Cỏ Hương Thảo - Thù Vỉ

Chương 32

4 ngày liền, Ngụy Thuần không thấy bóng dáng Khương Điềm trong biệt thự.

Thỉnh thoảng có thể ngửi thấy mùi mì cà chua và dăm bông còn sót lại trong bếp, cũng thấy thức ăn của Lune nhiều lên, ngay cả tàn thuốc rơi trên bàn ăn của anh cũng biến mất, nhưng lại không bắt được người.

Như thể cô nương này đã học được thuật ẩn thân, trốn anh mà trốn kỹ vô cùng.

Lần trước, chuyện này xảy ra là khi cô uống say, khiêu vũ rồi sàm sỡ anh, sau khi tỉnh rượu, có lẽ Khương Điềm cảm thấy xấu hổ, không biết phải làm sao nên mới tránh anh.

Thế lần này thì sao?

Hình như cô vừa uống một lon nước ngọt vị quýt nhỉ?

Thế thì có gì mà xấu hổ chứ?

Trốn một cái là trốn tận 4 ngày liền?

Khương Điềm trốn anh đến ngày thứ 5, Ngụy Thuần giận quá hóa cười.

Ở cùng một căn biệt thự, cả hai tầng, thêm tầng hầm cũng không đến 400m2, vì để tạo cơ hội mà Ngụy Thuần vừa vô tình vừa cố ý đuổi theo Lune khắp nhà, cô nương này chắc chắn là đã giả c.h.ế.t, không muốn xuất hiện.

Buổi tối, hơn 9 giờ, Ngụy Thuần dựa người vào cửa sổ tầng hai hút thuốc, nhả một làn khói trắng ra, tan biến trong màn đêm.

Lần trước, vì để Khương Điềm chú ý đến mình, anh cố ý gảy tàn thuốc xuống tầng, kết quả là Khương Điềm không tìm đến như anh nghĩ, trong nháy mắt, Ngụy Thuần hối hận, gảy tàn thuốc gì chứ, thà ném cái gì có thể nói chuyện được với cô còn hơn.

Ngụy Thuần kẹp điếu thuốc trong tay, nghĩ một lúc, lấy cái bật lửa từ trong túi ra, tung vài vòng, thấy phía dưới không có ai, đưa tay, tiêu sái ném bật lửa xuống.

Lúc chạng vạng trời đổ mưa, đất trong vườn mềm xốp, ẩm ướt, chiếc bật lửa đắt tiền rơi xuống bùn, không phát ra tiếng động nào.

Ngụy Thuần nhếch miệng, vẻ mặt “ngạc nhiên” nhìn xuống tầng dưới, làm màu: “Ôi, bật lửa của tôi...”

Biểu diễn xong, anh dựa vào cửa sổ, lười biếng nhìn chằm chằm xuống tầng dưới chờ, chờ cô nương đang ẩn thân kia lộ diện.

1 phút... 2 phút...

10 phút trôi qua, dưới tầng không có chút động tĩnh nào.

“Chậc.” Ngụy Thuần gõ tay lên bệ cửa sổ đá cẩm thạch, không thể nhịn được nữa, anh thu tay lại, đút túi quần, đi xuống tầng.

Cửa phòng ngủ Khương Điềm đã được đóng lại, không để hé như ngày thường để Ngụy Thuần có thể nhìn thấy bóng dáng mặc áo blouse trắng bận rộn bên chiếc bàn làm việc.

Hiện giờ, trừ một tấm ván cửa gỗ ra thì cái gì cũng không thấy, đoán chắc Lune cũng đang ở trong phòng ngủ.

Ngụy Thuần đi đến cạnh cửa, nâng tay, cuộn ngón trỏ lại, khi sắp đụng tới ván cửa thì anh dừng lại, liếm khóe môi, tay đút lại vào túi quần.

Chắc là cô ngủ rồi nhỉ?

Kế hoạch mượn đường đi ra vườn qua cửa sổ sát đất của phòng Khương Điềm thất bại, ý tưởng thuận tiện nói chuyện phiếm vài câu với Khương Điềm cũng thất bại.

Thời thiếu niên ngông cuồng, Ngụy Thuần còn từng dạy anh mình, gặp người mình thích thì phải theo đuổi, không được hèn nhát.

Không nghĩ tới khi mình gặp được cô gái mình thích thì có thể nhát đến vậy.

Muốn lấy cớ nói đôi câu với người ta nhưng lại sợ làm phiền người ta.

Anh nhớ rõ lần trước Khương Điềm trốn anh mấy ngày, khi anh bỗng dưng xuất hiện ở sofa trong phòng khách, lúc đấy Khương Điềm mất tự nhiên cực kỳ, hận không thể đào một cái lỗ trên sàn nhà chui xuống.

