc là dì thiếu giáo dục ở đâu vậy? Hay là thiếu thuốc an thần để uống, nếu là vế sau, để cháu gọi 120 giúp dì.”

Chủ nhà ôm lấy bả vai cô, cười khẽ bên tai, nói bằng giọng chỉ có hai người nghe thấy: “Không cản em, tôi chỉ muốn nhắc em một xíu, giờ là giữa trưa rồi, không còn là sáng tinh mơ nữa.”

Anh nói xong thì bị Khương Điềm trừng mắt, lườm một cái, anh lập tức giơ cả hai tay, hai chân đầu hàng, rồi ra hiệu, mời em.

Khương Điềm cáu đến nỗi chữ nghĩa bay đầy đầu, thấy người phụ nữ kia không nói chuyện, cô nhanh chóng nói tiếp: “Hơn nữa, vì sao dì cảm thấy anh ấy không đi thăm mộ? Bởi vì lúc dì đi không nhìn thấy anh ấy? Một ngày 24 tiếng đồng hồ, dì không thấy thì là anh ấy không đi? Vì sao chứ? Dì là mặt trời à? Mọi người đều phải vây quanh dì sao?”

Người phụ nữ ngẩn người, nhìn Khương Điềm lần nữa, không mặn không nhạt, hỏi: “Cô là bạn gái nó à?”

Giọng điệu kia như thể đang nói, vật họp theo loài, chúng mày đều không phải loại tốt lành gì.

Ánh mắt cũng như đang nhìn thứ rác rưởi.

“Dì quan tâm cháu có phải...” Khương Điềm đang muốn bắt đầu một trận cãi vã mới, chủ nhà lại dựa đến gần, động tác dịu dàng, nhẹ nhàng, đeo lại tai nghe cho cô, chặn lại những lời nói chắc chắn không mấy hay ho của người phụ nữ kia.

Khương Điềm chỉ thấy ánh mặt trời đã bị dáng người cao lớn của chủ nhà ngăn trở, anh che chở cho cô ở đằng sau, không biết là đã nói gì, sau đó kéo cô quay trở lại biệt thự mà không quay đầu nhìn lại.

Đi được hai bước, có lẽ là bỗng nhiên nhận ra cô không đi giày, chủ nhà cau mày nhìn Khương Điềm.

Người này có tật xấu gì thế, mới ăn một cái tát cũng không tức giận, sao giờ thấy cô không đi giày lại có vẻ rất không vui?

Khương Điềm còn không kịp phản ứng thì cả người đã được chủ nhà bế bổng lên, cô theo phản xạ ôm lấy cổ chủ nhà, khóe mắt liếc thấy người phụ nữ kia không còn khí thế như lúc đến, xách túi xách đi khỏi sân ra ngoài.

Hình như còn đưa tay lau nước mắt?

Khương Điềm tháo tai nghe ra, nhìn chủ nhà, ngạc nhiên hỏi: “Anh nói làm bà ấy khóc luôn à?”

Khóe miệng chủ nhà khẽ nhếch, cười giễu: “Không, bà ấy sẽ không khóc vì tôi đâu.”

Chủ nhà đặt Khương Điềm lên giường, cũng không chê chân cô đã đi ra ngoài nên bị bẩn, bắt lấy cổ chân cô, rút hai tờ khăn ướt trên tủ đầu giường, có vẻ là định lau bùn đất trên chân cho cô.

“Chờ đã!” Khương Điềm gấp gáp gọi một tiếng, “Để tôi làm để tôi làm.”

Lòng bàn tay của chủ nhà vẫn nóng rực, cơn sốt chưa hạ, Khương Điềm lo lắng, hỏi: “Anh thật sự không cần đi viện sao?”

“Không cần đi.” Chủ nhà mệt mỏi, day day huyệt Thái Dương, vài giây sau, anh đột nhiên ngước mắt lên, giọng nói trầm trầm: “Em... quen Giang Việt sao?”

“Ai vậy?” Khương Điềm nhất thời ngơ ngác, nửa giây sau mới phản ứng lại kịp, cô nghi ngờ hỏi: “... Tôi không biết mà, Giang Việt không phải bạn trai cũ của anh sao? Cái dì hung thần ác sát vừa rồi không phải là mẹ của anh ấy sao?”

Không biết có phải là ảo giác của Khương Điềm hay không, khi nghe thấy cô nói không biết, dường như chủ nhà đã thở phào nhẹ nhõm.

Anh dựa vào mép giường của Khương Điềm, giọng nói bình bình: “Coi như là vậy đi.”

“Nhưng cho dù bà ấy là mẹ của bạn trai cũ của anh, anh cũng không cần phải nhường nhịn như thế chứ nhỉ?” Khương Điềm không thể bình tĩnh được nữa, cứ nhớ tới vẻ bất đắc dĩ và cô đơn trên khuôn mặt anh là cả người cô lập tức thấy bứt rứt.

Ngoài cửa sổ, tiếng ve sầu lại kêu râm ran, chim sẻ cũng lại hót líu lo, ánh nắng chói chang buổi trưa xuyên qua cửa kính, hôm nay hẳn là một ngày đẹp trời.