Ngụy Thuần càng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Có lẽ thích chính là như vậy.

Rõ ràng muốn đẩy cửa bước vào.

Nhưng lúc giơ tay lên lại cứ do do dự dự.

Ngụy Thuần do dự ở trước cửa phòng ngủ Khương Điềm một lát, quyết định đi từ phòng khách đến huyền quan rồi đi ra ngoài, lượn một vòng nhỏ, đi vào trong vườn nhặt bật lửa về.

Chạng vạng tối trời đổ mưa to, cỏ dại trong vườn xanh rì, trên lá còn đọng lại những giọt nước, Ngụy Thuần bước về phía trước hai bước, quần jeans ướt đẫm.

Cửa sổ sát sàn phòng Khương Điềm mở rộng, gió mát mẻ, đoán chắc cô nương này không bật điều hòa mà mở cửa sổ, bức màn mỏng bị gió thổi tung bay, trong phòng tĩnh lặng, chỉ có một ánh đèn đang bật.

Xem ra là chưa ngủ.

Ngụy Thuần nương theo ánh đèn nhìn một hồi lâu, cuối cùng thấy được chiếc bật lửa đáng thương của mình trong đám cỏ dại, hơn phân nửa chiếc cắm xuống bùn đất trong vườn, chỉ còn một phần tư là đang lấp la lấp lánh.

Anh khom lưng, vừa định nhặt bật lửa lên thì bỗng nghe thấy tiếng thở dài khe khe từ trong phòng Khương Điềm truyền tới.

Ngụy Thuần dừng lại động tác trong tay, nghiêng đầu, nhìn về phía phòng ngủ, qua ánh sáng phản chiếu trong phòng ngủ, anh chỉ có thể nhìn thấy một hình tròn xù xù, mềm mại xuyên qua tấm rèm.

Tiếng Khương Điềm trong phòng ngủ vang lên, cô nói: “Cô giáo ơi, em biết, tình yêu trong phim ảnh, tiểu thuyết đều rất ngọt ngào, rất nhiều người nói tình yêu rất đẹp, nhưng ở hiện thực, tất cả tình yêu em thấy đều là đau khổ, vì sao mẹ ruột em lại ngoại tình? Nếu không yêu thì sao bà lại gả cho người bố trên danh nghĩa của em? Em từng xem tấm ảnh cưới của họ, rõ ràng là cười rất vui vẻ, nếu kết hôn là vì yêu thì sao tình yêu đó lại biến thành hình dáng dị dạng như vậy?”

Mỗi một câu cô hỏi đều chứa đựng đầy sự bối rối, như là đứa trẻ đi lạc trong rừng sâu thăm thẳm.

Đâu cũng có đường.

Nhưng đâu cũng không phải là đường.

Trước cửa sổ sát sàn có một sàn gỗ, lúc trước Ngụy Thuần và Giang Việt hay ngồi ở chỗ sàn này phơi nắng, ăn dưa hấu.

Hiện giờ sàn gỗ bị nước mưa rửa thành một màu sẫm, Ngụy Thuần nhặt chiếc bật lửa, bất chấp việc bị ướt, ngồi xuống sàn.

Giọng nói Khương Điềm vẫn tiếp tục, hình như là đang nói chuyện điện thoại với người khác.

“Người nhà họ Khương không dạy em tình yêu là gì, mỗi một hành động ân ái của họ đều là một bánh răng cho lợi ích to lớn đằng sau, họ kiềm hãm lẫn nhau, lợi ích mới là ràng buộc chân chính của bọn họ, nếu tình yêu tốt đẹp như vậy, tại sao con người lại không thể vượt qua được tiền tài và danh vọng?”

Vỗn dĩ Khương Điềm không phải người nói chuyện ngọt ngào, dịu dàng như vậy, giọng nói của cô có một chút khàn khàn, nghe rất gợi cảm.

Chẳng qua lúc này, giọng nói gợi cảm của cô nương đã hạ xuống, như đóa hoa bị mưa gió phần phật uốn cong.

Mơ màng lại nản chí.

Ngụy Thuần đặt tay trên đầu gối, khom lưng, cầm chiếc bật lửa lấm bùn trong tay, anh cau mày khi nghe thấy giọng nói u uất của Khương Điềm.

Khương Điềm gọi một cuộc điện thoại này rất lâu, rất nhiều lúc đều là cô đang nghe người phía đầu bên kia điện thoại trả lời, thỉnh thoảng khi cô nói chuyện, giọng đều quá đỗi bi thương.

“Cô giáo ơi, đối với một người không tin vào tình yêu như em, nếu gặp được người mình thích thì nên làm gì ạ?” Khương Điềm nói.

Người mình thích?

Là ai?

Ngụy Thuần vốn cau mày ngồi trên sàn gỗ ẩm ướt suốt đêm, bỗng nhiên thả lỏng đôi mày, rướn mày khi nghe thấy những lời này.

Khương Điềm cũng không thể nào đi xa quá, xa nhất chính là đi mua đồ ở cửa hàng tiện lợi chỗ ngã tư kia thôi.

Nhìn qua nhìn lại thì ngoài Lune, người cô tiếp xúc nhiều nhất chính là anh.

Vậy người mà cô ấy thích?

Không phải là anh đấy chứ?

Ngụy Thuần cong khóe miệng, kết thúc trò nghe lén không mấy quang minh chính đại này của mình, rón rén bước lên tầng.

Đi được vài bước, anh bắt đầu nhảy lên từng bậc cầu thang như một đứa trẻ chưa lớn, khi đến chiếu nghỉ của cầu thang, Ngụy Thuần xoay người, chỉ vào một cái bình hoa, búng tay một cái, nói với giọng điệu kiêu ngạo tận trời: “Biết gì không, Khương Điềm thích tao đó ~”

Xoay người đi tiếp vài bước, anh vừa ngẩng đầu thì liền chỉ vào khung tranh trên tưởng, nheo mắt nói với bức tranh sơn dầu trong khung: “Mi nhìn ra chưa? Khương Điềm thích tao đó ~”

Dọc theo con đường này, bất kể là gặp được đồ vật gì, Ngụy Thuần đều sẽ lặp lại một lần những lời này, giọng điệu cực kỳ vui sướng.

Đi đến tầng trên, ông chủ hộp đêm dứt khoát coi nhà mình như vũ trường mà nhảy, rung đùi, đắc ý lắc lư một đường đến nhà vệ sinh, nhìn gương rồi sờ sờ cằm, quay đầu lại chỉ vào bồn cầu, cất tiếng hát: “Dưới tầng có một cô gái nhìn đến đây, nhìn đến đây, nhìn đến đây...”

May mà thế giới này không có quỷ, nếu không có lẽ tiểu thư Sadako đã không kiềm chế nổi, chui từ trong bồn cầu ra bắt anh rồi.

Đến tận lúc nằm lên giường, Ngụy Thuần vẫn cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc.

Chiếc bật lửa bạc trong tay cũng nhận được đãi ngộ tốt nhất, được lau bóng loáng, còn được tra thêm dầu mới.

Không phải chỉ là không tin vào tình yêu thôi sao.

Không sao cả.

Anh Thuần mang em bay.

Ngụy Thuần chỉ vào chiếc đèn trên trần nhà: “Giang Việt, anh lỗ lớn rồi anh biết không, ngay cả em dâu của anh anh cũng không được gặp, em nói cho anh biết, cô ấy đáng yêu cực...”

Đây là lần đầu tiên Ngụy Thuần nhớ đến Giang Việt mà không buồn bã, như thể những ác mộng đó sắp trôi đi.

Sáng sớm hôm sau, Ngụy Thuần bị điện thoại của Sở Duật đánh thức, ánh mặt trời ngoài cửa sổ sáng choang, anh đưa tay che mắt, lười nhác nhận điện thoại: “Alo?”

“Anh Thuần! Tra được manh mối lúc trước anh Giang Việt đi Pháp rồi!” Sở Duật nói.

Ngụy Thuần mở bừng mắt, chống tay ngồi dậy, vẻ mặt nghiêm túc: “Cậu nói đi.”

“Chuyện chi tiết không tra rõ được, vì dù sao thì cũng là chuyện của mấy năm trước, nhưng thám tử cũng đã cố hết sức, trải qua muôn vàn gian khó, tìm đủ các loại dấu vết để lại, phân tích đủ thứ, bọn em cuối cùng đã tra ra được một nhà hàng Pháp mà anh Giang Việt thường đến. Anh đoán xem? Vô cùng may mắn, chủ quán đó chưa đổi người, ông ấy vẫn còn nhớ Giang Việt...”

Sở Duật không hổ là người đàn ông nói nhiều hơn cả Giang Việt, nói luyên thuyên dài dòng, chỉ có một câu có ích: Tra được một nhà hàng mà Giang Việt thường đến.

“Sở Duật này, nói vào trọng điểm đi.” Ngụy Thuần mất hết kiên nhẫn, lạnh lùng cắt ngang, rút một điếu thuốc ngậm trong miệng, anh nắm chặt điện thoại trong tay, lòng bàn tay trắng bệch.

Nói không căng thẳng là giả...