Ngụy Thuần nhìn những chiếc gối bị ném lung tung bên cửa sổ, bơ, táo, chanh đều có màu xanh, không có màu nào khác.

Rõ ràng đều là gam màu lạnh, nhưng loại màu này dường như lại cho anh một cảm xúc ấm áp, Ngụy Thuần chậm rãi nói: “Bà ấy cảm thấy tôi dạy hư con trai của bà ấy, là tôi xúi anh ấy mở hộp đêm OB đó, cả đời này anh ấy trốn học đúng một lần, đánh nhau đúng một lần, đều là vì tôi.”

Dòng m.á//u đỏ sậm và sàn nhà đẫm m//á.u đó lại hiện lên trong đầu anh, Ngụy Thuần day mạnh huyệt Thái Dương: “Một năm nọ, vào ngày sinh nhật của Giang Việt, tôi đã tặng cho anh ấy một con dao quân đội Thụy Sĩ, ngày anh ấy t///ự sá///t, chính là dùng con dao đó.”

“Cho nên có lẽ bà ấy cảm thấy, là tôi đã g.i..ế.t c.h..ế.t con trai bà.” Giọng Ngụy Thuần ngày càng khàn, nói xong một câu này như đã rút hết sức lực của anh.

Anh nhớ lại khoảnh khắc đèn cấp cứu trong bệnh việt vụt tắt, các bác sĩ tiếc nuối, lắc đầu với anh.Hy vọng anh của em sắc bén như con d.a.o này, c.ắ.t đi những phần tồi tệ, chỉ để lại những gì vui vẻ.A Thuần, anh càng hy vọng có thể làm khiên chắn cho em, che mưa chắn gió giúp em.Đồ l.ừ.a đ.ả.o, không phải đã nói là sẽ làm khiên chắn cho em sao? Sao lại bỏ em lại chứ.

Chính ngày hôm đó, anh đã mất đi tất cả người thân của mình.

Anh ruột của anh, Giang Việt luôn luôn dịu dàng, lẳng lặng nằm lại trong phòng c.ấ.p c.ứ.u.

Mẹ anh đau như c.ắ.t từng k.h.ú.c r.u.ộ.t, gào lên với anh: “Là mày hại c.h.ế.t thằng bé! Tên g.i.ế.t n.g.ư.ờ.i! Tên g.i.ế.t n.g.ư.ờ.i!”

Bố anh giơ tay tát anh một cái, nói với anh: “Mày cút đi cho tao.”

Ngụy Thuần rơi vào ác mộng, bỗng được ôm lấy trong một cái ôm đậm mùi cỏ hương thảo.

Giọng nói Khương Điềm như tia nắng mặt trời xuyên thủng bóng đêm, cô nhẹ nhàng nói: “Cái ôm này là cho anh mượn, về sau lúc tôi cần, anh nhớ phải trả cho tôi đấy.”

...

Chủ nhà ốm rất nặng, mãi cho đến buổi chiều, nhiệt độ cơ thể mới mơ hồ có dấu hiệu giảm xuống, anh nói những lời khiến người ta nghe thôi cũng đau lòng đó xong liền dựa đầu vào đầu giường ngủ, Khương Điềm vẫn luôn trông anh, lấy khăn ướt nhúng nước lạnh đắp lên trán anh.

Cô sợ chủ nhà ngủ lâu quá, lỡ mất giờ uống thuốc nên đặt đồng hồ báo thức.

Chuông báo thức kêu lên khi cô đang ở trong nhà vệ sinh thay nước, giặt khăn, nghe thấy tiếng hát của Ngụy Thuần, cô sửng sốt, chạy nhanh đến, tắt đồng hồ báo thức.

Cô bỗng nhớ ra, thế mà cô lại cảm thấy tiếng hát của Ngụy Thuần rất phiền?

Thế mà, thế mà cô lại ghét bỏ nam thần của mình!

Nhận thức được điều này, Khương Điềm hoảng sợ, ôm đầu ngồi xổm trong nhà vệ sinh.

Chẳng lẽ cô đã để ý đến chủ nhà nhiều hơn cả Ngụy Thuần rồi sao?

Không thể nào!

Khương Điềm cố gắng nhớ lại những lời năm đó Ngụy Thuần nói, bắt đầu tẩy não bản thân.

Khi Ngụy Thuần tỉnh lại đã không thấy Khương Điềm đâu, chỉ nghe thấy có người ở trong nhà vệ sinh nhỏ giọng lẩm bà lẩm bẩm, anh chậm rãi đi đến cửa, thấy Khương Điềm ngồi xổm trước bồn cầu, như là đang bái lạy tổ tiên, lẩm nhẩm với cái bồn cầu:

“Ngụy Thuần cao, Ngụy Thuần đẹp trai, Ngụy Thuần là bé đáng yêu muốn thơm thơm! Ngụy Thuần đầy nam tính, Ngụy Thuần xinh đẹp, Ngụy Thuần là bảo bối lớn nhất trên đời này!”

“Ngụy Thuần là David biết đi*, Ngụy Thuần là thiên sứ giáng trần, mình yêu Ngụy Thuần 10111 năm.”

*David biết đi: người thánh thiện, ngay thẳng, hiện thân của công lý (theo Baidu).

Ngụy Thuần: “...”
Bình Luận (0)
Comment