Nhưng... Sở Duật đầu kia điện thoại thật sự là quá ngốc, anh căng thẳng không thể đứng dậy nổi, nói có một nửa, khó chịu vô cùng.

Sở Duật bị giọng nói lạnh lùng của Ngụy Thuần dọa sợ, Ngụy Thuần thế mà lại nghe thấy người đàn ông đầu kia điện thoại gọi “anh” một tiếng.

Ngụy Thuần mất kiên nhẫn, “chậc”, tốc độ nói chuyện của Sở Duật nhanh gấp đôi: “Ông chủ nói mỗi lần anh Giang Việt tới đều uống trà chiều với một cô gái, cứ đến là ngồi hết cả buổi trưa, khi trời tối mới đi, cô gái luôn đội một chiếc mũ rộng vành nên không thấy rõ mặt mũi, nhưng dáng người mảnh mai, họ nói chuyện bằng tiếng Trung.”

Tiếng Trung sao?

Ngụy Thuần sửng sốt, buột miệng nói: “Là cô gái mắt màu hổ phách nhạn? Tóc xoăn nâu?”

“Anh của em ơi! Người ta nói cô gái kia đội mũ rộng vành nên không thấy rõ mặt mũi!” Sở Duật hét lên.

Ngụy Thuần im lặng hai giây, Sở Duật cẩn thận hỏi dò: “À, anh Thuần, anh nói xem anh Giang Việt có phải là... giấu chúng ta yêu đương, nhưng, nhưng tình cảm không được thuận lợi, nên mới...”

“Không biết nữa.” Ngụy Thuần lấy điếu thuốc trong miệng ra, ném sang một bên, day huyệt Thái Dương, không mặn không nhạt nói, “Tra tiếp đi, xem có thể tra được tin tức của cô gái kia hay không.”

Sở Duật biết trong lòng Ngụy Thuần khó chịu, cũng không dám nói năng linh tinh tiếp, biết điều mà cúp điện thoại.

Cuộc điện thoại này như thể báo hiệu rằng buổi sáng hôm nay nhất định sẽ không vui, Ngụy Thuần dựa vào đầu giường ngây người một lúc, sau đó chậm rãi đi đến bên cửa sổ, cầm bật lửa lên.

Tối hôm qua anh đứng đây ném bật lửa xuống nhỉ.

Nghĩ đến cô gái dưới tầng, Ngụy Thuần thở dài một hơi, cuối cùng nhếch miệng.

Trong lòng lặp đi lặp lại một câu, Khương Điềm thích mình.

Hôm nay ánh mặt trời thật đẹp, hẳn là nên hẹn Khương Điềm ra ngoài đi dạo.

Ngụy Thuần đang nghĩ ngợi thì đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe thể theo màu đỏ rực đậu trước cổng biệt thự, lớp sơn sáng bóng của chiếc xe thể thao phản chiếu ánh nắng khiến cho Ngụy Thuần lóa cả mắt.

Không đợi anh phản ứng lại thì Khương Điềm đã chạy ra ngoài với chiếc áo sơ mi dệt kim ngắn tay màu xanh lá cây và váy denim.

Cô nương tối hôm qua còn ủ rũ không biết phải làm sao khi gặp người mình thích đang cười rạng rỡ, vung túi xách quai xích, oán trách: “Sao cậu chậm thế, chờ cậu hết nửa ngày rồi.”

“Đi chơi với em gái Điềm còn không cho tôi được phối đồ tỉ mỉ tí sao! Nếu tôi không đẹp khiến em gái Điềm mất mặt thì phải làm sao giờ!” Tô Vãn Châu như một con cẩu la liếm.

Tô Vãn Châu vừa nói, vừa tháo kính râm đeo lên cho Khương Điềm, sau đó vô cùng lịch lãm mở cửa xe cho cô.

Cẩu la liếm Tô lại vừa nói vừa cười gì đó với Khương Điềm, Ngụy Thuần nghe không rõ, chỉ thấy Khương Điềm đập cái bọc nhỏ mình xách theo lên người Tô Vãn Châu một cái, Tô Vãn Châu hét lớn: “Ui da, da dày thịt béo của tôi bị cậu đánh nhừ tử rồi.”

Ngụy Thuần, đầu gấu trường học nhiều năm trước, đã rất lâu không chửi bậy, lạnh lẽo Tô Vãn Châu đang la liếm, tức giận ném chiếc bật lửa lên cửa sổ, lạnh lùng nhả hai chữ: “Làm màu!”

Tác giả có lời muốn nói: Bật lửa: Cuộc sống nay đây mai đó, tui khổ quá mà.
Bình Luận (0)
Comment